Đầu Đào

Chương 72: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Edit vội vàng trong tình trạng tay cóng, đau răng và dealine dí sấp mặt. Bà con cô bác có góp ý chi thì cmt cho tui biết nghen -.-

Chương 72 (chuyện cũ)

Cận Hành biết mình đã phá hỏng ngày vui, áo sơ mi bị mở ra mấy cúc, cà vạt đeo làm bộ làm tịch tùy tiện bị quăng vào một góc nào đó, vài nhúm tóc không bị keo giữ lại cũng rũ xuống trước trán, giống một con chó to bị rớt xuống nước, nhếch nhác chán chường ngồi trên sô pha.

Cửa thư phòng đóng chặt, bên trong lâu lâu lại truyền đến vài tiếng nấc nghẹn ngào, so với cơn mưa giống đột ngột kéo đến ngoài trời, còn làm mọi người cảm thấy bức bối hơn.

"Sơ Vân, mở cửa ra được không con? Ba ba đây mà."

Lục Dịch Khanh gõ cửa thư phòng.

Tiểu Sơ Vân chạy ra khỏi phòng, một đường chạy như bay về nhà, vào thẳng thư phòng đóng chặt cửa tự nhốt mình trong đó, mặc cho ai gõ cửa cũng không đáp lời.

"Bảo bối, con có nghe thấy không? Mở cửa cho ba đi con." Lục Dịch Khanh kêu đến khàn giọng, đứa nhỏ trong phòng cũng không đáp lại. Anh đứng gần thư phòng nhất, có thể nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, từ khi bắt đầu đến giờ chưa từng đứt đoạn, trong lòng lo muốn chết. Vừa nãy ngoài trời đột nhiên đổ mưa, cũng không biết bảo bối nhà mình có bị dính mưa hay không.

Hà Biện về phòng lấy ra chùm chìa khóa trong nhà, nhanh chóng tìm chìa khóa thư phòng: "Tiểu Vân bị sao thế này? Không phải lúc sáng ra cửa còn vui vẻ lắm sao? Bị cô giáo phê bình? Lúc nãy về cũng không thèm nhìn chị một cái đã chạy vào thư phòng đóng cửa, chị cản không kịp."

Cận Hành từ sô pha đứng lên, nói: "Là tại em, làm liên lụy đến con, em phải xin lỗi nó."

Hà Biện tìm được chìa khóa, gấp gáp mở cửa, tiếng chốt cửa vang lên, đồng thời trong phòng cũng vang lên một tiếng 'bịch' trầm đục. Lục Dịch Khanh vừa vào liền thấy, đứa nhỏ đại khái là té từ trên ghế xuống, giờ còn ngồi ngốc trên đất, trán dính lấm tấm bụi, còn bầm một mảng, mặt nhăn thành bánh bao nhỏ, nước mắt rơi còn dữ hơn mưa, không biết là vì té đau hay vẫn còn đau lòng.

Lục Dịch Khanh tiến lên ôm lấy con trai, đụng đến mới phát hiện cả người đứa nhỏ ướt đẫm, chắc chắn lúc nãy chạy về đã bị dính mưa.

Xoa khối máu bầm trên trán đứa nhỏ, anh nhẹ giọng hỏi con có đau hay không.

Tiểu Sơ Vân vùi mặt vào khuỷu tay ba ba, bịt kín tiếng khóc, nhưng lâu lâu vẫn nấc lên một cái, thân mình nho nhỏ run run, tội nghiệp cực kỳ.

Cận Hành đi giặt khăn lông, muốn lau mặt cho con. Hắn vừa mới chạm vào một chút, Cận Sơ Vân liền giống như bị ong chích, lập tức vươn tay gạt phăng cái khăn xuống đất, sau đó khóc càng dữ.

Cận Hành nhặt khăn lông, thật không biết mình phải làm gì. Đứa con ruột thịt bài xích mình như vậy, nói không đau lòng là giả.

Hà Biện cầm lấy cái khăn trên tay hắn, thấp giọng nói: "Em ra ngoài trước đi, để cảm xúc của Tiểu Vân ổn định lại chút đã."

