Đậu Hũ Hành Lá

Chương 4



Ngũ Mai

Tôi ngồi trong tiệm cafe, nhìn người phụ nữ mặc bộ váy công sở màu xanh lam ở trước mặt, người mà tôi chỉ mới có duyên gặp một lần lúc ở sân bay khi tôi đồng ý đi đến Canberra cùng Thiệu Bạch, là mẹ ruột của anh ấy.

Tôi đã ở Canberra được một tháng rồi, thế nhưng hôm nay là lần thứ hai tôi gặp lại mẹ của Thiệu Bạch.

Mẹ của Thiệu Bạch mặc bộ váy công sở tinh tế, mái tóc đen nhánh được búi gọn ở phía sau, bà là một người phụ nữ tao nhã mỹ lệ.

Bà khẽ nhấp một ngụm cafe, ngước mắt nhìn tôi, bà nói: "Cô Ngũ, tôi biết quan hệ giữa cô và con trai tôi."

Bà nói bà biết quan hệ giữa tôi và Thiệu Bạch, thế nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu rõ tôi với Thiệu Bạch rốt cuộc là loại quan hệ gì?

Mẹ của Thiệu Bạch nói rất nhiều, tôi nghe mơ mơ hồ hồ, giống như có người đặt một tấm thủy tinh ở giữa tôi và mẹ của Thiệu Bạch, đến cuối cùng người đó cũng đem tấm thủy tinh này tháo ra, tôi nghe thấy mẹ của Thiệu Bạch nói: "Cô cũng biết tháng sau Thiệu Bạch sẽ phải làm phẫu thuật rồi, tôi hy vọng cô Ngũ có thể ở bên cạnh thằng bé thêm một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho cô Ngũ một số tiền. Cô Ngũ, không biết ý cô thế nào?"

Tôi im lặng một lúc lâu, nhớ ra lúc nhỏ xem qua những tình tiết máu chó trong phim truyền hình, cô bé lọ lem yêu say đắm chàng trai nhà giàu, thế rồi mẹ của chàng trai nhà giàu đó xuất hiện ngăn cách mối quan hệ của hai người họ, nói muốn đưa cho cô bé lọ lẹm một số tiền để rời khỏi con trai của bà ta, trải qua bao nhiêu sóng gió và cách trở, đến cuối cùng cô bé lọ lem và chàng trai nhà giàu đó cũng đã tay nắm tay đi đến được một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

Còn tôi và Thiệu Bạch, ngay cả cái chữ "Yêu" cũng còn chẳng chạm đến được.

Tôi nở nụ cười, nói: "Được thôi."

Giống như lúc Thiệu Bạch hỏi tôi có đồng ý đi cùng anh đến Canberra không. Tôi trả lời 'được thôi', có gì mà không được chứ?

Lúc tôi quay về biệt thự, Thiệu Bạch mặt mũi tức giận đùng đùng trợn mắt với tôi: "Em đi đâu thế hả?"

Ngữ khí của anh không tốt lắm, đây là lần đầu tiên anh tức giận với tôi như vậy, tôi đi qua nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh rồi nói: "Thiệu Bạch, em không đi đâu cả, em vừa đi gặp mẹ của anh về."

Anh ngay lập tức trở nên hoảng hốt: "Sao vậy, Thất Thất, có phải mẹ anh đã gây khó dễ cho em không?"

Tôi lắc lắc đầu: "Không phải, Thiệu Bạch, anh nghe em nói, mẹ anh không nói gì khó nghe cả, thái độ của bà rất tốt, bà chỉ là muốn em ở cạnh anh thêm một thời gian nữa, đợi lúc em rời đi sẽ đưa cho em một số tiền." Rồi tôi nghe thấy bản thân nói rằng: "Thiệu Bạch, em đồng ý rồi."

Anh nhìn tôi, sắc mặt trắng nhợt. Sau đó anh giật cánh tay mà tôi đang nắm tay anh ra, mặt không biểu cảm: "Thất Thất, rất tốt, như vậy rất tốt. Em đã có một quyết định thông minh đấy."

Thiệu Bạch

Tôi ở bệnh viện kiểm tra cơ thể xong, tài xế lái xe đưa tôi quay trở về biệt thự.

Biệt thự rất yên tĩnh, tôi tưởng rằng Thất Thất đang đọc sách trong thư phòng. Thất Thất rất thích đọc sách, sách nào cô ấy cũng đọc, trừ sách nước ngoài ra. Chúng tôi sau khi ở bên nhau thì tôi mới biết được chuyện của cô ấy, cô ấy nói với tôi cô ấy ở trong nhà là người nuôi bố mẹ, ngoài ra còn có ba người anh trai, gia đình cô chẳng có văn hóa gì, lúc cô 13 tuổi đã ra ngoài đi làm. Cô ấy kể với tôi rất nhiều, tóm lại đều là những chuyện cực kỳ đau lòng.

Tôi nghe đến mức xót xa, nhưng tôi cũng chẳng thể làm được gì cả, quá khứ của cô ấy tôi không có cách nào tham dự.

Tôi mở cửa phòng sách, Thất Thất không hề ở trong đó, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, không có ai nghe. Tôi gọi hơn 50 cuộc điện thoại nhưng vẫn không hề có dấu hiệu nhấc máy. Tôi bắt đầu lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện gì, cô không biết tiếng Anh nếu ở đây xảy ra chuyện thì phải làm sao. Tôi càng nghĩ càng loạn, dự định lái xe ra ngoài tìm cô, lúc tôi chạy xuống dưới tầng thì nhìn thấy Thất Thất quay về.

Trong lòng tôi gấp gáp, ngữ khí cũng không tốt cho lắm, tôi tức giận chất vấn cô đã đi đâu. Cô nắm lấy tay tôi nói rằng đi gặp mẹ tôi. Tôi sợ mẹ tôi gây khó dễ cho cô, vậy mà lời nói của người con gái đáng yêu này lại khiến mặt mũi tôi trở nên thật khó coi.

Thật sự có một người con gái vô tâm đến như vậy sao? Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện, sợ mẹ làm cô ấy tổn thương, còn cô thì lại nói với tôi rằng cô đã đáp ứng điều kiện mà mẹ tôi đưa ra.

Tôi rất muốn hỏi Thất Thất, ở trong tim của cô ấy tôi rốt cuộc là gì? Cô ấy cần tiền vậy sao? Thất Thất, anh cũng có thể cho em tiền! Tôi nghĩ ở trong lòng, Thất Thất, em đúng là người con gái vừa lý trí vừa tàn nhẫn.

Những lời này đến cuối cùng tôi cũng vẫn không nói ra, tôi giật cánh tay mình ra khỏi tay của cô, tôi nghĩ sắc mặt tôi chắc phải tệ lắm, vì lời mà tôi nói ra đã chua xót đến độ này rồi.

Tôi nói: "Thất Thất, rất tốt, như vậy rất tốt, em đã có một quyết định thông minh đấy."

~Hết chương 4~