Đấu Phá Hậu Cung

Chương 87: Vô đề (hai)



Edit: Fuly

Nhìn bóng lưng Minh Thâm dần khuất sau cửa cung, Tần Vũ đứng lặng cả nửa ngày, mới xoay người rời đi.

Chẳng hai để ý, trong góc khuất có một tiểu thái giám đã đứng ở đây từ lâu, chờ bóng dáng của hai người khuất xa, hắn mới lặng lẽ bước ra từ sau lưng con sư tử đá, rồi bình tĩnh đi về một hướng khác.

Hắn đi thẳng đến Nhạc Thanh điện, trong đại điện có một nữ nhân đang cúi đầu cắm hoa, thấy hắn tới, nàng không nói gì, chỉ ra hiệu cho Bích Chân. Bích Chân liền hạ lệnh cho cung nhân lui ra hết chỉ để lại Vân Nhất.

Tiểu thái giám này là tâm phúc do Lục Khê bồi dưỡng, nói là tâm phúc thì cũng chưa đúng lắm, nhưng chuyện thám thính tin tức đều phải dựa vào hắn.

Thái giám này tên là Sở Tín, là bạn tốt của Tiểu Thuận lúc còn làm việc dưới trướng Cao Lộc, bởi vì hai người vào cung cùng lúc, cùng chịu quá trình đau khổ từ nam nhân biến thành thái giám, nên nhanh chóng trở thành tri kỷ.

Lục Khê cảm thấy hắn có thể tin dùng được, liền đến chỗ Cao Lộc mượn người, với địa vị hôm nay của nàng, muốn nhận thêm một tiểu thái giám chẳng có gì là khó.

Sở Tín trần thuật lại những lời hắn nghe được từ cuộc nói chuyện giữa Minh Thâm và Tần Vũ, thấy Lục Khê trầm tư rồi cười khẽ, trong lòng biết tin tức này hữu dụng, liền vui mừng muốn lui ra.

Lục Khê mỉm cười liếc hắn một cái, nói với Bích Chân: "Đến Khố phòng chuẩn bị vài cuộn vải tốt, sắp đến mùa đông rồi, cố gắng làm cho xong quần áo trong mấy ngày này, đến thời gian gặp người thân, đưa cho Sở Tín để hắn tặng mẫu thân."

Bích Chân cúi đầu nhận lệnh.

Sở Tín rất cảm kích, lúc trước hay nghe Tiểu Thuận nói vị Lục Chiêu nghi này hiền hòa thiện lương, hôm nay tự mình thể nghiệm mới biết, phục vụ một chủ tử tốt quả thực là chuyện may mắn đối với kẻ làm nô tài.

Sau khi Sở Tín lui ra, Lục Khê ngồi nhìn hoa cỏ suy nghĩ đến thất thần.

Nếu Thái hậu đề cập đến chuyện hoàng thượng đi Tô Châu tuần tra, tất nhiên là đã nắm chắc mười phần. Nhưng chuyện này, đến cả mình hoàng thượng cũng không tiết lộ, vậy Thái hậu biết được bằng cách nào?

. . . . . . Trừ phi, Thái hậu sẽ cố ý sắp xếp chuyến đi này.

Tô Châu.

Tô Châu.

Lục Khê lẩm nhẩm cái tên này, chợt hoảng hốt.

Lăng mộ của Tiên hoàng không phải ở Tô Châu sao?

Vào thu, không khí mát mẻ, nghe nói không ít dưa và trái cây đều đã chín, Lục Khê đột nhiên nổi hứng, muốn nếm thử dưa xanh, nhưng Lục chiêu nghi của chúng ta lại không muốn thứ có sẵn ở ngự thiện phòng mà thích trải nghiệm cảm giác thích thú tự tay hái.

Vân Nhất nhỏ giọng nói: "Nhưng nương nương, trong hoàng cung này chỉ có Trường Nhạc cung là trồng dưa xanh thôi. . . . . ."

Ngày xưa Nguyệt Dương Phu nhân từng khắc thơ lên dưa, một bài Kinh Thi《 Phong Vũ 》được nàng ta khắc lên một cách hoàn hảo trên trái dưa xanh nho nhỏ, lúc hoàng thượng bước vào Trường Nhạc cung nhìn thấy quả dưa xinh xắn kia, liền càng thêm sủng ái nàng ta, trở thành hậu cung không đối thủ.

