Đầu Ngón Tay

Chương 1: Nghe nhưng chưa thấy, thấy nhưng chưa gặp



1. Nghe nhưng chưa thấy - Thấy nhưng chưa gặp.

Văn Bảo Hoa sinh vào giai đoạn giữa những năm 80, học vấn cao, dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự, không những thế còn xinh đẹp, giỏi giang. Từ nhỏ cô đã là một cô gái ngoan ngoãn, tốt nghiệp đại học cực kỳ thuận lợi, xung quanh kết vài người bạn tri kỉ rất tốt, cuộc sống như một vòng tròn cố định, khi cô đến tuổi kết hôn, cũng vô cùng tự nhiên mà tuân theo quỹ đạo nhân sinh, rục rịch chuẩn bị tổ chức đám cưới.

Cô lựa chọn dịp lễ được người dân Trung Quốc cho là mang tính biểu tượng đặc biệt - lễ Quốc Khánh. Người lớn trong nhà lật tới lật lui quyển hoàng lịch, loại bỏ hết những hôm bận rộn, cuối cùng chọn được ngày mùng 3 tháng 10, họ hàng biết tin liền kéo đến đông đúc.

Cũng may chuyện này không thành vấn đề đối với gia đình cô, chỉ cần gọi điện thoại, thuê một khách sạn thật tốt, bao việc vụn vặt đều được giải quyết hết, cô chỉ còn phận sự vui vẻ mà ngồi chờ đến hôn lễ thôi.

Lúc Văn Hoa Bảo đang viết thiệp cưới, bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang báo hại cô suýt tí nữa nổ lỗ tai, trong đám bạn bè đồng lứa, cô được xem như kết hôn khá sớm, trên tay cầm một tờ danh sách khách mời, chỉ đành gọi cho từng số từng số một, mong tới thời điểm có thể tận lực náo nhiệt một chút.

Mà nháy mắt đã đến ngày trước ngày kết hôn của cô đúng một ngày.

Mai cô sẽ cưới một người tên là Hạ Bang, bạn cùng học đại học với cô. Vóc dáng Hạ Bang không cao to lắm, cô đi giày cao gót đã gần bằng anh rồi. Vẻ bề ngoài lẫn gia thế của cả hai đều chênh lệch rất lớn, khi mới hẹn hò ai cũng tiếc thay cho cô, vì thế hai người chịu áp lực vô cùng nặng nề. Tính cách Hạ Bang cực kỳ cởi mở, Văn Bảo Hoa lại hướng nội, dịu dàng, hai người bù trừ cho nhau, thế nên tình cảm luôn luôn kiên định. Ngay cả tên cả hai cũng được Hạ Bang giải thích thành 'Hoa hạ nãi thị lễ nghi chi bang', mang ý tứ kiểu hai người là một cặp vợ chồng do ông trời gán ghép.

Cách đây một năm, Hạ Bang đã mua một căn nhà ngay trong thành phố này. Căn nhà thuộc khu chung cư có vườn hoa được chăm chút vô cùng tỉ mỉ, tọa lạc tại nơi ngập tràn sắc biếc, hơn nữa kết cấu phức tạp, không có nhiều hộ gia đình. Văn Bảo Hoa rất thích những nơi sinh hoạt thanh tĩnh như vậy cho nên cô dành cực nhiều thời gian cùng tinh lực trang trí căn nhà, muốn vì người mình yêu xây dựng một tổ ấm tình thương.

Người người kéo về ngay hôm trước hôn lễ. Hạ Bang không phải dân địa phương, bạn bè cha mẹ anh tham dự không ít, tất cả đều vội vàng đi thăm thú nhà mới. Tính khí Văn Bảo Hoa vô cùng tốt, tuy rằng bọn trẻ con to nhỏ đủ cả bày bẩn khắp những nơi cô khổ cực dọn dẹp thì cũng chỉ vui vẻ hớn hở đứng nhìn, lại còn nhét chúng nó đầy một túi bánh kẹo, khiến người nhà họ Hạ hết sức thỏa mãn. Ngoài người nhà họ Hạ ra, cô em họ của Văn Bảo Hoa cũng đến giúp đỡ, cô ấy mai sẽ làm phù dâu, cả ngày hôm nay toàn bám theo cô đảo tới đảo lui.

Phù dâu là con gái chú ba, tên Văn Già La, nó đang kiểm kê xem ngày mai cần chuẩn bị những vật gì, một lúc lâu sau chợt ngẩn người, bảo Văn Bảo Hoa. "Hình như bộ sườn xám dành cho lúc chị mời rượu đã mang đi ủi rồi mà vẫn chưa có ai lấy về."

