Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 72: Tổn thương đó, để anh giúp em xoa dịu



Mộc Tịnh Kỳ đã lớn, lớn đến mức đủ hiểu được những đau đớn mẹ Mộc phải trải qua.

Bà kỳ vọng vào một cuộc hôn nhân tươi đẹp nhưng nhận lại là một cơn ác mộng hiện thực vô cùng kinh khủng. Chịu đựng quá lâu, mẹ Mộc mắc bệnh trầm cảm, có khi bà sẽ bất chấp bảo vệ cô, nhưng có những lúc không chịu được áp lực mà nổi giận với cô.

Quá khứ chất chứa quá nhiều đau thương đó, Mộc Tịnh Kỳ đã sớm không còn muốn nhớ đến, ý nghĩ trách móc mẹ Mộc hay oán hận cha Mộc trong Mộc Tịnh Kỳ vốn cũng chẳng hề tồn tại.

Vì từ nhỏ, cô đã hiểu làm người lớn không dễ, làm cha mẹ càng khó khăn hơn gấp trăm lần.

Tuy tuổi thơ thiếu thốn tình thương, nhưng từ khi Khưu Dĩnh Ninh xuất hiện, cô còn hưởng được hạnh phúc gia đình từ cha mẹ Khưu. Vậy nên đối với Mộc Tịnh Kỳ ở hiện tại, cuộc sống cô đang có đã đủ trọn vẹn.

Ăn một bữa cơm tái ngộ, trao đổi phương thức liên lạc và hẹn ngày đến nhà mẹ Mộc xong bà ra về trước.

Đến khi trong nhà chỉ còn lại bốn người, Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu không ai nhắc ai đều lén hướng mắt về phía Mộc Tịnh Kỳ quan sát biểu hiện của cô.

Trái với lo lắng của cả nhà, Mộc Tịnh Kỳ thật sự thanh thản sau khi nói chuyện với mẹ Mộc, không hề giả vờ ổn che giấu buồn bã nào đó.

Cho tới khi Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ về phòng, mẹ Khưu mới thở dài một hơi thốt ra: “Làm một đứa trẻ vô tư vô nghĩ, vẫn tốt hơn là làm một đứa trẻ hiểu chuyện.”

Cha Khưu vỗ nhè nhẹ lên vai vợ, ẩn ý nói: “Như Tịnh Kỳ cũng không hẳn là không tốt, quan trọng phải xem thằng con trai của chúng ta hiểu chuyện đến mức nào.”

Thà không nhắc thì thôi, nhắc đến mẹ Khưu liền cười lạnh khinh bỉ: “Phải rồi, con trai chúng ta hiểu chuyện, hiểu nhất trong chuyện ăn vạ Tịnh Kỳ đến mức con bé mắng vốn ngược lại tôi.”

Cha Khưu không nói đỡ được cho Khưu Dĩnh Ninh, chỉ còn cách cười trừ khà khà.

Đầu giờ chiều, Cát An cùng Tư Khắc đưa con trai sang chơi. Từ lúc kết hôn Cát An đã dọn đi, chỉ thi thoảng có thời gian mới ghé qua thăm cha mẹ Khưu.

Sau khi Cát An chịu an phận bên Tư Khắc, mối quan hệ giữa cô ta với Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ cũng trở nên dễ chịu hơn.

Vẫn giống như người ta hay nói, những gì là của mình đến cuối vẫn là của mình, những gì không phải là của mình, có cố gắng nhiều đến đâu thì nhận lại cũng chỉ là con số không.

Ngày trước, Cát An vì ghen tị với Mộc Tịnh Kỳ, nhưng giờ đây cô ta có cuộc sống ai ai cũng ngưỡng mộ, chính vì lẽ đó không thèm chấp nhặt tình cảm thời trẻ con.

Ngồi với nhau ở phòng khách, mẹ Khưu bế con trai Cát An, không rõ vô tình hay cố ý lại nói xa nói gần: “Không biết khi nào mình mới có cháu mà ẵm bồng.”

Mộc Tịnh Kỳ chột dạ vờ không nghe thấy, Khưu Dĩnh Ninh lại không hề giữ mực, thản nhiên đáp: “Mẹ không cần lo, lúc trước Tết về đây Kỳ có hỏi con dự định sinh cháu nội cho cha mẹ rồi.”

