Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh

Chương 127



Tiêu Long nói ra một trận, lập tức khiến cho Tiêu Viêm một chút được khai sáng, trong lòng có một suy đoán.

"Bọn họ liệu có phải là người của Ma tộc không?" Tiêu Viêm trong lòng suy đoán."Cái này ta không dám xác định, nhưng thực lực của bọn hắn thực sự cường đại, Y Ma giáo đều cung kính nghe mệnh lệnh của bọn hắn, có lẽ Y Ma giáo là một chi nhánh nhỏ của Ma tộc." Tiêu Lập có tiếp xúc nhiều nhất với người áo đen, nên hắn có khá nhiều thông tin."Lại là Y Ma giáo!" Tiêu Viêm nắm tay chặt lại.

"Tiên tổ, liên lụy các ngươi.

Ta đã đại khái đoán được nguyên do rồi, ta nhất định phải mau chóng rời đi, nhưng Tiêu Kỳ thì ta không thể mang đi, quá nguy hiểm""Nguy hiểm cũng phải mang đi, ở lại còn nguy hiểm hơn!" Tiêu Long gắt gỏng, "Ở lần luyện chế Đế phẩm đan dược đầu tiên của ngươi, ta cùng Tiêu Lập lão đầu đánh cược, nếu như người luyện chế thành công, liền đem Tiêu Kỳ gả cho ngươi.

Ngươi thành công, sở dĩ Tiêu Kỳ là nữ nhân danh chính ngôn thuận của ngươi, lúc đầu còn có thể trì hoãn chuyện này cho ngươi, nhưng bây giờ có chuyện này đột nhiên xảy ra, chúng ta chỉ có thể hối thúc ngươi thôi."Nghe Tiêu Long nói vậy, Tiêu Viêm vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu Kỳ nhìn về phía Tiêu Lập thấy Tiêu Lập yên lặng gật đầu.

"Cái này.

..

Nhưng.." Tiêu Viêm thực sự không biết nên nói gì cho phải, đang muốn nói mình đã sớm có thê thất tại Đấu Khí đại lục "Làm sao? Ta và Tiêu Lập tiên tổ không được làm chủ chuyện này của ngươi sao? Ngươi có phải là tôn tử của Tiêu gia không?" Tiêu Long có chút gấp."Oanh --" Đúng vào lúc này, bên trên bầu trời truyền đến một tiếng vang trầm, toàn bộ Tiêu tộc đều kịch liệt rung động một cái.

Tiêu Lập vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương xa, sau đó quay đầu nói với Tiêu Lập: "Bọn hắn tới rồi!" Tiếng ầm ầm bắt đầu vang vọng không ngừng, mỗi lần tiếng ầm ầm vang lên, đều nương theo một lần kịch liệt run rẩy.Tiêu Lập chau mày: "Bọn hắn đang công kích vào hộ tộc đại trận.

Hộ tộc đại trận xem ra cũng ngăn cản không được bao lâu nữa, thực lực bọn hắn quá mạnh."Nói xong, lần nữa nắm tay Tiêu Kỳ bỏ vào trong tay Tiêu Viêm, giọng nói có chút khàn khàn: "Xin lỗi hài tử, gia gia không có bảo vệ tốt các ngươi." "Gia gia dập đầu xin hai đứa hãy mau rời đi." Tiêu Lập có chút nghẹn ngào, lúc này đôi mắt già nua đã thấm ướt.Tiêu Viêm cùng Tiêu Kỳ lúc này đã không thể nói lại cái gì.

Tiêu Viêm nắm tay Tiêu Kỳ, kéo Tiêu Kỳ quỳ gối trước mặt Tiêu Lập, khấu đầu ba cái.

Nhìn thấy cảnh này, nước mắt từ trên khuôn mặt già nua của Tiêu Lập bỗng chảy xuống từng dòng.

Tiêu Lập nhẹ nhàng gạt đi nước mắt: "Đứng lên đi." Tiêu Viêm nắm tay Tiêu Kỳ chầm chậm đứng lên.Tiêu Kỳ bị Tiêu Viêm nắm tay, không khỏi có chút thẹn thùng, trên mặt càng đỏ bừng.

Tiêu Lập vuốt đầu Tiêu Kỳ, thâm tình dặn dò: "Kỳ nhi, nhớ kỹ nhất định phải nghe theo Tiêu Viêm, tương lai Tiêu tộc trông cậy vào các ngươi."Tiêu Kỳ nghe nói như thế, nét mặt đỏ bừng lập tức tán đi, một cảm giác lo lắng bỗng hiện trong đầu, nàng không biết, liệu sau khi nàng cùng Tiêu Viêm trốn đi thì còn có cơ hội gặp lại gia gia của mình hay không, trong lúc nhất thời, hai dòng nước mắt chảy ra..