Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 61: Mộng cảnh của bút thần 7



Có thể xây dựng nên một thiên đạo khác, đây là loại năng lực kinh khủng như thế nào?

     Trong lòng Hạ Tuy suy nghĩ miên man, sắc mặt lại càng thêm nghiêm trọng.

     Nhưng bây giờ cũng đã nhìn ra được chân tướng của thế giới trong mơ rồi, dù là hành động gì cũng coi như có thể ứng phó.

     Không chần chờ nữa, Hạ Tuy thu hồi hành trang đứng lên, im lặng nhìn xung quanh, rồi sau đó tìm ra một phương hướng, đưa tay chỉ cho đội trưởng Dương và Tiểu Uông, "Bây giờ chúng ta cần phải lập tức hành động, đuổi theo ba sợi chỉ vàng ở trên trời kia."

     Vì sao thiên đạo lại xuất hiện ở thế giới trong mơ, Hạ Tuy cần phải điều tra rõ ràng, có lẽ có thể tìm ra bước đột phá.

     Nếu như để người kia thật sự xây dựng nên thiên đạo, vậy mới thật sự là trở thành chúa tể của thế giới này.

     Tự xây dựng ra một tiểu thế giới, đến lúc đó đừng nói hắn, coi như là Tổ sư gia đến cũng không thể dễ dàng đánh vỡ, bởi vì không người nào có thể chống lại thiên đạo, cho dù thiên đạo kia chỉ là một thiên đạo bé nhỏ vừa mới hình thành.

     Cho dù là thiên đạo của thế giới thật ở bên ngoài, cũng không thể trực tiếp bóp chết một thế giới đã có sinh linh, thậm chí còn không thể không nhắm mắt nhắm mũi thừa nhận sự tồn tại của nó.

     Lá bùa gấp thành hình tam giác, một miếng nhỏ nhỏ đặt ở dưới lưỡi nên không ảnh hưởng gì đến việc nói chuyện.

     Hạ Tuy nói xong, cũng không nhìn lại ánh mắt của mọi người, bản thân dẫn đầu bước đi, có thể thấy đúng là thật sự gấp rút lắm rồi.

     Ba người coi như là có chút ăn ý, đội trưởng Dương và Tiểu Uông cũng đứng lên theo sát phía sau.

     "Tôi đi thu dọn hành trang, phải mang theo thức ăn và đồ dùng."

     "Ở trên đường chắc phải lấy một chiếc xe, không thể cứ đi bộ như vậy được."

     Đội trưởng Dương và Tiểu Uông thương lượng với nhau, một người hỏa tốc thu dọn đồ đạc, một người đuổi theo Hạ Tuy thấp giọng nói chuyện.

     Giang Húc trong lòng căng thẳng, nghĩ tới thế giới này không biết là cấu trúc quỷ quái gì nữa, trong lòng cảm thấy mông lung hơn trước nhiều.

     "Chờ tôi một chút, tôi lấy một chiếc xe đi cùng mọi người."

     Giang Húc biết đi theo bọn  người Hạ Tuy sẽ càng thêm nguy hiểm, dù sao bọn người Hạ Tuy chắc chắn sẽ trực tiếp đối đầu với thứ yêu ma quỷ quái kia, nhưng Giang Húc tình nguyện chết một cách dứt khoác, cũng không muốn bản thân mình bị suy nghĩ của mình hù dọa cả đời.

     Hạ Tuy gật đầu, không nói gì, đứng tại chỗ dùng la bàn xác định phương hướng.

     Trên không trung mờ mịt lại có ba sợi chỉ vàng, giống như bắt đầu đan một tấm lưới.

     "Hạ Tuy, có cách nào có thể khiến cho ông nội của tôi không bị kéo vào thế giới này không?"

     Tuy rằng nhân vật kia không phải là ông nội của mình, nhưng Giang Húc lo lắng lỡ như một ngày nào đó ông nội thật sự bị kéo vào đây thì sao?

     Hạ Tuy bớt thời giờ nhìn cô ấy, chần chờ một chút, sau đó lấy từ trong túi vải ra một hạt gỗ đào, "Cô tự mình tìm dây đeo."

