Dấu Răng

Chương 2



Edit: Hâm Còi

Ra khỏi thang máy, Trì Lục từ chối ý tốt của Văn Hạo. Cô không muốn ra ngoài ăn, càng không muốn đi ăn cùng Văn Hạo. Văn Hạo thấy cô quang minh chính đại nói thế thì giật mình: “Không đi ăn sao?”

Trì Lục thẳng thắng nói: “Em muốn nghỉ ngơi trước.”

Đến mức này Văn Hạo cũng không miễn cưỡng nữa. Anh ta biết tính tình Trì Lục như thế nào, bên ngoài thì dễ nói chuyện nhưng thực tế lại cực kỳ cố chấp, quen biết cô đã hơn hai năm nên cũng không vội vàng làm gì.

“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt. Anh ở tầng trên, có chuyện gì gọi điện cho anh.”

Trì Lục gật đầu.

Phòng khách sạn rất lớn, ngoài cửa sổ chính là tòa nhà biểu tượng của Giang Thành. Rất nhiều du khách tới đây sẽ qua bên đó chụp ít ảnh lưu niệm.

Lúc Trì Lục đến Giang Thành lần đầu tiên, bừng bừng khí thế lôi kéo Bác Diên đi khắp nơi. Ngày đó, lần đầu tiên cô mang giày cao gót, nhưng bởi vì địa điểm nổi tiếng, người xếp hàng rất nhiều, Trì Lục đứng một hồi cảm thấy mệt mỏi, chân đau đến mức chẳng muốn đi nữa. Cô ôm Bác Diên vừa làm nũng vừa oán trách, yếu ớt đến mức anh cũng hết cách. Cuối cùng, Bác Diên vừa khích lệ đủ đường, vừa kéo cô cõng trên lưng, khiến những người chung quanh ngoái đầu lại nhìn bọn họ.

Khi đó Trì Lục bị đứt sợi dây e thẹn, lại chẳng biết ngượng ngùng là gì. Cô ôm cổ Bác Diên, lối hết những lời khuyên nhủ ban nãy anh nói trả lại trên người anh.

Chuông điện thoại vang lên, Trì Lục thoát ra khỏi ký ức ngày xưa, mí mắt run lên, cúi đầu xuống nhìn di động, là Quý Thanh Ảnh gọi đến.

“Alo.”

Trì Lục nhận điện thoại, tiện thể đi tới mép giường.

Quý Thanh Ảnh nghe giọng cô, khóe môi cong lên: “Thế nào?”

Trì Lục: “Hả?”

“Cái giọng điệu này của cậu là vẫn còn tiếc nuối vì bỏ lỡ buổi họp báo đúng không?”

Trì Lục chui đầu vô gối cọ cọ tới lui: “Làm gì có.”

Với cô mà nói, có tới kịp buổi họp báo thì nhiều nhất chỉ có thể đứng xa liếc mắt nhìn Bác Diên mà thôi, nhưng cuộc gặp gỡ bất ngờ vừa nãy lại quá gần gũi quen thuộc.

Quý Thanh Ảnh bật cười: “Còn không đúng hả? Tớ vừa nghe được một tin tức ở chỗ lão bác sĩ Phó nhà tớ, có muốn nghe không?”

Mí mắt Trì Lục không buồn nâng lên, nặng nề nhắm lại: “Anh ấy còn chưa đi xa đây đâu.”

Quý Thanh Ảnh khiêu khích hỏi: “Gặp nhau rồi à?”

“Ừ.”

Quý Thanh Ảnh: “Sau đó thì sao?”

Trì Lục im lặng vài giây, lầu bầu nói: “Làm gì có sau đó.”

Quý Thanh Ảnh hiểu ra, cũng không biết nên an ủi cô thế nào, cũng may là Trì Lục tự điều chỉnh tâm trạng khá tốt nên ở những sự kiện như vầy sẽ không để lại kết cục gì quá tệ.

Cô suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng hỏi: “Không nói nữa, cậu gọi tớ chỉ vì chuyện này thôi sao?”

Quý Thanh Ảnh: “Cũng không hẳn.”

“Còn cái gì nữa?”

“Cậu định sau này thế nào?”

Trì Lục ngẩn ra, theo bản năng hỏi lại: “Cái gì?”

Quý Thanh Ảnh: “Tớ hiểu cậu quá rồi, nếu như không có tính toán riêng, cậu sẽ không trở về tham gia sự kiện lần này.”

Hai năm qua Trì Lục vẫn luôn định cư ở nước ngoài, không có ý định hồi hương, Quý Thanh Ảnh biết trong lòng cô có khúc mắc, cũng biết cô chỉ hành động sau khi bản thân đã có kế hoạch thông suốt mọi thứ.

Trì Lục ậm ừ, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào.

“Nói sau đi.” Cô nằm lì trên giường, lắc lắc chân nói: “Tạm thời chưa quyết định được.”

“Được.” Quý Thanh Ảnh cũng không ép cô phải đưa ra câu trả lời: “Quyết định thế nào thì cho tớ biết.”

“Ừ.”

Quý Thanh Ảnh cười cười: “Về rồi thì ra ngoài dạo một chút, Giang Thành thay đổi nhiều lắm.”

Trì Lục mỉm cười, tâm tình ít nhiều được nhẹ nhõm: “Tớ biết rồi.”

