Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 22: Giục sinh



Chỉ đơn giản một chữ này, trực tiếp khiến Văn Ý tức giận quay đầu bỏ đi, trên đường đi cô còn phàn nàn với Ngải Tư Ngôn, "Thẩm Ôn Đình không thể nào thích tớ được, mắt cậu mù rồi."

Ngải Tư Ngôn: "... Chồng cậu nhắm mắt làm ngơ trước vẻ đẹp của cậu à?"

"Không chỉ nhắm mắt làm ngơ, tớ còn cảm thấy anh ấy đang sỉ nhục vẻ đẹp của tớ!"

Ngải Tư Ngôn nhịn cười, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi?

Văn Ý ở đầu bên kia vẫn còn đang tức giận, cô vẫn còn đang phàn nàn, Ngải Tư Ngôn vội vàng an ủi, "Là Thẩm Ôn Đình không nhìn thấy được mị lực của cậu, là anh ta lỗ, ngoan nào, chúng ta không tức giận nữa, không đáng để tức giận đâu."

Văn Ý hừ hừ hai tiếng, "Uổng công tớ mặc váy ngắn, còn đi tất, tên đàn ông chó này hoàn toàn không động lòng chút nào."

Ngải Tư Ngôn im lặng một lúc lâu, không nhịn được mà lên tiếng, "Cục cưng Ý, hay là cậu đưa Thẩm tổng đi khám một chút? Tớ cảm thấy chuyện này khá là nghiêm trọng đó."

"Im miệng." Văn Ý tức giận nói, "Về nhà ăn cơm đi, tiện thể nghĩ xem sau này muốn làm gì."

Ngải Tư Ngôn: "Được rồi!"

Về đến nhà, Văn Ý kiểm tra lịch trình gần đây lại một chút, các bản thảo mà cô nhận cũng đã xong hết rồi, có thể bắt đầu hẹn bản thảo mới.

Trong lúc rảnh rỗi, Văn Ý tiện tay vẽ tên trai thẳng Thẩm Ôn Đình ra. Cô đăng lên Weibo, còn viết thêm caption: Hơ, trai thẳng.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Văn Ý đăng những tấm ảnh hoạt hình này lên, nhưng đây là lần đầu tiên cô bày tỏ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn như vậy.

"Đợi đã? Đây chẳng phải là truyện tranh hư cấu sao? Chẳng lẽ thật sự là tác giả tự mình trải qua sao?!"

"Đm! Ngọt đấy! Quỳ xuống cầu xin tác giả vẽ truyện tranh!"

"Chỉ có tôi quan tâm đến chuyện tác giả kết hôn rồi phải không? Tôi vừa đau lòng vừa muốn khóc."

Văn Ý chỉ đơn giản là nhìn lướt qua bình luận, cô không trả lời, vừa định thoát ra, cô nhìn thấy một tin nhắn.

Tiểu Minh MMan: Xin chào tôi là biên tập tiểu Minh của MMan, sau khi nhìn thấy truyện tranh của cô, cảm thấy không tệ. Nếu như cô có ý định vẽ truyện tranh, có thể kết bạn WeChat với tôi, chúng ta trò chuyện một chút.

Văn Ý nghĩ một chút, cô trả lời lại: Xin lỗi nhé, tạm thời tôi không có ý định này.

Bình thường cô đã bận rồi, quan trọng là, trí nhớ của cô thật sự không tốt, việc vẽ truyện tranh cố định mỗi tuần như thế này, thật sự là không thích hợp với cô. Dù sao cuộc sống cũng không phải là phim truyền hình, không thể ngày nào cũng có những tình tiết như vậy được. So với những thứ ngọt ngào này, cuộc sống của cô và Thẩm Ôn Đình quả thật rất yên bình, không có quá nhiều tình tiết để vẽ truyện tranh.

Văn Ý ở bên này vừa mới đăng lên Weibo, Phương Dịch đã nhìn thấy rồi, anh cầm điện thoại lên, cười nhạo Thẩm Ôn Đình, "Cô vợ nhỏ nhà cậu vừa rồi mới trêu cậu à?"

Thẩm Ôn Đình ngước mắt lên, ánh mắt không vui liếc nhìn Phương Dịch. Phương Dịch vội vàng xua tay giải thích, "Đừng có hiểu lầm, tôi không có lắp camera giám sát trong phòng làm việc của cậu đâu, em ấy đăng lên Weibo, tôi đương nhiên là nhìn thấy rồi."

