Dao Vọng Xuân Sơn Nguyệt

Chương 3



Ngọc như ý nhẹ nhàng đẩy khăn voan đỏ ra, hắn nhìn thấy ta mang vẻ mặt đầy áy náy.

Khi đó ta nhảy dựng đứng lên, đi rót rượu tạ tội với hắn. Ta bất chấp hình tượng ra sao thì ra, chỉ sợ bản thân chọc cho hắn phiền lòng.

Ấy vậy mà hắn không bực mình, chỉ cười khẽ nói với ta: “Từ biệt nhau ở chùa Hộ Quốc đến nay, xem ra cô nương đã hoạt bát hơn xưa nhiều lắm.”

Hắn ôn hòa hỏi ta: “Sức khỏe cô nương đã ổn chưa?”

Đối diện với gương mặt đẹp như vẽ kia, lần đầu tiên ta ích kỷ nói đối là: “Vẫn chưa khỏe hẳn. Đại sư Duyên Năng nói nhờ vào ngày ấy ta gặp được Tuệ vương điện hạ nên mới có cơ duyên khỏi bệnh. Cũng vì vậy mà cha mẹ ta nảy ra ý định gả ta cho điện hạ, mong ta sớm ngày trị khỏi bệnh, khỏe mạnh trở lại.”

Mới nói xong câu là ta hối hận ngay. Lời này có khác gì xem hắn là công cụ để lợi dụng đâu?

Ta ảo não lắm. Rõ ràng ở thời hiện đại ta toàn được người khác khen ngợi là có tài ăn nói, tại sao lúc đối mặt với Lục Nguyệt Quân lại nói năng khó hiểu thế chứ?

Trời quang trăng sáng, Lục Nguyệt Quân tiếp nhận chung rượu bạch ngọc từ tay ta. Môi đỏ hé mở rồi khép lại, toàn thốt ra những lời làm lòng người dễ chịu: “Nếu có thể giúp cô nương trị khỏi bệnh, vậy cũng coi như là một việc thiện.”

Ta nhớ đến vài manh mối nghe được: Lý do Lục Nguyệt Quân thường xuyên đi bái Phật niệm kinh là để cầu phúc cho người mẹ lắm bệnh.

Ta lập tức bước tới trước mặt hắn, cực kỳ nghiêm túc mở lời: “Cha ta nói ta là phúc tinh. Bây giờ không chỉ có điện hạ mà còn có ta nữa. Hiền Tần nương nương nhất định sẽ giống như ta, từ từ bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn.”

Khi đó hắn chăm chú nhìn ta hồi lâu, cuối cùng gục đầu xuống, giọng nói nhẹ bẫng như lông hồng: “Không ngờ là cô nương còn nhớ tới việc này.”

Tuy sinh ra Hoàng tử, còn nuôi được hắn trưởng thành, nhưng mẹ hắn chỉ leo được tới vị trí cấp Tần. Nhìn sơ là biết mẹ hắn không được coi trọng, hai người họ đều là nhân vật vô hình trong cung thôi.

Ta biết bên dưới tính cách hiền hòa của hắn có cất giấu lòng sợ hãi. Nhiều lời đồn như thế, hắn không thể không đề phòng thân phận con vợ cả nhà quyền thần của ta được. Bản thân ta cũng hiểu rõ chuyện mà hắn không muốn làm nhất là rơi vào vòng xoáy quyền lực.

“Điện hạ.” Ta nhỏ nhẹ gọi hắn, chờ đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lại mới nói: “Chúng ta đến Giang Đông đi. Nơi đó khi vào thu thì cây cỏ vẫn xum xuê, hoa nở hết mùa này đến mùa khác, lá trà phơi khô pha uống cũng rất ngon nữa. Cha mẹ ta luôn nói sau này sẽ đến đó dưỡng lão đấy.”

