Đầu Đào

Chương 84



Edit: Hy



________________________

Xin lũi vì đã để mọi người đợi lâu:((((

Chương 84

Hai cha con được đưa đến bệnh viện.

Sơ Vân bởi vì hít quá nhiều khói dẫn đến đường hô hấp bị tổn thương, bác sĩ phải cho nhóc thở oxy cao áp, tình huống mới khả quan hơn chút, nhưng vẫn cần tiếp tục theo dõi thêm, nếu cần thiết còn phải tiến hành mở khí quản để điều trị.

Vết thương trên thân thể nhóc còn nghiêm trọng hơn. Dây thừng hằn vết, có chỗ còn mài rách da, vết bầm tím lớn có nhỏ có trải rộng khắp người, nghiêm trọng nhất là phía sau lưng, trên khuôn mặt non nớt còn hằn rõ 5 ngón tay, trán bị đập chảy máu. Bác sĩ nhìn cũng không đành lòng, càng nhẹ tay hơn.

Cận Hành được đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật. Sau lưng hắn bị bỏng rất nặng, nếu không nhanh chóng xử lí sẽ kéo theo một loạt chứng bệnh khác, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

Lục Dịch Khanh một lòng lo hai đầu, không có cách phân thân, lí trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

A Hành đã ngã xuống rồi, anh càng không được hoảng.

Lục Dịch Khanh để Trần Đại Xuân phái người ở lại bệnh viện bảo vệ, phòng ngừa Lai Dương tà tâm chưa dứt. Ngày trước gã dám mua chuộc hộ sĩ tiêm thuốc độc cho anh, khó bảo đảm hôm nay sẽ không giở lại trò cũ. Anh muốn chắc chắn chồng con mình có thể an tâm dưỡng bệnh.

Trước khi Cận Hành tỉnh lại, chuyện công ty tạm thời giao cho Tạ Định Lan xử lí.

Lục Dịch Khanh mấy năm nay rất ít quan tâm đến chuyện làm ăn của chồng, nhưng không biết kẻ nào để lộ tin tức, bên ngoài đã có người bóng gió nói chủ tịch Cận thị lâm bệnh nặng, khó lòng qua khỏi. Tạ Định Lan cho dù có năng lực có uy vọng trong công ty, cũng không có cách nào để ngăn chặn lời đồn ngoài kia.

Lục Dịch Khanh canh giữ ở ICU ba ngày, sáng ngày thứ ba cùng Tạ Định Lan đến Cận thị. Lúc trước khi Cận Hành mở công ty đã chuyển 51% cổ phần đứng tên Lục Dịch Khanh, vậy nên anh mới chân chính là cổ đông lớn nhất của công ty, chỉ cần anh muốn, thậm chí có thể cướp quyền của Cận Hành.

Người trong công ty vẫn luôn tò mò về 'phu nhân chủ tịch', muốn nhìn thử xem chim hoàng yến Cận tổng giấu trong nhà rốt cuộc tài cán ra sao. Lúc này gặp được người thật, trong lòng chỉ có thể cảm khái một câu, ong ong bướm bướm trước kia mộng tưởng trèo lên người Cận tổng thật sự không biết lượng sức, bên người có tuyệt đại mỹ nhân như vậy, ai mà thèm dây dưa với đám người tầm thường ngoài kia nữa chứ?

Lục Dịch Khanh tới công ty xử lí hai vấn đề. Trước tiên anh giải thích rõ ràng tình huống của Cận Hành trước mặt các cổ đông, nói Cận Hành chỉ là bị bệnh bình thường, không lâu nữa sẽ quay lại tiếp quản công ty, trong lúc hắn vắng mặt, mọi chuyện trong công ty đều nghe theo Tạ Định Lan phân phó, cũng cho phép bọn họ truyền đạt tin tức này cho nhân viên dưới trướng. Sau đó anh lại tìm giám đốc quan hệ công chúng, để bọn họ chú ý hướng đi của dư luận, đừng để lời đồn bất lợi với Cận thị nổi lên bốn phía.

