Uống thuốc ngủ xong, mười lăm phút sau cô đã bắt đầu ngủ.
-
Trần Ngộ La và đội bác sĩ ở ngay thôn làng bên cạnh Nguyệt Yêu Yêu.
Vùng này có tổng cộng năm thôn làng do năm nước hỗ trợ: Canada, Nhật Bản, Trung Quốc, Việt Nam và Liên Bang Nga.
Trần Ngộ La và đội ngũ y bác sĩ chia nhau ra làm việc.
Người phát lương thực, người phát quần áo, người khám chữa bệnh.
Không khí khá nhộn nhịp.
Trần Ngộ La tất bật làm việc, chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Hai chân mỏi rã rời đến nỗi không đứng vững nữa anh mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Một đồng nghiệp thấy anh ngồi gục đầu xuống thì quan tâm hỏi thăm:
- あなたは大丈夫?
(Bạn vẫn ổn đấy chứ?)
Trần Ngộ La thanh âm có chút nặng nề đáp lại:
- 私は元気.
(Tôi ổn.)
-
Tối đến, thời tiết cũng dịu mát đi một chút.
Năm đội hỗ trợ cùng tập trung lại làm quen với nhau.
Vì khác biệt ngôn ngữ nên họ giao tiếp khá khó khăn vậy nên họ không giao tiếp nhiều với nhau, chỉ nói vài câu Tiếng Anh cơ bản.
Nguyệt Yêu Yêu khi thức dậy thì cả người uể oải không chút sức lực. Cô vừa mở cửa lều ra thì hình ảnh trước mắt mờ mờ ảo ảo sau đó chẳng nhìn thấy gì nữa. Cô ngất lịm đi.
Mọi người đang tụ tập ăn uống với nhau nên không còn ai trong khu lều nghỉ ngơi cả.
Vừa hay Trần Ngộ La vừa từ bàn ăn ra ngoài thì thấy Nguyệt Yêu Yêu nằm đó.
-
Đến tận chiều ngày hôm sau, Nguyệt Yêu Yêu mới tỉnh lại.
Cái mùi thuốc quen thuộc cho cô biết rằng, cô đang ở trong lều chữa bệnh.
Trần Ngộ La cùng vài người nữa đi vào.
Maris lo lắng chạy đến đỡ Nguyệt Yêu Yêu ngồi dạy, đưa nước cho cô uống.
Nguyệt Yêu Yêu trong vô thức thốt lên một câu:
- Quen thuộc.
Trần Ngộ La có hơi ngạc nhiên liền hỏi lại:
- Are you chinese?
Nguyệt Yêu Yêu gật đầu.
Từ nãy đến giờ cô chưa từng rời ánh mắt khỏi người anh.
Trần Ngộ La hân hoan nói tiếp:
- Vậy thì tốt rồi.
Maris là một bác sĩ khoa Tâm lý học nên ở lại cũng không giúp ích được nhiều, đã sớm rời đi.
Cả căn lều chỉ còn Nguyệt Yêu Yêu và Trần Ngộ La.
Anh vừa xem xét những ghi chép mình đã ghi lại vừa nói:
- Do sử dụng thuốc ngủ quá nhiều dẫn đến tác dụng phụ. Sau này nên hạn chế hoặc tốt nhất là không nên dùng.
Nguyệt Yêu Yêu cười khổ:
- Không dùng thuốc ngủ, có thể ngủ sao?
Trần Ngộ La nhìn ánh mắt rỗng tuếch của Nguyệt Yêu Yêu, ánh mắt đó vẫn đang ở trên người anh, chưa có dấu hiệu di chuyển.
Anh ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, đưa tay lên khẽ xoa đầu cô:
- Chịu khổ rồi.
Nguyệt Yêu Yêu thu lại nụ cười khổ, bây giờ cô cười rất tươi.
Lâu lắm rồi chưa hề cười như vậy.
Hai người cứ như thế ngồi nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu nào.
Không gian im lặng.
Là lần đầu gặp mặt, nhưng lại thân quen đến lạ.
-
Đội của Trần Ngộ La bay về Nhật Bản ngay trong chiều hôm đó.
Sau khoảng một tuần, bốn đội còn lại cũng đều trở về.
Hai người lại một lần nữa không chung thế giới.
~End chap 5~
koanh
không sao chép và reup!
Đã đến chương mới nhất rồi! Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!