Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 37: Lãng mạn



Đối với cô bạn thân quen biết hơn hai mươi năm này, Ngải Tư Ngôn cảm thấy khá bất lực. Không nói những chuyện liên quan đến màu sắc này với cô nữa, cô chuyển chủ đề, "Ngày mốt tớ đến Đại học Hongkong chụp ảnh, cậu muốn đi cùng không?"

Từ sau lần trước, cô lên kế hoạch cho cuộc đời mình xong, Ngải Tư Ngôn bắt đầu làm việc trong giới nhiếp ảnh. Trước mắt cô cũng chỉ là trợ lý cho một thực tập sinh nhỏ, chụp bìa cho một trang tạp chí nhỏ.

Lần này định chụp ở Đại học Hongkong, lần trước Văn Ý đã cùng cô dến. Đại học Hongkong là ngôi trường nghệ thuật, toàn trai xinh gái đẹp, chính xác là những gì bọn họ muốn.

"Lần này tớ không đi đâu, tớ muốn ở cùng ông nội." Văn Ý nói, cuối cùng cô cũng chịu buông tha cho cây thực vật đã bị mình phá hủy, ánh mắt cô nhìn tờ giấy vẽ.

"Vậy được."

"Đợi một chút." Văn Ý bỗng nhiên nghĩ đến một câu chuyện nào đó, "Cô gái mà Cố Phương Nguyên xem mắt cũng ở đây, cậu tiện thể đi hóng chuyện một chút."

Ngải Tư Ngôn: "Cái tên cặn bã Cố Phương Nguyên kia, không chừng đã quên cô ấy từ lâu rồi."

Nói không chừng thì sao. Thái độ của Cố Phương Nguyên ngày hôm đó không hề giống như là đã quên mất người ta. Văn Ý trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói: "Không sao đâu, gặp mặt thì xem một chút."

"Được rồi."

Nhìn đồng hồ, Văn Ý chỉ vẽ một chút, sau đó cất giá vẽ, bắt đầu pha trà cho ông nội Thẩm.

Trước đây cô đã từng hỏi qua, uống trà cũng tốt cho người già. Chỉ là cố gắng không được uống trà quá đậm, trà Phổ Nhĩ thì được, còn có lợi cho sức khỏe.

Trà vừa mới pha xong, ông nội Thẩm lần theo mùi trà đi xuống, ông chống gậy, tinh thần rất tốt, "Tiểu Ý đang pha trà à?"

"Đúng ạ, chẳng phải con sợ ông thèm sao." Văn Ý cười hì hì nói, cô đưa một ly trà cho ông nội Thẩm, "Ông nội ông ngủ ngon không?"

"Cũng không tệ, chính là cảm thấy ngủ không đủ giấc." Ông nội Thẩm thở dài một tiếng, biết Văn Ý lo lắng, ông lại vội vàng bổ sung thêm, "Ông nội cũng chỉ là muốn ngủ thêm một chút, không có chuyện gì."

"Con biết." Văn Ý im lặng.

Người già khi lớn tuổi, mỗi một lần vào bệnh viện, sức khỏe cũng sẽ không được như lúc trước. Hôm nay ông nội còn có thể khỏe mạnh ngồi ở trước mặt mình, đã xem như là một chuyện may mắn rồi.

"Vẽ thế nào rồi?" Ông nội Thẩm hỏi cô.

Văn Ý chỉ vào bản thảo bên cạnh, "Gió ở vườn sau thổi thoải mái quá, con không có tâm trạng vẽ nữa." Cô chỉ muốn nằm, làm một chú cá mặn.

"Con đấy..." Ông nội Thẩm cưng chiều cô đến nỗi không thể làm gì, chỉ có thể nói, "Cẩn thận một chút, sợ con bị gió thổi đau đầu."

"Con chú ý lắm đấy." Văn Ý vỗ ngực một cái, "Rất khỏe mạnh."

"Ông Thẩm." Dì giúp việc đi vào, bà nói, "Người nhà ông Văn đến rồi. Ông có muốn gặp một chút không?"

Sao lại đến đây?"Con đi đuổi bọn họ đi." Văn Ý chuẩn bị đi ra ngoài.