Văn Bảo Hoa cũng sững sờ, thở dài, quả nhiên hôn lễ bận bịu thế này nhất định tránh không khỏi phạm phải sai sót, thời điểm cô còn đang thầm buồn bực thì trùng hợp, điện thoại reo lên, người gọi là hai cô bạn học chung cấp ba, họ kêu sắp ghé qua chơi. Cô dứt khoát giao nhiệm vụ cho bọn họ.

Trải qua một chuyến cực nhọc, cuối cùng hai người bạn học kia lấy được bộ sườn xám về, lập tức hướng đến nhà cô.

Cửa vừa mở, thấy Văn Bảo Hoa, cô nàng đứng phía trước nhào tới ôm chầm lấy cô. "Ha ha, cho tớ hưởng tí hỉ khí đi nào."

"Huống Tiểu An!" Văn Bảo Hoa cũng thập phần hưng phấn, cô ôm Huống Tiểu An, vẫy vẫy tay với người đứng đằng sau. "Thập Thất, mau vào đi!"

Thập Thất, tên thật là Từ Thời Thê, có điều vì đồng âm cho nên từ lúc nàng còn học trung học vẫn hay bị bạn bè gọi là Thập Thất.

Huống Tiểu An cùng Từ Thời Thê đều là bạn thân thời cấp ba của cô. Tuy nhiên ban đầu vốn cô chỉ quan hệ cực kỳ tốt với Huống Tiểu An, mà Huống Tiểu An lại là bạn chí cốt của Từ Thời Thê, thành ra hai người cũng khá thân thiết. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, bọn họ nhập học tại những trường đại học khác nhau tại những thành phố khác biệt, thế nhưng hàng năm ba người vẫn tụ tập, cảm tình so với thời còn ngồi ghế nhà trường đã sâu đậm hơn rất nhiều.

Huống Tiểu An công tác tại nước ngoài, trùng hợp quay về nhân dịp nghỉ hè, còn Từ Thời Thê mới từ chức, ở nhà nghỉ ngơi, thế nên lúc nhận được lời mời của Văn Bảo Hoa, hai người cùng khẳng định sẽ tham dự đám cưới, đồng thời chấp thuận ghé qua hỗ trợ cô ngay trước ngày kết hôn.

Từ Thời Thê cầm bộ sườn xám, nàng khẽ mỉm cười nắm tay Văn Bảo Hoa. "Chúc mừng nha!"

Văn Bảo Hoa dẫn hai người vào nhà, miệng vội cảm ơn. Cô thấy trong phòng lúc nhúc toàn người với người, có chút khó xử nói. "Đông quá."

Huống Tiểu An tấm tắc quan sát toàn bộ tầng một, sau đó chỉ chỉ cầu thang. "Có thể lên ngó tí không?"

"Tất nhiên là có thể!" Văn Bảo Hoa nghe thấy tiếng cô em họ gọi mình, bèn mải mốt nói. "Trên đấy không có ai đâu, mấy cậu lên ngồi nghỉ trước nhé, tớ đi một lát rồi sẽ lên theo."

Chủ nhân đã mời thì khách cũng không cần khách khí, đỡ thêm phiền phức cho người ta. Huống Tiểu An là chúa không an phận, lôi xềnh xệch Từ Thời Thê đi lên tầng. Trên đó quả nhiên vô cùng yên tĩnh, nhìn qua thì có hơi rộng rãi hơn so với dưới kia.

Hướng Nam có một ban công lớn, được một thùy hoa môn* chế tác tinh xảo ngăn cách tiểu khách sảnh, ngoài sân bày một bộ bàn ghế gỗ cây lê xinh xắn, vuông vức, bên trên đặt rất nhiều bánh kẹo, bầu không gian ngập tràn hạnh phúc. Thùy hoa môn hiển nhiên không có cửa, chỉ gắn một tấm rèm mang tính chất tượng trưng, đa phần toàn để mở. Nếu có vị khách nào ưa thích an tĩnh thì có thể kéo xuống, lúc hơi có gió, dù che rèm vẫn có thể dễ dàng ngắm nhìn thế giới cả nội và ngoại.

*một kiểu cửa trong kiến trúc thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu

"Phong cảnh nơi này thật đẹp...." Huống Tiểu An dựa bên lan can ban công, quan sát các thể loại chậu cây cảnh gần đấy rồi lại quay sang nhìn toàn bộ màu sắc xung quanh khu chung cư được lục hóa mà than thở.

"Lại đây ngồi đi." Từ Thời Thê thuận tay kéo rèm cửa lên, cười ngồi xuống, bốc một viên kẹo, a, thực sự ngọt thấu tận xương.

Huống Tiểu An liền đi đến, sau đấy hạ thấp giọng hỏi Từ Thời Thê. "Cậu đã gặp chồng cậu ấy chưa?"

Từ Thời Thê gật đầu. "Mới gặp qua có một lần."

