Đầu Đào

Chương 88: (Kết thúc chính văn)



Edit: Hy



________________________

Chương 88

Cận Hành dẫn theo Sơ Vân về đến nhà, cửa lớn rộng mở, Lòng Đỏ đang bất an vờn qua vờn lại tước cửa, vừa thấy hai chủ nhân còn lại về lập tức ngoắt đuôi chạy qua, vừa sủa vừa quấn bên chân Sơ Vân.

Cận Hành đoán Lục Dịch Khanh hẳn là tự gọi xe về. Hắn lên lầu, cửa phòng ngủ đóng chặt, phía trong mơ hồ truyền ra một ít tiếng động.

"Dịch Khanh, em ở trong phòng à?" Hắn gõ cửa.

Bên trong không có tiếng đáp lại, chẳng qua động tĩnh càng lớn hơn.

Cận Hành càng thêm lo lắng: "Em nghe anh giải thích đã, mở cửa ra được không em?"

Sơ Vân cũng theo lên lầu, đứng ngoài cửa la lên: "Ba ba! Ba đừng làm con sợ mà."

Cận Hành nhớ ra ở thư phòng có chìa khóa dự phòng, bảo con trai qua đó tìm. Sơ Vân vừa muốn đi, cửa phòng lại tự mở, sau lưng Lục Dịch Khanh là một vali to, đẩy Cận Hành đang lo lắng chắn trước mặt mình ra, kéo vali định ra ngoài.

Cận Hành chú ý đến đôi mắt vừa đỏ vừa sưng của anh, chắc đã khóc một trận to rồi.

Hắn đưa tay níu người lại.

Lục Dịch Khanh ngại mình đang mang thai, không dám tranh chấp với hắn, tay bị giữ lấy lập tức dừng chân, quay đầu nhìn thẳng Cận Hành: "Nếu anh không muốn đứa con này, tôi tự sinh tự nuôi, không phiền anh phải nhọc lòng."

Dù sao cũng không phải lần đầu.

Cận Hành ý tưởng đột phát của anh dọa ngốc, chỉ có thể nhợt nhạt giải thích: "Anh chỉ là...chỉ là đang thảo luận về các loại khả năng với bác sĩ mà thôi."

"Vốn dĩ anh đã có ý nghĩ như vậy!" Lục Dịch Khanh hất tay hắn ra, vừa kích động nước mắt lại dâng lên, cũng chẳng thèm giữ mặt mũi nữa: "Nghĩ cũng đừng hòng!"

"Em đừng tùy hứng như vậy." Cận Hành thấy anh rơi nước mắt liền đau lòng, tiến lên một bước muốn ôm người vào trong ngực, Lục Dịch Khanh lại cố gắng né tránh, tự lau nước mắt, một tay ôm bụng: "Tôi chắc chắn không thể bỏ đứa nhỏ này. Nếu anh thật sự không muốn nó, tôi sẽ mang con rời đi, được chưa?"

Sơ Vân nghe vậy liền luống cuống, đồng thời trong một giây quyết định chiến tuyến của mình. Nhóc chạy đến bên cạnh ba ba, ôm lấy cánh tay anh nói: "Ba ba đi đâu thì con theo đó."

Cận Hành càng thêm đau đầu.

Lòng Đỏ đứng giữa ba người, xoay tới xoay lui, cuối cùng dứt khoát chạy đến đứng cạnh chủ nhân nhỏ nhà mình.

Cận Hành như bị cô lập.

Tiểu Sơ Vân kéo tay ba ba, nhỏ giọng thầm thì: "Cha như vậy thật đáng thương."

Lục Dịch Khanh thấy Cận Hành mãi không chịu tỏ thái độ, liền hạ quyết tâm, nhấc vali, mang theo con trai và chó, muốn rời đi.

"Dịch Khanh, em thật ích kỷ!" Cận Hành không đuổi theo nữa, chỉ đứng tại chỗ nhàn nhạt nói: "Em chưa bao giờ chịu hiểu anh. Đứa nhỏ này, vốn là chuyện ngoài ý muốn, mà phàm là chuyện ngoài ý muốn thì đều không nên tồn tại. Chẳng lẽ thật sự phải đợi đến khi nó gây nguy hiểm cho tính mạng của em chúng ta mới nên cảm thấy hối hận sao? Em đây là đang tự hành hạ thân thể mình, cũng là hành hạ tim anh!"