"Tiểu Ý, để cho bọn họ vào đi." Ông nội Thẩm vội vàng ngăn Văn Ý lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, ông mỉm cười rồi mắng một câu, "Con đấy, làm chuyện gì cũng đừng có kích động như vậy. Lần trước đuổi đi rồi, chẳng phải hôm nay lại đến sao. Nên gặp thì vẫn phải gặp thôi, ông nội cũng không phải là trái hồng mềm gì, còn có thể bị khi dễbắt nạt sao?"

Văn Ý phản bác lại, "Con sợ bọn họ làm phiền ông quá, quấy rầy ông dưỡng bệnh."

Đam người nhà họ Văn kia, lúc này đến đây, thăm bệnh là giả, chỉ là bọn họ muốn ép khô cô, xem cô như điểm lợi dụng cuối cùng của nhà họ Văn.

"Yên tâm, ông nội có chừng mực." Ông nội Thẩm vỗ một cái lên tay Văn Ý, ông nhìn dì giúp việc nói, "Để cho bọn họ vào đi."

Ngoại trừ Mộ Thanh Mỹ không đến, ba người nhà Văn Kỷ Niên đều tới.

Năm đó lúc Văn Kỷ Niên muốn cho Mộ Thanh Mỹ danh phận chính thức, Ông nội Thẩm đau lòng cho Văn Ý, vẫn luôn không đồng ý. Nhưng đây dù sao cũng là chuyện nhà họ Văn, ông nội Thẩm có đau lòng cho Văn Ý như thế nào đi chăng nữa, ông cũng không có cách nào nhúng tay vào. Chỉ là sau này ông không muốn gặp Mộ Thanh Mỹ nữa, Văn Kỷ Niên cũng biết chuyện này, hôm nay không để Mộ Thanh Mỹ đến.

"Ông nội Thẩm." Văn Viễn và Chu Thiến Thiến gọi ông.

Mặc dù dựa theo bối phận, Văn Viễn gọi giống như Văn Ý. Chẳng qua là ông nội Thẩm không thích mẹ anh, Văn Viễn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không chọc vào bãi mìn này.

"Ông nội Thẩm." Văn Kỷ Niên lễ phép nói, trong tay ông cầm mấy cái hộp được gói rất đẹp, ngồi xuống bên cạnh ông nội Thẩm, "Đây là một ít trà và một ít thuốc bổ tốt cho sức khỏe của ông, ông vừa mới xuất viện, là lúc mà cơ thể cần bồi bổ."

Ông nội Thẩm nhìn một cái, ông gật đầu, "Có lòng rồi."

Lúc này Văn Kỷ Niên mới nhìn Văn Ý, ông mỉm cười, "Sao không chào ba? Đã lâu như vậy không gặp rồi, Tiểu Ý có phải con không nên khiến người khác xấu hổ không?"

Cũng không đến nỗi khiến người khác xấu hổ, chỉ là có chút chán ghét.

Văn Ý nhếch mép, cô cười nửa miệng, "Tôi tưởng rằng ba vẫn còn đang trách tôi chuyện tôi nhúng tay vào chuyện của Văn Viễn."

Biểu cảm của Văn Kỷ Niên có chút không đúng lắm, nhưng ngay lập tức ông đã khôi phục lại như thường, "Chuyện này là Văn Viễn không đúng, làm em gái, con quan tâm đến chuyện của anh con cũng là lẽ thường, ba không trách con."

"Ồ." Văn Ý lười biếng trả lời qua loa lấy lệ một câu, tay cô chạm vào tách trà đã lạnh, cô rót lại một ly khác.

Người đến là khách, lúc này cô vẫn đang ở bên cạnh ông nội Thẩm, chút lễ nghi này cô nhất định phải làm cho tốt. Nếu không lọt tra ngoài, chính là khiến ông nội Thẩm mất mặt.

Dâng trà cho từng người xong, cô đi đến bên cạnh Chu Thiến Thiến, người phụ nữ này đột nhiên bắt lấy tay Văn Ý, "Văn Ý, biệt thự này không tệ, cô có thể đưa tôi đi xem một chút được không?"

Lần này Văn Kỷ Niên đến đây, nhất định là muốn đạt được thỏa thuận nào đó với ông nội Thẩm. Văn Ý rất nóng tính, cô rất khó chịu Văn Kỷ Niên. Nếu như nói chuyện này ở trước mặt cô, với tính cách của Văn Ý, không chừng sẽ trực tiếp hất bàn trở mặt.

