Đậu Đỏ Tương Tư - Lạc Hân

Chương 3



Viên xúc xắc bạch ngọc bị tung lên không trung, lật mấy vòng rồi được một bàn tay khéo léo úp lại, đặt phẳng trong lòng bàn tay. Diệp Tuyết cúi xuống nhìn một cái, vội vàng nói: "Không ổn, quẻ này cũng không tốt, muội tính lại lần nữa đi."

Người đối diện cười nhẹ: "Tiểu Tuyết, tỷ đã ở đây chơi xúc xắc với muội cả buổi rồi."

Phương pháp bói toán thông thường đều dùng xúc xắc tám mặt, trong Mai Hoa Dịch Số lại có một pháp môn dùng xúc xắc sáu mặt. Cả buổi sáng nay nàng ở đây bói toán cho chuyện của Bùi Cửu Lâm mà kết quả vẫn không như ý.

Xưa kia ở Như Ý Các, bàn cờ của Linh Lung đã là thần kỳ khó lường, sáu viên xúc xắc bạch ngọc nhỏ, làm sao thoát khỏi sự khống chế của nàng? Kết quả cuối cùng không phải do nàng muốn thì có sao? Diệp Tuyết ngã người ra sau, che mắt thở dài: "Tỷ cố ý phải không?"

Linh Lung đem những viên xúc xắc trong tay bỏ vào một chỗ, đưa hết cho nàng ta, mỉm cười: "Sao lại thế? Xúc xắc hồng châu lòng rỗng, rơi xuống thế nào, ngay cả ta cũng không biết trước được đâu."

Diệp Tuyết với tay đón lấy, nhưng suy nghĩ vẫn mơ màng, lộp cộp mấy tiếng, những viên xúc xắc trượt khỏi tay nàng ta rơi xuống bàn, sắp thành một hàng, vô tình tạo thành quẻ Phủ Định.

Nha hoàn bên cạnh vội vàng quay lại nhặt giúp, còn Linh Lung vẫn chìm vào suy tư, trước phủ sau hỷ, phủ cực hưng lai... Quẻ này, rốt cuộc đang nói gì?

Trời đã quá trưa, người hầu từ ngoài vào báo thiếu gia đã từ nha phủ trở về, Linh Lung cười nói: "Thiếu gia đang đợi muội đấy, còn không mau ra à?"

Nàng càng không để việc của mình trong lòng, Diệp Tuyết lại càng không nhịn được lo lắng cho nàng. Cũng là nhân duyên, nửa tháng trước nàng ta đến Hương Lan phố tìm tùng hương, vô tình gặp nữ tử đội đấu lạp trú mưa dưới hàng hiên trông rất quen mắt, đi lại gần nhìn kỹ, hóa ra là Linh Lung tỷ đã nhiều năm không liên lạc.

Linh Lung ban đầu ngẩng đầu nhìn mưa, thấy là nàng ta, còn muốn tránh đi, bị Diệp Tuyết kéo về Hoa gia. Chỉ im lặng không nhắc tới chuyện xưa, nghe Diệp Tuyết và Hoa Duyên hiện giờ hòa hợp cầm sắc, rất mỹ mãn, mới mỉm cười.

Diệp Tuyết rất muốn hỏi lý do Linh Lung ngày đó bỏ đi mất dạng, không một lời từ biệt, nhưng thấy vẻ mặt nàng thoáng chút gió sương, ánh mắt lạnh lẽo, không còn phong thái rạng rỡ quyến rũ của hoa khôi Như Ý Các ngày xưa, biết là có nhiều chuyện buồn phiền, nên nàng ta nhịn không hỏi, chỉ hỏi lý do Linh Lung về kinh.

Lúc đó xe ngựa leng keng, bánh xe lăn tròn, Linh Lung nhìn ra cửa sổ, "Cũng không có lý do gì... đầu năm nay, chủ tử năm xưa ta vẫn làm việc lui về ẩn cư, ta cũng không muốn tiếp tục công việc dưới trướng chủ tử mới. Nghe nói phương Nam đã bình định từ năm ngoái, nên về xem sao."

