Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 95: Liên hoan




     Ăn sáng ở nhà họ Giang, Hạ Tuy liền gọi cho Tiểu Uông đến đón hắn, Giang Húc vốn muốn đưa hắn về, lại bị Hạ Tuy từ chối, chủ yếu là đi cùng hắn còn có một con Xà quái diện mạo dữ tợn.

     Giang Húc cũng không miễn cưỡng, dù sao cô cũng biết Hạ Tuy đã nhìn thấu bản chất sợ những thứ kia của mình, chỉ nhân lúc Hạ Tuy đang chờ Tiểu Uông mời hắn lúc có thời gian đến công ty của bọn họ tham gia tiệc tối.

     "Trong khoảng thời gian này có thể nhìn thấy những đồ vật không sạch sẽ, phát hiện trong công ty những thứ này rất nhiều, hi vọng A Tuy có thể bớt chút thời gian giúp đỡ những tiểu quỷ đó đi đầu thai."

     Tình hình ở những công ty con thì Giang Húc không rõ ràng, nhưng những nghệ sĩ ở tổng công ty lại không được mấy người trên người sạch sẽ tuyệt đối.

     Trước kia không thấy cũng thì thôi, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy, khiến Giang Húc không thể không quan tâm, mỗi lần nhìn thấy là trong lòng đều cảm thấy không thoải mái.
     
Tuy rằng Hạ Tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng cũng gật đầu đồng ý chuyện này, sau đó Hạ Đông và Tiểu Uông đã đến, Hạ Tuy mang theo Xà quái rời đi trước.

     Nên giam giữ Xà quái ở nơi nào, chuyện này Hạ Tuy hỏi ý kiến Tổng cục và Cục an ninh quốc gia, hai bên đẩy qua đẩy lại như đánh thái cực, cuối cùng hai bên đều buông tay, quyết dịnh vẫn là để Xà quái ở Văn phòng hỗ trợ xã hội, dù sao Văn phòng chính là đơn vị chuyên lo những chuyện thần quái li kỳ kiểu này.

     Có điều bởi vì chuyện Hải thần lần trước, Hạ Tuy ở trên xe nghe Hạ Đông nói, mới biết bây giờ Văn phòng hỗ trợ xã hội của bọn họ đã chính thức được công nhận là một cơ quan của chính phủ, trên thực tế từ nay về sau bọn họ có quyền tự quyết định, không cần chịu sự quản lí của Tổng cục và Cục an ninh quốc gia nữa, có điều vẫn phải báo cáo tình hình cho đôi bên biết.

     Từ bàn tay trắng đi lên, bây giờ tính chất của Văn phòng đã có chút khác biệt, không cần trực thuộc Cục công an nữa, mà trở thành một đơn vị của cục Trào Phong, một trong Cửu Long cục của quốc gia.

     Trào Phong, là con thứ ba của rồng, hình dạng như thú, nguy hiểm lại hảo vọng, cũng có người cho rằng nó là có long mạch phượng. (các bạn muốn biết thêm chi tiết, lên google gõ rồng sinh chín con là sẽ ra tên của 8 con còn lại và đặc điểm của từng con)

     Ở đây lấy ý không sợ nguy hiểm lại có thể nhìn xa tìm ra chân tướng rõ ràng.

     Quốc gia có những đơn vị đặc biệt không thuộc cơ quan nhà nước, gọi là Cửu Long bộ, dưới Cửu Long bộ chia ra chín cục, cục thứ ba Trào Phong cục chuyên môn xử lí những sự kiện thần quái.

     Đáng tiếc trước giờ vẫn không có mấy người tài ba dị sĩ, phần nhiều trong các bộ môn sẽ có một vài khách khanh*, đại loại như đại sư gì đó, cao tăng gì đó, có thể nhìn thấy những sự vật, sự việc ở âm phủ. (khách khanh thời xưa là những người tài giỏi mà vua hoặc các vương tướng nuôi trong nhà, mình không biết nên dùng từ gì để Việt hóa)

     Bản lĩnh chém yêu trừ ma thì chưa nói, đa phần là thu thập tư liệu về sự kiện thần quái ở các nơi, nếu có dấu hiệu không phải do người làm, vậy thì cần điều tra ngọn nguồn bắt kẻ chủ mưu, có điều hiệu quả không mấy khả quan, trình độ rảnh rỗi xếp thứ nhất trong Cửu bộ nhưng lại không thể đóng cửa được.

     Bây giờ có Văn phòng hỗ trợ xã hội ở Hải thành gia nhập, lúc này cục Trào Phong mới coi như có đề tài để bàn tới.