Lục Dịch Khanh quay đầu lại, đối mặt với người yêu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Con không phải ngoài ý muốn! Là em cố ý muốn có con!"

Anh mím khóe miệng, đoạn lộ ra một nụ cười khổ: "Lúc anh ôm con nhà người ta, trong lòng anh thấy thế nào? Rõ ràng anh cũng rất muốn có tiểu bảo bảo, nếu không cũng sẽ không có ý muốn nhận nuôi. Trong lòng anh có điều nuối tiếc, em đương nhiên biết."

"A Hành, anh nói không sai, em là một người ích kỷ. Anh xem thử những năm nay ở cạnh anh, em đã làm được những gì? Hết ăn lại nằm, hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Anh vì em mà buông bỏ thù hận, hy sinh tiền đồ của chính mình, cho dù em muốn gì anh cũng sẽ cho, nhưng mà, em đã cho anh được gì? Lòng em rõ nhất, bản thân em đôi khi chính là phiền phức của anh. Đều nói có qua có lại, hiện tại, em cũng chỉ là muốn cho anh thứ mà anh muốn, bằng chính khả năng của em thôi mà."

Cận Hành: "Ai cho phép em nảy sinh ý nghĩ coi mình là phiền phức vậy? Giữa hai ta đã không còn phải tính toán thiệt hơn. Anh không cần em phải hồi báo, bởi vì chính anh cũng lấy đi rất nhiều thứ từ em, anh lấy đi tình yêu của em, lấy đi dịu dàng của em, sự ấm áp của em. Thật ra anh là một kẻ tham lam, anh đem em khóa lại bên người, cẩn thận che chở, không muốn để em dính vào rắc rối, không ngờ tác dụng ngược, lại làm em sinh ra ý nghĩ như vậy."

Hắn hôn lên nước mắt trên mặt người yêu, nhìn vào đôi mắt trong vắt của anh: "Em thật ngốc, từ đầu đến cuối thứ anh luôn muốn chính là em được sống bình an, những việc khác không còn quan trọng nữa. Việc em đánh đổi sinh mạng của mình để có được một đứa con là việc không đáng có, em hiểu không?"

"Em không ngốc." Lục Dịch Khanh nắm lấy tay hắn đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình: "Anh sờ thử xem, đứa nhỏ này mới có bé tí. Lúc xưa Sơ Vân cũng còn nhỏ như vậy, em còn không biết đến sự tồn tại của con, năm đó tình trạng cơ thể của em so với bây giờ còn kém hơn, điều kiện cũng không tốt, vẫn có thể bình bình an an mà hạ sinh Tiểu Vân. Hiện tại thì, bệnh của em cũng tốt lên rồi, anh cũng ở ngay bên em, em còn sợ gì nữa chứ?"

"Dịch Khanh, em biết...Em biết là anh không thể để em mạo hiểm như vậy được mà."

"Nhưng mà nếu đứa nhỏ này đã đến, sao không thử để nó lưu lại? Em hứa với anh, sẽ không cố chấp, nếu kết quả vẫn là ông trời không muốn để em giữ con lại, em cũng sẽ không oán hận. Em sẽ nghe lời anh, cũng nghe lời bác sĩ, sẽ bảo vệ tốt cho chính mình và con, anh chỉ cần cho em một cơ hội để làm việc này mà thôi. A Hành, em cầu xin anh, có được không anh?"

Trong lòng Cận Hành bất đắc dĩ đến cực điểm, duỗi tay nhéo nhéo mặt anh: "Còn cầu xin anh nữa cơ, phải là anh cầu xin em mới đúng. Anh đồng ý với em, nhưng em cũng phải đồng ý với anh một việc, không được để bản thân xảy ra chuyện, nếu có tình huống ngoài ý muốn xuất hiện, tất cả phải nghe theo bác sĩ."

"Vâng, em sẽ nghe lời mà." Lục Dịch Khanh cực ngoan gật gật đầu, ôm cổ Cận Hành vui vẻ nói: "Em biết A Hành tốt nhất!"

"Thật là, không có biện pháp với em mà." Cận Hành ôm Omega nhà mình, vừa nhìn sang con trai còn đứng một bên hóng chuyện: "Sơ Vân, kéo vali của ba con về phòng đi. Sau này không ai được phép đòi bỏ nhà đi như hôm nay nữa đâu, nghe chưa?!"

