Đầu Đào

Chương 76: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 76 (chuyện cũ)

Tháng ba gió, tháng tư mưa, tháng năm xuân đến hoa nở rộ.

Gió xuân London không lạnh, Cận Hành chỉnh cà vạt trên cổ, sải bước tiến vào cửa lớn công ty. Cửa sổ sát đất phản chiếu dáng người cao ngất cân đối của hắn, tây trang ôm sát người càng làm bật lên khí chất hơn người. Người ngày xưa ngã xuống vũng bùn, đã lặng yên đứng dậy, tiện tay thu hồi tôn nghiêm và kiêu ngạo đã từng đánh mất, một lần nữa trở thành 'mãnh thú' một phương trên thương trường.

Hội nghị kéo dài một buổi sáng.

Cận Hành cùng đại biểu phía đầu tư ra đến cửa, mới phát hiện ngoài trời không biết từ khi nào đã phủ kín mưa phùn.

Đại biểu đầu tư là người bản xứ, y nhìn thoáng qua màn mưa bụi, dùng giọng London chuẩn nói: "Tin tôi đi, Cận, không cần nhìn dự báo thời tiết hôm nay, tôi cũng có thể dựa vào nhiều năm kinh nghiệm đoán ra trận mưa này cũng phải kéo dài đến tối, hơn nữa càng ngày càng to. Nhưng cũng không sao, trợ lý của tôi luôn mang theo dù, sẽ không làm chậm trễ bữa trưa của chúng ta. Tôi đã đặt trước ở một nhà hàng Quảng Đông chính tông nhất rồi."

"Abbott, tôi rất xin lỗi." Chút vui sướng khi đàm phán thành công đã bị trận mưa này cuốn trôi sạch sẽ, Cận Hành không còn tâm tư cùng người khác ăn cơm, ngắn gọn dứt khoát nói: "Có lẽ tôi phải thất hẹn rồi, hiện tại tôi cần phải quay về bệnh viện ngay lập tức."

"Ồ, thật là tiếc." Abbott biết tình cảnh của Cận Hành, cũng vô cùng thông cảm cho hắn: "Người nhà quan trọng hơn, chúng ta có thể hẹn một dịp khác."

Y quay đầu phân phó trợ lý mở dù cho Cận Hành: "Thay tôi gửi lời chào đến phu nhân của anh nhé."

"Chắc chắn rồi." Cận Hành nhận lấy dù, vội vàng chạy vào màn mưa.

Phòng bệnh ở tầng sáu, so với những tầng khác thì tương đối an tĩnh.

Tiếng bước chân mang theo nước mưa, lại hơi dồn dập vang lên trong hành lang.

Cận Hành dừng chân trước cửa phòng, cong lưng cởi giày tháo tất. Hắn không muốn mang hơi mưa vào trong phòng.

Chân trần đẩy cửa tiến vào.

Trong phòng ánh sáng hơi lạnh, tấm rèm vàng nhạt chỉ kéo vào một nửa, cửa sổ thủy tinh đóng chặt bị nước mưa tạt cho mờ mờ. Mưa tuy nhỏ nhưng gió lớn, cây dẻ ngựa ngoài cửa sổ bị gió lay lắc trái lắc phải, phòng bệnh cách âm rất tốt, nên cũng không lo tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến người đang nằm trên giường.

Hộ sĩ đang cắt tỉa lại hoa trên bàn. Cận Hành nói với cô ấy có thể rời đi được rồi, hộ sĩ liền đẩy cửa rời khỏi phòng bệnh.

Hắn cởi áo khoác tây trang, tháo cà vạt, dỡ xuống áp lực vô hình trên người, gai nhọn triển lộ trên bàn đàm phán từ khi bước vào phòng bệnh đã được thu vào không còn bóng dáng, chỉ còn lại ôn nhu và cẩn mật. Hắn đi qua, cúi người hôn lên môi người vẫn đang còn mê man trên giường bệnh, sau đó mới xoay người vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng, lấy ra bốn cái khăn lông, rồi lại quay về khiêng ghế ngồi vào một bên giường, nhìn thần sắc nhợt nhạt của người yêu ngẩn người.

Toàn bộ quá trình phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng người vẫn mãi không tỉnh.

Tổn thương ở não bộ cho dù trị tốt thế nào, cũng có ngàn vạn khả năng không thể đoán trước được.

Lục Dịch Khanh cứ vậy hôn mê hơn bốn tháng.

Cận Hành từ mất khống chế đến bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Bác sĩ nói, hắn phải lạc quan lên.

Hắn liền nỗ lực, mỗi ngày lạc quan.

Hắn nắm lấy tay phải của Lục Dịch Khanh, chiếc nhẫn trên ngón áp út càng làm nổi bật vẻ tái nhợt khô gầy của bàn tay.

Đây, đã từng là tay của một bác sĩ ngoại khoa.