     Có điều với bản tính của Hạ Tuy, cũng không cho phép ai quá chú ý đến hắn, hồ sơ tư liệu của Văn phòng đều được mã hóa đặc biệt, cho nên bên Hạ Tuy cũng không có cảm giác thay đổi gì cả, chỉ là thân phận của Văn phòng của bọn họ đường đường chính chính hơn mà thôi, chín bỏ làm mười, xem như có thể ngang hàng với Tổng cục và Cục an ninh quốc gia rồi, nhưng đối với bên ngoài thì vẫn chỉ là một đơn vị công tác giúp đỡ xã hội nằm trong con hẻm nhỏ không có mấy tiếng tăm.

     Đương nhiên, còn một sự thay đổi khác, chính là đãi ngộ lại cao hơn gấp mấy lần, tiền lương cũng là phát theo tuần.

     Lúc Hạ Tuy trở lại văn phòng công tác xã hội, già Lý đã vui vẻ cho biết mọi người vừa mới lĩnh lương, buổi tối nhất định phải cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện bổ sung bữa cơm đoàn viên đêm trung thu kia luôn.

     Từ lúc thành lập Văn phòng hỗ trợ xã hội đến giờ, còn vài ngày nữa mới tròn một tháng, nghe nói chỉ riêng một mình hắn, các đãi ngộ và tiền phụ cấp công tác chỉ trong ba tuần mà tiền đã hơn một trăm vạn.

     Tiền lương trong này có thể xem là số nhỏ, chủ yếu bởi vì hắn xử lí vài vụ án, mấy chục vạn số lẻ kia chính là tiền lương, còn một trăm vạn chính là tiền thưởng.

     Hạ Tuy ở trong lòng tính toán xem có thể mua được bao nhiêu vật liệu gỗ, đột nhiên cảm giác bản thân thành đại gia sau một đêm.

     Đương nhiên, sau khi quy đổi ra vật liệu bằng ngọc, Hạ Tuy lại cảm thấy bản thân mình thật ra cũng chỉ vừa thoát khỏi cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà thôi.

     Bọn người già Lý và Hạ Đông, Tiểu Uông đi theo cũng được thơm lây, một tuần nằm trong văn phòng chơi game cũng có thể lĩnh mấy vạn tiền lương, hơn nữa tiêu xài đều là kinh phí của Văn phòng, Hạ Đông nói thẳng sau này mình có thể yên tăm ngồi ăn chờ chết ở Văn phòng hỗ trợ xã hội được rồi.

     Đặc biệt là già Lý, thật sự nằm mơ cũng không ngờ lúc mình còn sống lại có thể một tháng được đến mười mấy vạn tiền lương, loại công việc này có thể làm cho người ta đang ngủ cũng phải cười mà tỉnh lại, già Lý đã phấn chấn đến mức quyết định chú ý đến một vài văn phòng địa ốc ở Hải thành, chuẩn bị mua nhà cho cháu trai cưới vợ.

     Hạ Tuy tạm thời ném Xà quái vào phòng làm việc của mình, bên trong có kiếm gỗ đào, bức họa của Tổ sư gia và lư hương, bùa chú các thứ, cũng đủ khiến Xà quái trốn trong một góc co ro run sợ.

     Trưởng phòng Thái và đội trưởng Hướng đến văn phòng vào buổi chiều, phỏng chừng là muốn cho Hạ Tuy thời gian nghỉ ngơi, đoàn người sau khi hỏi sự việc Hạ Tuy đã trải qua, sau đó chụp hình Xà quái, còn đánh bạo thẩm vấn gã nữa.

     Xà quái tất nhiên không muốn nhiều lời, nhưng có Hạ Tuy đứng một bên, hơn nữa cái đầu bà lão ở bên cạnh hắn đã không chịu được chút kinh sợ nào nữa, nên không đầu không đôi kể hết mọi chuyện mà bà ta biết, Xà quái dù bực mình cũng không còn cách nào khác.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
4. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
=====================================

     "Đại sư, ngài có thể cho tôi đi đầu thai hay không? Tôi thật sự vô tội, làm chuyện xấu đều là bọn họ làm, đến cả nghĩ tôi còn không dám nghĩ nữa!"

     Bà lão vừa tỉnh đã bắt đầu khóc lóc kể lể, nhìn thấy Hạ Tuy lại van xin, nói mình là người bị hại mới bị ghép lên người Xà quái, đến từng tuổi này còn chịu cảnh như vậy vừa nhìn đã thấy cỡ nào bi thảm.