     Hạt gỗ đào có tính thuần dương, sau khi người đeo lên sẽ có dương khí, có thể lừa gạt cho qua, để bộ phận hoàn thiện thế giới này nghĩ rằng nhân vật này đã được hoàn thiện rồi.

     Hạ Tuy cũng có dây đeo, nhưng nếu lại lấy ra một sợi, Hạ Tuy cảm thấy tiếc.

     Nếu không phải nghĩ đến lúc trước Giang lão gia đối xử với mình không tệ, cho dù là hạt gỗ đào thì Hạ Tuy cũng tiếc không muốn cho.

     Cũng không phải Hạ Tuy keo kiệt, nhưng thật sự bây giờ vật liệu khan hiếm, trong thế giới này từng cọng cây ngọn cỏ đều không thể dùng để đối phó với bút thần hay với người cầm bút, toàn bộ thế giới này đều là do bút thần tạo ra, vung bút lên là có thể vẽ ra hoặc là xóa bỏ.

     Giang Húc cũng không nói nhiều, gỡ dây buộc tóc của mình ra để xỏ hạt châu vào, tóc tai bù xù chạy về đeo hạt châu cho ông nội, rồi sau đó nhanh chóng thu xếp một chiếc xe và đồ đạc, nói với ông nội mình phải đi một khoảng thời gian, cũng không giải thích nhiều.

     Từ khi biết người này không phải ông nội của mình, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng xám trắng cứng ngắc của đối phương khi đeo hạt châu, Giang Húc đã hoàn toàn không còn cảm giác gần gũi hay kính yêu gì nữa.

     Bây giờ Giang Húc nhìn thấy chính là một con rối đang bị người ta điều khiển, căn bản không phải là ông nội của mình, hiện giờ ngăn cản được ông nội bị kéo vào giấc mơ trở thành nhân vật này, Giang Húc lại càng không còn lo lắng gì nữa, chỉ dặn dò vài câu chứ không nói thật mọi chuyện.

     Nhìn thấy chỉ trong mười phút Giang Húc đã thu xếp xong một chiếc xe việt dã với đầy đủ vật tư chạy đến, đội trưởng Dương sau khi lên xe quay đầu lại nhìn thấy Giang lão gia hai mắt trông mong nhìn bọn họ rời đi, nhịn không được vẫn hỏi, "Giang tiểu thư, cô thật sự không lo lắng an toàn của ông nội cô sao?"

     Giang Húc đang lái xe bớt thời giờ nhìn kính chiếu hậu cho đội trưởng Dương một ánh mắt như nhìn người ngốc, chờ đến đến khi xe vượt qua đoạn gồ ghề đi ra đường lớn, lúc này mới trả lời, "Nếu tôi mà có tình cảm với thứ kia, thì chính là không tôn trọng ông nội của tôi."

     Nếu ông nội biết có thứ kia tồn tại, cũng tuyệt đối sẽ không hy vọng cô ấy vì mềm lòng mà để bản thân gặp nguy hiểm.

     Lại nói, không phải là người nhà thì đâu xứng được cô ấy lo lắng, không lo lắng, vì sao còn phải bận tâm đến vấn đề an nguy?

     Mình cũng đâu cần thứ kia, còn về việc bộ dạng giống nhau? Đâu liên quan gì tới cô ấy.

     Ngẫm lại nếu có người cực kỳ giống mình ở nhà họ Giang được yêu thương chiều chuộng, sau đó nói là bởi vì giống cô ấy nên mới đem người trở thành cô ấy mà yêu thương, Giang Húc không thể nào chấp nhận được, cô ấy còn chưa chết mà, tình cảm lại được chuyển dời đến trên người thế thân, trên bản chất chính là một loại phản bội, cho dù nguyên nhân có hoàn hảo cỡ nào thì cũng chỉ là dối trá.

     Đội trưởng Dương sửng sốt, lâm vào trầm tư, phỏng chừng đang nghĩ tới sự sắp xếp người nhà của mình ở thế giới trong mơ.

     Cũng không phải cảm thấy hối hận, mà đơn giản là thấy vô cùng hợp lý.

     Tiểu Uông thì lại không nghĩ nhiều đến vậy, từ lúc tiến vào thế giới trong mơ hắn đã xin phép nghỉ dài hạn, còn về những người giống như đúc mọi người trong cục an ninh quốc gia?