Cận Hành ngâm khăn vào nước nóng rồi vắt khô, cẩn thận đắp lên tay Lục Dịch Khanh. Hắn mở miệng, như là nói với người trên giường, nhưng thật ra chỉ là đang tự lẩm bẩm với chính mình: "Trời lại mưa rồi. Anh biết em nhất định sẽ khó chịu, nên gấp gáp trở về. Anh tốn không ít công sức, cuối cùng cũng tìm được một bác sĩ người Anh biết châm cứu, chờ em tỉnh, để bà ấy châm cho em thử xem, dù sao dùng khăn nóng cũng không hiệu quả mấy. Nước Anh mưa nhiều thật! Anh hối hận lắm, sao lúc trước lại đưa em đến đây chứ?! Ở nhà bây giờ đang là mùa xuân, khí hậu không vừa ướt vừa lạnh như ở đây, đợi em tỉnh, chúng ta sẽ nhanh chóng về nhà, được không em?"

Lục Dịch Khanh an an tĩnh tĩnh ngủ, lông mi đổ xuống một tầng bóng mờ.

Như mọi khi, Cận Hành không nhận được câu trả lời. Hắn cúi đầu, dựa theo thủ pháp trung y xoa bóp tay phải cho người yêu, tiếp tục lẩm bẩm: "Anh đã hỏi bác sĩ chủ trị, ông ấy nói thương thế trên tay em có thể chữa được, ít nhất cũng có thể lấy được đinh thép bên trong ra, như vậy em sẽ dễ chịu hơn nhiều. Anh đang tích góp tiền rồi, chờ em tỉnh, thân thể khôi phục tốt hơn, chúng ta lại đi chữa. Tay Dịch Khanh nhà ta đẹp như vậy, chắc chắn sẽ khỏi thôi. Cho dù không thể linh hoạt được như trước kia, nhưng ít ra ngày mưa sẽ không còn đau nữa. Hơn nữa có anh bên cạnh em, làm trợ thủ đắc lực cho em, em không cần phải làm gì cả, làm chỉ huy của anh là được rồi. Anh nhất định, nhất định mọi việc đều nghe em."

"Anh còn một tin tốt muốn nói cho em nghe nữa. Hôm nay, anh tìm được nguồn đầu tư đầu tiên cho trang web của mình, cũng đã bàn bạc, kí kết xong hợp đồng với bên phía nhà đầu tư, như vậy sau này việc phát triển ở quốc nội cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Anh còn định sẽ mở một công ty, lần này sẽ cố gắng kinh doanh thật tốt. Anh sẽ kiếm rất nhiều tiền, để em chữa bệnh, cho em một cuộc sống tốt nhất."

"Hôm qua trong điện thoại, Sơ Vân nói nhớ em. Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu nói mấy câu với anh, tuy anh có thể nhận ra nó cũng chẳng tình nguyện, nhưng anh thấy thỏa mãn rồi. Anh vốn định đợi con nghỉ, sẽ đón nó qua đây chơi với em, nhưng nghĩ lại, anh lại không muốn để con cùng anh và Định Lan chen chúc trong một căn phòng 30 mét vuông, chẳng phải là làm khổ nó sao? Vậy nên cũng không nói với nó. Anh biết em chắc chắn rất nhớ con, anh làm như vậy em cũng đừng giận nha. Đợi sau này anh có tiền rồi, liền dẫn hai người đi du lịch vòng quanh thế giới luôn, có được không?"

"Dịch Khanh, chúng ta lỡ mất nhau nhiều năm như vậy, nhất định phải bù đắp thật nhiều mới cam tâm. Cho nên, em nhất định, nhất định phải tỉnh lại đi, anh không cho em ngủ nữa đâu. Em chờ anh ba năm, bây giờ đến lượt anh chờ em. Nhưng anh xin em, đừng nhẫn tâm để anh chờ lâu đến vậy, anh rất sợ em không thèm để ý đến anh nữa, thật sự rất sợ..."

Ngữ khí đến lúc sau dần nghẹn ngào, đáng tiếc không có ai để ý đến nỗi đau của hắn.

Tạ Định Lan đến bưu điện một chuyến, nhận được ít đồ Hà Biện gửi đến, trong đó có một cái bọc nhỏ, trong bọc là một phong thư, chứa mấy tấm ảnh được chụp gần đây của Cận Sơ Vân.

Đứa nhỏ đang tuổi trưởng thành, mỗi ngày mỗi khác. Từ khi xác định trong thời gian ngắn bọn họ không về nước được, Hà Biện liền mỗi tháng chụp một ít ảnh cho Sơ Vân, qua ngàn dặm xa gửi đến Anh, để Cận Hành biết con hắn vẫn sống tốt, không cần lo lắng chuyện nhà; đồng thời cũng để nếu Lục Dịch Khanh tỉnh lại, có thể từ trong ảnh nhìn thấy sự trưởng thành của con trong mấy tháng nay.