Còn ai ở đây để nàng tới thăm nữa? Linh Lung quen biết nhiều quan lại kinh thành, nhưng cũng chỉ là giao tế xã giao, diễn tuồng, năm năm qua phong ba bèo dạt, còn đâu ai là bạn cũ? Diệp Tuyết biết nàng tới vì ai, lần này nàng về Bùi gia, lại nghe tin không mong muốn nhất, vì thiếp thất Văn nương của huynh trưởng hiền thục chu toàn, lão phụ thân đã ra ý muốn chính thức sắc phong người thiếp này, coi như đoàn tụ gia đình. Từ trước đến nay, Bùi tiểu tướng quân cũng không chịu cưới chính thê, trong phòng trống không, không thể cứ như vậy mãi được.

Nhưng nàng ta luôn cảm thấy, bên cạnh huynh trưởng, người xứng đáng không phải là bất kỳ nữ tử hiền thục nào, mà phải là Linh Lung cô nương ngày trước, dám tranh cãi tay đôi với Bùi tiểu tướng quân trước mặt mọi người, một bộ hồng y rực rỡ oanh liệt này.

Nàng ta cũng từng khuyên Linh Lung đi gặp Bùi tướng quân một lần, biết đâu sau khi gặp mặt nhau, cả hai sẽ nhận ra tình cảm vẫn sâu nặng, thì sẽ vui mừng biết bao? Nhưng Linh Lung tỷ chỉ cười lắc đầu, dù nàng ta có thuyết phục thế nào cũng không chịu, nàng ta nói chuyện này với Hoa Duyên, hắn lại cười híp mắt, chẳng hề lo lắng.

Nàng ta đẩy hắn một cái: "Người ta nói chuyện nghiêm túc mà, sao lại cười như vậy?"

Hoa Duyên vội xin lỗi hai câu rồi cười nói: "Ta cười vì có cách thực tế ngay trước mắt đấy. Muội không thấy Ngô quản gia vừa nhận bái thiếp sao? Bùi huynh nói sẽ đến thăm muội ngày mai, bảo hôm đó say rượu, làm phiền muội, đợi huynh ấy tới, muội lén đẩy Linh Lung cô nương ra gặp, không phải tốt hơn sao?"

Diệp Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy cách này không tồi, "Sao muội không nhớ có bái thiếp như vậy nhỉ?"

Vừa nói ra, nàng ta bỗng nhận ra mấy ngày nay mình cứ bên Linh Lung tỷ, đâu còn rảnh rỗi lo chuyện trong nhà, chỉ là nhìn ánh mắt tập trung của Hoa Duyên, không nhịn được phì cười, "Không ngờ phu quân cũng có trí thông minh như vậy, nghĩ ra cách hay này."

Nàng ta lại suy nghĩ một lúc rồi nói: "Gặp Bùi tướng quân ngày mai, tỷ ấy như thế này thì không được, phu quân mau đi bảo Ngô quản gia sai người đến Thụy Phúc Tường, Đa Bảo Trai mua vài bộ trang sức, y phục mang về, nói là quà của người khác tặng lễ nhà chúng ta, muội sẽ kéo Linh Lung tỷ ra thử."

Hoa Duyên láp láp miệng cười: "Phu nhân tài trí, vi phu tự thẹn không bằng."

Diệp Tuyết đẩy hắn đứng dậy: "Chàng mau đi đi, đừng ở đây nói năng vớ vẩn nữa. Thiếu gia như chàng ngày càng thăng quan tiến chức, lại càng ngày càng không đứng đắn nữa rồi."

Sáng hôm sau, nàng ta thức dậy sớm cùng Linh Lung chuẩn bị mấy món trang sức. Nàng ta ngồi trước gương giả vờ chải chuốt, nhưng chỉ liếc mắt quan sát. Trong hộp đầy những hoa tai nhiều màu sắc, Linh Lung cầm một chiếc bông hình hoa đinh hương nhỏ gắn vào vành tai thử một lúc, cười bâng quơ: "Đã nhiều năm không đeo trang sức, lỗ tai gần như không thể xỏ vào nữa rồi."

Nghe vậy, nàng ta chạy lại: "Để muội xem nào."