Thẩm Ôn Đình cũng có Weibo, ban đầu khi anh vừa mới tiếp quản Thẩm thị, Bạch Tiêu đã tạo cho anh một cái. Chỉ là Thẩm Ôn Đình vẫn luôn không dùng, ngay cả phần mềm anh cũng không tải.

Lướt vòng bạn bè một chút, Thẩm Ôn Đình nhìn thấy bài đăng mà Văn Ý vừa đăng lên. Trên đó có rất nhiều tranh hoạt hình.

"Uổng cho đôi mắt xinh đẹp của mình, còn đánh cả phấn bắt sáng, anh cô đơn một mình anh đi."

"Tên đàn ông chó không hiểu phong tình, làm mình tức điên lên!"

Thẩm Ôn Đình vẫn còn đang cẩn thận xem, Phương Dịch tiếp tục cười nhạo anh, "Tôi nói cậu cũng thật là, lúc này Văn Ý người ta đã tự mình dâng đến cửa rồi. Cậu cần gì phải làm như vậy chứ, gạo nấu thành cơm, sinh một đứa bé, chằng phải là cả nhà hạnh phúc sao?"

Thẩm Ôn Đình cau mày, anh tắt điện thoại, ánh mắt anh nhìn vào chiếc bút thép, đôi mắt vô cùng trong trẻo, "Cô ấy không thích tôi."

"Vậy thì sao? Cậu định lãng phí nhiều thời gian như vậy làm gì?" Phương Dịch hỏi anh, sau đó xích lại gần anh, "Có vài người, cả đời này sẽ không thích bất kỳ ai, vô dục vô cầu, cũng rất tốt. Cậu cũng không thể mãi đợi đến khi em ấy thích cậu được?"

Thẩm Ôn Đình nhìn đi chỗ khác, "Không vội."

Mười năm anh cũng đã đợi được rồi, bây giờ cuối cùng Văn Ý cũng đã to gan hơn rồi, cũng dám có hành động thân mật với anh, lúc này anh mà dọa cho người chạy mất, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.

Phương Dịch biết tính tình của Thẩm Ôn Đình cố chấp, anh cũng không định khuyên nữa, "Được rồi."

Vì Thẩm Ôn Đình làm cô tức giận, Văn Ý lên giường từ rất sớm. Kết quả là, Thẩm Ôn Đình bình thường vốn dĩ xử lý chuyện công việc trong phòng làm việc, hôm nay lại ngồi bên cạnh cô.

Văn Ý bực bội, cô quay đầu đi không thèm nhìn anh.

Có một bàn tay đè lên eo cô kéo cô trở lại, Văn Ý không để ý, cô lăn một vòng vào trong lòng Thẩm Ôn Đình.

Văn Ý: "!" Tên đàn ông này xem cô là con quay à!

Cô nhìn Thẩm Ôn Đình, Văn Ý còn chưa kịp lên tiếng trách anh, đã nghe Thẩm Ôn Đình nói, "Phấn mắt và phấn bắt sáng hôm nay không tệ."

??

Một tên trai thẳng như anh biết phấn mắt và phấn bắt sáng là gì à?

Cô kiêu ngạo nhìn Thẩm Ôn Đình, Văn Ý nói, "Em trang điểm nên đương nhiên là đẹp rồi."

"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình giữ cơ thể đang sắp lật của cô lại.

Văn Ý giãy giụa vô ích, xung quanh đều là mùi trà thoang thoảng trên người anh, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thẩm Ôn Đình vẫn có thể ngồi yên, nhưng đối với Văn Ý mà nói, người nằm bên cạnh cô là chồng cô, vậy mà không thể ngủ được, thật sự rất khó chịu.

"Sao vậy?" Cô bất mãn nói.

"Truyện tranh vẽ sai rồi." Thẩm Ôn Đình nói với cô, hơi thở của anh phả lên trán cô, hơi ngứa một chút, lại còn thêm vài phần trêu chọc.

Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình, ánh đèn rất tối, nhưng cô lại có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực của anh.