     Suy nghĩ này chưa từng xuất hiện, nhiệm vụ hiện giờ của hắn là hỗ trợ Hạ trưởng phòng nhanh chóng giải quyết vấn đề người thật bị kéo vào thế giới trong mơ.

     Lúc ba người nói chuyện Hạ Tuy vẫn luôn im lặng hoặc là bấm quyết hoặc nhẹ giọng niệm chú cảm ứng quỷ tà, đáng tiếc thu hoạch không lớn.

     Hạ Dạ từ hạt gỗ hòe nhảy ra ngoài, ngồi xổm trên vai Hạ Tuy nhắm mắt hóa thành một cụm khí.

     Căn bản Hạ Dạ chính là do ba loại khí chí âm tạo thành, trong cụm sương mù có ba loại khí xanh, xám trắng, đen giao nhau, thấp thoáng còn có những sợi chỉ vàng vây quanh ở ngoài cùng, đây là ánh sáng công đức Hạ Dạ luyện hóa dung hợp mà thành.

     Hạ Dạ thoáng chốc biến thành cụm khí, Hạ Tuy nhìn thấy lập tức nhướng mày quát lớn một tiếng, đưa tay bắt ấn vỗ lên Hạ Dạ phục hồi nguyên hình, "Làm càng!"

     Thế giới này đang thiếu linh khí, có rất nhiều vật chết, những thứ quỷ quái thì dễ dàng ngưng tụ tạo thành, nhưng mà con người, động vật thực vật các kiểu, thì cần phải từ từ kéo từ bên ngoài vào để hoàn thiện.

     Nói cách khác, Hạ Dạ ở trạng thái khí giống như một miếng thịt, tuy rằng thịt nhỏ không đủ nhét kẽ rằng, nhưng người đang thèm thuồng thì chắc chắn sẽ không buông tha, ngược lại chờ không được mà lập tức muốn ăn vào bụng.

     Hạ Dạ bị vỗ một chưởng, trong chớp mắt khôi phục bộ dạng đứa trẻ con, đưa cánh tay ngắn củn sờ sờ cái trán, một chút cũng không tức giận, ngược lại đôi mắt sáng lấp lánh như sao đưa ngón tay chỉ, "Tôi cảm thấy rồi, chính là ở hướng đó!"

     Vừa rồi trong nháy mắt hóa thành khí, Hạ Dạ đã cảm nhận được một sức mạnh lôi kéo, nếu không nhờ Hạ Tuy đúng lúc đánh nó phục hồi hình người, thì chắc là Hạ Dạ phải hi sinh một phần lực lượng mới có thể thoát thân được.

     Trên trời có tổng cộng ba sợi chỉ vàng, Hạ Tuy lúc đầu có ý tưởng nhưng lại không có thêm phát hiện gì mới, chỉ có thể dùng đến phương pháp ngốc nhất, chính là ba sợi chỉ thì có sáu hướng, cứ đi hết sáu hướng là được, trên đường có gặp phải xác sống các kiểu cũng không nói gì, nếu như phải đi cùng trời cuối đất thì mới là vấn đề.

     Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, dù sao thế giới trong mơ bây giờ vẫn chỉ giới hạn ở Hải Thành, thiên đạo xây dựng ở thế giới trong mơ hẳn là còn ở Hải Thành hoặc khu vực lân cận Hải Thành mà thôi.

     Nếu lỡ như phải chạy đến những tỉnh lẻ ngoài biển, cũng không phải đơn giản như vậy .

     Bây giờ đã có phương hướng chính xác, Hạ Tuy ôm Hạ Dạ trong lòng, thở dài, xoa xoa tóc máu trên đầu tiểu quỷ, nói với Giang Húc phải đổi hướng.

     "Đi hướng đông nam, đội trưởng Dương, phía sau xe có một tấm bản đồ, chú lấy ra, chúng ta xác định những thành trấn phải đi qua."

     Giang Húc nhìn thoáng qua phía trước, sau đó thay đổi phương hướng, nói một tiếng với đội trưởng Dương ngồi phía sau.

     Đội trưởng Dương gật đầu, tìm được bản đồ ở phía sau, chụm đầu xem xét với Tiểu Uông.