"Nghe đâu là người rất bình thường, đứng lẫn trong đám đông hoàn toàn không thể phát hiện ra được." Gương mặt Huống Tiểu An tiếc nuối. "Nhớ hồi còn học cấp ba không phải Bảo Hoa toàn ôm đống tiểu thuyết ngôn tình, rồi thì suốt ngày chỉ trời chỉ đất thề thốt sẽ đi tìm hoàng tử bạch mã hay sao?"

"Dù sao đã là chuyện lúc học trung học rồi!" Từ Thời Thê cười. "Hoàng tử bạch mã chỉ thuộc về thời tóc mây, lúc cậu ấy lớn thì vương tử cũng già."

Huống Tiểu An xem chừng vẫn phiền muộn. "Điều kiện của Bảo Hoa luôn cho phép cậu ấy tìm được người tốt hơn mà, ít nhất cũng phải loại đàn ông cao to, chững chạc, sự nghiệp triển vọng chứ, thế mới thực hiện được giấc mơ lên làm bà chủ lớn."

Từ Thời Thê chỉ tay bao quát căn phòng hiện tại. "Thế này chưa đủ à?" Nàng lắc đầu. "Có rất nhiều người bận rộn cả đời chỉ để phấn đấu mua một ngôi nhà, Hạ Bang bây giờ đã có khả năng này, thực sự tốt lắm rồi."

Huống Tiểu An suy ngẫm một chút về gia cảnh nhà Bảo Hoa, nhún vai. "Vẫn có cảm giác kém quá xa."

"Con người ta rồi sẽ thay đổi mà." Từ Thời Thê an ủi cô.

Huống Tiểu An nhướng mày nhìn nàng. "Vậy còn cậu thì sao?"

Từ Thời Thê sững sờ, bật cười. "Tớ thì làm sao, sống cực kỳ khoái hoạt đó nha."

"Cắt." Gương mặt Huống Tiểu An hiếu kỳ. "Trong số những người tớ quen biết thì cậu là người có tiêu chuẩn cao nhất đấy, yêu cầu hình tượng hoàn mỹ. Có khi nào do vậy nên giờ vẫn còn độc thân không?"

Từ Thời Thê thực sự nghe về vấn đề này nhiều lần lắm rồi, nàng ung dung đáp. "Người và người không ai giống ai. Cậu nói đúng, nếu là tớ, dù cho Hạ Bang có mọc thêm tài cán, bồi thêm năng lực, lại ôn nhu, săn sóc cũng không lọt vào mắt xanh của tớ. Không sai, tớ có hơi theo khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng định nghĩa hoàn mỹ đối với tớ mà nói, như uống một hớp tỳ sương, ngọt đến thương, lệ như đường, cậu chưa từng nghe qua sao?"

*bỉ chi tỳ sương, ngã chi mật đường*: Tình yêu, không ngoài hai trạng thái, trước ngọt sau đắng, hoặc là trước đắng sau ngọt. Cứ như mật đường và tỳ sương (thạch tín). Mật đường dưới lớp áo khoác ngọt ngào hạnh phúc, có lẽ chính là tỳ sương đủ để gây trí mạng, mà ẩn trong tỳ sương kịch độc, có thể chính là sự ngọt ngào vui sướng chúng ta một mực ước mong, hơn nữa quá trình hưởng thụ vị ngọt này sẽ không bị đau đớn.

*

Văn Già La nói qua nói lại đôi lời cùng chị họ liền bị bà chị ra lệnh đem ít đồ uống lên lầu, bảo có hai người bạn thời cấp ba đang ở trên đấy.

Tầng hai hoàn toàn thiết kế theo kiểu truyền thống Trung Quốc, hèn chi cực kỳ tĩnh lặng, thời điểm Văn Già La bước cầu thang, rõ ràng tai cô cảm nhận được sự yên bình, mà dưới chân vẫn nhuốm chút ồn ã. Cô lên tầng liền đưa mắt quan sát, tiểu khách sảnh không có ai. Lớp lót dép mềm mại tiếp xúc với mặt sàn bằng gỗ không phát bất kỳ âm thanh nào, thành ra có hơi hướng giống như kẻ trộm. Văn Già La tự cười nhạo bản thân khi bỗng dưng nảy sinh ý nghĩ như vậy, đang định đi tìm người thì đột nhiên nghe thấy có tiếng trò chuyện từ phía ban công vọng lại.