Có rất nhiều người nói đôi mắt của Tô Vũ Kiều rất đẹp, tựa như có vì sao trong đó vậy. Văn Ý cũng thừa nhận, nhưng mà duy nhất mình cô cảm thấy rằng đôi mắt của Thẩm Ôn Đình là đôi mắt đẹp nhất trên đời. Như mây như sương, sờ không được nhìn không thấu, nhưng lại vô cùng sáng ngời. Vốn dĩ có hơi mâu thuẫn, nhưng đặt trên người anh lại vô cùng thích hợp.

Văn Ý: "Cái gì?"

"Anh không cô đơn, anh có em."

-

Bị một câu thả thính đơn giản của Thẩm Ôn Đình trêu chọc, đến tận nửa đêm cô mới ngủ được, ngày hôm sau Văn Ý tỉnh lại, còn hơi chóng mặt.

Cô nhìn Thẩm Ôn Đình đang ăn sáng như không có chuyện gì xảy ra, Văn Ý im lặng ăn bữa sáng, nhìn cô biết điều hơn hẳn thường ngày.

Ăn sáng xong, hai người dọn đồ đơn giản, sau đó lái xe đến biệt thự Yên Thủy.

Mới đó mà cũng đã một khoảng thời gian không đến đây ở, ông nội Thẩm nói chuyện với bọn họ một lúc lâu. Đương nhiên, ông nội Thẩm không nỡ nói Văn Ý, phần lớn ông đều nói Thẩm Ôn Đình, tiện thể thắng được toàn bộ số trà ngon mà Thẩm Ôn Đình mới vừa lấy được.

"Ông nội thật lợi hại!" Văn Ý giơ ngón tay cái về phía ông nội Thẩm, ngồi lâu có hơi mệt, cô trực tiếp dựa lên vai Thẩm Ôn Đình, cô buồn ngủ nên ngáp một cái.

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, anh hôn lên trán cô, "Tối hôm qua em nghĩ gì vậy?" Trằn trọc đến tận nửa đêm mới ngủ.

"Nghĩ đến anh đấy." Văn Ý bất mãn nói thầm một câu, "Ai bảo anh nói câu kia làm gì."

Thẩm Ôn Đình giống như hiểu ra gì đó, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần dụ hoặc, anh khẽ mỉm cười, "Anh chỉ là đang sửa sai thôi."

"Ồ, anh Thẩm giỏi quá đi." Văn Ý khen anh cho có lệ, cô không muốn để ý đến tên trai thẳng này nữa. Quyến rũ người khác mà không tự biết, còn bình tĩnh như vậy.

Ông nội Thẩm bưng tách trà trước mặt lên, thu vào mắt toàn bộ tương tác nhỏ giữa hai người, chậm rãi nói: "Tiểu Ý lại ngủ không ngon à?"

Văn Ý sợ ông nội Thẩm sẽ nói ra cái gì đó gây chấn động thiên hạ nên cô vội vàng giải thích, "Ngày hôm qua con bận công việc nên ngủ trễ thôi."

"Gấp như vậy làm gì, ông chưa nói gì mà." Ông nội Thẩm mỉm cười, "Chuyện Chu Vũ Lạc bên kia, ông có nghe nói một chút rồi. Nghe nói Ôn Đình mua cho Tiểu Ý mấy căn nhà à?"

Thẩm Ôn Đình gật đầu, "Dạ, đúng lúc hạ giá."

Hạ giá?

Ở khu Thanh Hà, cho dù không bán được, cũng sẽ không hạ giá.

Ông nội Thẩm nhìn ra được nhưng ông không vạch trần, những người khác không hiểu, ông nhìn Thẩm Ôn Đình từ nhỏ đến lớn lớn lên bên cạnh mình còn không hiểu được sao? Đứa trẻ này sống nội tâm, ba mẹ không quan tâm đến mình, từ nhỏ đã hình thành thói quen giấu giếm mọi chuyện trong lòng.

"Dù sao cũng là trị ngọn không trị gốc." Ông nội Thẩm đặt ly trà xuống, vẻ mặt ông nghiêm túc đi mấy phần, "Ôn Đình, đây là chuyện của đàn ông, tự con phải xử lý cho thật tốt, không nên để những chuyện này quấy rầy đến Tiểu Ý."

Thẩm Ôn Đình nghiêm túc trả lời ông nội Thẩm, "Con sẽ xử lý thật tốt."