     Kỹ năng nhìn bản đồ, hai người đều có kinh nghiệm, rất nhanh đã khoanh vòng những khu vực theo hướng mà Hạ Dạ chỉ, những khu vực chênh lệch khoảng mười độ theo hướng đông nam cũng được khoanh vùng.

     Bởi vì bốn người đều có ngậm bùa, dọc đường nhìn thấy có người chặn xe cầu cứu hoặc muốn cướp bóc, đều có thể xem như không nhìn thấy hoặc trực tiếp ra tay, lúc này mới thấy Giang Húc vô cùng rõ ràng dứt khoác, rút súng bắn người bị thương cũng không chớp mắt.

     Cứ đi như vậy suốt ngày, trên đường Giang Húc đội trưởng Dương và Tiểu Uông luân phiên lái xe, đến một ngày, ba sợi chỉ vàng vốn chụm lại một chỗ lại bắt đầu rời xa nhau, Hạ Tuy lại không chút do dự tiếp tục đi theo hướng ban đầu Hạ Dạ chỉ.

     Ngày thứ hai trên xe cần phải đổ thêm xăng, bốn người thương lượng một chút, tạm thời đi lệch khỏi quỹ đạo trên bản đồ, rẽ vào một thị trấn nhỏ, đến rìa thị trấn tìm xem có nơi nào có thể đổ xăng hay không.

     Người còn có thể miễn cưỡng ăn uống qua loa, nhưng xe thì không được, nếu là bỏ xe đi bộ lại càng không được, không chỉ nguy hiểm, quan trọng hơn là còn chậm trễ thời gian.

     Bây giờ đã là ngày thứ mười ba sau tận thế, nơi bọn người Hạ Tuy muốn đến là một thị trấn trồng cây ăn quả nổi tiếng, khu công nghiệp cũng là nơi sản xuất hoa quả đóng hộp và nước trái cây các thứ, công nhân cũng không cần nhiều, cho nên đa phần dân cư đều đi nơi khác làm việc.

     Lúc tận thế xảy ra là đầu tháng Tám vừa có chút không khí mùa thu, chính là thời điểm cư dân ít nhất, sau khi tận thế xảy ra trừ bỏ những người biến thành xác sống, rất nhiều người đã cùng gia đình bỏ chạy ra ngoài.

     Lúc bọn người Hạ Tuy vừa tiến vào thị trấn, phía trước có rất nhiều xe bỏ trống ngổn ngang trên đường lớn, hẳn là đã từng đã xảy ra tai nạn xe cộ khiến cho nổ mạnh, rất nhiều xe đều bị đốt cháy chỉ còn lại bộ khung, cũng có nhiều thi thể bị cháy đen, có ở trong xe, có trên mặt đất.

     Dựa theo tiểu thuyết tận thế, nơi này chắc là có một đoàn người bỏ chạy rồi thu hút một lượng lớn xác sống đuổi theo, sau đó tai nạn xe cộ tạo thành kẹt xe, để đám xác sống đuổi theo có cơ hội được ăn no.

     Trong mắt bọn người Hạ Tuy, có thể nhìn thấy có mấy bộ hài cốt là có màu sắc, đó cũng chính là những người đi vào giấc mơ trải qua tử vong ở tận thế rồi trở về thế giới hiện thực trở thành “người trùng sinh”.

     Nhìn thấy phạm vi thế giới trong mơ ngày càng được mở rộng, nơi này đã là một thị trấn nhỏ các Hải Thị rất xa.

     Bọn người đội trưởng Dương đều không nói chuyện, xuống xe nhìn xung quanh, con đường phía trước không thể cho xe chạy được, bốn người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi bộ qua đó.

     Đội trưởng Dương và Tiểu Uông lấy thùng đựng xăng và cái phễu, trên đường gặp được những chiếc xe còn chưa bị cháy, đều sẽ xem xét bình xăng.

     Hoặc có lẽ bởi vì nơi này rất hẻo lánh, thị trấn lại tương đối nhỏ, cho nên tạm thời còn chưa bị người ta ghé thăm, ngược lại để bọ họ lấy được không ít xăng, gộp lượng xăng trong hai thùng lại, ước chừng cũng được đến nửa thùng.