Thanh âm tựa như gió xuân những ngày tháng ba, chậm rãi lay động bên lỗ tai cô, trong phút chốc bao ồn ào dưới lầu hoàn toàn lặng tắt, cảm giác hưởng thụ ngập tràn thính giác. Mà thanh âm này nhẹ nhàng rơi từ tai xuống miệng, ngọt như pha mật, lúc lưỡi cuộn lại liếm láp lại có chút dính răng đầy lưu luyến. Điều thần kỳ nhất chính là tư vị ấy còn có thể thấm sâu vào huyết dịch, chuyển về tim, rồi lại lan truyền khắp tứ chi, khiến cho người ngợm thoải mái cùng bình tĩnh chưa từng thấy.

Văn Già La ngây ngẩn, cô chưa từng nghe giọng nói nào dễ nghe nhường ấy, quên luôn việc mình định làm, thậm chí thanh âm kia đang nói cái gì cũng chả biết, chẳng qua dưới đáy lòng dần dà xuất hiện một vòng xoáy nước, đầu óc hơi choáng váng.

"Già La, em ở trên đấy à?" Văn Bảo Hoa đứng bên chân cầu thang, gọi vói lên.

Trong nháy mắt Văn Già La thức tỉnh, tay cầm hai chai nước xoay lưng chạy xuống lầu.

Tiếng của Văn Bảo Hoa cũng thu hút sự chú ý hai người đang nói chuyện ngoài ban công.

Gần như đồng thời, Từ Thời Thê quay người vén rèm cửa sổ, cùng Huống Tiểu An dõi theo một bóng lưng chạy xuống lầu. Hai người trố mắt nhìn nhau, không phải là do phát hiện có người nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, mà là bởi bóng lưng này có phần.... quá đỗi gầy yếu.

"A, tớ biết đấy là ai!" Huống Tiểu An vỗ một phát lên bàn. "Tớ từng nghe Bảo Hoa kể qua, cậu ta có cô em họ gầy ơi là gầy, gầy đến nỗi gió thổi cũng bay."

Từ Thời Thê không nhịn được cười, mặc dù vậy không tốt, nhưng thật sự đúng là nói rất chuẩn. Bóng lưng vội vã rời kia thực sự gầy kinh khủng, bây giờ lại đang mùa hè, lộ tay lộ chân, hoàn toàn khoe ra cho người khác biết cái gì gọi là da bọc xương. Hiện tại nhiều cô nàng nghĩ xương mới đẹp, thế nhưng gầy đến nỗi ngay cả eo cũng tìm không thấy thì so với mập nhìn không ra eo còn đáng buồn hơn.

Bỗng nảy sinh chút tò mò khuôn mặt của một người vóc dáng que tăm như vậy sẽ như thế nào, chắc cũng là kiểu nếu ngồi đối diện liền ăn không ngon, uống không yên, nhìn mà khó chịu nhỉ. Từ Thời Thê hơi nuối tiếc, có người chị đảm đang như Bảo Hoa, sao em gái kia có thể gầy đến như vậy.

"Tớ thấy chủ nghĩa hoàn hảo của cậu nhất định cũng bao gồm cả tiêu chuẩn gầy quá không được mà béo quá cũng không xong, thật tình, đúng là một cô gái nhìn mặt mà bắt hình dong!" Huống Tiểu An cười nói.

Từ Thời Thê tránh không khỏi cười khanh khách, cũng không phản đối ý kiến của cô.

Sau một hồi, Văn Bảo Hoa rốt cuộc cũng rảnh rỗi đi lên tầng, còn mời hai người ghé thăm phòng ngủ bố trí cực kỳ đặc biệt của mình. Từ Thời Thê và Huống Tiểu An cùng giúp cô chuẩn bị cho đêm tân hôn. Huống Tiểu An chịu trách nhiệm thổi bóng bay, gì chứ cô luôn luôn là người sở hữu thể lực đủ để quật chết tươi một con cọp, kia chỉ là một quả bóng bay, cô còn không thèm dốc hết toàn lực. Từ Thời Thê bắt đầu tháo từng bó từng bó lớn hoa hồng, mới đầu còn tỉ mẫn xé cẩn thận mỗi bông một, về sau phát nản cầm tất cả các đóa phá tung hàng loạt.

Thời điểm rải cánh hoa hồng quanh phòng, sàn nhà ngổn ngang một màu đỏ tươi. Từ Thời Thê thật ra chả thấy cảnh tượng ấy đẹp ở chỗ nào, vừa bừa bộn vừa cũ rích, cũng chẳng biết Bảo Hoa có thực sự hưởng thụ được cái gì từ trong đống bùi nhùi kia không.

Trên thực tế, lãng mạn bất quá chỉ là một màn kịch, dĩ nhiên, Từ Thời Thê sẽ không nói câu này ra ngoài miệng.

Lời bạn Editor: Dạo này mình hơi bận, song các bạn hãy cứ yên tâm, đây là một cái hố mềm thật mềm, êm thật êm, mỗi tội sâu thôi, nhưng mà yên tâm nhảy đi nhé:xx