     Nếu không phải lúc trước trốn trong bảo tháp đã từng nghe bà lão này nói muốn mang nhưng Hư thất bại ra làm thức ăn, Hạ Tuy thật sự đã tin lời bà ta kể khổ.
     Có điều nếu bà lão đã mong ngóng hắn giúp đỡ vào địa phủ, Hạ Tuy cũng không từ chối, trực tiếp bắt thần hồn của bà lão ra, bảo Tiểu Hắc dậm chân một cái đưa xuống là được.

     Còn việc có thể đầu thai thành công hay không?

     E rằng điều này là viễn vông, tạo nghiệt lớn như vậy, không đến địa ngục tầng thứ mười tám lăn vài vòng tẩy rửa tội nghiệt, lại vào súc sinh đạo đầu thai thành heo dùng máu thịt trả nợ mười mấy hai mươi kiếp, sau đó mới nói đến chuyện trở về nhân đạo.

     Mặc dù là như vậy, trở về nhân đạo, sau này không phải tuổi trẻ chết sớm thì chính là ốm yếu nhiều bệnh, vận mệnh vĩnh viễn thê lương bi thảm.

     Đương nhiên, việc này đối với những người tin vào thuyết sau khi đầu thai rồi không còn là cùng một con người nữa thì cũng không quá đau khổ, trưởng phòng Thái vốn là người có tư tưởng này nhưng sau khi biết được bà lão kia sẽ phải trải qua những sự việc như vậy, không kìm lòng được nới cổ áo sơ mi, lén lút quạt quạt cho khô bớt mồ hôi lạnh vừa mới chảy xuống.

     Bởi vì lúc đầu có dùng thuật Sưu hồn với Xà quái, nên Hạ Tuy đã biết đượcngười phụ trách lén lút né tránh thiên đạo để liên hệ với đạo nhân kia chính là bà lão có đầu “Người” này, cho nên tối qua đã vỗ một lá bùa câu hồn vào ấn đường của bà lão, cho nên lúc này một chưởng thôi đã bắt được thần hồn của bà ta.

     Thần hồn của bà lão vừa biến mất, quả đầu kia liền biến thành một bãi nước đen, Xà quái đau đến mức nhịn không được lăn lộn trên đất, cảnh tượng đó, những người có tố chất tâm lý mạnh như bọn trưởng phòng Thái cũng lạnh cả người.

     "Hạ trưởng phòng, những người trong danh sách anh cung cấp đã bắt giữ được một trăm ba mươi sáu người, có mười người khác mất tích, chúng tôi đang lùng bắt, còn những người đang bị bắt giữ phải xử trí như thế nào?"

     Số lượng này quả là rất lớn, nếu trực tiếp bắt người mà không đưa trở về, sợ rằng sẽ khiến cho dân chúng trong phạm vi nhỏ xảy ra khủng hoảng, đến lúc đó chính phủ lại phải cho người xử lí khủng hoảng tin tức.

     Bọn người trưởng phòng Thái bắt giữ những người này cũng không biết nên làm gì, Hạ Tuy suy nghĩ, bản thân cũng không có cách, “Cứ theo dõi đi, đêm nay tôi ra ngoài một chuyến, nhìn xem có thể cứu về được mấy người, còn những người không thể cứu về được nữa, thì chỉ có thể để bọn họ quên chính mình là Hư đi, từ đầu đến cuối xem bản thân chính là người đó."

     Sau đó đương nhiên phải phái người theo dõi, mãi đến khi bọn họ hoàn thành sinh mệnh đã viết trên giấy mệnh của sổ sinh từ, chờ sau khi chết rồi mới tính sổ sau.

     So với những Hư khác, tuy rằng những Hư này có được cơ duyên đến thế giới thực làm người, nhưng đã định trước sau khi chết tội nghiệt quấn thân, căn bản không thể giống những Hư khác có thể trực tiếp bước vào luân hồi.

     Nếu chỗ đạo nhân còn lưu trữ hai hồn sáu phách mà không bị luyện hóa, vậy thì Hạ Tuy có thể nghĩ cách ép buộc vị trí một hồn một phách của Hư ra ngoài, để những người bị hại hồi dương, nhưng tình huống bây giờ, hiển nhiên ý nghĩ này quá viển vông.

     Bọn người trưởng phòng Thái biết được nội tình trong đó, đương nhiên biết Hạ Tuy cũng chỉ có thể làm được đến vậy, mọi người yên lặng thở dài, tiếc nuối từng người dọn đồ rời đi.

     Buổi tối phải ăn mừng, Hạ Tuy bảo già Lý chuẩn bị trước, buổi tối ăn cơm hắn chuẩn bị tìm một chỗ thả rắn tìm người, hy vọng có thể triệt để tìm được đạo nhân kia.

