Đáp Án Của Thanh Xuân

Chương 1



1

Hồi cấp ba, tôi từng theo đuổi Mạnh Vọng An.

Cả trường đều biết điều này.

Vì sao á?

Vì lúc tỏ tình với anh, nhân lúc lớp học đang lộn xộn, tôi đã kéo anh chạy mấy chục mét.

Tôi vừa chạy vừa nói: “Mạnh Vọng An, tớ thích cậu.”

Anh liên tục tìm cách hất tay tôi ra, chắc là anh xấu hổ.

Tôi e thẹn quay đầu lại thì thấy…

Thầy chủ nhiệm hơn 50 tuổi đang bị tôi kéo tay với vẻ mặt ngơ ngác.

2

Từ đó về sau, tôi có thêm hai danh hiệu khác.

“Cô gái thích Mạnh Vọng An” và “Cô gái tỏ tình với thầy chủ nhiệm”.

Đương nhiên là tôi thích danh hiệu trước hơn rồi.

Sau khi bị phạt viết kiểm điểm 3000 chữ, tôi vẫn tiếp tục theo đuổi Mạnh Vọng An.

Tất cả thư tình, hoa hồng, chocolate tôi tặng đều bị anh lạnh mặt ném vào thùng rác.

Tình Tình ngồi cùng bàn với tôi thắc mắc: “Cậu ấy từ chối cậu nhiều như vậy mà cậu vẫn không bỏ cuộc hả?”

Tôi nghiêm túc trả lời: “Cậu không hiểu đâu, cậu ấy thích nhất là nói một đằng làm một nẻo đó.”

Lúc đó mặt Tình Tình đầy dấu chấm hỏi.

3

Chuyện bắt đầu từ khi tôi còn bé.

Khi đó mẹ tôi làm giúp việc cho một nhà giàu có.

Trong biệt thự nhà họ có một vườn hoa rất to, nghỉ hè tôi thường đến đó đợi mẹ.

Một ngày nọ, vườn hoa bỗng xuất hiện một bé trai rất xinh đẹp.

Con của chủ nhà lớn hết cả rồi, chắc cậu nhóc đó là con trai của đầu bếp.

Tôi nghe nói đầu bếp vừa ly hôn.

Tôi mở miệng hỏi luôn: “Mẹ cậu không cần cậu nữa à?”

Mắt cậu nhóc lập tức đỏ ửng, bảo tôi biến đi.

Tất nhiên là tôi không biến rồi.

Tôi ra sức lấy lòng: “Cậu có muốn ăn kẹo mút không?”

Cậu nhóc quay đầu rời đi.

Mười phút sau, cậu ấy ăn hết tất cả kẹo mút trong túi tôi.

Đúng là người nói một đằng làm một nẻo.

Cả kỳ nghỉ hè, tôi trêu cậu nhóc mà không biết chán.

Cứ chọc cho cậu ấy khóc rồi lại đi dỗ dành.

Dỗ xong lại trêu khóc.

Một lần quá đáng nhất là khi cả hai đứa tôi đang trèo cây, tôi nhảy xuống rồi cất thang đi.

Cậu nhóc trừng tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Hồi đó, ngày nào tôi cũng phải chịu sự tra tấn từ các món ăn tà ác của bố nên tôi quyết định lấy chồng phải lấy một người biết nấu ăn.

Con trai của đầu bếp, chắc chắn biết nấu ăn, vì thế tôi hỏi: “Cậu có muốn lấy tôi không?”

Cậu nhóc sửng sốt, mặt đỏ lên.

Tôi ngồi dưới tán cây chờ cậu nhóc đáp lời.

Kết quả là vừa nghiêng đầu đã ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi tôi tỉnh thì trời đã nhá nhem, cậu nhóc vẫn còn ở trên cây.

Tôi vội vàng đi lấy thang thì nghe thấy cậu nhóc nhỏ giọng trả lời: “Được.”

Vì thế vào năm bảy tuổi, tôi đã vụng trộm quyết định chuyện cả đời.

Ai ngờ mẹ tôi dùng gậy đánh uyên ương.

Bà từ chức.

Tôi tức giận.

Nhưng chẳng ai quan tâm đến sự tức giận của một đứa bé học tiểu học cả.

Sau đó tôi mới biết, cậu nhóc tên Mạnh Vọng An đó là con riêng của ông chủ.

Tôi không biết từ này có nghĩa là gì nên đã hỏi mẹ: “Mẹ có con riêng không mẹ?”

Mẹ tôi tặng cho tôi một cái đánh rõ đau.

4

Sau này tôi mới biết đây không phải là một từ tốt.

Tôi thấy hơi đau lòng cho Mạnh Vọng An.