Cận Hành bất đắc dĩ, tự giác biến mất khỏi tầm mắt của con trai.

Lục Dịch Khanh dỗ dành nửa ngày đứa nhỏ mới nín khóc, anh dẫn con trai đi tắm, lại thay quần áo mới khô mát sạch sẽ. Tiểu bảo bối tắm xong lại thành bảo bảo trắng trắng mềm mềm, trên người còn vương mùi xà bông, ngoan ngoãn ngồi trên giường để ba ba sấy tóc cho mình.

Máy sấy thổi ra hơi ấm, tay ba ba cũng thoải mái dễ chịu, nhóc thực hưởng thụ mà ngồi im.

Tóc khô, Lục Dịch Khanh lại mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc tiêu viêm, cầm tăm bông cẩn thận bôi lên chỗ trán sưng. Mắt Cận Sơ Vân khóc đến sưng húp, hơi ngứa, nhóc giơ tay muốn dụi mắt, cũng may Lục Dịch Khanh kịp thời cản lại.

"Mắt con ngứa..."

"Tay bẩn lắm, để ba ba thổi thổi cho con."

"Dạ." Đứa nhỏ chỉ chỉ mắt bên phải: "Bên này ạ."

Lục Dịch Khanh đỡ sau cổ bảo bảo, thò lại gần nhẹ nhàng thổi vài cái: "Đỡ hơn không?"

Tiểu Sơ Vân chớp mắt hai cái, gật gật đầu. Nhóc lười biếng bò vào trong ngực ba ba, tay nhỏ túm lấy quần áo ba ba: "Ba ba, đêm nay con muốn ngủ với ba."

"Ừm."

Tiểu bảo bối lại nói: "Sau này cũng muốn ngủ với ba."

"Theo ý con hết." Lục Dịch Khanh chầm chậm vuốt lưng con trai, thử nói: "Nếu cha con muốn ngủ cùng thì sao?"

"Để ổng ngủ ngoài kia đi."

Lục Dịch Khanh bị ngữ khí phụng phịu của đứa nhỏ chọc cười: "Con giận cha hả?"

"Con không thích ổng."

"Bảo bảo, chuyện trước kia ba ba không nhớ rõ lắm. Nếu con muốn biết rõ ràng mọi chuyện, để ba ba gọi cha vào giải thích cho con, có được không?"

"Con còn nhỏ lắm, không muốn biết nhiều chuyện như vậy." Cận Sơ Vân trốn tránh nói: "Ba ba, con không muốn nói chuyện với người đó."

Trước đây nhóc vẫn luôn khát vọng, có cha ở bên cạnh và ba ba, nhưng kể từ hôm nay trở đi, nhóc không cần điều đó nữa.

Bởi vì người 'cha' này, vẫn luôn làm nhóc thất vọng.

Thất vọng hết lần này đến lần khác, nhóc không muốn cho người đó cơ hội nữa.

Cận Sơ Vân ôm lấy ba ba, nghĩ mình có một ba ba tốt như vậy là đủ rồi, người khác nói thế nào nghĩ thế nào cũng không cần bận tâm nữa.

Lục Dịch Khanh dỗ đứa nhỏ ngủ, đắp chăn cẩn thận mới nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng, liền thấy Cận Hành thất hồn lạc phách một mình ngồi sụp dưới đất.

Anh đi qua chụp bả vai Cận Hành, ngồi cạnh hắn.

Mông vừa chấm đất, Cận Hành liền kéo anh qua: "Trên đất lạnh."

Lục Dịch Khanh vặn lại: "Biết lạnh mà anh còn ngồi lâu như vậy?"

"...Đâu có giống nhau." Cận Hành kéo người ngồi lên sô pha, mới hỏi tiếp: "Con đâu rồi? Còn khóc nữa không?"