     Ô huynh sau khi đến Văn phòng, rất nhanh đã được Chu Khải huấn luyện khả năng oanh tạc internet, bây giờ đã đảm nhiệm chức vụ quản lý hồ sơ và thu chi trong văn phòng.

     Văn phòng là một đơn vị không có quy tắt gì nghiêm ngặt, dù sao cũng xem như một công việc thanh nhàn, Ô huynh lại có nhiều thời gian nghiên cứu diễn đọc thi từ ca phú, lúc rảnh rỗi còn nghe nhạc cổ phòng, thỉnh thoảng còn dùng chất giọng lệch tông của mình hát theo.

     Lúc này nội bộ mở tiệc liên hoan, Hạ Tuy còn cười bảo Tiểu Uông và Hạ Đông dẫn người nhà đến, lại mời đội trưởng Dương, Tiểu Lệ, Tiểu Vương, Tát Ba và Lưu Tây, một mình già Lý chắc sẽ làm không kịp, Chu Khải vội lôi kéo Ô huynh đang đứng dưới tàn cây quế chuẩn bị ngâm bài thơ mới đến phòng bếp giúp đỡ.

     "Ai nha không được không được! Người đọc sách sao có thể vào nhà bếp được!"

     Ô huynh toàn thân bay trên không cố vùng vẫy.

     Chu Khải không chút dao động, "Bây giờ anh sao có thể coi là người đọc sách được? Nhiều lắm cũng chỉ là một con quỷ đọc sách, còn là thể loại mấy trăm năm chưa đọc qua sách thánh hiền! Thời đại tiến bộ con người vẫn nên theo kịp thời thế, Ô huynh à, anh không thể tách biệt xã hội  nhưu vậy..."

     Hạ Tuy ngồi trên băng ghế, cầm dao gọt một khối gỗ hòe, vừa cười vừa gọt gọt đẽo đẽo, Hạ Dạ biết đây là kiếm gỗ làm cho nó, chống hai má ngồi xổm bên cạnh nhìn.

     Trong miệng Tiểu Hắc là một viên "Kẹo đường hương vị Hư", lười biếng híp mặt ghé vào bên chân Hạ Tuy ngủ gật.

     Sổ sinh tử thần thần bí bí bảo hắn ném Bút thần vào hộp ngọc của nó, cũng không biết bây giờ đang làm gì, nhưng Hạ Tuy cũng không lo lắng, dù sao Sổ sinh tử vẫn có thể trông cậy được, chờ xong việc ở đây, Hạ Tuy chuẩn bị đuổi nó về địa phủ.

     Đêm nay văn phòng hỗ trợ xã hội giống như một gia đình đang có khách bình thường, già Lý vui vẻ mang ra các loại bánh kẹo hạt dưa quả hạch chuẩn bị cho Tết trung thu ra.

     Hạ Đông tỏ vẻ mình không có người nhà để dẫn theo, sớm đã ở lại Văn phòng giúp già Lý dọn dẹp nhà ăn, có điều chờ sau khi đội trưởng Dương mang theo vợ con đến, thằng nhóc Hạ Đông này lại cười tủm tỉm đi theo con gái của đội trưởng Dương là Dương Khả Diệu nói chuyện, đây sao lại không có người nhà để dẫn theo, rõ ràng là người nhà sẽ được người khác dẫn đến đúng không.

     Vợ của đội trưởng Dương tên là La Y, là một nhân viên văn phòng trong cục, nhìn thấy bộ dạng thân mật của con gái và Hạ Đông cũng chỉ cười tủm tỉm, xem ra Hạ Đông đã qua được cửa ải của nhạc phụ nhạc mẫu tương lai rồi.

     Đội trưởng Dương cho Hạ Đông một ánh mắt xem thường, ngậm điếu thuốc kéo một hơi vào trong sân tìm Hạ Tuy nói chuyện.

     Đội trưởng Dương còn không biết Hạ Tuy trở về chưa đến một ngày lại ra ngoài xử lý công việc, đi vào thế giới trong gương, chỉ trò chuyện với Hạ Tuy về việc trên đảo Tạp.

     "Hai anh  em lúc trước bị người của thôn Phổ Lạp trói lại làm tế phẩm đã báo cảnh sát, bây giờ đang điều tra, đáng tiếc pháp luật không xử lý được, hai anh  em Chu gia không chịu thương tổn về thể chất, cuối cùng chỉ phạt mấy vạn đồng tiền bồi thường cho anh  em Chu gia, tiền do người dân trong thôn đóng góp.”