Phu nhân chủ tịch đến công ty một chuyến, xem như cho nhân viên một sự bảo đảm. Cận thị rất nhanh ổn định trở lại, hiệu suất Tạ Định Lan xử lí công việc cũng tăng nhanh hơn nhiều.

Lai thị hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn mấy cửa hàng đồ cổ ngoi ngóp kéo dài hơi tàn. Lục Dịch Khanh trước kia từng nghe cha anh nói qua, những cửa hàng đó nếu tư tàng bảo vật quốc gia, hoặc là cổ vật không rõ lai lịch, sẽ bị phía chính phủ để mắt tới, toàn bộ cổ vật trực tiếp sung công. Một cửa hàng đồ cổ nhưng không thể kinh doanh đồ cổ nữa, sẽ chỉ còn là tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.

Anh bỏ tiền, thuê người giả làm khách trong giới, thành công câu được 'con cá' Lai thị. Lục Dịch Khanh tra được lai lịch món đồ, lập tức để Tạ Định Lan đánh tiếng cho quan viên từng qua lại với Cận Hành, không đến mấy ngày sau, toàn bộ cửa hàng đồ cổ của Lai thị trên toàn quốc bị cưỡng chế đóng cửa, lý do là đầu cơ trục lợi bảo vật phi pháp. Toàn bộ cửa hàng bị đưa vào diện chờ tra xét, trên cửa dán giấy niêm phong, ngừng kinh doanh vô thời hạn.

Tổ nghiệp Lai thị chính thức có tên trong sổ đen chính phủ. Trăm năm danh dự, bị hủy trong một sớm một chiều.

Lục Dịch Khanh trước giờ hào phóng, cũng không ghi thù ai, lần này lại mạnh mẽ trả thù như vậy, không phải vì chính anh, mà là vì Cận Hành và con trai anh.

Cận Sơ Vân hồi phục tốt hơn dự đoán.

Không cần phải phẫu thuật mở khí quản, Lục Dịch Khanh thở phào nhẹ nhõm, chưa nói đến chuyện sự khó chịu sau khi phẫu thuật, chính anh cũng thật sự không đành lòng nhìn con mình còn nhỏ đã phải nằm lên bàn phẫu thuật, động dao kéo trên người.

Đứa nhỏ tỉnh lại, giọng nói cũng tương đối rõ ràng. Nhóc nhìn thấy ba ba, nâng tay phải ghim kim truyền kéo lấy tay anh, hỏi: "Cận...Cha đâu ạ?"

Lục Dịch Khanh hơi bất ngờ, đứa nhỏ này từ trước đến nay toàn gọi thẳng tên của Cận Hành, anh cố sửa vài lần đều bị nhóc làm lơ, không ngờ hôm nay lại chủ động gọi hắn một tiếng 'cha'.

"...Cha đâu rồi?"

Sơ Vân hỏi lại lần nữa, Lục Dịch Khanh mới sực tỉnh, đưa tay xoa trán bảo bối nhà anh: "Cha ở phòng bệnh cách vách, không sao hết, con không cần lo đâu."

"...Cha bị thương mà..."

"Bác sĩ đã trị cho ba rồi. Cha sẽ giống Sơ Vân, rất nhanh sẽ hồi phục thôi." Anh lại gần hôn lên trán con, trong lòng có chút vui mừng.

Đại khái là con trai mình đã suy nghĩ thông suốt rồi, hoặc là bởi vì lần này A Hành liều chết cứu con, giúp địa vị của hắn trong lòng đứa nhỏ được nâng cao hơn hẳn. Dù thế nào thì cũng là chuyện tốt.

"Con có thể qua thăm cha không?"

"Được chứ, chờ bảo bảo khỏe hơn một chút, ba ba sẽ dẫn con sang gặp cha." Lục Dịch Khanh nhìn vào mắt con, nói: "Cha mà biết con chịu nhận hắn rồi, nhất định sẽ rất vui. Một tiếng 'cha' này, hắn đã đợi suốt mười ba năm."

