Đầu Đào

Chương 23: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 23 (chuyện cũ)

Hai tuần sau, Cận Hành làm đơn xin xuất viện. Tốc độ hồi phục của Alpha mạnh kinh người, hiện tại trừ vết sẹo trên người, nhìn hắn chẳng hề giống người từng chịu vết thương đao chém.

Lục Dịch Khanh không tình nguyện phê giấy xuất viện cho Cận Hành. Cận Hành ở bệnh viện, anh còn có thể dựa vào thân phận bác sĩ để chăm sóc hắn, nhưng Cận Hành xuất viện, quan hệ bác sĩ - bệnh nhân không còn nữa, anh liền không tìm được lý do gì để quan tâm cuộc sống của Cận Hành. Lục Dịch Khanh rất sợ, sợ lần sau gặp lại, tình cảnh hai người cũng giống như lần này, đối phương bị thương đến nửa sống nửa chết, cả người toàn là máu.

Ngày Cận Hành xuất viện, Lai Dương và mấy huynh đệ của hắn đều đến bệnh viện đón. Lục Dịch Khanh đứng ở cửa bệnh viện, nhìn đối phương được những người khác vây quanh bước lên xe, cảm thấy quan hệ của mình và hắn đã đạm bạc đến giống như hai người xa lạ, bèo nước gặp nhau.

Thậm chí, hiện tại Cận Hành đang ở đâu anh cũng không biết.

Cuối tuần, Lục Dịch Khanh bớt chút thời gian về nhà một chuyến.

Ba năm nay quan hệ của anh và người nhà tốt hơn rất nhiều, lúc cùng nhau ngồi ăn cơm tối bầu không khí cũng coi như hòa thuận vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Lục Dịch Khanh cầm theo một quyển từ điển y học vửa to vừa dày đi vào thư phòng.

Này là thư phòng chuyên dụng của Lục An Chính, có ba giá sách bằng gỗ lim cao đến tận trần nhà, phân ra nhiều loại sách khác nhau. Giá sách ở giữa dành riêng cho Lục Dịch Khanh, từ sách lúc nhỏ cho đến khi anh học cao trung, rồi đến khi Lục Dịch Khanh xác định học y, Lục An Chính cố ý sai người mua thêm ba hàng sách chuyên ngành đặt ở giá sách. Tuy ngoài mặt ông không tán thành chí hướng của Lục Dịch Khanh, nhưng dù sao trong lòng vẫn để tâm, liền dùng hành động để thể hiện.

Bởi vậy lúc Lục Dịch Khanh đi vào thư phòng cũng không có ai cảm thấy kì quái.

Anh đem cuốn từ điển đặt trên bàn gỗ, bắt đầu lục tìm phần tư liệu mà Cận Hành nhắc đến.

Theo lời Cận Hành nói thì phần tư liệu này hẳn là rất quan trọng, nên chắc chắn cha anh sẽ tự mình cất giữ. Sách trên kệ luôn được phân loại rõ ràng, bởi vậy muốn tìm cũng không khó, nhưng Lục Dịch Khanh bắc ghế tìm từ tầng trên cùng đến dưới cùng, tìm trái tìm phải, cũng không tìm được tập văn kiện mà Cận Hành muốn.

Trong ngăn bàn cũng không có, Lục Dịch Khanh nghĩ tới nghĩ lui, đem tầm mắt chuyển đến bức tranh phong cảnh trên tường.

Lúc nhỏ anh rất dính cha, bởi vậy khi ông làm việc cũng chưa bao giờ tránh mặt anh. Lục Dịch Khanh dựa vào trực giác và ký ức lúc nhỏ, duỗi tay tháo bức tranh xuống.

Tranh không treo cố định, dễ dàng bị nhấc ra, Lục Dịch Khanh cũng thấy được két sắt âm tường giấu sau bức tranh.

Két sắt cài mật mã, anh dựa theo trí nhớ bấm vào sáu con số, thuận lợi mở két sắt.

Lục Dịch Khanh chỉ ôm tâm lý muốn thử một lần, không ngờ sẽ thật sự thành công.

Mật khẩu lần lượt là ngày sinh của mẹ, anh trai và anh.