Hắn ngơ ngẩn một lát sau, khi hiểu được ý ta không muốn đẩy hắn đi tranh giành ngôi vị Hoàng đế mới bật cười thoải mái.

Ta đã mất rất nhiều thời gian mới có thể làm hắn hoàn toàn yên lòng.

Ta cùng hắn trèo đèo lội suối, đích thân trải nghiệm và quan sát dân tình. Ta tự mang của hồi môn ra giúp hắn xây trường học, tìm danh y chữa bệnh cho mẹ hắn ở khắp nơi.

Ta không biết hắn phải lòng ta từ lúc nào, tựa như ta cũng không thể xác định bản thân đã yêu hắn được bao lâu. Đó có thể là một quá trình dài đằng đẵng, nhưng cũng chỉ như một chớp mắt thoáng qua.

Ta và hắn thành hôn được ba năm, vào một buổi trưa bình thường hôm nọ, ta ngồi thêu túi thơm ở trong viện như mọi khi. Thêu tới thêu lui, ta dựa vào bàn ngủ quên mất, đến khi mở mắt ra thì phát hiện Lục Nguyệt Quân đang ôm ta vào lòng, đi qua hành lang ngang vườn trúc xanh tươi.

Khi đó ánh dương ngày đông ấm áp xuyên thấu qua lá trúc, từng giọt vàng lấp lánh dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt ta, áy náy nói: “Ta định ôm nàng về phòng nghỉ ngơi, tại tay chân ta không đủ cẩn thận nên làm nàng tỉnh giấc.”

Ta khẽ lắc đầu, theo bản năng vươn tay ôm cổ hắn. Ta và hắn dựa sát vào nhau, dễ dàng nhìn thấy hắn cắn môi, không biết nghĩ gì mà đỏ ửng từ mang tai đến tận gò má.

Đó là lúc ta nhận ta Lục Nguyệt Quân là chàng trai khi thẹn thùng sẽ đỏ mặt, ngay cả mí mắt lẫn chóp mũi đều đỏ au.

Hắn làm như vừa hạ quyết tâm gì lớn lắm, khi thả ta xuống giường thì mơ hồ nói: “Sau này nàng không được ngủ quên ngoài vườn nữa, sẽ bị cảm lạnh...”

“Phu quân”

Có pháo hoa vô hình nổ tung trong trái tim ta. Dù ta hay nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần là đây chỉ là một quyển tiểu thuyết, hay người trước mắt ta đây chỉ là một nhân vật hư cấu mà thôi, nhưng khi hắn đứng ngay trước mặt, ta vẫn cảm nhận được hơi ấm thân thuộc khi chạm vào tay hắn.

Nếu xưa nay nam phụ là dành cho người xem, vậy thì hãy để ta yêu thương hắn một đời này vậy.

Ta không nói lời nào mà kéo hắn ngã xuống giường. Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng im lặng nhìn mặt đối phương nóng bừng lửa đỏ.

Ta lắp bắp nói: “Nếu muốn ngủ, không bằng ngủ cùng nhau đi, dù sao thì chúng ta cũng rảnh rỗi, giường thì rộng rãi...”

Hắn chậm chạp đáp lời, nằm song song bên cạnh ta. Đôi chúng ta cứ như hai khúc gỗ cứng ngắc, không tài nào ngủ được…

Những ngày xa xôi năm ấy mới đẹp đẽ làm sao, đẹp đến mức như một hồi mộng mị.

Còn trong giấc mộng đang diễn ra trước mắt, ta nhìn thấy Lục Hàn Xuyên ngồi vững trên giang sơn xã tắc, đầu tiên là gán tội tử hình cho Lục Nguyệt Quân, sau đó đến lượt nhà ta, tất cả đều tan vỡ hết rồi.

Ta có thể hiểu được cơn điên của Lục Hàn Xuyên, có thể lý giải tại sao Yến Tri Ý tàn nhẫn như thế. Còn bọn họ thì sao, không một ai từng thử bao dung một Lục Nguyệt Quân không tranh không đoạt, càng không tha cho kẻ chỉ biết bo bo giữ mình là ta đây.

