Đâu Cần Em Nói Tiếng Cảm Ơn

Chương 4: Quản gia kể cũng nhàn



06: 00 sáng, Vy Vy dậy dời giường, chuẩn bị tâm thế cho một ngày mới. Cô chọn trang phục áo sơ mi trắng rộng, quần denim ống đứng tối màu, tóc búi cao, nhìn thế nào cũng giống một cô nàng năng động, bừng bừng khí thế. Xuống lầu đã thấy bác Hậu trong bếp, có mùi thơm thoang thoảng của nước phở. Bác Hậu thấy cô lại cười tươi rói: "Vy Vy dậy sớm thế cháu, ra đây xem bác chuẩn bị đồ ăn sáng nhé."

Vy Vy lại ríu rít như chim non bên bác Hậu. Từng miếng thịt bò được thái mỏng, cán dập trần qua nước sôi, hành lá và ngò gai cũng thái sợi mỏng tang, bác Hậu xếp thêm mấy miếng chanh, ớt tươi và ớt xào vào khay trắng tinh xảo. Nồi nước dùng mở ra thơm nức mũi, sợi phở trắng ngần được bác trụng nhanh chóng, chuyên nghiệp như đầu bếp nhà hàng. Rất nhanh bát phở bò nóng hổi đã hoàn thành. Bác Hậu dục dã: "Vy Vy, giúp bác gõ cửa phòng cậu chủ, bảo cậu ấy ra ăn sáng."

Vy Vy lúc này chợt nhớ ra: "Cậu chủ tên gì bác nhỉ? Từ hôm qua đến giờ cháu chưa biết tên ạ?"

"Bác tưởng cháu biết rồi, tên Ninh Tuấn Lâm nhé, nhớ đừng gọi cả họ cả tên người ta ra đấy."

Bác Hậu cũng hóm hỉnh quá đi. Vy Vy nhanh nhẹn đi tới gõ cửa phòng cậu chủ. Cửa mở ra, khuôn mặt không có nửa điểm ngái ngủ của Tuấn Lâm hiện ra, chỉn chu như thức dậy từ lâu trước đó. Vy Vy nở nụ cười nhẹ nhàng như tiếp viên hàng không, cất lời: "Anh Lâm, mời anh ra ăn sáng."

Lần này, vẫn là cái gật đầu, người đàn ông đi lướt qua người cô rồi đi thẳng tới bếp, thoang thoảng mùi sữa tắm nam man mát. Vy Vy hơi lùi lại sau, cách xa ba bước chân, đi theo Tuấn Lâm tới phòng ăn. Nhưng không như cô dự đoán, Tuấn Lâm tới đó, tự bưng khay phở về phòng rồi lại đóng cửa bế quan trong đó. Bác Hậu giải thích cô nghe: "Cậu chủ dậy rất sớm, không có thói quen ra ngoài ăn sáng, cũng không ăn đồ mua sẵn. Ba bữa bác đều nấu, đổi món liên tục theo sở thích của cậu ấy. Đồ ăn cậu ấy mang về phòng, khi nào để khay trước cửa phòng thì mang đi rửa thôi. Nào lại đây bác làm phở cho cháu, lát bác dẫn cháu đi chợ và tham quan xung quanh nhé."

Ăn sáng xong xuôi, hai bác cháu dời nhà cũng là lúc cô Lan đến dọn dẹp, Vy Vy không quên chào hỏi, làm quen với cô trước lúc đi. Hai bác cháu chở nhau trên chiếc xe máy điện xinh xinh của bác Hậu. Vy Vy ngồi sau, chân dài hơi mỏi tí nhưng không sao, cô vòng tay ôm eo bác Hậu cho chắc. Hai bác cháu vừa lượn đường vừa buôn quên trời đất. Nắng bắt đầu lên, sớm đầu hè vẫn dễ chịu không oi nóng như tầm trưa, thi thoàng vẫn có cơn gió nhẹ. Vy Vy ngồi sau xe bác Hậu, tận hưởng làn gió thoáng qua mang theo mùi hoa ngọc lan đâu đó, đi qua các ngôi nhà xinh đẹp có, bề thế có, thi thoảng có những căn nhìn khá khô khan toàn cửa với kính, nhưng không thể phủ nhận, khu này cái gì cũng có, đầy đủ tiện ích cho sinh hoạt, lại sạch sẽ. Bác Hậu đưa Vy Vy đến một siêu thị nhỏ trong khu. Nói là nhỏ nhưng không thiếu thứ gì. Vy Vy đẩy xe hàng đi sau, thấy vậy bác Hậu xua tay: "Không cần đâu cháu, lấy xe kéo này là vừa, không mua nhiều đồ tích trữ trong tủ lạnh mà thường xuyên ra đây mua đồ thích hơn, coi như thay đổi không khí. Mấy nữa bà chủ giao cho cháu tính toán đi chợ và sinh hoạt phí trong nhà, tự cháu lo, bác chỉ nấu ăn theo những gì cháu mua thôi đấy."