Tiểu Sơ Vân vui vẻ vâng lời.

Lòng Đỏ vung đuôi tung tăng theo gót cậu chủ nhỏ, Cận Hành nhịn không được cười mắng nó: "Tao cho mày ăn nhiều như vậy, đến lúc cần thiết còn không thèm bênh vực cho tao."

"Nhưng mà, mày biết đi theo Dịch Khanh nhà ta, cũng không sai."

Nếu mọi người đều đã về nhà, Cận Hành cũng không vội mang Lục Dịch Khanh quay lại bệnh viện lấy thuốc, trước tiên hắn gọi đầu bếp đến nấu một bàn thức ăn bổ dưỡng thanh đạm, đút cho dựng phu chịu đói cả buổi sáng no căng, rồi mới lần nữa đưa anh quay về bệnh viện.

Bác sĩ chủ trị tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân, nếu bọn họ đã có ý muốn giữ lại đứa bé, y sẽ dốc hết sức hỗ trợ.

Cận Hành vẫn thấy không yên tâm, chi một khoản tiền lớn, dựa vào quan hệ thuê một đoàn bác sĩ có đầy đủ chuyên môn, chỉ chuyên chăm sóc cho Lục Dịch Khanh suốt quãng thời gian anh mang thai.

Cũng chỉ thiếu việc mời luôn bác sĩ về nhà ở, kèm cặp anh 24/7.

Lục Dịch Khanh cũng phối hợp tuyệt đối, bác sĩ nói hướng đông anh không dám đi hướng tây, chút tính bướng bỉnh lúc trước cũng thu lại hết, mỗi bước đi đường cũng phải đắn đo, thật cẩn thận xem mình như đồ sứ dễ vỡ mà chăm sóc.

Cận Hành thấy anh vì con mà ngoan ngoãn vâng lời như vậy, lo lắng trong lòng cũng tiêu tán hơn nữa. Kì thật Dịch Khanh nói cũng không sai, hiện tại hắn đã có thể cho anh điều kiện sinh hoạt tốt nhất, điều kiện khám chữa bệnh cũng là tốt nhất, so với mười mấy năm trước không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần. Nếu sinh linh nhỏ này đã đến, cũng không phải không thể vì nó mà suy nghĩ tích cực hơn.

Chỉ là cán cân trong lòng hắn trước sau vẫn không xê dịch, nếu thật sự có chuyện không may, hắn sẽ không chút do dự mà chọn giữ lại Dịch Khanh.

____

Đảo mắt lại đến năm mới, Sơ Vân lại thêm một tuổi, tiểu bảo bối nhà họ cũng bình an tồn tại được 4 tháng. Bụng Lục Dịch Khanh đã hơi hơi nhô lên, lúc mặc quần áo dày thì rất khó phát hiện, nhưng lúc Cận Hành ôm lấy anh, vẫn có thể dễ dàng phát hiện bụng anh to ra, lại nhìn nhìn mặt anh cũng có thêm mấy lạng thịt, hắn cũng thấy vừa lòng.

Ba mẹ Phương Nghiên khó có được một năm về nhà ăn tết, ngày đầu năm cũng không quên ghé qua nhà họ Cận thăm hỏi. Ba Phương mẹ Phương biết một năm nay con trai mình được nhà họ Cận quan tâm chăm sóc rất nhiều, từ trong thâm tâm rất cảm kích đôi phu phu nhà họ, còn không quên phát cho Sơ Vân và tiểu bảo bối chưa chào đời, mỗi đứa một phong bao thật dày.

Người lới quây quần trò chuyện với nhau trong nhà, Tiểu Sơ Vân thì kéo Phương Nghiên ra vườn chơi xích đu. Lòng Đỏ cũng theo chân, quấn quýt bên hai đứa nhỏ.

Phương Nghiên có tâm sự trong lòng, rầu rĩ nói: "Sơ Vân, ba ba tớ nói, chờ khi tớ lên cao trung sẽ đón tớ qua Ireland, tớ cũng sẽ học cao trung ở đó."

"Vậy thì chúng ta không thể cùng nhau học một trường cao trung được rồi?"

