Đáp Án Tham Khảo

Chương 5: Mượn cớ để tự nguyện làm 0



Miệng bị chặn lại, không hời hợt như buổi hôn lễ ngày hôm ấy, nụ hôn này lại có phần mạnh mẽ hơn.

Đầu Giang Thời Tự được hắn đỡ lấy, người thì bị đè lên tường, không khí trong miệng bị cướp đi. Cậu rất ít khi bị động như vậy, vừa hưởng thụ đồng thời cũng không khỏi cảm thấy hụt hẫng trong lòng.

Bản chất không chịu thua kém đã khắc sâu vào trong xương, Giang Thời Tự đè ngược lại muốn giành quyền chủ động.

Hai người đi tới đi lui, nhìn giống như đang đánh nhau vậy.

Không biết hai người tiến về phòng từ lúc nào, lúc bị đè trên giường, Giang Thời Tự vẫn còn đang ngẩn ra.

Hai người họ lại hôn nhau suốt một đường.

Bầu không khí đã đến mức này rồi, đương nhiên không thể dừng lại nữa. Giang Thời Tự trở mình, ngồi lên người Đoàn Chước, bắt đầu cởi quần áo hắn.

Nói thật, cậu không hiểu nổi Đoàn Chước, lúc hôn không phải hắn rất tích cực sao? Tại sao lên đến giường rồi hắn lại trầm mặc như vậy.

Chẳng lẽ hắn có vấn đề trong chuyện ấy?

Với suy nghĩ này, trong lòng Giang Thời Tự gần như tìm được cả trăm lý do. Quen biết Đoàn Chước đã mười mấy năm nhưng chưa thấy hắn qua lại với ai, cũng không có tin đồn gì về việc hắn lăng nhăng bên ngoài.

Cậu gần như chắc chắn với cái suy nghĩ này.

“Cậu chắc chắn?” Đang cởi thắt lưng thì bị Đoàn Chước giữ tay lại, lúc Giang Thời Tự ngẩn đầu nhìn hắn, ánh mắt lướt qua cơ bụng của Đoàn Chước, tám múi, hình dáng rất đẹp.

“Đều là người trưởng thành rồi, giải quyết giúp nhau một chút không sao chứ?”

Ngay từ đầu Giang Thời Tự đã biết sẽ có ngày này. Sau khi kết hôn, cậu không thể nào ra ngoài vụng trộm, cậu biết Đoàn Chước cũng sẽ không.

Cho nên ngủ với nhau một đêm cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Trên mặt Đoàn Chước thoáng xuất hiện vẻ khổ sở rồi lại biến mất, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường. Giang Thời Tự bị đè xuống giường hôn tiếp, không để ý những chi tiết nhỏ này.

Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, cho đến khi súng đã lên đạn không bắn không được, Giang Thời Tự lại do dự.

Hai người đều không nhúc nhích.

“Cậu… có thể chấp nhận việc ở dưới?”

Cậu còn đang thấy kỳ quái sao Đoàn Chước lại ngừng, bây giờ nhìn lại thì ra vì quan tâm mình. Giang Thời Tự trầm mặc một lúc, trong đầu hiện lên những hình ảnh trong phim.

Cảm giác buồn nôn ập tới, cậu suýt chút nữa héo luôn.

“Lần này cậu làm, lần sau tôi làm.” Phải luôn giữ thể diện, tuy nói thế nhưng lần sau nếu cậu không nhắc tới thì chắc chắn Đoàn Chước cũng sẽ không nói gì.

Hai người ôm nhau gặm cắn, tiếp tục chuyện vừa rồi.

Đoàn Chước làm công tác chuẩn bị rất kỹ càng, trừ lúc đâm vào hơi đau nhức và căng trướng vì kích thước to lớn của Đoàn Chước.

Không biết có phải vì không muốn nhìn mặt mình không, Đoàn Chước chọn cách tiến vào từ phía sau. Giang Thời Tự vùi mặt vào gối rên rỉ thở dốc, hoàn toàn đắm chìm trong cơn đê mê này.

Cậu không thể không thừa nhận rằng thể lực của Đoàn Chước rất tốt, đêm đó mệt mỏi mà eo cũng muốn gãy luôn.

Bắt đầu từ đêm hôm ấy, Giang Thời Tự chính thức từ bỏ suy nghĩ lật kèo. Ở trên cũng nhọc quá đi, không chỉ phải làm công tác chuẩn bị, lại còn phải có thể lực tốt nữa.

Nếu cậu nhanh hơn Đoàn Chước nhất định sẽ bị cười nhạo.

Hai người đã nếm được sự sung sướng ấy rồi thì căn bản không dừng lại được, mỗi tối đều ăn ý về sớm, sau đó bắt đầu làm tình ở các nơi trong nhà.

Làm tình không biết mệt mỏi trong suốt hai tháng, ngoại trừ vài ngày đặc thù phải tăng ca ra thì hai người thường dính lấy nhau cả đêm.

Đôi khi Giang Thời Tự về nhà còn có thể cảm nhận được nơi nào cũng tràn ngập mùi vị của hai người họ.

Lòng ham của lạ vơi đi, Giang Thời Tự tỉnh táo lại, cảm thấy khoảng thời gian này thật sự quá trớn rồi.

Tuổi tác hai người cũng không còn nhỏ nữa mà lại còn chơi bời như đứa trẻ con. Nói toẹt ra thì là eo mình không ổn rồi, hai tháng liền vậy ai mà chịu cho nổi.

Hôm đó, Đoàn Chước gọi điện thoại cho cậu, nói mình phải tăng ca không về được, Giang Thời Tự cũng đi nghỉ ngơi sớm.

Đang ngủ say, cậu mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mơ, tên chó Đoàn Chước chịch cậu suốt một ngày một đêm.