"Không có gì đẹp đâu, không cỏ không hoa, cô lên mạng xem hình thì tốt hơn." Văn Ý lười biếng nói, hất tay cô ra, đặt ly trà đến trước mặt cô.

"Cô!" Chu Thiến Thiến tức giận, nhưng lại không không muốn công kích, "Tôi chỉ muốn xem một chút thôi."

Văn Ý chỉ hướng, "Đây, đi thẳng không tiễn."

Ông nội Thẩm mỉm cười, "Tiểu Ý đừng làm ầm ĩ, dù gì cũng là khách, con cùng cô Chu đi xem một chút đi."

Văn Ý không tình nguyện lắm, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn Văn Kỷ Niên, mang theo vài phần cảnh cáo. Qua vài giây, cô vẫn là nghe lời ông nội Thẩm mà đứng đậy, cô dặn dò dì giúp việc bên cạnh, "Dì, ông nội vừa mới xuất viện, sức khỏe không tốt, nếu như có người nói lung tung bậy bạ, cứ trực tiếp để quản gia đuổi ra ngoài."

Đợi đến khi Văn Ý dẫn Chu Thiến Thiến ra vườn, ông nội Thẩm mới nhấp một ngụm trà, ông nhìn Văn Kỷ Niên trước mặt mình, "Nói đi, muốn gì?"

Văn Kỷ Niên bình tĩnh liếc nhìn Văn Viễn bên cạnh mình, khôn khéo nói, "Ông Thẩm, hôm nay tôi đến là hỏi thăm sức khỏe của ông. Từ khi nghe nói ông nằm viện, tôi vẫn luôn rất lo lắng, xem như cũng là con cháu trong nhà, có thế nào cũng phải thăm hỏi một chút chứ. Chẳng qua là giữa tôi và Tiểu Ý có chút hiểu lầm, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ."

Ông nội Thẩm uống trà không nói gì. Khoảng thời gian ông nằm viện, Văn Kỷ Niên không đến thăm lần nào. Chỉ là đợi đến khi ông tỉnh táo một chút, đến đây để thương lượng điều kiện.

Văn Kỷ Niên tự xưng là mình thông minh, ở trong giới kinh doanh cũng xem như là một con cáo già. Chẳng qua là ông nội Thẩm lớn tuổi hơn Văn Kỷ Niên rất nhiều, mấy suy nghĩ nhỏ nhặt này, ông đã hiểu từ lâu rồi.

Ông đặt ly trà xuống, ông nội Thẩm thấy hơn mệt, cũng không vòng vo với Văn Kỷ Niên nữa, "Văn Kỷ Niên cậu là người như thế nào, tôi không muốn nhiều lời nữa. Muốn cái gì thì nói, tôi lớn tuổi rồi, không có sức để vòng vo đâu."

"Nếu ông Thẩm đã nói như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa." Văn Kỷ Niên nghiêm mặt lại, "Trước đây khi ông Thẩm còn nhậm chức, nhà họ Thẩm và nhà họ Văn vẫn luôn hợp tác với nhau. Bây giờ Ôn Đình lên tiếp quản, thủ đoạn còn cao minh hơn cả ông Thẩm, nhưng cũng không cần phải không hợp tình người như vậy. Bất kể như thế nào, hai nhà chúng ta đều đã liên hôn, Ôn Đình làm như vậy, không sợ những người trong giới châm chọc sau lưng sao?"

Ông nội Thẩm rất là bình tĩnh, cho đến khi Văn Kỷ Niên nói ra hết những phẫn uất trong lòng mình xong, ông mới chậm rãi nói, "Quả thật, chuyện này Ôn Đình cũng có thiếu sót."

Bây giờ sắp sang tháng tư, hoa cỏ mọc lên khắp nơi. Mảnh sân tràn đầy sức sống, có tiếng nước chảy róc rách, có tiếng chim hót líu lo.

Chu Thiến Thiến quan sát xung quanh, cô ngồi xuống xích đu, hừ một tiếng rồi nói, "Ánh mắt của cô Văn cao thật đấy, cảnh đẹp như vậy mà lại nói ảm đạm."

Văn Ý cũng lười nói giọng quan với Chu Thiến Thiến, cô trực tiếp nói, "Nhà họ Văn đã đối xử với cô như vậy rồi, sao cô còn giúp bọn họ?"