Khi ta hấp hối sắp không xong thì Lục Hàn Xuyên mới đến gặp ta. Cuối cùng ta cũng thấy được vẻ đau lòng và hối hận trên gương mặt hắn.

Hắn nên lưu luyến Yến Hiểu Xuân như thế này mới phải. Đoạn thời gian sống cùng nàng là niềm vui ngọt ngào duy nhất trên quãng đường hắn trưởng thành, nó đã trở thành tia sáng soi rọi thời thơ ấu bi thảm của hắn.

Khi hắn nhìn thấy ta thì có thể nhớ tới chút cảm giác thoải mái và hạnh phúc ít ỏi trong đời. Dù hắn có là đế vương khát máu vô tình thì cũng không cách nào dứt bỏ tình nghĩa giữa người với người.

Đương nhiên ta không thể đồng tình với Lục Hàn Xuyên. Sau khi Yến Hiểu Xuân trong nguyên văn qua đời thì hắn không buồn ăn uống nữa, chuyện quốc gia đại sự chẳng màng, rất nhiều đoạn cốt truyện sau này toàn làm chuyện điên khùng.

Thiết lập nhân vật giống như hắn đáng lẽ không nên ràng buộc với ta quá lâu.

Ta cho rằng tác giả tên “Hồng Mông” viết thành như vậy đơn giản là vì có ác ý. Hắn muốn làm thánh mẫu, bơm nước nhét chữ cho dài ra thôi.

Lục Hàn Xuyên nên là dạng vua chúa thấy ta chết vào buổi chiều, đến buổi tối là có thể cầm tấu chương lên phê bình ngay mới đúng.

Ngôi vị Hoàng đế của hắn là nhờ Yến Tri Ý giữ vững, hắn không cần gây khó dễ với người thực sự giúp đỡ hắn chỉ vì một ánh trăng sáng đã thay lòng đổi dạ.

Đến tận khoảnh khắc cuối cùng ta vẫn không hề hé môi nói với hắn nửa chữ.

Những di ngôn trong nguyên văn, những lời “nguyện kiếp sau lang quân thiên tuế, thiếp thân khỏe mạnh, tháng tháng ngày ngày đều ở cạnh nhau” đã nằm yên trong lòng ta, chỉ suy nghĩ qua một lần là thôi.

Ta chỉ muốn nói những lời ấy với Lục Nguyệt Quân của ta. Nhưng nghĩ lại thì vẫn thôi đi.

Nguyện kiếp sau lang quân thiên tuế, thiếp thân khỏe mạnh, không bao giờ gặp lại nhau nữa nhé.

Ta dùng chút sức lực cuối cùng để tránh né bàn tay của Lục Hàn Xuyên. Sau đó tầm mắt ta tối sầm, hoàn toàn không còn tri giác gì nữa hết.

Khi ta cho rằng bản thân phải quay về thời hiện đại sống tiếp thì không ngờ là vận mệnh xoay vần, ta lại trở lại điểm khởi đầu.

Mở mắt ra, gian phòng trong chùa Hộ Quốc vẫn còn đây, ngay cả khuôn mặt lo lắng của Giảo Nhi cũng chẳng có gì khác biệt.

Ta theo bản năng chạy ra ngoài, nhưng lúc này đây ta đã không muốn tiến vào Phật đường mà dừng bước chân lại.

Ta nghe được âm thanh quen thuộc, giọng nói mà ta đã tưởng niệm vô số lần.

Đó là Nguyệt Quân. Hắn đang niệm kinh ở Phật đường, cầu phúc cho mẹ hắn cùng nhân dân khắp chốn.