"Dỗ được rồi. Anh đứng lo." Lục Dịch Khanh nói: "Đợi một thời gian nữa nó bớt giận, anh hẵng giải thích con nghe. Em không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng em tin A Hành sẽ không làm chuyện xấu. Lời của những người kia nói anh cũng đừng để trong lòng, cũng chỉ là người lạ mà thôi."

"Dịch Khanh...Anh không tốt như em nghĩ đâu." Cận Hành nâng tay che mặt, thanh âm run rẩy: "Anh không đủ tư cách làm cha, cũng không đủ tư cách làm chồng. Hai người phải chịu khổ, đều là do anh."

"Em đã nói là không nhớ nữa rồi, A Hành, anh cứ phải nhắc em trước kia đã từng chịu bao nhiêu đau khổ hay sao?" Anh kéo lấy tay phải Cận Hành, cùng tay trái của mình mười ngón đan nhau, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Em chỉ biết, hiện tại mỗi ngày em đều cảm thấy rất hạnh phúc, là vì có anh."

Cận Hành nắm lấy tay Lục Dịch Khanh, đột nhiên tỉnh ngộ, rất nhiều chuyện hắn không cần phải giải thích nhiều, vì Dịch Khanh vĩnh viễn luôn hiểu hắn, tin tưởng hắn.

Vào lúc cảm động muốn ôm người vào lòng, Lục Dịch Khanh bỗng nói: "Chẳng qua, đêm nay anh không thể về phòng ngủ được."

"A?"

"Em hứa với con rồi, đêm nay chỉ ngủ chung với mình nó thôi."

"Không sao, anh ngủ ngoài này cũng được. Ra đây nằm dưới đất có khi còn thoải mái hơn."

"Hửm? Ý anh là ngủ với em làm anh không thoải mái sao?"

"Không phải ý đó!" Cận Hành vội vàng biện bạch: "Ý anh là, giường đệm mềm quá...Lúc trước trong tù đã anh nằm giường gỗ cứng, động một cái là kêu, nằm ba năm cũng quen rồi. Bây giờ đổi lại, có hơi không quen lắm."

"Cái lí do này còn tạm chấp nhận được." Lục Dịch Khanh ôm hắn: "A Hành nhà ta thật đáng thương, để em mang cho anh thêm mấy cái chăn nữa. Nhưng mà, trước khi bảo bảo cho phép, chắc là anh vẫn phải nằm sàn dài dài đó."

"...!" Cận Hành khổ mà không thể nói, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng.

Từ ngày đó, Cận Sơ Vân càng không muốn để ý đến người cha 'hờ' này. Mỗi ngày ngoài nỗ lực kiếm tiền, Cận Hành còn phải vắt óc suy nghĩ xem nên dỗ con trai thế nào.

Gần đây hắn nhận một dự án lớn, bận đến chân không chạm đất, buổi tối về nhà càng thêm muộn.

Tạ Định Lan vẫn luôn bên cạnh hỗ trợ hắn, vừa học vừa làm. Hôm nay đi ngang qua văn phòng Cận Hành, còn thuận miệng nhắc một câu: "Hôm nay là sinh nhật Tiểu Vân, cậu làm cha, đã chuẩn bị quà gì chưa?"

Cận Hành nhìn chằm chằm máy tính, phân tâm hỏi: "Sinh nhật ai?"

"Sơ Vân, sinh nhật con trai cậu đó."

"Sinh nhật sơ vân liên quan gì...Sinh nhật Sơ Vân!!!"

Tạ Định Lan nhìn hắn như lò xo từ trên ghế nhảy bắn lên, nhịn cười ra khỏi văn phòng.

Tuy rằng lòng nhớ chuyện này, nhưng Cận Hành vẫn bị công việc kéo chân, phải dự một hội nghị quốc tế trực tuyến. Hội nghị này liên quan đến việc thành bại của dự án, hắn đang cần tiền, tất nhiên sẽ đặt công việc lên hàng đầu, bởi vậy đến khi xong việc vội vã rời khỏi công ty, đã là hơn 8 giờ tối.