Chu Thiến Thiến ngẩn người ra, vẻ phách lối trên khuôn mặt giảm đi mấy lần, "Nếu không thì sao? Văn Ý, cô là con gái nhà họ Văn, bây giờ được gả đi rồi đương nhiên sẽ không quan tâm đến nhà họ Văn nữa, nhưng tôi thì không không giống vậy."

Gả gà theo gà gả chó theo chó, tuy câu này nghe khá thôi tục. Nhưng mà không thể không nói, nó cũng rất thực tế.

"Cô có thể ly hôn mà, sống một mình còn hơn bị tức ở nhà họ Văn." Văn Ý tìm một hòn đá rồi ngồi xuống, tiện tay kéo cây cỏ đuôi cáo bên cạnh, tùy ý đan thành một chiếc nhẫn đeo lên tay mình.

"Ba tôi sẽ không đồng ý." Chu Thiến Thiến nói xong, cô lại hung hăn nhìn Văn Ý, "Cô cho rằng ai cũng may mắn được như cô sao! Hôn nhân mỹ mãn, ông nội Thẩm và Thẩm tổng che chở cô như vậy. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt gì cô cũng có được vậy, còn tôi lại có kết quả thế này!"

Văn Ý đột nhiên cảm thấy không thú vị nữa, cô nắm cỏ đuôi cáo đi ra ngoài, cô nhìn Chu Thiến Thiến, "Cô thật sự cảm thấy tôi may mắn?"

Chu Thiến Thiến ngẩn người ra.

Sau giờ ngọ, ánh nắng chiều vừa phải, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của Văn Ý. Hôm nay cô không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mộc mạc, nhưng cũng đủ khiến cô trông xinh đẹp. Chị Chu Thiến Thiến đã từng từng nói, Văn Ý không xứng với Thẩm Ôn Đình. Nhưng dựa vào khuôn mặt này, cũng đã đủ khiến chị cô yếu thế hơn.

Chu Thiến Thiến bỗng nhiên nghĩ đến khi mình còn ba bốn tuổi, đã từng nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng nhẹ nhàng như nước. Ngoại hình của Văn Ý rất giống bà ấy, nhưng mà ánh mắt bà ấy không có kiêu căng như Văn Ý.

Cô cũng giống với người phụ nữ dịu dàng như nước kia vậy, số phận không mấy tốt đẹp, thậm chí còn có chút bi thương. Nhưng kết cục của bọn họ khác nhau.

"Bọn họ hình như nói xong rồi." Văn Ý vươn người một cái, "Đi vào thôi."

"Văn Ý." Chu Thiến Thiến ở phía sau gọi cô, "Trước đây tôi chẳng qua là..." Lời đến miệng rồi, cô cũng không biết nên nói như thế nào.

Từ nhỏ Chu Thiến Thiến đã được chiều hư, nhìn thấy các cô bé xinh đẹp khác cô sẽ không thích, vì vậy luôn muốn bắt nạt. Sau đó trưởng thành, cô ghen tị vì Văn Ý có được tất cả, thường xuyên châm chọc cô. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, cô mới là người từ đầu đến cuối bắt nạt người ta.

Văn Ý quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hơi ngước lên, khoảng thời gian gần đây cô gầy đi, đường nét trên khuôn mặt rất xinh, "Chu Thiến Thiến, cô đừng nói xin lỗi tôi, tôi không tha thứ cho cô đâu."

Cho dù là cô vô tình, cho dù là lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không có nghĩa là cô có thể làm thánh mẫu một lần. Những vết thương kia đã hình thành, không có gì để hoài nghi cả.

Văn Ý vẫn rất lịch sự, tiễn người nhà họ Thẩm ra ngoài.

Dì giúp việc nhẹ nhàng xoa bóp bả vai đang đau nhức của ông nội Thẩm, không nhịn được mà nói một câu, "Ông Thẩm, sao ông lại làm vậy, uổng công để cho bọn họ lợi dụng."

Ông nội Thẩm thở dài, ông nói, "Ôn Đình có cách làm việc của riêng mình, như nó vẫn còn trẻ, cân nhắc không được thấu đáo. Tôi đã già rồi, thời gian còn lại không có bao nhiêu, những ngày còn ở đây, có thể làm được chút gì đó cho Tiểu Ý."

Dì giúp việc vội vàng kêu lên ba tiếng, "Không nhắc đến những chuyện không may mắn nữa, ông ấy, vẫn còn trẻ lắm. Văn Ý còn nói sau này sẽ sinh cháu gái cho ông, còn nói nhất định sẽ quậy phá nhà ông đấy."