     Trạm xăng cách nơi này không xa, đi đường cũng chỉ hơn hai mươi phút, càng đến phía trước càng gặp nhiều xác sống, cũng không cần Hạ Tuy ra tay, đội trưởng Dương và Tiểu Uông đã có thể giải quyết.

     Ngẫu nhiên có một vài con cá lọt lưới, cũng sẽ bị Giang Húc dùng côn thép giải quyết.

     Nhìn xem nhiều, Giang Húc cũng không còn là Giang Húc nhìn thấy mặt của Triệu Manh Manh cũng sợ tới mức rung rẩy, Giang Húc cảm thấy đã tìm được con đường để bản thân vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng, đánh xác sống không chút run tay, ngược lại vô cùng tích cực, đội trưởng Dương nhìn thấy cũng phải đổ mồ hôi lạnh.

     Hạ Tuy để Hạ Dạ đi ra ngoài dò đường, Hạ Tuy bên này mới vừa nhìn thấy trạm xăng dầu, Hạ Dạ liền bay trở về, "Phía trước có người, tôi không dám đi vào."

     Có thể làm cho Hạ Dạ không dám đi vào, người kia nhất định không phải người thường.

     Hạ Tuy ngẩng đầu nhìn không trung, sợi chỉ vàng đã bay về các hướng khác nhau, cho lúc này trên bầu trời chỉ là một mảnh xám xịt ảm đạm.

     Ở chung mấy ngày, Giang Húc cũng có chút hiểu biết về Hạ Dạ, Hạ Dạ vừa nói như vậy, ba người bọn họ đều thấy rõ sự đặc biệt, sôi nổi nhìn về phía Hạ Tuy, để Hạ Tuy quyết định có nên đi qua đó hay không.

     Hạ Tuy đứng tại chỗ nhìn trạm xăng dầu, đột nhiên lòng có dự cảm, gật đầu quyết định đi xem người này một chút.

     Ba người xử lí những xác sống cứ nhắc thỉnh thoảng nhào tới, đi từng bước đến gần trạm xăng dầu, vốn tưởng rằng sẽ gặp một kẻ địch hung hăn mạnh mẽ cơ nào, ai biết bên trong đột nhiên có người kích động đẩy cửa thủy tinh chạy ra, thần sắc cực kỳ hưng phấn, "Mọi người tới tìm xăng sao? Trạm xăng dầu này là do ba của tôi mở, mọi người muốn lấy xăng tôi có thể cho, nhưng mà mọi người có thể mang theo tôi đi cùng không?"

     Đội trưởng Dương khẽ chậc lưỡi, quay đầu nhìn Hạ Tuy, Tiểu Uông cũng hơi động sắc mặt, tiếp tục duy trì hình tượng khờ khạo của mình, cũng không tiến tới gần, thoạt nhìn còn có chút cảnh giác, một mặt lại nhịn không được muốn chạy tới tán gẫu với người trẻ tuổi này.

     Bởi vì Hạ Tuy và Giang Húc đều đi ở phía sau, đội trưởng Dương vừa nhìn như vậy, người trẻ tuổi thuận theo tầm mắt cũng nhìn qua, nháy mắt liền lộ ra vẻ bị hấp dẫn, sau đó lại càng nhiệt tình.

     Đảo mắt nhìn thấy tên mặt trắng gầy gò đi cạnh đại mỹ nữ, người trẻ tuổi cảm giác được gì đó, tầm mắt có chút nghi ngờ nhìn Hạ Tuy thêm vài lần, cẩn thận nuốt nước miếng một cái.

     Tên mặt trắng này cư nhiên đứng ở phía sau đại mỹ nữ, trên tay sạch sẽ đến một chút vũ khí phòng thân cũng không có, nhìn tới là một người vô dụng, nhưng mà trên người có một mùi vị có vẻ ăn rất ngon.

     Người trẻ tuổi trên mặt giả bộ hiền lành như trong lòng đã tính toán làm sao để ăn được hồn phách của tên mặt trắng rồi chinh phục ngự tỷ xinh đẹp, hắn ta giới thiệu mình tên Đổng Hàng, là người địa phương, lúc tận thế buông xuống cha mẹ đều biến thành xác sống, bản thân đã rất vất vả từ huyện thành chạy tới đây, chuẩn bị đổ xăng trong trạm xăng dầu.