"Ừm...Tớ nói với ba là tớ không muốn, ba cũng bảo sẽ suy nghĩ lại. Nhưng mà cho dù cao trung tớ không đi, khi lên đại học cũng nhất định phải ra nước ngoài học."

Tóm lại, hai người họ chắc phải cách xa nhau mấy năm.

Cận Sơ Vân cũng có chút khó xử: "Ba ba tớ hiện tại cũng không nỡ để tớ một mình ra nước ngoài đâu."

"Vậy là hai đứa mình phải cách rất lâu mới gặp được nhau phải không?"

"Tương lai còn dài mà, hai đứa mình tranh thủ từng chút một thôi." Cận Sơ Vân đẩy nhẹ xích đu cho Phương Nghiên: "Nếu cao trung cậu đã phải đi rồi, vậy nghỉ đông và nghỉ hè tớ sẽ qua tìm cậu."

(Editor: Ê hai đứa mới tí tuổi đầu mà tính xa dữ =))))

Phương Nghiên: "Tớ cũng có thể về đây thăm cậu."

"Ừm, nếu đến đại học cậu mới phải xuất ngoại, vậy tớ cũng xuất ngoại học cùng cậu luôn. Lúc ấy tớ cũng 18 rồi, ba ba và cha hẳn sẽ để cho tớ tự lập thôi."

"Chúng mình ngoéo tay hứa nha?" Phương Nghiên vươn ngón út về phía Cận Sơ Vân.

"Cũng không phải mẫu giáo, ai còn chơi cái trò ngoéo tay này chứ." Miệng thì nói thế, Tiểu Sơ Vân vẫn thành thật móc tay với Nghiên Nghiên, hai đứa nhỏ cùng nhau hoàn thành hứa hẹn đầu tiên trong đời mình.

Năm mới, hỉ sự cũng đua nhau mà đến. Mùng sáu tết, Cận Hành cầm theo hai tấm thiệp mời cưới trở về nhà.

"Ai vậy????" Lục Dịch Khanh mặt đầy dấu hỏi tiếp nhận, mở tấm thiệp tinh xảo ra, nhìn thấy hai cái tên trên hỉ thiếp: Tạ Định Lan, Nguyễn Nguyên.

"Chuyện là thế nào vậy A Hành? Sao đột nhiên Tạ Định Lan lại muốn kết hôn?"

Cận Hành cũng là vẻ mặt phức tạp: "Anh cũng là lúc nhận thiệp mới biết chuyện. Nguyễn Nguyên là bác sĩ, chẳng phải lúc ấy Định Lan vì cứu Sơ Vân mà bị thương ở tay sao, lúc sau là cậu bác sĩ này băng bó cho hắn. Cũng không biết thế nào, hai người đó cứ vậy mà bên nhau, gần nửa năm rồi. Hôm nay bỗng nhiên Tạ Định Lan bảo với anh hắn muốn kết hôn, anh cũng bị dọa cho ngốc luôn."

Lục Dịch Khanh lật tấm thiệp mời trong tay xem kĩ lại: "Nửa năm sao, kết hôn có vội vã quá không, anh ấy đã nghĩ kĩ chưa?"

"Không kết hôn cũng không được, hình như Omega nhà người ta lớn bụng mất rồi."

"????!!!"

Mặc kệ quyết định này vội vàng thế nào, một đám bạn bè bà con cũng giật mình thảng thốt, Tạ Định Lan vẫn đúng thời hạn tổ chức lễ cưới.

Một nhà Cận Hành đều đến đủ, hắn còn tiện tay cuỗm luôn cái danh phận người chủ trì lễ cưới.

Lục Dịch Khanh ngồi bên dưới với con trai, nhìn Cận Hành giả bộ nghiêm túc làm người chủ trì tiệc cưới, nhịn không được muốn cười, hồi sau lại tinh tế đánh giá Omega đứng bên cạnh Tạ Định Lan.

Người này, cũng không hẳn là anh không có ấn tượng. Lúc ấy trên xe cứu thương chỉ có mỗi Nguyễn Nguyên mặc đồng phục bác sĩ, cậu đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt, Lục Dịch Khanh lại là người trong nghề, từ thủ pháp cũng có thể đánh giá được cậu là một bác sĩ ưu tú, chẳng qua nom hơi trẻ, hẳn là vừa mới tốt nghiệp.