Sơ Vân rũ mắt, thấp giọng đáp: "Trước đây là do con không đúng..."

"Chuyện này không có ai đúng ai sai. Ba biết Sơ Vân thông minh như vậy, có một ngày chắc chắn sẽ tự mình hiểu ra. Con xem, chẳng phải bây giờ con đã hiểu được rồi sao. Ba ba cũng thấy rất vui đó!"

Tời giờ thay thuốc, hộ sĩ đẩy khay thuốc tiến vào, xốc chăn trên người đứa nhỏ lên, lật người nhóc nằm nghiêng lại. Lục Dịch Khanh đứng một bên giúp con trai vén áo, đồng thời kéo một góc chăn che bụng cho con, phòng ngừa cảm lạnh.

Sau lưng Sơ Vân bầm rất nghiêm trọng. Chỉ cần nhìn vết thương cũng có thể tưởng tượng được đám người kia lúc xuống tay dã man cỡ nào.

Lục Dịch Khanh lòng đau như cắt. Tiểu Sơ Vân nắm chặt tay ba ba, cắn răng chịu đựng đau đớn khi bôi thuốc, nhẫn nhẫn nhịn nhịn, một giọt nước mắt không nén nổi lăn xuống gối.

Quá đau.

Không chỉ là nỗi đau da thịt, nhóc cảm thấy xương cốt của mình dường như đã gãy luôn rồi.

Lục Dịch Khanh lo hộ sĩ không thể khống chế lực tay mà làm đau con mình, vừa thấy con trai đau quá mà khóc, liền nhịn không được nói: "Cô gái à, không thì để tôi bôi thuốc cho, trước kia tôi cũng học y, cũng biết phải làm thế nào mà."

Hộ sĩ cũng hiểu cho tấm lòng người cha, liền giao thuốc và tăm bông cho Lục Dịch Khanh, mình đứng sang một bên hỗ trợ.

Lục Dịch Khanh dùng tay phải cầm chắc bình thuốc, tay trái cầm tăm bông nhúng vào, động tác mềm nhẹ bôi thuốc lên những vết bầm. Anh vừa bôi vừa đếm, tổng cộng có 26 chỗ bị bầm tím, có đậm có nhạt, chỗ đậm nhất đã chuyển màu tím đen, sưng lên.

Anh không thể tưởng tượng nổi bảo bảo rơi vào tay Lai Dương đã phải chịu đựng những gì. Sơ Vân không chủ động nhắc nhắc lại, gặp phải chuyện uất ức lớn như vậy cũng không chịu nói gì, anh lo lắng con trai cứ tự mình chịu đựng trong lòng, lâu dần sẽ thành bệnh.

Bôi thuốc xong, Lục Dịch Khanh chủ động hỏi con: "Tiểu Vân, con kể cho ba ba nghe hôm đó đã xảy ra chuyện gì đi, có được không?"

Sơ Vân lủi vào lòng ba ba, hai tay ôm cổ anh, nghẹn hồi lâu mới lên tiếng: "...Nghiên Nghiên thi nhảy dây xong, con cũng chụp được rất nhiều ảnh đẹp cho bạn ấy. Hai bọn con cùng đi đến căng tin mua đồ ăn và nước, bạn ấy vào mua, con đứng ở ngoài cửa xem ảnh, đột nhiên có người từ phía sau che miệng con lại, sau đầu cũng bị đập một phát, máy ảnh bị quăng rớt dưới đất, chắc cũng hỏng mất rồi."