À thì ra vậy, bác Hậu cũng khá chu đáo khi chỉ dẫn cô dần dần. Vy Vy tuy là con gái cưng trong nhà nhưng không phải mười ngón tay không đụng nước. Thời gian ba mẹ không còn trên dương gian, một tay cô lo toan việc nhà. Có lúc tay vừa nấu ăn, nước mắt cứ rơi lã chã. Chẳng buồn lau, cứ để nước mắt rơi vì tủi thân và nhớ ba mẹ như thế. Khoảng thời gian khó khăn nhất rồi cũng vượt qua, vì ba mẹ nên cô cố gắng mạnh mẽ, đối diện với cuộc sống vốn chẳng hề dễ dàng này. Vừa rồi ngồi sau xe, ôm bác Hậu cô cũng rất muốn khóc, đã lâu rồi cô không được xà vào lòng mẹ, không có mẹ ở bên chở che, làm bạn với sự cô đơn và khoảng trống không thể lấp đầy thực sự khiến cô không thở nổi. Tự an ủi bản thân và xua đi nỗi buồn, Vy Vy nhập tâm từng lời của bác Hậu về thói quen sinh hoạt, khẩu vị của Tuấn Lâm. Xem ra cũng không kén chọn, không dị ứng món gì, chủ yếu thích ăn cơm nhà mà không mua đồ ăn sẵn. OK, dữ liệu đã đầy đủ, lần sau tự đi chợ Vy Vy sẽ tự lựa mọi thứ, cũng không khác biệt lắm với cuộc sống trước đây của cô, thêm nữa lại công việc kiếm ra tiền từ chính công việc này nên Vy Vy tiếp nhận rất nghiêm túc. Hai bác cháu lại đi vòng vòng quanh khu rồi mới quay về nhà. Vào cổng đã thấy thêm một chiếc xe thể thao trong sân. Bác Hậu cất xe xong xuôi, Vy Vy xách đồ theo bác. Qua phòng khách, một cậu bé tầm ba, bốn tuổi đang chơi cùng con Mập, trông như hai cục bột rất đáng yêu. Cách đó không xa là hai người đàn ông đang ngồi trên sô pha. Bác Hậu đi trước cất lời: "Trịnh Vỹ tới rồi à cháu, để bác đi lấy trà gạo lứt cho mấy đứa nhé."

Trợ lý Trịnh Vỹ ngẩng lên lễ phép chào bác Hậu và khá ngạc nhiên khi thấy cô gái đi ngay sau bác. Anh chàng lém lỉnh: "Cháu gái bác đây ạ? Sao giờ cháu mới thấy."

Bác Hậu tủm tỉm cười: "Phải, phải cháu gái bác, con bé sẽ ở đây dài dài."

Trịnh Vỹ trong đầu đang suy diễn đủ thuyết âm mưu, mắt sáng như sao, liếc sang sếp. Không để anh ta cho trí tưởng tượng đi xa, Vy Vy nhanh chóng giải thích: "Chào anh, tôi là Vy Vy, quản gia mới của gia đình."

Trịnh Vỹ rất nhanh tiếp thu thông tin, đứng bật lên, tiến gần cô bắt chuyện. "Vy Vy à, tên hay quá, tôi là Trịnh Vỹ trợ lý lâu năm của sếp Lâm đây, sẽ thường xuyên gặp cô rồi, chúc cô sớm thích nghi nhé."

Vy Vy nghe ra sự nhiệt tình chân thật trong lời chúc của Trịnh Vỹ, cô cũng vui vẻ đáp lại. "Cảm ơn anh, có gì còn cần anh hỗ trợ thêm ạ."

Trịnh Vỹ lại ha ha: "Người cùng một nhà, không phải khách sáo nhé cô gái, cứ gọi tôi là anh Vỹ nha."

Vy Vy gật đầu: "Vâng, anh Vỹ, rất vui được biết anh ạ."

"Trịnh Vỹ!", Tuấn Lâm người từ qua đến giờ cô chưa thấy nói câu nào giờ đã nói. Giọng đàn ông đều đều, bình thản nhưng nghe ra khá áp lực trong đó, làm trợ lý Trịnh Vỹ đang trước mặt cô đây cum cúp chạy sang. "Sếp Lâm, có phải anh suy nghĩ lại rồi không?"

Bác Hậu và Vy Vy biết ý tứ, không làm phiền hai người đàn ông đang nói chuyện, dắt nhau vô bếp. Vy Vy không quên vẫy vẫy tay chào cậu nhóc đang tìm mọi cách để bế con Mập mà cánh tay ôm không xuể. Chắc bệnh nghề nghiệp, cô thấy trẻ con là lại muốn tới gần (không phải đâu, muốn sinh baby rồi đó má). Cậu bé thấy cô thân thiện, cũng có ba ở đây nên không sợ người lạ, kéo tấm thân lũn cũn ôm theo con Mập đang vắt vẻo đang muốn rớt bất cứ lúc nào đi theo Vy Vy sang khu vực phòng bếp. Con Mập xem ra đâu có khó tính, thằng bé ôm dẹo thế kia mà không hề quậy. Vy Vy đỡ nó lên khỏi tay cho nhóc bớt nặng, cô ghé xuống hỏi: "Con tên gì thế cậu bé đáng yêu."

Đáp lại là giọng nói ngọng nghịu yêu hết mức: "Con là Cà Dốt ạ."

Vy Vy bật cười: "Yêu quá, cô Vy chào bạn Cà Dốt mà không phải là CARROT nha, mình cùng đập tay chào cái nào."

"Yeah!"

Bác Hậu quan sát hai cô cháu nãy giờ: "Cháu nhìn rất giống cô giáo đó Vy Vy."

"Hi, cháu vốn là giáo viên bác ạ."

"Thể nào, bác nhìn không có nhầm nha."

Con Mập cũng kêu "Meo, Meo" đồng tình, nó nằm im trong vòng tay của Vy Vy, cậu nhóc Cà Dốt theo cách tự xưng tên của cậu thì lẽo đẽo đi theo Vy Vy và con Mập, cứ như cô nàng ôm mất bảo bối của nó. Vy Vy thả con Mập xuống bộ đồ chơi cào móng của nó, Cà Dốt lại nhào tới chơi cùng anh bạn bốn chân.