Lúc Giang Thời Tự tỉnh lại, Đoàn Chước vẫn chưa về, mở điện thoại lên đã ba giờ sáng rồi.

Cả người Giang Thời Tự toàn mồ hôi, vào phòng tắm, nhìn thấy những dụng cụ đặt trong đó thì không khỏi nhớ đến lần trước ngay tại chỗ này bị Đoàn Chước…

Lạ thật… Dường như cậu đã phát hiện ra chút gì đó.

Dường như mỗi lần làm với cậu, Đoàn Chước đều không để cho cậu nhìn thấy mặt hắn. Trước kia đầu óc bị làm cho mê muội, bây giờ mới phát hiện ra.

Cho dù mình kêu la muốn đối mặt, Đoàn Chước cũng sẽ lấy tay che mắt cậu lại.

Cậu tắm xong thì quấn khăn đi ra, vừa lúc thấy Đoàn Chước trở về.

Nhìn hắn hơi mệt mỏi, Giang Thời Tự tiến tới ôm hắn. Đoàn Chước ôm eo cậu, gục đầu lên vai cậu hôn một cái.

“Sao còn chưa ngủ?”

“Gặp ác mộng.”

Đầu bị Đoàn Chước xoa xoa tựa như đang trấn an, Giang Thời Tự buông ra rồi tiến tới hôn hắn. Đoàn Chước hiểu ý cậu, dù mệt mỏi cũng không từ chối.

Đoàn Chước cứng lên rất nhanh, Giang Thời Tự lại bị đè lên giường đâm vào từ phía sau. Cậu bị làm tới mức mất tỉnh táo nhưng trong lúc rên rỉ vẫn len lén nghiêng đầu nhìn Đoàn Chước.

Đoàn Chước cau mày, trên mặt nhuốm màu tình dục, nhưng sao nhìn hắn lại khổ sở như vậy?

Giang Thời Tự đột nhiên cảm thấy khó chịu hơn cả những lần dị ứng trầm trọng trước đó, trong lòng nổi lên một cơn tức giận không thể giải thích được.

Chẳng lẽ hắn khó chịu? Thứ không muốn để cho mình thấy mỗi lần làm tình chính là cái biểu cảm này?? Hai người cũng không có hứng thú gì, qua loa xong việc rồi nằm trên giường yên lặng lạ thường.

Thường ngày Đoàn Chước sẽ bế cậu đi tẩy rửa sau đó ôm cậu ngủ, hôm nay lại lẳng lặng nằm đó không nói gì.

Giang Thời Tự cảm thấy hắn đang cố ý nhắm vào mình, tức giận đi tắm rồi bỏ sang phòng sách.

Đoàn Chước đúng là một tên chó má, rút trym vô tình.

Hôm sau cậu lấy mấy bộ quần áo rồi chạy đến công ty ở lì mấy ngày. Phòng nghỉ trong phòng làm việc đương nhiên không được thoải mái như ở nhà, nhưng Giang Thời Tự vẫn đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh với Đoàn Chước.

Đoàn Chước giả bộ gửi cho cậu mấy tin nhắn quan tâm hỏi han, Giang Thời Tự đều không phản hồi hắn.

Nhiều khi buồn chán ngả lưng trên ghế làm việc ngắm cảnh, lòng vẫn thấy vui vẻ, thư thái.

Lướt điện thoại một lúc thì đột nhiên hiện ra một cái quảng cáo tiểu thuyết, tên của nó là “Sau khi kết hôn với đối thủ một mất một còn, hắn đã yêu tôi”. Trong lòng Giang Thời Tự khẽ nhảy một cái, không nhịn được mà mở ra đọc.

Sau khi đọc lướt qua mấy chục chương, Giang Thời Tự nghĩ tới Đoàn Chước.

Dường như trong mười năm quen biết hắn, luôn là cậu đơn phương ghét hắn, hơn nữa còn coi hắn là đối thủ một mất một còn.

Lúc nhà cậu cần sự trợ giúp cũng là hắn ra tay giúp đỡ. Sau khi kết hôn, mạnh ai nấy chơi là chủ yếu, nhưng cho tới bây giờ, Đoàn Chước chưa từng có lấy một tin tức xấu nào.

Hai người lăn lộn trên giường cũng là bản thân không cưỡng lại nổi cám dỗ.

Giang Thời Tự nhớ lại lần Đoàn Chước nổi giận đùng đùng vì mình bị dị ứng, dù ban đầu cậu không biết nhưng chuyện Đoàn Chước sa thải mấy chục người vẫn truyền tới tai cậu.

Sao Đoàn Chước lại đối xử với mình tốt như vậy?

Chẳng lẽ…

Cậu đang nghĩ vậy, cũng không có ý định giấu giếm. Giang Thời Tự gọi điện thoại cho Đoàn Chước, nói hắn tới công ty mình một chuyến.

Tốc độ của Đoàn Chước rất nhanh, chỉ hai phút đã có mặt ở phòng làm việc của cậu.

“Nhanh vậy?”

“Trùng hợp đi ngang qua.”

Giang Thời Tự nghi ngờ nhìn hắn, trực tiếp đi vào vấn đề.

“Đoàn Chước.”

“Ừ.”

Đoàn Chước nhìn cậu không chớp mắt, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.

“Có phải cậu thích tôi không?”

Giang Thời Tự mặc Âu phục vừa vặn đứng bên cửa sổ, trong mắt không mang theo bất cứ tình cảm nào, giống như một thương nhân đang thương lượng với Đoàn Chước vậy.

Đoàn Chước bị cậu đâm đau rồi nhưng vẫn mỉm cười với cậu.

“Phải, anh thích em.”

_Hết chương 3_