Ta không nhịn được mà duỗi tay chạm vào song cửa sổ thật nhẹ nhàng. Chỉ cần cửa sổ mở ra thêm một chút nữa thôi là ta có thể nhìn thấy sườn mặt hắn rồi.

Người nọ vẫn như xưa, như trăng như ngọc, như sao trời cùng áng mây xa vời vợi.

Giảo Nhi đứng ở khúc ngoặt hành lang hô lên một tiếng “tam tiểu thư”. Hắn và mấy hòa thượng nhỏ tuổi đồng thời hướng ra ngoài nhìn ta.

Gió xuân lùa qua trước mắt, ta chịu đựng ốm đau, quay đầu bỏ chạy. Ta sợ hắn nhìn thấy ta, cũng sợ hắn không nhìn thấy ta.

Không có ta, một kiếp này chàng sẽ sống rất tốt. Chàng sẽ không bị liên lụy vào ân oán tranh quyền, chàng cũng sẽ không bị vứt xác nơi đất hoang khi tuổi đời còn quá trẻ.

Chàng sẽ sống lâu trăm tuổi, canh giữ ở đất phong nơi cách xa đế đô nhất, chăm sóc cho bảy ngàn lẻ hai hộ gia đình.

Ta tin tưởng chàng sẽ giống như sử sách từng nhận định: [Tuệ vương Lục Nguyệt Quân, người cũng như tên.]

Lần này, vừa về phòng là ta lập tức sai người đưa ta quay lại Tướng phủ ngay. Một lát nữa ta còn phải cãi cọ, làm ầm lên là: “Con phải gả cho ngũ Hoàng tử Lục Hàn Xuyên! Nhanh lên! Ngay bây giờ!”

Lục Hàn Xuyên được lập làm Thái tử như ước nguyện. Khi hắn rước ta vào phủ thì ta sẽ là Thái tử phi vinh quang vô hạn.

Đến khi vào cung rồi ta cũng sẽ ngồi lên vị trí Hoàng hậu, sau đó từng bước rơi vào kết cục bị phế truất.

Ta biết sau này Yến Tri Ý và vài nữ phụ nữa sẽ được đưa vào phủ. Ta bị dàn chuyên gia cung đấu này siết đến độ thể xác và tinh thần đều tan rã. Hơn nữa trước đó cơ thể ta đã yếu ớt sẵn rồi, cuối cùng đánh mất hết tình cảm, nhận lấy một ly trà độc là về Tây Thiên luôn.

Nhưng lần này ta sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận cái chết.

Vấn đề lớn nhất giữa ta và Lục Hàn Xuyên là thiết lập nhân vật của ta quá ngây thơ. Trong nguyên văn ta cứ nhắc mãi Tướng phủ thế này thế nọ, sự nghiệp cha mẹ ta lớn như vậy, công lao của họ mãi trường tồn.

Hắn không hiểu Yến Hiểu Xuân, mà Yến Hiểu Xuân cũng không hiểu hắn.

Gia đình Tướng phủ không biết khiêm tốn, thế nên sau khi Lục Hàn Xuyên lên ngôi thì cảm thấy cần kiêng kị người ngoài, từ từ chèn ép khiến nhà họ Yến bị tịch thu gia sản.

Sau khi xét nhà xong, Yến Hiểu Xuân và Lục Hàn Xuyên hoàn toàn chấm dứt. Nàng công bố là cho dù có chết cũng không nhìn mặt hắn nữa, cuối cùng thật sự cầu được ước thấy.

Ngay cả thế thì lúc sắp sửa qua đời Yến Hiểu Xuân vẫn nhớ mãi không quên tình cũ, đúng là “thù xét nhà không bằng yêu hèn mọn”.

Nếu như nàng giống như ta, xem thêm vài vụ án giết vợ vứt xác thì đã không yêu bất chấp đến thế.

Cho nên lần này ta rút kinh nghiệm rồi. Ta thăm dò bản tính không từ thủ đoạn để bước lên ngôi vua của Lục Hàn Xuyên, chỉ cần hắn có bệnh gì là ta hốt thuốc trị ngay.