Có lúc, làm hoàng thượng động lòng không phải là tài văn chương xuất sắc, cũng không phải dung mạo khuynh thành, mà là sự chân thành như vậy thôi.

Dù sự chân thành này không thực như cái hắn nhìn thấy, nhưng cũng đủ khiến ngươi đặc biệt hơn người, vậy là đã thành công rồi.

Mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi Lục Khê thường nghe Bích Chân và mấy vị cô cô mới được phân đến Nhạc Thanh điện kể lại những chuyện cũ trong cung. Những cung nữ này có ánh mắt rất tinh tường, đoán nằng vị chiêu nghi trước mặt sau này ắt vinh sủng lục cung, nên đều tận tâm tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng.

Về việc vì sao Sở Nguyệt Dương được sủng ái, Lục Khê tất nhiên cũng biết được không ít.

Nàng để ly trà trong tay xuống, cười híp mắt xoay xoay bả vai, lười biếng nói: "Đi thôi, cũng chỉ là hái mấy quả dưa xanh, ắt hẳn Nguyệt Dương Phu nhân không phải là người nhỏ mọn như vậy đâu. . . . . . Hơn nữa, Bổn cung nghe nói gần đây nhị hoàng tử không được khỏe, Nguyệt Dương Phu nhân liên tục gửi thư, cầu xin hoàng thượng cho nàng ta gặp nhị hoàng tử, dù sao cũng là máu mủ, vào lúc này chắc hẳn đang rất nóng lòng. Bổn cung phải đến Trường Nhạc cung an ủi nàng ta một chút, cho tận tình nghĩa tỷ muội ngày xưa."

Nàng xưng "Bổn cung", mặc dù đang cười, nhưng mỗi một câu một chữ đều chẳng mang theo chút nhiệt độ nào.

Những kẻ ngày xưa hại nàng, một người nàng cũng không bỏ qua, huống chi là hung thủ gián tiếp hại chết con nàng?

Trong sân, Sở Nguyệt Dương đang ngắm mấy dàn dưa xanh mởn thì chợt nghe bên ngoài truyền đến không ít tiếng bước chân, không nhanh không chậm, ung dung tự tại như đang chơi trò mèo vờn chuột.

Nàng ta vội để mấy quả dưa trong tay xuống, xoay người bước ra liền nhìn thấy Lục Khê mang theo cung nữ thái giám mỉm cười đi vào.

"Đã lâu rồi không gặp, muội muội quả thực rất nhớ tỷ."

Lục Khê kiều diễm thướt tha, bộ cung trang vàng nhạt tà dài quét đất làm nổi bật làn da trắng nõn, búi tóc Trục Nguyệt hoàn mỹ hiển lộ chiếc cằm thon, gương mặt trái xoan tinh tế, nhưng làm người khác khó rời nhất chính là đôi mắt, trầm tĩnh như nước, nhưng vẫn ánh đầy vẻ tinh anh.

Sở Nguyệt Dương thất thần, chợt phát hiện mình quả thực ngu xuẩn, vậy mà chưa bao giờ nhìn ra dưới vẻ ngoài dịu dàng kia là sự quyết tuyệt tàn nhẫn.

Sao nàng ta lại xem một con hồ ly đầy dã tâm thành một con nai ngoan ngoãn cơ chứ?

Giờ phút này, Sở Nguyệt Dương không thể không lộ ra nụ cười trầm tĩnh, không chút nhún nhường trước Lục Khê: "Nghe nói muội muội được tấn thăng làm Chiêu Nghi, tỷ tỷ còn chưa kịp chúc mừng... lại để ngươi phải đích thân đến đây thăm tỷ tỷ, câu chúc mừng này của tỷ đến chậm, mong muội muội đừng trách."

Lục Khê mỉm cười nhìn nàng ta, sao nàng lại không nhìn ra được nàng ta đang châm chọc nàng đến ra oai thị uy chứ?

"Nếu tỷ tỷ nghĩ muội đến đây để nhận câu chúc mừng thì lầm rồi. Dù muội muội được tấn thăng Chiêu Nghi, nhưng so ra vẫn thấp hơn tỷ mấy bậc đấy." Nụ cười bên môi dần mở rộng, tựa như hoa trong gương trăng trong nước: "Không hiểu sao dạo này muội rất thèm dưa xanh nên mới đến Trường Nhạc cung của tỷ."