Bây giờ nhìn kĩ hơn, diện mạo cũng thuộc dạng thanh tú ưa nhìn, cao gần đến bả vai Tạ Định Lan. Định Lan lớn hơn Nguyễn Nguyên 8 tuổi, lúc thường đứng cạnh cậu giống như một người anh trai, vậy nhưng đến lúc hai người trao nhẫn cưới cho nhau, hình ảnh cũng không có gì không hài hoà.

Đến khi mọi nghi thức đều đã hoàn thành, đôi chồng chồng mới bắt đầu đi kính rượu. Lục Dịch Khanh nếu đã gọi Tạ Định Lan một tiếng 'anh', vậy hẳn cũng nên sửa miệng gọi chàng thanh niên trẻ hơn anh mấy tuổi này một tiếng 'chị dâu'.

Anh đến gần mới ngửi được tin tức tố trên người Omega, cho dù đã bị trộn lẫn với mùi của Alpha bên cạnh, nhưng cũng mơ hồ ngửi được hương thơm nhàn nhạt.

"Chúc mừng anh, Định Lan." Lục Dịch Khanh bưng ly nước trái cây cụng ly với Tạ Định Lan, cũng cụng ly với Nguyễn Nguyên, đồng thời gọi một tiếng 'chị dâu'.

Tạ Định Lan chỉ cười không nói, Nguyễn Nguyên vậy mà cũng không ngại ngùng gì nhận lấy xưng hô này, giơ ly cụng với Lục Dịch Khanh, còn thuận tay đưa cho Sơ Vân hai hộp kẹo cưới:

"Cảm ơn, dù sao đi nữa thì anh cũng là tiền bối của tôi mà."

Kỳ thật người sáng suốt đều có thể nhận ra, đôi chồng chồng mới cưới này vẫn chưa hoàn toàn thân thuộc với nhau. Mấy hôm trước Lục Dịch Khanh cũng tìm riêng Tạ Định Lan để hỏi chuyện. Hoá ra mấy tháng trước Tạ Định Lan vừa lúc gặp Nguyễn Nguyên đang trong kì phát tình, người này lúc thường luôn đối nghịch với hắn, đột nhiên lại chạm mặt ngay kì phát tình của y, Tạ Định Lan cũng không thể để mặc một Omega đang phát tình ở trên phố, đành phải giúp Nguyễn Nguyên một chút, không hiểu thế nào lại 'giúp' luôn đến trên giường, bởi vậy mới có đám cưới ngày hôm nay.

Lục Dịch Khanh thật sự không biết nên bày tỏ thái độ gì.

Tạ Định Lan có sự nghiệp thành công, gia thế của Nguyễn Nguyên cũng không tồi, xem như hai bên môn đăng hộ đối.

Anh nhìn sang Hà Biện đang cười đến không khép miệng được, cha mẹ Nguyễn Nguyên cũng vui cười, có thể thấy được trưởng bối hai nhà cũng rất vừa lòng với cuộc hôn nhân này.

Lục Dịch Khanh cũng không định nói thêm gì nữa, chỉ thật lòng chúc đôi chồng chồng này hạnh phúc.

Cận Hành bận ngược bận xuôi lo xong lễ cưới cho anh em, liền chạy xuống đài tìm Lục Dịch Khanh, còn tiện tay ngắt một bông hồng đưa đến trước mặt anh mà cảm khái: "Haizz, ngẫm lại hôn lễ của chúng ta mà xem, cũng là chuyện của 800 năm trước rồi. Con người anh tục khí, lại thích bầu không khí náo nhiệt như thế này cơ~"

(Editor: Khum biết tui lag hay tg lag, cơ mà tui nhớ hai ổng chỉ có tặng nhẫn chứ làm gì có tổ chức đám cưới nhể -.-)

Tiểu Sơ Vân nghe vậy thì nhanh mồm: "Không thì hai người tổ chức đám cưới lại lần nữa đi ạ!"

Lục Dịch Khanh bật cười: "Con nói linh tinh cái gì vậy hả."

Cận Hành ôm chầm lấy vòng eo anh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt cái bụng hơi phồng, ghé sát bên tai Lục Dịch Khanh thầm thì: "Bữa tiệc lần tới, phải là tiệc đầy tháng của công chúa nhà ta chứ nhỉ!"

_________HOÀN CHÍNH VĂN__________

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!