Đậu Hũ Hành Lá

Chương 2



Ngũ Mai

Ngày thứ hai anh vẫn đến, đi theo còn có cả một đám bạn, người nào người nấy áo gấm lụa là, tay đeo đồng hồ hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là công tử bột con nhà giàu ra ngoài vui chơi tìm lạc thú.

Anh vẫn như cũ gọi tôi tới giúp anh xoa bóp gân cốt, chúng tôi vẫn chẳng nói lời nào, hai tháng sau anh vẫn như cũ gọi số của tôi. Bạn của anh vừa cười vừa nói: "Ai da, Thiệu Bạch, không lẽ cậu thích cô gái Thất Thất này rồi à?"

Tôi nghe xong, dùng mũi hừ khẽ một tiếng, nhìn người vừa nói ra câu đó: "Anh à, anh là đang sỉ nhục anh Thiệu? Hay là đang sỉ nhục tôi thế?"

Anh ta cau mày, tỏ ra vô tội: "Cô gái Thất Thất này nói gì vậy?"

Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, thẳng thừng đi vào trong gian phòng nhỏ.

Thiệu Bạch cũng theo vào trong.

Anh vẫn nằm trên tấm giường đó như bao lần, tay của tôi chạm vào xương bả vai của anh, tôi cảm giác hình như anh lại gầy đi rồi, xương sống có phần lộ rõ hơn khi trước một chút.

Chúng tôi vẫn không nói với nhau lời nào.

Tan làm, tôi với người chị em có đặt đồ ăn từ một quán cơm Trung Quốc ở Singapore, quán ăn Trung Quốc này có một món mà tôi rất thích, là món nộm sứa, bởi vì lúc trưa vẫn chưa ăn no nên tôi đã đặc biệt đặt phần lớn. Chỉ có điều khi tôi đang phấn khích mở nắp hộp đồ ăn ra, đập vào mắt lại là mấy sợi sứa lớt thớt cùng với mấy cọng rau thơm hành lá được bỏ trong hộp nhựa, tôi đã nổi điên thật sự.

Tôi trước giờ không hề làm khó dễ ai, thế nhưng cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi. Tôi không nói lời nào cầm lấy hộp thức ăn cùng với người chị em chạy đến quán ăn Trung Quốc đó để nói cho ra lẽ ngọn ngành.

Bà chủ cũng không hề kém thế, tôi có ăn ở quán này mấy lần, biết được bà chủ ở đây bị vô sinh. Lúc ấy mồm tôi lại nhanh hơn não: "Bà buôn bán như thế này chẳng trách không đẻ được con!"

Bà chủ cũng là người Trung Quốc, mà phụ nữ Trung Quốc kiêng kỵ nhất là điều gì? Đó chính là nói cô ta không thể nối dõi tông đường. Vừa nghe thấy lời này bà ta ngay lập tức kêu gọi cả đám người nhà ra định tẩn cho tôi một trận.

Cũng may trong tiệm có mấy ông chú trung niên ngăn lại nên tôi mới có thể bảo toàn được tính mạng chạy thoát khỏi đó, còn bà chủ thì vẫn đang chửi bới không ngừng.

Tôi hừ khẽ, quay đầu muốn làm mặt quỷ cho bõ tức, thế rồi ngay giây sau tôi đã sững người.

Cách một tấm kính thủy tinh, Thiệu Bạch ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán ăn Trung Quốc, như cười như không nhìn tôi.

Thiệu Bạch

Hôm đó tôi rời khỏi Ám Muội lái xe về nhà.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng choang.

Mẹ đang ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng bước lên trước, khóc nức nở: "Thiệu Bạch, con lại đi đâu thế hả? Gọi điện thì con tắt máy, con có biết mẹ lo lắng lắm không, con đã lớn từng này rồi mà cũng không biết nghĩ cho mẹ một chút sao."

Mẹ vừa nói vừa lau nước mắt, tôi ôm bà một cái lấy lệ rồi nói: "Được rồi, mẹ, con chỉ ra ngoài đi dạo thôi mà. Con trai của mẹ vẫn chưa chết..." Cái từ "chết" này vẫn chưa kịp nói hết ra khỏi miệng thì mẹ đã liên tục đánh xuống bả vai tôi: "Con còn nói? Vẫn còn nói hả?!"

Tôi biết từ nhỏ tới lớn vì bệnh tình của tôi mà mẹ lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng sợ sệt, sợ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ tôi một ngày nào đó chết oan chết uổng. Tôi nhìn người phụ nữ ở trong giới kinh doanh được mệnh danh là có rất nhiều thủ đoạn sắc bén đang đứng trước mặt mình giờ đây không khác gì một đứa trẻ yếu mềm, trong lòng tôi trở nên cực kỳ phức tạp.

Dì giúp việc tới phòng khách nói: "Bà chủ, có thể ăn cơm rồi ạ."

Mẹ lau nước mắt rồi nói: "Bố của con hôm nay cũng ở nhà."

Trên bàn ăn, tôi, mẹ, bố, ngồi trên bàn ăn hình tròn rộng lớn, khoảng cách vị trí ngồi của ba người cách rất xa nhau, cũng không nói chuyện gì. Trên bàn ăn yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ dùng cơm vang lên mỗi khi va chạm vào nhau.

Tôi nhìn trên bàn ăn có đặt món nộm sứa, đột nhiên tôi nhớ đến Thất Thất.

Tôi vốn tưởng rằng cô ấy là một cô gái yên tĩnh hiền lành như khúc gỗ, không ngờ rằng cô ấy vẫn còn một mặt đanh đá miệng lưỡi bén nhọn như vậy, tôi nhớ lại lúc cô ấy chửi bà chủ kia không sinh được con mà phì cười thành tiếng.

Mẹ và bố đều nhìn tôi với ánh mắt quái lạ, tôi giả vờ như không biết gì, vẫn cặm cụi ăn cơm, thế rồi tôi nghe mẹ nói: "Thiệu Bạch, ngày mốt chúng ta sẽ bay đến Canberra để gặp bác sĩ Abbott, ngày mai con đừng đi lung tung nữa, thu dọn hành lý đi."

~Hết chương 2~