Tạ Định Lan quay về phòng bệnh, nhìn Sơ Vân trên những tấm ảnh, chua xót cười cười. Hắn ngồi vào mép giường, nói với người đang nằm trên giường bệnh: "Chị họ nói, Sơ Vân lại cao lên rồi, đứa nhỏ vừa mới cắt tóc tuần trước, giờ nhìn đẹp trai sáng sủa lắm. Tiểu Vân lớn lên rất giống em, trước kia tôi luôn tò mò Dịch Khanh lúc nhỏ sẽ trông như thế nào, em bây giờ xinh đẹp như vậy, khi còn nhỏ nhất định cũng là một đứa nhỏ đáng yêu người gặp người thích. Nhìn Sơ Vân bây giờ, tôi càng chắc chắn với suy nghĩ đó hơn. Có đôi khi, tôi thực sự rất hâm mộ Cận Hành..."

Tạ Định Lan đánh bạo đem tay phủ lên mu bàn tay Omega: "Nhưng trong những tấm ảnh đó, tôi đều không thể nhìn thấy nụ cười của Sơ Vân...Dịch Khanh, mọi người đều đang lo lắng cho em, đều ngóng trông em tỉnh lại. Em nói với tôi, em có hy vọng để sống, cho dù thế nào cũng sẽ cố gắng sống sót, em không được nuốt lời đâu đấy..."

Cận Hành rời khỏi văn phòng của bác sĩ chủ trị. Bác sĩ nói tình huống vẫn ổn định, mong hắn lạc quan, những lời này hắn nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sắp đóng kén luôn rồi.

Khi trở về, phát hiện cửa phòng bệnh đang khép hờ, Cận Hành đẩy vào một chút, liền thấy Tạ Định Lan đang ngồi trên mép giường, một tay nắm lấy tay Lục Dịch Khanh.

Động tĩnh lúc mở cửa rất nhỏ, Tạ Định Lan cũng không phát hiện hắn đã quay lại, vẫn đang lẩm bẩm một mình:

"...Năm ấy tôi say rượu, khi tỉnh lại cũng không phải không nhớ được gì, nhưng thái độ của em đã cho tôi biết được vị trí của mình trong lòng em. Dịch Khanh, thật ra tôi không hề mạnh mẽ như em tưởng, lần đầu tiên biết thích một người, lại không dám thổ lộ với em, chỉ có thể mượn rượu làm càn. Cũng giống như hiện tại, tôi biết có thể em chẳng nghe thấy được, mới dám nói với em. Tôi thích em, không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ khi em đồng ý giúp Tiểu Phàm thì tình cảm của tôi đối với em đã bắt đầu thay đổi. Con người tôi tẻ nhạt như khúc gỗ vậy, thật sự không biết đối xử với em thế nào cho tốt, nhưng tôi vẫn rất cố gắng làm mọi thứ tốt nhất cho em, muốn nhìn thấy em vui vẻ, muốn nhìn thấy nụ cười của em."

"Có đôi khi tôi lại nghĩ, nếu tôi có thể gặp em sớm hơn một chút, chỉ cần sớm hơn Cận Hành một chút thôi là tốt rồi. Tôi nhất định sẽ làm tốt hơn hắn, ít nhất sẽ không để em chịu nhiều đau khổ như vậy. Em là bảo bối, phải được nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu chiều, không có kẻ nào được phép gây thương tổn đến em...Đáng tiếc, trên đời này không có 'nếu'."

"Tôi biết em rất tinh tế, chút tâm tư này của tôi có lẽ em đã sớm nhìn thấy rồi, bởi vậy em mới nhẫn tâm...Đặt tôi vào vị trí 'anh trai' của em."

Tạ Định Lan dùng ngón cái cọ xát mu bàn tay Lục Dịch Khanh, thấp giọng nói: "Thật ra chỉ cần em vui, tôi thế nào cũng được."

Tạ Định Lan đắm chìm trong cảm xúc của mình, không hề phát hiện người đang đứng ngoài cửa.

Trong lúc bần thần, bỗng cảm giác những ngón tay trong lòng bàn tay mình khẽ động đậy. Hắn cho rằng mình nhầm, cho đến khi nhận thấy số liệu máy móc bên cạnh cũng đang thay đổi, nhất thời cũng không biết là nên ngạc nhiên hay vui mừng, nhanh chóng ấn chuông trên tủ đầu giường, liên thanh gọi tên Lục Dịch Khanh.

Gần như ngay lúc đó, Cận Hành cũng vọt tới trước giường bệnh, làm như vô tình gạt tay Tạ Định Lan ra, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Omega, vừa nôn nóng vừa vui sướng gọi tên: "Dịch Khanh?! Dịch Khanh!"

Người lâm vào hôn mê gần nửa năm, giữa những tiếng gọi thân thương, mở mắt.

Khi đôi mắt thích ứng được với ánh sáng, cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng, anh thấy được Cận Hành, tên ngốc này, vậy mà đang khóc, nước mắt rơi đầy mặt hắn, nhớp nháp dinh dính như bôi mật ong.

(Sorry nhưng mà cái so sánh cuối cùng của chị tác giả làm tôi buồn cười quá =))))