Trong lòng Văn Ý cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười với ông nội Thẩm, "Ông nội đừng lo lắng, con lợi hại lắm đấy."

"Con đấy." Ông nội Thẩm bất đắc dĩ thở dài.

Ngồi thêm một lúc nữa, Văn Ý đứng dậy vươn vai.

"Ông Thẩm..." Một giọng nói non nớt vang lên, đôi chân nhỏ nhắn đang nhảy nhót, chạy về phía ông nội Thẩm.

Ông nội Thẩm mỉm cười, ông vui vẻ nói, "Chậm một chút, đừng để bị ngã."

Vừa dứt lời, đôi chân nhỏ nhắn đã ngã sấp xuống trước mặt Văn Ý. Văn Ý giật mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi cô bé chân ngắn kia.

"Ăn vạ à?" Văn Ý vô thức nói.

Cô bé chân ngắn nghe không hiểu ý cuae Văn Ý, thời tiết lạnh, trên sàn đã được trải thảm, ngã cũng không đau.

Cô bé chân ngắn cũng không yếu ớt như vậy, phủ người một cái, sau đó mới đứng đậy, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn Văn Ý trước mặt, "Chị đẹp, chị là tiên nữ hạ phàm sao?"

Văn Ý lập tức vui vẻ, đứa trẻ này rất biết nói chuyện. Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé chân ngắn, "Đúng vậy, chị đặc biệt xuống đây gặp em đó."

"Vậy Lạc Lạc có thể hôn chị gái tiên nữ một cái được không?" Cô bé chân ngắn cũng không rụt rè, cô bé chớp chớp đôi mắt to ngoan ngoãn nhìn Văn Ý.

Cô bé chân ngắn nhìn khoảng chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt mũm mĩm, nhìn rất đáng yêu. Đặc biệt là khi cô bé cố tình làm nũng, tình thương của một người mẹ của Văn Ý bỗng nhiên bộc phát, cô ôm chặt lấy cô bé chân ngắn, hôn hai cái.

Cô ôm lấy Lạc Lạc, Văn Ý nhìn về phía ông nội Thẩm, "Ông nội, ông trộm đứa trẻ này ở đâu thế ạ?"

Ông nội Thẩm tức giận nói, "Nếu có thể trộm được ông rất muốn trộm một đứa! Là nhà bên cạnh vừa chuyển đến, tên là Lạc Lạc." Nói xong, ông nhìn Lạc Lạc, "Đây là chị dâu, đây là anh trai."

Lạc Lạc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, cô bé rúc vào trong lòng Văn Ý, "Là chị gái."

Ông nội Thẩm rất vui vẻ, ông cũng không so đo chuyện này, ông bảo dì giúp việc lấy một ít đồ chơi ra cho Lạc Lạc.

Đã rất lâu rồi Văn Ý không chơi mấy thứ đồ chơi của trẻ con này, cô cầm khối xếp hình lên, chơi cùng Lạc Lạc rất vui vẻ, trực tiếp bỏ ông cháu nhà họ Thẩm sang một bên.

Ông nội Thẩm mở TV ra xem kinh kịch, Thẩm Ôn Đình ngồi bên cạnh ông nội Thẩm, cùng xem với ông.

"Con với Tiểu Ý đã kết hôn hai năm rồi nhỉ?" Ông nội Thẩm đột nhiên lên tiếng, "Trước đây ông còn cho rằng Tiểu Ý sẽ oán trách cuộc hôn nhân này, chỉ là bây giờ thấy tình cảm của hai đứa rất tốt, ông cũng yên lòng."

Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang chơi vui vẻ bên cạnh, ánh mắt anh dần trở nên ấm áp, "Con và Văn Ý rất tốt, ông nội không cần phải lo lắng."

"Ông còn không biết con sao?" Ông nội Thẩm hừ một tiếng, "Chuyện gì cũng để trong lòng, tự mình làm khổ mình."

Thẩm Ôn Đình không nói gì, ông nội Thẩm lại tiếp tục nhắc nhở, "Tiểu Ý cũng đã sắp hai mươi bốn rồi, ông nghĩ hai đứa cũng nên để chuyện con cái vào trong kế hoạch rồi."

"Vẫn còn sớm ạ." Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang chơi xếp hình, giọng anh vừa dịu dàng vừa cưng chiều, "Chính cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ."