Đầu Đào

Chương 9: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 9 (chuyện cũ)

Cận Hành cũng không tranh chấp với Lục Dịch Khanh nữa, đem trứng xào gắp toàn bộ cho Cận phu nhân, mình thì chỉ chăm chăm vào dĩa cải trắng.

Cơm nước xong, Cận Hành dỗ mẹ vào phòng ngủ trưa, lúc ra ngoài đã thấy Lục Dịch Khanh đang dọn chén đũa trên bàn ăn.

"Đừng dọn nữa" Cận Hành tiến lên ngăn cản động tác của Lục Dịch Khanh: "Về nhà đi." Hắn rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Em không hợp làm mấy việc này, cũng không nên xuất hiện ở những chỗ như thế này."

"Ai nói em không hợp?" Lục Dịch Khanh tiếp tục thu dọn: "Ít nhất em sẽ không làm vỡ chén đâu."

Cận Hành hơi ngửa đầu dựa vào tường, hai tròng mắt hơi trầm xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Lục Dịch Khanh, chúng ta chia tay đi."

Trên mặt đất đột nhiên truyền đến một tiếng giòn tan, ba cái chén vỡ tan tác thành mấy mảnh nhỏ.

"Xin lỗi." Lục Dịch Khanh vội ngồi xổm xuống, trực tiếp dùng tay không nhặt mảnh vỡ đặt vào lòng bàn tay còn lại, nhặt xong lại không biết nên vứt ở đâu, vì thế cứ cầm như vậy, ngồi xổm trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

Anh chưa từng nghĩ đến Cận Hành sẽ nói lời chia tay với anh, chưa từng nghĩ!

Hôm nay mới biết được, hóa ra tình yêu của bọn họ mong manh đến vậy, chịu không nổi loại khảo nghiệm thực tế này!

Tay nhặt mảnh vỡ bị Cận Hành cầm lấy, Lục Dịch Khanh không biết ngón cái của mình bị cắt trúng từ khi nào, bị người nọ cầm lấy mới cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay đối phương, đồng thời cũng có một tia đau đớn.

"Những lời em vừa nói anh nghe không hiểu phải không?" Lục Dịch Khanh nhìn vào mắt Cận Hành nói: "Em không đồng ý chia tay."

Cận Hành nói: "Em nhìn tình hình hiện tại đi, Cận gia sụp rồi! Những người có liên hệ với Cận gia giờ chỉ sợ tránh còn không kịp, chỉ mình em còn ngốc thôi! Còn dám đi tìm tôi, Lục Dịch Khanh, mẹ nó em tới làm gì?!"

"Còn không phải là vì anh sao?!"

"......."

"Em thích anh, muốn cùng anh trải qua quãng đời còn lại, cùng Cận gia thịnh hay suy thì liên quan quái gì đến nhau? Hay anh nghĩ rằng, em ở bên anh, chỉ vì anh là con trai của thị trưởng?" Lục Dịch Khanh nói: "Em nói cho anh biết, từ lúc cao trung em đã không ưa cái bộ dáng lưu manh phách lối kia của anh, lúc ấy em đã nghĩ, chờ khi mình trưởng thành độc lập, chuyện đầu tiên phải làm là đem cái hôn ước chết tiệt kia hủy bỏ, ai muốn cùng một tên như vậy trải qua cả đời kia chứ?!"

Cận Hành sững sờ tại chỗ.

Lục Dịch Khanh tiếp tục nói: "Vốn em chẳng có suy nghĩ khác thường gì với anh, chính là, anh dựa vào đâu mà đến trêu chọc em? Mỗi ngày lắc lư trước mặt em, so với ruồi bọ còn phiền hơn nữa! Anh nói thật đi lúc đó anh nghĩ sao vậy?! Là cảm thấy em rất dễ dãi cho nên muốn tùy tiện đùa giỡn phải không? Hiện tại đã bên nhau rồi, gặp chút khó khăn liền muốn đuổi em đi, hoàn toàn đem em đuổi ra khỏi thế giới của anh, anh cho rằng đối với em như vậy là tốt sao? Cận Hành, em nói cho anh biết, anh đây là đang vũ nhục em, vũ nhục bốn năm cảm tình của chúng ta! Anh còn nói em ngốc, em thấy người ngốc là anh mới đúng!"

Lục Dịch Khanh giật tay ra khỏi tay Cận Hành, nhanh chóng lau mắt, đem hai hàng nước mắt kịp thời lau khô, nhưng hốc mắt vẫn ầng ậc nước.

Động tác tay quá lớn, miệng vết thương trên tay lại càng chảy máu nhiều hơn, bị tác động một phen, liền có mấy giọt máu rớt xuống mảnh sứ vỡ dưới đất.

Cận Hành nhìn mà đau lòng, kéo tay Lục Dịch Khanh muốn đi xử lí vết thương, lại bị không chút lưu tình mà hất ra. Lục Dịch Khanh đang lửa giận ngập đầu, một chút cũng không muốn để ý đến hắn.

Cận Hành thở dài một hơi, xem như nhận mệnh. Đối mặt với Lục Dịch Khanh, hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhận thua.

Cận Hành thử thăm dò đặt tay lên bả vai Lục Dịch Khanh, chậm rãi đem người nọ xoay qua đối diện với mình, dùng ngón cái lau nước mắt đang chảy xuống, nhìn đối phương bởi vì tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng, bất đắc dĩ nói: "Thật khờ quá, em nói anh phải đối với em thế nào mới tốt đây?"

Lục Dịch Khanh hít hít mũi, ồm ồm nói: "Hai tên ngốc ở bên nhau, không phải tuyệt phối sao?"

Cận Hành nói: "Nhưng hiện tại em đi theo anh, sẽ chỉ chịu khổ thôi."

"Em không sợ khổ." Lục Dịch Khanh nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần quật cường: "Anh đừng có khinh thường em."

Cận Hành thở dài một hơi, đứng dậy đi lấy băng gạc, cẩn thận thay Lục Dịch Khanh xử lí tốt miệng vết thương. Lục Dịch Khanh nhìn nam nhân tiều tụy trước mắt, trong lòng một trận chua xót, anh không biết nên mở miệng dò hỏi tình hình hiện tại của Cận gia thế nào, nhưng lại bức thiết muốn biết tình cảnh hiện tại của Cận Hành, có phải người này đang quẫn bách đến độ phải ở địa phương tồi tàn này, có phải vẫn còn đường cứu vãn hay không, mình có thể giúp được gì hay không?

Cuối cùng chỉ có thể nói từ chuyện của mẹ Cận Hành, Lục Dịch Khanh cẩn thận hỏi: "Anh đã đưa dì đến bệnh viện khám thử chưa?"

Cận Hành dừng một chút, bình tĩnh nói: "Đã tìm bác sĩ khám qua rồi, nói là vì chịu kích thích quá lớn, tâm lý sinh ra cảm giác lo sợ, muốn trốn tránh hiện thực nên mới thành ra như vậy."

"...Vậy à"

"Cha anh" Cận Hành biết anh thắc mắc, nói thẳng: "Ông ấy treo cổ ở thư phòng, là mẹ anh phát hiện đầu tiên."

Một trận trầm mặc.

"Bà ấy bị dọa hôn mê ngay tại chỗ, tỉnh lại liền biến thành như vậy, lúc thì thật an tĩnh, lúc thì một mình trốn trong góc khóc, lời anh nói, bà ấy đã nghe không hiểu nữa."

Lục Dịch Khanh cầm lấy tay Cận Hành, muốn đem bàn tay lạnh lẽo của hắn ủ ấm.

"Bên kiểm sát viên nhận được thư nặc danh và đầy đủ chứng cứ của việc tham ô, cha anh không thể chối tội. Trước khi cảnh sát tìm đến cửa, ông ấy tự sát." Giọng nói Cận Hành dần dần không còn vững vàng, mà có chút run rẩy, như một con thú non giãy giụa trong khốn cảnh, rốt cuộc thu hồi lớp ngụy trang và móng vuốt sắc nhọn, lộ ra mặt yếu ớt bất lực, hướng người nó tin yêu lộ ra miệng vết thương của chính mình: "Dịch Khanh, anh biết cha anh lén làm một số chuyện không tốt, cũng từng khuyên nhủ, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn đi đến một bước này. Trước kia anh từng trách ông ấy không coi trọng mẹ anh, anh muốn hận, nhưng mà, ông ấy chết rồi, anh làm sao mà hận? Anh hận không được nữa!"