Chỉ một câu liền khiến sắc mặt Sở Nguyệt Dương trở nên khó coi.

Nàng ta âm trầm nhìn Lục Khê, cười nói: "Nếu muội muội muốn ăn dưa xanh, cần gì phải tới Trường Nhạc cung của ta để hái chứ? Đồ ở Ngự Thiện Phòng còn tốt hơn của ta nhiều."

Lục Khê khẽ nhíu mày; "Cũng không biết sao, gần đây muội lại rất thích ăn chua, chẳng lẽ chỉ mấy quả dưa xanh tỷ cũng không muốn cho muội?"

Nói xong, nàng chậm rãi đi về phía dàn gỗ, dưa xanh trĩu quả ẩn hiện sau mấy phiến lá.

Nụ cười bên môi càng thêm rực rỡ, dịu dàng như gió xuân tháng ba.

Lục Khê lơ đãng nâng một quả dưa lên, khẽ nhìn, quả nhiên, trên mặt vỏ có khắc một bài thơ:

Gió thảm mưa sầu, tiếng gà vang vọng. Vừa gặp quân tử, sao chẳng muốn xa.

Gió mưa lất phất, gà kêu liên miên. Đã gặp quân tử, lòng chẳng muộn phiền.

Mưa gió mịt mù, tiếng gà vang mãi. Đã gặp quân tử, sao lại không vui.

Tiện tay ngắt quả dưa xuống, Lục Khê khẽ vuốt vật nhỏ trong tay, cười như không cười xoay người lại nhìn khuôn mặt xám ngắt của Nguyệt Dương Phu nhân .

"Tỷ tỷ thật có nhã hứng, quả dưa xanh đáng yêu như vậy, nếu không phải lấy được từ Trường Nhạc cung, sợ rằng muội sẽ nghĩ rằng đây là kiệt tác của tiểu thư nhà nào đang chuẩn bị xuất giá đấy."

Sở Nguyệt Dương nhìn nàng, khí lạnh trong mắt như một chiếc dao găm.

"Chỉ tiếc tuổi tỷ tỷ cũng không còn nhỏ nữa, mấy chuyện ngây thơ như thế này đừng nên làm thì tốt hơn, muội đây là đang suy nghĩ cho tỷ tỷ, cùng một kế mà dùng nhiều lần, làm sao có hiệu quả tốt như lần đầu tiên được? Lần đầu tiên, là vì đúng thời điểm, hành động ngây thơ hòa với người khả ái, tất nhiên sẽ khiến người khác yêu thích. Nhưng hiện nay, tỷ tỷ đã là hoa tàn ít bướm, cần gì lặp lại chiêu cũ để tranh sủng chứ? Chỉ vẽ thêm chuyện cho người khác bàn tán lúc rãnh rỗi mà thôi."

Sở Nguyệt Dương yên lặng nhìn nàng: "Ta muốn làm gì là chuyện của ta, không tới phiên ngươi khua môi múa mép ở đây, ngày xưa lúc ta đang được sủng ái thì không biết ngươi còn đang ở đâu đấy."

Lục Khê bật cười: "Đúng vậy, ngày xưa lúc tỷ tỷ được sủng ái, muội muội còn không biết đang ở đâu; nhưng hôm nay lúc muội muội được cưng chiều, thì có ai thèm quan tâm tỷ tỷ đang ở đâu cơ chứ?"

Sự bén nhọn cùng hung hãn của nàng, chỉ có lúc đối mặt với cừu địch như vậy thì mới bộc lộ ra hết.

Mặt Sở Nguyệt Dương tái đi, nhưng vẫn không thốt thêm lời nào nữa.

Lục Khê cầm lấy quả dưa, dịu dàng cười, cuối cùng lại gần bên tai nàng nói khẽ: "Ngươi hại con ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đáp lễ thế nào đây?"

Sắc mặt trấn định của Sở Nguyệt Dương nhanh chóng vỡ vụn, run giọng nói: "Ngươi định làm gì Hạo Diệc?"

"Ngươi nói thử xem?" Lục Khê đẩy vấn đề lại cho nàng ta, mỉm cười rời đi.