     Nói đến việc này, đội trưởng Dương cảm thấy không vui, rít một hơi thuốc là rồi phà khói sang bên cạnh, vươn ngón trỏ gãy gãy tàn thuốc, “Tôi thấy bà Cung không chút hoảng hốt, sáng nay lúc chúng tôi rút về đơn vị có nghe nói tất thảy người trong thôn bị bệnh sau một đêm, giống như ôn dịch vậy, đây là chuyện gì?”

     Đội trưởng Dương nhìn trái nhìn phải, những người khác đều đang bận việc, La Y đang ở trong phòng làm việc nói chuyện với Hạ Đông và Dương Khả Diệu, chỗ này chỉ có Tiểu Hắc và Hạ Dạ, đội trưởng Dương nhỏ giọng hỏi Hạ Tuy, “Ai ui Hạ trưởng phòng, có phải là bà cốt Cung làm hay không? Tôi thấy bà Cung quả thật rất hận người ở thôn Phổ Lạp.”

     Đội trưởng Dương không phải là người suy nghĩ cứng nhắc, thậm chí có thể nói làm người có chút vô liêm sỉ, bản thân ông ấy đối với người của thôn Phổ Lạp cũng không mấy thiện cảm, lúc này chỉ muốn lén lút bàn chyện với Hạ Tuy chứ không có ý định điều tra.

     Dù sao nếu thật sự là những chuyện thần thần quỷ quỷ đó, bản thân ông ấy chỉ là một cảnh sát bình thường, sao có bản lĩnh điều tra.

     Hạ Tuy không tin tưởng, cười lắc đầu, "Tuy rằng bà cốt Cung hận những người dân thôn Phổ Lạp năm đó hại chết Hải thần, nhưng sẽ không làm ra loại chuyện này, nếu không làm sao thôn Phổ Lạp lại có thể sống yên ổn nhiều năm như vậy? Đó chẳng qua là do nhân quả luân hồi không bỏ qua cho ai, báo ứng đến trễ mà thôi."

     Không lâu sau đó, người dân thôn Phổ Lạp lúc trước may mắn thoát chết trong một đêm toàn thôn đều bị bệnh, giống như ôn dịch vậy, còn kinh động đến chính phủ, trực tiếp phái người phong tỏa toàn thôn, lại có chuyên gia qua đó nhưng không điều tra được gì, vội vàng điều động các bệnh viện lớn đến chữa bệnh và chăm sóc thôn dân.

     Đáng tiếc người đáng chết vẫn phải chết, cũng có người không chết, thuốc của bệnh viện thật ra cũng không có hiệu quả gì, những người đó coi như bị tra tấn một trận, sau đó bản thân lại chậm rãi bình phục, cũng kỳ lạ y như lúc phát bệnh vậy.

     Càng có chuyện kì lạ hơn là trong thôn lại có vài người không bị bệnh, sau đó những bác sĩ và hộ lí, chuyện gia và người tình nguyện vào thôn đều không bị truyền nhiễm, chuyện này từ đầu tới cuối đều vô cùng kỳ lạ, còn được đăng lên báo ở Hải thành.

     Có đơn vị tương quan biết việc này liên quan với Văn phòng hỗ trợ xã hội, phái người đến hỏi Hạ Tuy, sau đó trở về đã phong tỏa tin tức việc này, sự kiện lần đó coi như đến đây là chấm dứt.

     Tiểu Uông bảo sẽ đến trễ một chút, dù sao hai đứa con của hắn hôm nay cũng phải đến trường, lúc dẫn vợ con đến, Hạ Tuy nhìn thoáng qua vợ của Tiểu Uông là Khâu Diệp, không nói thêm gì, chỉ gọi Tiểu Uông, đốt một lá bùa Thanh thần ném vào trong bát, bảo Tiểu Uông đưa cho vợ của hắn uống.

     Bản thân Tiểu Uông đi theo Hạ Tuy làm việc, thấy việc này là biết có bất thường, lập tức một người đàn ông cao lớn mặt mày lại trắng bệch, vội vàng hỏi Hạ Tuy “Trưởng phòng, có phải vợ tôi có vấn đề gì không?”

     Đây cũng là lần đầu Hạ Tuy nhìn thấy sắc mặt Tiểu Uông khó coi như vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ đàn ông sau khi cưới vợ đều sẽ xuất hiện thêm một điểm yếu?

     "Không có việc gì, chỉ là bị thứ kia theo dõi, còn đánh dấu, có điều thứ kia tối qua đã bị thu thập rồi, nhưng bị đánh dấu sợ rằng sẽ bị cô hồn dã quỷ bên ngoài chú ý.”