Ông nội Thẩm ôn hòa mỉm cười, "Vậy cũng không được. Bảo bối của tôi, chỉ có một mình Tiểu Ý."

Văn Ý vừa mới trở lại, cô chỉ nghe được câu này. Hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ hoe.

Chu Thiến Thiến nói không sai, cô rất may mắn. Chỉ một điều may mắn này thôi, cũng đủ để cho tha thứ hết tất cả những bất công, những ly biệt trước đây.

Cô sụt sịt mũi, Văn Ý gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Ôn Đình: Thẩm Ôn Ôn, em nhớ anh.

Đầu bên kia lại trả lời rất anh: Lại gây họa à?

Văn Ý: "..." Em mà còn ảo tưởng rằng anh có thể học được cách lãng mạn thì em chính là heo!

Lần này Thẩm Ôn Đình đi công tác hơn nửa tháng, ngày anh về nước, Văn Ý bị ông nội Thẩm đuổi ra sân bay đón anh.

Thời tiết giữa tháng tư, Văn Ý cởi chiếc áo khoác dày cộp bằng vải bông ra, mặc lên người một chiếc váy nhỏ. Cô mang đôi giày bốt dưới chân, đôi chân dài thẳng tắp xinh đẹp của cô đã thu hút sự chú ý của nhiều đấng mày râu.

Bạch Cảnh đi bên cạnh Văn Ý, cười nói, "Mấy ngày nay phu nhân gầy đi không ít."

Văn Ý sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi của mình, cô rất hài lòng, "Cũng đã sang tháng tư rồi, không gầy thì mặc đồ không đẹp."

Bạch Cảnh cũng là con gái, đương nhiên cũng hiểu được tâm trạng của Văn Ý, cô mỉm cười rồi nói, "Chỉ sợ là Thẩm tổng không vui."

"Không để ý đến anh ấy." Văn Ý hừ một tiếng.

Vẫn còn một chút thời gian, Văn Ý nhàm chán lướt điện thoại, bây giờ cô mới nhớ ra để trả lời tin nhắn của biên tập truyện tranh Tiểu Minh.

Văn Ý: Trước đây vài ngày nhà tôi có xảy ra chút chuyện, chuyện truyện tranh tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Nhưng mà tôi có một điều kiện, không chỉ là truyện tranh giữa tôi và chồng tôi, sẽ có rất nhiều người quan trọng với tôi ra sân.

Cô nghĩ kỹ rồi, trí nhớ của cô không được tốt cho lắm. Nhưng cô cũng muốn đem hết tất cả những người quan trọng trong cuộc đời mình, ghi nhớ lại từng người từng người một. Cho dù sau này cô già rồi trở nên đãng trí, cô cũng có thể đọc truyện tranh để nhớ lại.

Vừa mới trả lời xong, ánh sáng trước mặt bỗng nhiên bị chắn lại, Văn Ý hơi ngẩng đầu lên nhìn, đã lâu rồi cô không nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đứng trước mặt mình.

Anh hiếm khi mặc một chiếc áo len tối màu, so với trang phục lúc bình thường, đúng là trẻ ra không ít.

Văn Ý nhìn anh mỉm cười dịu dàng, cô vừa mới đứng dậy, đã bị Thẩm Ôn Đình ôm vào trong lòng.

Trong lòng anh vẫn có mùi trà thoang thoảng, chỉ là không giống với trà Phổ Nhĩ mà gần đây cô hay uống. Mà thoang thoảng, giống như mùi hoa nhài.

"Thẩm..."

Cô còn chưa nói xong, Văn Ý đã cảm nhận được Thẩm Ôn Đình ôm cô chặt hơn.

Nhiệt tình như vậy?

Văn Ý hoài nghi, cô ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhưng chỉ có thể nhìn được gò má của anh. Hình như anh gầy hơn một chút, đẹp trai hơn một chút.

"Văn Ý." Đã lâu rồi cô không được nghe thấy giọng nói của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý bị giọng nói trầm trầm này của anh câu hồn đi, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, muốn nếm thử mùi vị của anh.

"Anh nhớ em." Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, vừa chạm vào đã tách ra.

Trái tim Văn Ý đập như trống chầu.

Ồ, cô là heo.