Không đắn đo nhiều, Lục Dịch Khanh nhanh chóng mở két sắt, trong đó cũng không chứa tiền mặt, tất cả đều là túi da trâu đựng tài liệu. Anh cầm lên một túi văn kiện nằm trên cùng, trên bìa ghi rõ ràng: "Tháng 10 năm XXXX, tóm tắt báo cáo tài chính của tập đoàn Đại Kiều về hạng mục cầu vượt biển."

Lục Dịch Khanh mở túi, bên trong chỉ có năm tờ tư liệu và một số hóa đơn, anh dùng máy photo trong thư phòng sao chép lại một bộ rồi cất văn kiện vào túi da trâu bỏ lại trong két sắt, khóa két cẩn thận, treo tranh ngay ngắn, phục hồi hiện trạng như ban đầu.

Lục Dịch Khanh đọc sơ qua phần văn kiện, cũng không xác định được đây có phải thứ Cận Hành muốn tìm hay không. Đang đắn đo, ngoài thư phòng truyền đến động tĩnh, Lục Dịch Khanh nhanh chóng giấu văn kiện vào cuốn từ điển cầm theo, lại vòng đến trước giá sách cầm đại một cuốn làm bộ làm tịch đọc.

Lục An Chính vào thư phòng, thấy con trai ở đó cũng không nhận ra điều gì kì quái, chỉ thuận miệng hỏi anh đã xem hết sách trong thư phòng chưa, còn muốn mua thêm sách gì thì cứ ghi ra, ông sẽ bảo thư kí đi mua.

Lục Dịch Khanh khép lại quyển sách kia, ôm luôn cả cuốn từ điển mình cầm theo vào trong ngực, nói với Lục An Chính: "Sau khi đi làm cũng không có nhiều thời gian để đọc sách, vẫn còn mấy cuốn con chưa đọc xong, không vội mua sách mới."

Lục An Chính gật gật đầu, nói tùy con, ngồi vào bàn làm việc. Lục Dịch Khanh ôm hai quyển sách, nói một tiếng với cha liền đi ra khỏi thư phòng.

Một đường không quay đầu chạy như bay về phòng ngủ, đóng cửa lại mới dám thở một hơi, lúc thả sách xuống Lục Dịch Khanh mới phát hiện tay mình nhũn ra, sờ sờ trán, không ngoài dự đoán sờ được một tay mồ hôi lạnh. Đợi mình trấn định một chút, Lục Dịch Khanh mới lấy điện thoại ra gọi cho Cận Hành, số của hắn cũng là anh đào ra từ trong bệnh án.

Cận Hành cầm ô đứng chờ dưới cổng tiểu khu, ngoài cổng sáng lên hai ngọn đèn đường, mưa bụi rơi xuống cũng được nhuộm thành màu vàng ấm.

Lục Dịch Khanh gọi cho hắn, nói muốn đưa thứ hắn cần lại đây, Cận Hành liền cầm ô đứng chờ.

Rõ ràng biết đối phương ít nhất phải nửa tiếng nữa mới đến nơi, hắn vẫn xuống chờ trước, thật giống như quay lại thời điểm ba năm về trước.

Mưa có xu thế lớn dần, trên mặt đất chậm rãi tích thành hố nước. Cận Hành đợi 41 phút, Lục Dịch Khanh mới dầm mưa chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Cận Hành cầm ô chạy đến trước mặt anh, kéo cái người ướt như chuột lột vào trong tán dù, lời trách cứ còn chưa tuôn ra, Lục Dịch Khanh đã đưa một túi văn kiện đến trước mặt hắn, thở hồng hộc nói: "....Em cầm thứ anh muốn đến rồi này, không bị ướt. Anh nhìn xem có đúng không?"

Cận Hành cầm lấy túi giấy, trừ dính vài giọt nước, toàn bộ văn kiện bên trong vẫn khô ráo. Hắn cầm túi văn kiện nhìn cái người ướt đẫm trước mặt, tức đến la lên: "Em bị ngốc à?! Mưa to như vậy cũng không biết cầm theo dù sao?!"