Cận Hành đến trung tâm thương mại gần nhất, trước tiên ghé vào tiệm bánh chọn một cái bánh kem theo phong cách hoạt hình, sau đó vào cửa hàng đồ chơi mua một bộ robot điều khiển, mới vội vàng lái xe về nhà.

....

Sơ Vân đêm nay là tiểu thọ tinh, được mẹ nuôi làm một bàn đồ ăn ngon, còn có một cái bánh kem rất to, nhận được bao nhiêu là qua.

Tiểu Sơ Vân rất vui, từ hôm đi họp phụ huynh đến hiện tại, hôm nay là ngày vui nhất.

Khi Cận Hành về đến nơi, đồ ăn trên bàn đều đã dọn xuống. Tạ Định Lan phụ chị mình lau bàn, Lục Dịch Khanh bồi con trai bóc quà.

"Về rồi đây!" Cận Hành một tay cầm bánh một tay cầm quà, cao giọng hô lên.

Sơ Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không ừ hử, tiếp tục cúi đầu bóc quà Hà Phàm tặng.

"Anh về rồi à." Lục Dịch Khanh đi đến, nhỏ giọng nói: "Em còn tưởng anh quên rồi." Tuy rằng chính anh cũng nhờ Hà Biện nhắc mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật con.

"Không quên không quên, ai dám quên chứ? Anh còn mua quà cho con nè."

Cận Hành đi qua đặt quà trước mặt con trai, Sơ Vân cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, coi hắn như không khí.

Cận Hành đành phải đẩy bánh kem qua. Lúc hắn đến, trong tiệm chỉ còn một cái bánh nho nhỏ này, mở hộp, thật cẩn thận lấy bánh ra, lại cắm thêm một cái nến hình số '5', đốt lửa.

TDDL ăn ý tắt đèn, ánh nến lập lòe trong bóng đêm, càng thêm không khí sinh nhật.

Cận Hành hai tay nâng cái bánh, một mình hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

"Xin lỗi bảo bối, hôm nay cha có việc về trễ, nhưng lời chúc mừng sinh nhật thì vẫn muốn nói, cha...!"

Cận Hành đang nói, Cận Sơ Vân đột nhiên giơ tay, hất đổ cái bánh hắn cầm.

Nến rơi xuống đất, tắt ngúm, trong phòng tối đen mấy giây, Tạ Định Lan mới phản ứng kịp, nhanh chóng bật đèn lên.

Đứa nhỏ nhìn Cận Hành: "Ai thèm nghe lời chúc của chú?!" Thuận tay cũng vơ lấy hộp quà của Cận Hành ném xuống đất.

Lục Dịch Khanh kinh hoảng, thấy cánh tay Cận Hành bị nến làm bỏng, quần áo cũng bị thủng lỗ, tâm tình vui vẻ cả ngày nay hoàn toàn biến mất, thậm chí có hơi giận chất vấn: "Sơ Vân! Sao con lại nói với cha như thế?!"

"Ổng không phải cha con! Con không có cha!" Cận Sơ Vân hét lên: "Người này là ai con không quen! Cha con chết lâu rồi!"

Đứa nhỏ mở to mắt, trong mắt đầy hơi nước, lại bướng bỉnh không để nước mắt rơi. Nhóc nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của ba ba, thấy ba giơ tay lên muốn đánh mình. Sơ Vân không phải lần đầu bị ba ba đánh, lúc này thấy ba giận, cũng không sợ hãi.

Nhưng mà, cái đánh kia lại không rơi xuống người nhóc.

Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, nhóc chỉ có thể cảm nhận được hai giọt máu ấm nóng bắn lến trên mặt mình. Tiểu Sơ Vân hoảng loạn lau sạch nước mắt quật cường không chịu rơi xuống, rõ rành rành thấy máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ miệng ba ba. Không đợi nhóc kịp hô lên một tiếng, ba ba yêu nhóc nhất nhà kia, cứ vậy nhắm mắt ngã xuống.

Cận Sơ Vân biết đây không phải ác mộng, vì không có bất kì ác mộng nào có thể làm nhóc chân chân thực thực hoảng sợ như bây giờ.