     Kết quả bị đàn xác sống tập kích, những người đồng hành trực tiếp lái xe chạy, bởi vì hắn ta chậm một bước không lên xe kịp, chỉ có thể lui về đây tránh né.

     Chờ đến khi bọn người Hạ Tuy đều bước vào trạm xăng dầu tìm chỗ ngồi nghỉ, Đổng Hàng ân cần đưa nước đưa đồ ăn, còn lên ký túc xá cho nhân viên nữ trên lầu tìm cho Giang Húc vài sợi dây buộc tóc, lại bắt đầu nói chuyện với mọi người, "Vừa rồi tôi lừa mọi người nói đây là nhà tôi, cũng là sợ mọi người không muốn mang tôi đi cùng. Nhưng mà mọi người yên tâm, tôi ở đây nhiều ngày rồi, tìm được bồn chứa xăng dưới đất, đảm bảo đủ cho chúng ta dùng."

     Đổng Hàng ra sức diễn nhân vật của mình, lại không biết lớp ngụy trang của mình ở trong mắt bốn người bọn họ đã bị lộ từ lâu.

     Có lá bùa, thế giới trong mắt bọn người Hạ Tuy vẫn chỉ là bộ dạng đó, nhưng mà tên Đổng Hàng đột nhiên xuất hiện này, trên người quả thật có sắc thái, không chỉ có sắc thái mà bên ngoài dường như còn có một lớp màng bảo vệ màu trắng nữa.

     Tuy rằng không xác định được ánh sáng màu trắng đó là gì, nhưng bọn Hạ Tuy đã ngầm hiểu ý nhau, chỉ cần một ánh mắt, đã quá rõ ràng Đổng Hàng có liên quan đến người cầm bút, có lẽ người trước mắt này, chính là "Nhân vật chính" được tạo ra.

     Giang Húc nhìn ra được ánh mắt của Đổng Hàng thường rơi trên người mình, còn ngẫu nhiên lộ ra vẻ thèm thuồng, ánh mắt này hoàn toàn khác với lúc nhìn Hạ Tuy.

     Nhìn Hạ Tuy, đó chính là muốn ăn anh ấy, còn nhìn mình, đó chính là ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ.

     Ánh mắt này khiến Giang Húc rất ghê tởm, đối với việc Đổng Hàng ân cần đưa dây buột tóc làm như không thấy, tự giác dùng chiếc đũa búi tóc lại coi như xong.

     Lúc Đổng Hàng đang có suy nghĩ muốn tiếp cận cô ấy, Giang Húc rốt cục không im lặng nữa, trực tiếp cầm ống thép chĩa thẳng vào mũi Đổng Hàng, "Cứ nhìn nữa thử xem?"

     Ngôn ngữ đơn giản, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lùng, trực tiếp bộc lộ cảm xúc chán ghét hắn ta.

     Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi tàn nhẫn giết xác sống của người phụ nữ này, Đổng Hàng đã nuốt được hồn phách của vài người, cảm giác bản thân mạnh mẽ hơn nhiều rồi nhưng vẫn nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, phẫn nộ xua tay, "Hiểu lầm, ha ha, hiểu lầm."

     Để phòng ngừa lúc chiến đấu vung tay quá trớn, bọn họ đều dùng vải quấn ống thép vào tay, Giang Húc hừ một tiếng cười lạnh, đảo mắt nhìn Hạ Tuy, cuối cùng cũng cất côn thép đi, từ từ tháo vải quấn ra.

     Giang Húc cất côn thép khi đối diện với Hạ Tuy lại càng khiến Đổng Hàng thêm ghen ghét Hạ Tuy, quyết định đêm nay sẽ tìm cơ hội ăn tên mặt trắng này, rồi đi đến một chỗ vắng vẻ trong thị trấn để ném bộ xương, đến lúc đó sẽ nói là tên mặt trắng nửa đêm đi tiểu rồi bị xác sống ăn thịt.

     Bây giờ đã là tận thế rồi, giết một vài người thì có làm sao, lẽ nào còn có cảnh sát đến bắt hắn?

     Kỳ thật Đổng Hàng cũng không phải là người địa phương, chỉ bởi vì trên mạng quen được một người bạn gái, lần này hẹn gặp mặt, ai biết vừa đến đây hai ngày thì gặp tận thế.