"Lúc em ra khỏi nhà trời không mưa, xe không vào được đây nên em xuống xe chạy vào, cũng chỉ có một đoạn ngắn thôi." Lục Dịch Khanh vội giải thích. Anh giơ tay lau nước mưa trên mặt, nói: "Anh mau nhìn xem, có đúng tài liệu anh cần không?"

"..." Cận Hành không mở túi văn kiện, mà kéo tay Lục Dịch Khanh, muốn dắt người vào trong tiểu khu.

Lục Dịch Khanh mở to mắt khó hiểu nhìn hắn, chân không nhúc nhích.

Cận Hành quay đầu quát vào mặt anh: "Tôi dắt em vào thay đồ! Mặc đồ ướt sẽ bị cảm lạnh! Có hiểu hay không hả?!"

Lục Dịch Khanh suốt đêm chạy tới đưa đồ là vì hai lí do. Một là, anh cảm thấy mình giống như ăn trộm, sợ đêm dài lắm mộng, chột dạ thật sự. Hai là, anh muốn nhân cơ hội này, nhìn xem chỗ Cận Hành ở.

Hiện tại hai mục đích đều đạt được, Lục Dịch Khanh chỉ muốn quay về sớm chút, Cận Hành muốn dắt anh vào nhà, anh lại càng muốn chạy.

Lục Dịch Khanh có thể cảm giác được sự thay đổi trên người mình. Sau khi gặp lại Cận Hành, di chứng của cuộc giải phẫu lúc trước phát tác ngày càng thường xuyên.

Đại khái là vì, Cận Hành là người duy nhất từng đánh dấu anh.

Lục Dịch Khanh chỉ muốn mau chóng trở về tiêm thuốc ức chế, nhưng Cận Hành cứ túm lấy anh kéo vào trong tiểu khu, Lục Dịch Khanh khổ không nói nên lời, hơn nữa sức lực trên người theo tình triều dâng lên cũng dần dần xói mòn, đến lúc sau không còn sức mà giãy dụa nữa.

Cận Hành bị lửa giận che mất lí trí, không phát hiện tin tức tố của Lục Dịch Khanh càng ngày càng nồng. Hắn đem người kéo vào nhà ấn trên sô pha, lại đi phòng tắm cầm khăn lông lau tóc cho Lục Dịch Khanh, động tác thoạt nhìn thô bạo cực kì.

"A Hành..."

"Câm miệng!" Cận Hành hung hung quát, chờ lau khô đầu tóc mặt mũi, lại vào phòng ngủ cầm ra một bộ quần áo mới, đuổi người đi tắm rửa.

"......"

Hắn đẩy Lục Dịch Khanh vào phòng tắm, thuận tay khóa luôn cửa, phần văn kiện đối với hắn vô cùng quan trọng kia lại bị tùy ý vứt trên bàn không thèm ngó ngàng tới.

Cận Hành đứng ngoài cửa phòng tắm, nghe bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, nhịn không được nghĩ Lục Dịch Khanh sao lại ngốc như vậy, lúc trước trong điện thoại lời hắn nói khó nghe biết bao nhiêu, sao hiện tại người này vẫn ngây ngốc mà đem trái tim chân thành của mình trao vào trong tay hắn? Hắn, căn bản không xứng với tình yêu thuần khiết của người ấy.

Hắn còn yêu Lục Dịch Khanh sao?

Yêu chứ, vĩnh viễn, vẫn luôn thật yêu.

Nhưng tình yêu này, đã không còn thuần khiết.

Tầm mắt Cận Hành rơi vào tập văn kiện trên bàn.

Hắn lợi dụng Lục Dịch Khanh!

Trong phòng tắm bỗng có tiếng thủy tinh vỡ, Cận Hành lập tức hồi thần, hắn đập cửa phòng tắm gọi vào, bên trong lại không có ai trả lời, chỉ mơ hồ nghe được tiếng sàn sạt của mảnh vỡ cọ vào sàn nhà.

Cận Hành cho rằng đã xảy ra chuyện, vội vàng mở cửa vọt vào.

Khoảng khắc cửa mở, một cỗ hương bạc hà nồng đậm xộc tới, nồng tới độ xông cho đầu óc thanh tỉnh ngay tức thì.