Ngay lập tức, không gian yên ắng đến lạ kỳ, chỉ còn tiếng ê a chơi đùa của con trai Cát An, người lớn mỗi người một biểu cảm, từ trông chờ, cười gian đến khinh bỉ đều có.

Riêng Mộc Tịnh Kỳ kinh ngạc tròn mắt, biểu cảm có phần hốt hoảng vội đẩy tay Khưu Dĩnh Ninh ngồi sát bên cạnh.1

Khưu Dĩnh Ninh cười cười, bất chợt lôi trong túi quần ra một bao lì xì đỏ nhét vào tay con trai Cát An, anh nhấn nhá nói: “Tư An, cậu mợ cho con tiền mừng tuổi, ăn mau chóng lớn nhé con.”

Lời Khưu Dĩnh Ninh vừa dứt, mẹ Khưu đã chậc lưỡi một tràng dài, cơ mặt nhăn nhó đầy kỳ thị chính đứa con bà đứt ruột đẻ ra: “Coi kìa coi kìa, không những lưu manh, vô liêm sỉ còn mặt dày.”

Khưu Dĩnh Ninh tỏ ra bất đắc dĩ, ngang nhiên đáp lại: “Ai cũng nói con giống mẹ.”1

Mẹ Khưu: “...”

Tiếng cười đùa bỗng vang lên, Tư An đang nghịch bao lì xì Khưu Dĩnh Ninh cho, thấy người lớn cười cậu nhóc cũng hào hứng cười theo.

Buổi tối nằm trên giường, Khưu Dĩnh Ninh nằm nghiêng người về phía Mộc Tịnh Kỳ, âm thầm quan sát nét mặt của cô sau một ngày dài trải qua nhiều chuyện vui buồn.

Mộc Tịnh Kỳ nghịch điện thoại nhưng cảm giác được một bên mặt của mình bị Khưu Dĩnh Ninh nhìn đến mức sắp bốc cháy. Cô tắt điện thoại, ngồi dậy đặt điện thoại xuống cuối giường, lúc nằm xuống sau đầu bỗng chạm vào cánh tay anh.

Ngả người nửa chừng, Mộc Tịnh Kỳ khó hiểu xoay đầu nhìn Khưu Dĩnh Ninh. Anh vươn tay kéo cô nằm lót đầu lên cánh tay đang dang ngang của anh, anh ung dung gác chân lên đùi cô, bất an dò hỏi: “Em ổn không?”

Hiểu được Khưu Dĩnh Ninh đang lo lắng cho mình, cô nghiêng đầu qua phía anh, cong môi mỉm cười trấn an: “Trông em không ổn sao?”

Khưu Dĩnh Ninh khẽ thở ra một hơi nặng nề, nét mặt trầm xuống vài phần, nghiêm túc thổ lộ nỗi lòng: “Nếu như em nói em đang không ổn, có lẽ anh sẽ không nghi ngờ.”

Ngừng một chút, anh rầu rĩ tiếp lời: “Bởi vì anh không tin được, từ bé đến lớn em trưởng thành trong gia đình như vậy vẫn có thể hiểu chuyện. Rốt cuộc, dáng vẻ bình thản lúc này của em là thật, hay chỉ muốn qua mặt người khác?”

Mộc Tịnh Kỳ không rõ phải phản ứng như thế nào mới đúng, chỉ từ tốn để lộ ra nụ cười yếu ớt, mềm giọng phản bác lại: “Nhưng sinh trưởng trong gia đình gia giáo đâu có nghĩa ai cũng tử tế.”

Nghe đến vấn đề này, Khưu Dĩnh Ninh sửng sốt vài giây, cuối cùng cũng phải tâm phục khẩu phục thừa nhận.

Anh nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng, thẳng thừng gạt bỏ những hoài nghi trong tâm trí, cất giọng trầm ổn bộc bạch: “Anh biết, tâm hồn em có rất nhiều vết thương, anh không thể giúp em chữa lành chúng, nhưng những tổn thương đó, để anh giúp em xoa dịu.”

Mộc Tịnh Kỳ mỉm cười mãn nguyện vùi mặt vào ngực Khưu Dĩnh Ninh, hai hàng mi chầm chậm khép lại, đồng thời hai dòng nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy ra.