Nói đến cuối, đã cất không thành tiếng.

Lục Dịch Khanh ôm lấy Cận Hành, đem bờ vai của mình cho hắn dựa vào.

"Anh không còn gì hết, Dịch Khanh."

Trước kia Cận Hành được nuông chiều thành thói, cảm thấy mình có tiền tài, có địa vị, thậm chí có một vài đặc quyền đều là chuyện hiển nhiên, nhưng sau khi cha mất, hết thảy tài sản của nhà họ Cận đều bị niêm phong, thậm chí Văn thị cũng bị ảnh hưởng mà phá sản. Hắn phải gánh vác gia đình đã bị phá tan nát, một thân một mình đứng ở trung tâm gió lốc, bị đánh ngã xuống đất, trên người dính đầy bùn bẩn, đầu bị ấn xuống nước bẩn một lần lại một lần, mới thanh tỉnh ý thức được chính mình thật ra chẳng hề có gì hết.

Những người trước đây xưng huynh gọi đệ, hàng xóm tươi cười niềm nở, họ hàng thân thích, toàn bộ đều vứt đi lớp mặt nạ giả tạo, lộ ra bộ mặt thật của họ. Lúc trước Cận Hành hắn giúp bạn không tiếc cả mạng, nhưng phảng phất trong một đêm đám "bạn" ấy đều bốc hơi khỏi nhân gian, không cách nào liên lạc được. Họ hàng xa cả ngàn dặm trước kia ai cũng cố gắng lôi kéo làm thân, bây giờ tất cả đều đóng cửa không nhận hắn, có người càng trực tiếp hơn, nhìn thấy hắn xuất hiện liền đóng cửa thả chó ra cắn.

Cận Hành xuôi gió xuôi nước sống 23 năm, rốt cuộc bị quăng ngã một cái thật mạnh, ngã đến vỡ đầu chảy máu, rơi vào kết cục không được một ai thương xót.

Hắn chỉ có thể ôm chặt người trong ngực, tham lam không muốn xa rời mà chạm lấy độ ấm trên người Lục Dịch Khanh. Hắn rất sợ tất cả chỉ là giấc mơ, chờ tỉnh lại rồi, Lục Dịch Khanh cũng sẽ vứt bỏ hắn.

Nhưng Lục Dịch Khanh không có, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, nói: "Nhưng mà, anh có em."

Người ấy nói: "Em sẽ vẫn luôn vẫn luôn ở bên cạnh anh!"

"Có vấn đề gì chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách. Anh không phải chỉ có một mình."

Ở tang lễ cha mình Cận Hành cường ngạnh không khóc, hiện tại nghe xong những lời này, nước mắt lại đột nhiên như được mở vòi chảy. Khi con người ta tìm được nơi để dựa vào sẽ trở nên yếu ớt bất kham, lớp ngụy trang kiên giáp bạc trụ mà hắn vất vả chống lên lại sụp đổ ngay trước mặt người này, liền bi thống mà khóc lên.

Lục Dịch Khanh ở lại tới tận chiều, trước tiên làm một ít kiểm tra thân thể cho Cận phu nhân. Cận Hành đưa bà đi khám, tốn không ít tiền, thuốc lấy được lại không có quá nhiều tác dụng. Tiền trên tay hắn cũng không còn nhiều, Cận Hành lần đầu tiên vì chính mình không có tiền mà hao tâm tổn trí, nơi đầu sóng ngọn gió, hắn biết tuy mình không thể tìm được một công việc tốt, nhưng ít ra có thể đi công trường bê gạch đá, làm chút việc tốn sức cũng sẽ có tiền, nhưng tinh thần của mẹ hắn không ổn, không thể không có người ở cạnh chăm sóc.