Lục Dịch Khanh đứng dưới vòi sen, nước đang mở, trên người chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng, cúc áo đứt mất mấy cái, lộ ra lồng ngực trắng nõn, đèn trong phòng tắm mạ theo xương quai xanh, anh hơi ngửa đầu ra sau, sụn xương nhô ra thành đường cong xinh đẹp. Nước vẫn đang xối xuống, lấy một loại phương thức đặc biệt mà gột rửa khối thân thể này. Anh nhắm lại hai mắt, nước làm ướt lông mi, xẹt qua khóe môi, chảy xuống cần cổ, đem áo sơ mi trắng nhuộm thành trong suốt, mờ mờ ảo ảo, như sương sớm nổi lên giữa những khe suối trong rừng.

(Tui thề là tui không giỏi miêu tả lắm đâu, nên là mọi người đọc thấy chỗ nào kì kì khó hiểu thì cứ lướt lướt qua đi nha -.-)

Cận Hành thậm chí không dám mở miệng quấy rầy, hắn nuốt nước miếng, hầu kết trên dưới trượt một cái.

Cho đến khi người trước mặt đột nhiên lảo đảo ngã ra sau, Cận Hành mới hồi thần, vội xông lên ôm người vào lòng, nước từ vòi sen thuận thế xối lên người hắn, lạnh đến độ giật mình: "Sao lại tắm nước lạnh...?!"

Nói đến một nửa, hắn lại bị nóng bỏng dị thường trên người Lục Dịch Khanh dọa sợ.

Lục Dịch Khanh cả người mềm đến kì lạ, gần như nằm liệt trong ngực hắn, giống người không xương. Anh khó nhịn dùng tay câu lấy cổ Cận Hành, đem cả khuôn mặt chôn trong ngực hắn, tiếng thở dốc cực ngọt cực nặng, bên tai đỏ rực.

Cận Hành cho dù có ngốc, cũng biết đây là biểu hiện chỉ khi Omega tới kì phát tình mới có. Lí trí của hắn bị tin tức tố ngọt ngào câu đến không còn, bạc hà thơm nồng đến một trình độ nhất định, mắt cũng sẽ chịu kích thích*. Không gian phòng tắm nhỏ, hương vị câu người này tựa hồ tước đi hết thảy giác quan của Cận Hành, hắn nhịn không được, chặn ngang bế người lên, nhấc chân xông thẳng đến phòng ngủ.

(*Này là bởi vì cay mắt đó, giống như mn đặt chai dầu gió trước mắt dị đó =)))

Lúc chạm giường, nhiệt độ trên người Cận Hành cũng sắp bằng Lục Dịch Khanh. Hắn nhìn người mình thương nhớ suốt ba năm đang nằm dưới thân cọ loạn, mặc kệ hương bạc hà làm người ta thanh tỉnh đến nhường nào, hắn vẫn cam tâm tình nguyện trầm luân.

Cận Hành thấp giọng chửi mấy câu thô tục, cúi người thật sâu hôn lên môi Lục Dịch Khanh, ba năm tưởng niệm như là tìm được lối thoát, ào ào xông ra.

Môi lưỡi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, Lục Dịch Khanh hơi mở mắt, hình như thanh tinh vài phần, nỉ non lẩm bẩm nói:

"...Kim..."

"Kim gì cơ?" Cận Hành dựa sát vào anh hỏi.

"...Tiêm..."

Cận Hành thầm chửi một tiếng, cắn lấy vành tai trắng nõn, một tay đi cởi dây lưng. Lục Dịch Khanh bị sóng tình tra tấn đến không còn thần trí, chỉ biết thuận theo bản năng, lúc dưới thân được lấp dầy, cũng chỉ biết nắm chặt drap giường, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ không rõ.

Ngoài trời mưa to gió lớn, trong phòng cũng là phiên vân phúc vũ*, một đêm chưa ngừng.

(Phiên vân phúc vũ: mây mưa thất thường, ghép vào hoàn cảnh thì...ờm, mn hiểu rồi đó =))))

________________

Editor: Thật sự thì một trong những cái mình không thích của truyện là tính cách bạn thụ quá dễ dụ, quá mềm lòng, yêu vào là mất lí trí, đọc chương này là thấy nè.