Ta không muốn tranh giành vị trí nữ chính, ta chỉ muốn chủ động rời khỏi cái ghế Hoàng hậu này thôi.

Ta biết Yến Tri Ý giúp đỡ Lục Hàn Xuyên ổn định giang sơn này như thế nào, những công lao đó ta không thèm tranh đoạt với nàng. Thậm chí ta còn quạt gió thêm củi, giúp Yến Tri Ý có thêm nhiều công lao hơn nữa.

Lại đến ngày hôm đó, cách một tấm rèm châu trong cung Hoàng hậu, giờ đây người ngồi viết chữ ở phòng trong đã là ta, còn Yến Tri Ý thì ngồi ở gian ngoài chăm chú nhìn vào trong.

Nàng tò mò hỏi ta: “Nương nương, có vài chuyện ngài làm ta cảm thấy khó hiểu.”

Ta thản nhiên ngước mắt, hỏi lại nàng: “Ngươi ta vốn là chị em cùng họ, người nào tồn tại đến cuối cùng đều mang họ Yến cả thôi.”

Tất nhiên là nàng không hiểu rõ thâm ý của ta, mà ta thì mượn cớ cơ thể không khỏe, chỉ sợ không thể bầu bạn với Lục Hàn Xuyên để giải thích cho qua chuyện.

Ta không cần Yến Tri Ý tin tưởng, bởi vì hết thảy những chuyện ta làm là để hối thúc nàng nhắm đến mục tiêu.

Nàng thông minh lắm, mặc dù biết ta có tâm tư sâu xa cũng không hỏi nhiều. Nàng cười hiểu ý, sau đó lại hỏi: “Vậy thì nương nương muốn thiếp làm gì cho ngài?”

Nói chuyện với người thông minh có chỗ tốt là không uổng phí công sức. Ta nhẹ nâng tay lên bảo người khác lui xuống, để nàng tới gần rồi nói nhỏ: “Ngươi giúp ta chuyện này cũng là giúp chính ngươi.”

Ta muốn nàng hợp tác với ta, cùng nhau khuyên nhủ cha ta cáo lão hồi hương. Nếu không đợi đến khi Lục Hàn Xuyên muốn ra tay thì kết cục lại quay vào cửa tử.

Vì thế ta cố ý gọi mẹ vào cung, nói rõ mặt lợi, mặt hại với bà. Mẹ ta là người thông suốt, bà nghe ta nói lọt tai, bảo là sẽ khuyên nhủ cha ta, đến lúc đó cả nhà sẽ chuyển đến Đông Nam dưỡng lão.

Bà kéo tay ta nói lời thấm thía: “Lúc trước con cứ khăng khăng đòi gả cho Thánh Thượng nên mẹ có chút âu lo. Mẹ luôn thấy con yêu hắn quá nhiều, tâm tính còn ngây thơ hồn nhiên nữa. Mẹ chỉ sợ con vào thâm cung khó lòng vui vẻ nổi.”

Ta không khỏi nở nụ cười. Từ khi trùng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên ta vui sướng từ tận đáy lòng.

Đây là mẹ ta đấy, cho dù ta có gả cho ai thì mẹ vẫn lo âu sầu muộn. Bà sợ ta sống không tốt, sợ ta không hạnh phúc, sợ gả ta cho ai cũng không thể giống như lúc ở nhà, được mọi người chiều chuộng lên tận trời.

Ta lại ôm bà, lặp lại những lời từ kiếp trước: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ bình an sống trọn kiếp này.”

Ta sẽ bình an, bởi vì một đời này ta đã sắp xếp mọi thứ thật cẩn thận. Nhưng ta không thể nào cảm nhận được hạnh phúc nữa rồi, bởi vì một đời này ta đã vô phương nhìn thấy gương mặt đó.