Cận Hành lâm vào một cục diện bế tắc xưa nay chưa từng có.

Hắn đứng một bên nhìn Lục Dịch Khanh ôn thanh ôn ngữ, kiên nhẫn mười phần giao lưu cùng mẹ hắn, dẫn dắt bà nói ra chỗ không thoải mái trên người.

Hắn thừa nhận, trong hai tuần nay mình đã từng oán giận Lục Dịch Khanh. Trong nhà xảy ra chuyện lớn, Cận Hành cố gọi cho Lục Dịch Khanh mấy lần nhưng không được, chỉ nghe được âm thanh cứng nhắc của tổng đài, hắn cho rằng Lục Dịch Khanh cũng giống những người khác, gió chiều nào theo chiều ấy, không từ mà biệt. Nhưng một phòng lễ vật cùng bánh kem kia lại làm cho hắn không cách nào tin vào suy nghĩ này được.

Cận Hành theo bản năng tin tưởng Lục Dịch Khanh có nỗi khổ riêng, chỉ cần em ấy chịu giải thích, hắn liền nguyện ý tin tưởng. Sau khi nghe được nội tình, hắn thật sự rất rất vui, nhưng kèm theo đó lại là vô tận lo lắng.

Chính bản thân mình rơi xuống vực sâu đáy cốc, lại chưa từng nghĩ đến muốn Lục Dịch Khanh chịu khổ cùng hắn.

"A Hành, anh đừng lo lắng." Lục Dịch Khanh sau khi kiểm tra cho Cận phu nhân nói: "Dì Cận chỉ có chút chướng ngại về tinh thần, còn lại không có vấn đề gì cả. Nhưng những loại thuốc dì ấy uống tựa hồ có tác dụng không lớn, vẫn nên đi khám kĩ càng hơn. Em nghĩ tốt nhất mình vẫn nên đưa dì đến bệnh viện làm kiểm tra tâm lý tổng quát."

Cận Hành tất nhiên biết chuyện này quan trọng, nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Không thể đến bệnh viện." Chuyện nhà họ Cận còn chưa lắng xuống, bên ngoài vẫn có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ, muốn thừa cơ mà dậu đổ bìm leo, Cận Hành không thể để mẹ hắn chịu thêm bất kì đả kích nào.

Lục Dịch Khanh hiểu hắn đang nghĩ gì, lại nghĩ biện pháp khác: "Vậy để em mời một bác sĩ chuyên khoa tâm thần tới đây khám. Anh yên tâm, đều là bạn của em, có thể tin tưởng được."

Cận Hành lúc này mới gật đầu đồng ý.

Sắc trời không còn sớm, vùng này người hỗn tạp, Cận Hành sợ Lục Dịch Khanh về quá muộn sẽ không an toàn, cũng lo lắng anh lại bị người nhà quở trách, liền muốn tiễn người về sớm.

Lục Dịch Khanh cũng không cự tuyệt, khi đi đến cửa đòi Cận Hành đưa cho mình một chùm chìa khóa cửa, Cận Hành đáp ứng lần sau gặp mặt sẽ đưa.

"Có phải anh quên cái gì không?" Lúc gần đi, Lục Dịch Khanh chọc chọc mặt mình, trừng Cận Hành nói.

Cận Hành trên mặt khó nén ý cười, giống như trước kia, ôm Lục Dịch Khanh cho anh một nụ hôn tạm biệt.

Lục Dịch Khanh ôm lại hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn này, khi tách ra còn làm nũng nằm trên vai Cận Hành, thật cẩn thận đem những lời tâm can của mình nói cho hắn nghe: "Em thích anh, A Hành, rất thích rất thích, anh cũng rất thích em, phải không?"

Cận Hành ôm lấy eo Lục Dịch Khanh, trầm thấp đáp: "Ừm"

"Cho nên, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không được đẩy em ra" Anh nói: "Không cần sợ em sẽ chịu khổ, anh phải biết rằng, được ở bên anh thì dù khổ mấy đối với em cũng đều rất vui vẻ, rất hạnh phúc."