     Đổng Hàng và bạn gái trốn trong nhà cô ấy được hai ngày, nhưng bởi vì không có chuẩn bị vật tư trước, cho nên vừa ở được hai ngày thì cậu và mợ của bạn gái lại xúi giục cha mẹ của cô ấy đuổi người ngoài là hắn ra khỏi nhà.

     Đổng Hàng rất tức giận, phủi tay bỏ đi, trước khi đi lại dùng không gian trộm một chút lương thực còn sót lại trong nhà.

     Nếu các người ghét bỏ tôi ăn cơm nhà các người, vậy thì tôi đây phải nhìn xem nếu các người không còn lương thực nữa thì sẽ làm thế nào!

     Cứ đi như vậy làm sao Đổng Hàng cam tâm, sau khi xuống lâu đã dẫn một đám xác sống tiến vào, tuy rằng xác sống không thể leo lên lầu, nhưng có thể hù dọa cả gia đình cực phẩm không có lương tâm đó là tốt rồi.

     Trong nhà không có thức ăn, dưới lầu lại có một bầy xác sống bị nhốt dưới sảnh chính, để coi có đói chết cái nhà đó không!

     Đổng Hàng vốn là một người đang thất nghiệp, một tháng trước tận thế có đi dạo phố cổ, ngoài ý muốn mua được một miếng ngọc thạch, trùng hợp làm sao lại mở ra được một không gian.

     Vốn dĩ Đổng Hàng còn rất cảm động vì tận thế mà bạn gái còn dẫn hắn về nhà, nghĩ sau này tất nhiên sẽ báo đáp, nhưng không nghĩ rằng phản bội và vứt bỏ thì chỉ là vấn đề thời gian.

     Mặc dù có chút tiếc nuối bạn gái nhỏ vừa mới ngủ được có hai ngày, nhưng Đổng Hàng tự nhận mình là người rộng lượng, ân oán giữa mình và người nhà bên đó coi như đã tính toán xong.

     Không gian của Đổng Hàng cần bổ sung năng lượng để lên cấp, bây giờ cũng chỉ mới có vài mét vuông, căn cứ theo không gian truyền thừa có nói, chỉ cần không ngừng thăng cấp, sau này còn có thể xuất hiện linh tuyền và đất trồng trọt.

     Trước tận thế Đổng Hàng đang lâm vào cảnh hết đường xoay sở, sau khi tận thế mỗi lần gặp được một số người, trong không gian sẽ sinh ra rung động, nhắc nhở Đổng Hàng ăn luôn người trước mắt để làm năng lượng cho không gian.

     Lúc bắt đầu còn đắn đo một chút, nhưng người kia lại trách mắng Đổng Hàng, còn chủ trương để tiểu đội bỏ rơi hắn, Đổng Hàng cảm thấy bị khinh nhục và phản bội, nên đã xử lý người kia.

     Bởi vì tính tự chủ không quá cao, sau khi làm được một lần, những lần sau Đổng Hàng làm dễ dàng hơn nhiều.

     "Buổi tối để tôi và Dương đại ca gác đêm đi, mấy ngày nay tuy rằng tôi lo lắng hãi hùng, nhưng dù sao cũng vẫn được ngủ trong phòng an toàn."

     Tuy rằng ánh mắt đầu tiên đã theo dõi Hạ Tuy, nhưng cũng chỉ biết được tên mặt trắng này ăn ngon, trong mắt Đổng Hàng, đội trưởng Dương, Tiểu Uông và Giang Húc, đều là những đối tượng để hắn bổ sung năng lượng của không gian.

     Nhưng xét thấy Giang Húc mặt đẹp dáng người cũng đẹp, Đổng Hàng quyết định tạm thời không ăn cô ấy, nếu sau này hai người ở chung vui vẻ, vậy thì giữ lại người phụ nữ này, nếu không thoải mái, ngủ xong cảm thấy đủ rồi ăn cũng không muộn.

     Tác giả có lời muốn nói:  
        Người cầm bút: Ta chính là Thần Sáng Thế (thần sáng tạo ra thế giới)

     Bút thần: Đúng vậy [nhạc trữ tình]