Nhưng không nhiều.

Mãi cho đến khi tôi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, nhìn thấy Mạnh Vong An đại diện cho học sinh lớp 10 lên phát biểu.

Chút đau lòng này lại quay trở về rồi.

Cùng với sự va chạm của hormone tuổi dậy thì.

Tôi biết yêu rồi.

Nhưng chưa thành công thì tôi lại trở thành “cô gái tỏ tình với thầy chủ nhiệm”.

Ai cũng nhìn tôi thêm vài lần, ngoại trừ Mạnh Vọng An.

Rõ ràng khi còn bé chúng tôi có “tình bạn” sâu sắc như vậy.

Tôi không chịu từ bỏ, chặn anh lại.

Chàng trai cao hơn mét tám bị tôi dồn vào góc tường.

Tôi tỏ tình lần hai: “Mạnh Vọng An, tớ thích cậu.”

Giọng anh bình thản: “Tôi không thích cậu.”

“Cậu quên lúc nhỏ chúng ta từng…”

Anh đột nhiên nắm lấy bả vai tôi.

Rất đau.

Khuôn mặt bình tĩnh của anh cuối cùng cũng có chút thay đổi.

“Cậu dám nói lung tung một chữ thử xem.”

“…Tớ không nói.”

Anh buông tay ra, nghiêng người rời đi nhưng lại bị tôi chặn tiếp.

Tôi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sự không kiên nhẫn của anh.

Thôi được rồi.

Tôi thở dài.

“Không làm người yêu được vậy thì làm chị em đi.” Tôi đưa ra lựa chọn tốt nhất: “Em trai, gọi chị đi.”

Mạnh Vọng An cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy khiến cho tôi chìm đắm.

Một giây sau, anh cười lạnh: “Nằm mơ đi.”

5

Kết quả của phần tình cảm đầy nóng vội này sẽ như thế nào nhỉ?

Đầu hè, một cơn mưa to bất ngờ ập tới, rất nhiều bạn học không thể ra về.

Lúc trú mưa, tôi từ từ nhích lại gần Mạnh Vọng An.

Thật ra tôi có mang ô nhưng tôi chưa muốn về.

Tôi tưởng không bị phát hiện, nhìn bóng lưng của Mạnh Vọng An, lén lút cười ngây ngô.

Anh đột nhiên quay đầu lại.

Đầu tôi lập tức nhảy số, hỏi anh: “Tớ mang ô, cậu có muốn dùng không?”

Mạnh Vọng An hơi ngây người, một lát sau đột nhiên hỏi: “Túng Đồng, sao cậu lại thích tôi?”

Câu hỏi này làm tôi ngây người, tôi trả lời không chút do dự: “Không có lý do.”

Anh cúi đầu nhìn ô trong tay tôi, mi mắt run rẩy: “Chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”

Tôi không hiểu: “Tại sao?”

Anh không trả lời, cầm lấy ô rồi xoay người xuống tầng.

Mười năm phút sau, tôi hiểu câu nói của anh.

Trong cơn mưa xối xả, anh và một cô gái khác cùng che ô của tôi.

Nữ sinh kia là hoa khôi của lớp, là một tiểu thư nhà giàu.

Giây phút đó tôi như tỉnh mộng.

Không lâu sau, Mạnh Vọng An ra nước ngoài du học.

Mà nam chính trong câu chuyện thanh xuân của tôi cũng dần đổi thành người khác.

Ký ức liên quan đến Mạnh Vọng An chỉ dừng lại ở việc anh ngồi trên cây nói “Được” và anh cười lạnh nói “Nằm mơ đi”.

Tôi cứ thế lớn lên, nhớ lại năm đó theo đuổi anh một cách mãnh liệt, ngón chân đào đất có thể mở một công ty bất động sản rồi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chìm nổi mấy năm ở chỗ làm, cuối cùng cũng giành được một dự án nhỏ.

Dự án cũ vừa kết thúc, sếp thông báo là bộ ngành có một tổng thanh tra mới đến.

Đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng thảo luận.

“Nghe nói là vừa về nước, còn rất trẻ, không biết có kinh nghiệm hay không.”

“Có, cậu nhìn bản sơ yếu lý lịch của anh ấy đi, tớ gửi cho cậu một bản.”

Sự chú ý của tôi bị thu hút, tôi không nhịn được nhìn màn hình máy tính của đồng nghiệp bên cạnh.

Kinh nghiệm của người này phong phú.

Đã nhận rất nhiều dự án.

Tôi gật đầu, nhìn lên trên cùng của tờ sơ yếu lý lịch.

Họ tên: Mạnh Vọng An.

Tôi: …

Hết chương 01!