Đứa nhỏ ngày thường khỏe mạnh hoạt bát, bị đau đớn tra tấn đến yếu ớt bất kham, trong đầu nhớ đến chuyện hôm ấy vẫn còn run sợ, ôm chặt lấy ba mình, nước mắt không nhịn được tuôn như suối: "Hu hu hu hu, con bị đưa đến một căn phòng tối, bọn họ có rất nhiều người, rất nhiều người đánh con. Con bị dây thừng trói chặt, chân tay không cử động được, bị gậy đánh rất đau, con đâu lắm ba ơi....Con cứ nghĩ là mình sẽ chết...Hức hu hu...Bọn họ còn muốn thiêu chết con! Con thật sự rất rất sợ, lửa lớn lắm, sắp đốt lên người con rồi...Con sợ không được gặp lại ba và cha nữa hu hu hu hu..."

"Con ngoan, đừng sợ." Lục Dịch Khanh vỗ nhẹ phía sau lưng đứa nhỏ, để con nằm trên vai mình khóc một trận thỏa thích, phát tiết hết lo sợ trong lòng. Anh không hy vọng đoạn hồi ức này sẽ tạo thành ám ảnh trong lòng đứa nhỏ, chịu đựng đau lòng nhẹ giọng nói: "Bây giờ không sao nữa rồi. Ba ba đang ôm con đây, cha cũng sẽ luôn bảo vệ con an toàn. Con không cần phải sợ, không có ai có thể làm tổn thương con trai của ba được nữa."

Sơ Vân khóc đủ rồi, nấc nghẹn hỏi: "Nghiên Nghiên có phải cũng lo lắm không ạ?"

"Nghiên Nghiên được bác đón về nhà. Mấy hôm trước chú cảnh sát tìm bạn ấy lấy lời khai, bạn ấy đã cung cấp rất nhiều manh mối có ích. Nghiên Nghiên rất dũng cảm, giống như Sơ Vận vậy đó."

"Vậy con có thể thích bạn ấy không ạ?"

"Tất nhiên là được chứ, ba ba cũng rất thích Nghiên Nghiên. Tiểu Vân có thể đưa bạn ấy về nhà mình chơi, cha mẹ Nghiên Nghiên không có ở đây, chúng ta có thể thay họ chăm sóc cho bạn ấy nhiều hơn chút."

"Dạ, con sẽ nói lại với bạn ấy ạ." Cận Sơ Vân nghĩ, ba ba đồng ý cho mình thích Nghiên Nghiên rồi, thật tốt quá.

(Editor: Hai ba con không cùng tần số, thằng nhóc mới tí tuổi đầu đã biết 'thích' rồi cơ =)))))

Qua hôm sau Cận Hành cũng tỉnh lại. Hắn ngủ một giấc tròn ba ngày, tỉnh dậy tinh thần sung mãn gấp trăm lần, nếu không phải còn có đống băng gạc đằng sau lưng thì nhìn hắn chẳng giống bệnh nhân tí nào.

Bác sĩ nói Alpha trời sinh thể chất ưu việt, lúc ngủ cũng là đang trị thương cho chính mình. Bây giờ bệnh nhân tỉnh lại, trên cơ bản cũng coi như đã khỏi một nửa rồi.

Lục Dịch Khanh nghe bác sĩ nói vậy vui đến bay lên, hận không thể vọt đến ôm A Hành nhà mình một cái. Đáng tiếc hiện tại Cận Hành không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm nghiêng sang một bên, tư thế bất tiện, rất nhiều hành động thân mật không thể thực hiện được.

Cận Hành tủi thân mè nheo cầu vợ an ủi, Lục Dịch Khanh thò lại gần mổ lên môi hắn một cái, Alpha mới vừa lòng. Sau đó hào hứng kéo tay anh hỏi về tình trạng của con trai.

"Tình trạng của Tiểu Vân tốt hơn anh nhiều, đang ở phòng bệnh cách vách, Định Lan đang chơi với nó."

"Không có việc gì là tốt rồi. Lỡ mà con có mệnh hệ gì, anh cũng không biết phải làm sao để đối mặt với em đây." Cận Hành nắm tay Lục Dịch Khanh nói: "Lúc ấy anh lo quá, có phải đã quát em không? Bảo bối, xin lỗi em."

Lục Dịch Khanh vội vàng lắc đầu: "Không có đâu, anh la em là đúng mà. Tình huống lúc ấy quả thật em không nên kích động như thế, cũng không nên gây thêm phiền phức cho mọi người."

"Sau này lỡ có gặp phải nguy hiểm, chuyện duy nhất em cần làm là bảo vệ tốt cho chính mình, khó khăn gì đã có anh chèo chống cho em đây. Lần này, lỡ mà người bị đập trúng không phải anh mà là em thì tình huống sẽ thay đổi như thế nào, chỉ nghĩ thôi mà anh cũng chẳng dám nữa." Cận Hành nói: "Dịch Khanh, trước kia anh không có đủ năng lực để bảo vệ em. Bây giờ thì có rồi, nhất định anh sẽ không để em chịu bất cứ thương tổn gì nữa. Gặp phải nguy hiểm cứ để anh lo là được, ngàn vạn lần không được để bản thân em gặp nguy, có hiểu chưa?"

"Nhưng em không muốn anh bị thương..."

"Chồng em lợi hại như vậy sao mà bị thương được!"

Lục Dịch Khanh chỉ chỉ sau lưng hắn.

Cận Hành lươn: "Lần này là sơ ý, sơ ý thôi mà."

"Mỗi lần anh bị thương đều là do sơ ý, là chuyện ngoài ý muốn. Tần suất gặp chuyện ngoài ý muốn của anh so với người khác cao hơn gấp mấy lần đấy."

Có người gõ cửa, Lục Dịch Khanh đứng dậy mở cửa, liền thấy Tạ Định Lan đang đỡ Cận Sơ Vân đứng ở ngoài.

"Con rời giường làm gì vậy?" Lục Dịch Khanh vuốt tóc con trai.

"Con muốn qua thăm cha." Đứa nhỏ nói xong liền đi vào phòng.

Tạ Định Lan cho Lục Dịch Khanh một ánh mắt bất đắc dĩ, ý là Sơ Vân khăng khăng muốn đến, hắn ngăn cũng không được. Hai người cùng nhau đứng ngoài cửa, dành cho hai cha con một không gian riêng.

Cận Hành nằm trên giường, thấy con trai mặc đồ bệnh nhân đi vào, nụ cười trên môi không kìm được nữa. Chỉ cần nhìn thấy con trai có thể khỏe mạnh đi lại như thế này là hắn an tâm rồi.

Cận Hành còn mải suy nghĩ phải biểu đạt quan tâm của mình như thế nào để đứa nhỏ không cảm thấy phản cảm, Sơ Vân đã đến cạnh mẹp giường, nắm lấy tay hắn thật tâm thật dạ gọi một tiếng: "Cha!"

Tạ Định Lan đứng ngoài cửa cũng kinh ngạc, lắp bắp không nói nên lời.

Cận Hành bị một tiếng 'cha' thình lình đến đập cho choáng váng, ngốc ngốc lấy ngón tay ngoáy lỗ tai: "Rõ ràng mình không bị đập trúng đầu mà, sao lại xuất hiện ảo giác thế này??"

"........"

Cận Sơ Vân một tay kéo tai hắn, cúi người, dồn khí đan điền hét thẳng vào màng nhĩ Cận Hành: "Chaaaa!"

"Được rồi được rồi! Cha nghe thấy rồi!! Không phải ảo giác!!!"

Cận Hành xoa xoa lỗ tai, phát hiện thật sự là không phải ảo giác do mình tưởng tưởng ra, hưng phấn đến mức quên cả vết thương sau lưng, nhổm dậy muốn ôm con trai một cái. Vui quá hóa buồn, vừa mới chống được nửa người trên hắn đã 'áu áu áu' xuýt xoa, lại lần nữa ngã về giường.

Cận Sơ Vân săn sóc tiến đến muốn đỡ hắn. Cận Hành giơ tay vò đầu con trai, mừng như điên: "Con ngoan, con ngoan. Cuối cùng cha cũng chờ được đến ngày này! Cuối cùng cha cũng chờ được rồi!!"