Cúp điện thoại, Trì Lục định nằm xuống. Cô nhắm hai mắt, tất cả hình ảnh hiện lên đều là đôi mắt lạnh lùng xa cách của người đàn ông kia. Lúc trước, Bác Diên nhìn cô chỉ có ánh mắt cưng chiều, nhưng hiện tại lại khiến Trì Lục có chút khó chịu không giải thích được.

Cô đưa tay xoa xoa mắt, từ giường bò dậy vào phòng tắm rửa mặt, cố gắng ép bản thân quên chuyện vừa nãy đi. Tắm xong, tinh thần Trì Lục có chút phấn chấn, suy nghĩ đến lời Quý Thanh Ảnh vừa nói, cuối cùng quyết định thay quần áo ra ngoài. Dù sao cuối cùng thì đã về rồi, thực sự là nên ra ngoài đi dạo.

Trì Lục báo với Viên Viên một tiếng, mang mũ cùng mắt kính ra khỏi khách sạn.

Bước ra khỏi cửa, Trì Lục có chút mơ màng, cô không biết mình muốn đi đâu, đành nhắm mắt tùy tiện đi bừa. Bước chân vô thức dẫn Trì Lục đến con phố lúc trước thường hay đi qua.

Quán xá nhà cửa trở nên cũ kỹ không thể ngờ, cửa hàng hai bên đường đều đóng, người qua kẻ lại vốn ít nay lại càng ít hơn.

Trì Lục có vẻ hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn chung quanh, muốn tìm xem quán ăn trước kia hay tới còn ở đây hay không. Cô lơ đãng nhìn thấy phía xa có dán một tờ thông báo phá bỏ và di dời.

Trì Lục sửng sốt một lúc, rồi từ từ đi tới phía đó. Vừa ngay lúc ấy bên cạnh vang lên một giọng nam xa lạ.

“Cô Trì?”

Trì Lục ngẩn ra, quay đầu nhìn người đàn ông đứng dưới tán cây.

Bác Diên đã đổi bộ âu phục đậm màu kia thành bộ quần áo thoải mái giản dị, cả người ít đi vẻ trang nghiêm đáng sợ, thêm một chút nhàn hạ tự do.

Cô dừng lại, thu hồi suy nghĩ, nhìn sang người đàn ông bên cạnh anh: “Có chuyện gì không”?

Từ Minh Trạch cười một tiếng, giọng nói ôn hòa: “Không có chuyện gì, chỉ là không ngờ có thể gặp cô ở đây.” Cậu ta tự giới thiệu: “Tôi là trợ lý của Bác tổng, Từ Minh Trạch.”

Trì Lục cười nói: “Chỉ là tùy tiện đi dạo quanh thôi.”

Từ Minh Trạch liếc mắt thấy bộ dạng cúi đầu nhìn điện thoại chằm chằm của Bác Diên, nhiệt tình trả lời cô: “Cô đến đây tìm người sao?”

“À … Có thể nói vậy.”

Nghe cô nói thế, ngón tay đang lướt điện thoại của Bác Diên dừng lại một chút.

Ánh mắt Từ Minh Trạc sáng lên, khóe môi thêm phần vui vẻ: “Cô muốn tìm ai? Chỗ này tôi với Bác tổng quen thuộc lắm, nếu cô nói rõ một chút không biết chừng chúng tôi có thể giúp được.”

Trì Lục liếc thấy người đàn ông kia không có chút phản ứng, bèn nói: “Không tìm được đâu.”

Từ Minh Trạch nhướn lông mày: “Sao thế?”

Trì Lục bình tĩnh nói: “Người đó không muốn tôi tìm thấy, nên trốn mất rồi.”

Từ Minh Trạch: “…”

Sao cậu ta cảm thấy lời này như đang ám chỉ điều gì ấy.

Thấy cậu còn muốn trò chuyện thêm, Trì Lục đột nhiên hỏi: “Đúng rồi trợ lý Từ, nơi này có một tiệm bán bánh bao súp (*) rất ngon, anh có biết chuyển đi nơi nào rồi không?”

(*)Tangbao (guantang bao-灌汤包) dạng bánh bao có nước súp bên trong, theo mình hiểu là món Tiểu long bao, nhưng không hiểu sao tác giả không dùng từ xiaolongbao小笼包, mà lại dùng tangbao =)) bạn nào hiểu thì note giúp mình nha =))

“…”

Lúc bước vào một quán ăn chật chội, Trì Lục vẫn ngơ ngác không biết cô đến được đây bằng cách nào. Cô liếc nhìn người đàn ông đang đi phía trước, khóe môi cũng vô thức nâng lên. Trong quán không có ai, chỉ có ông chủ miễn cường ngồi phía trước tivi. Nghe thấy tiếng động, ông quay đầu liếc nhìn: “Hai vị đến rồi.”

Bác Diên ừ một tiếng.

Ông chủ cười cười, nhìn anh nói: “Giống như trước hả?”

Bác Diên gật đầu.

Từ Minh Trạch nghẹn lại, chủ động hỏi Trì Lục: “Cô Trì, cô muốn dùng gì?”

Trì Lục gỡ mắt kính xuống, ngẩng đầu xem menu được dán trên tường.

Cô vừa định nói, ông chủ kinh ngạc nói: “Ơ cô nhóc này?”

Trì Lục quay lại nhìn.

Ánh mắt ông chủ đảo quanh qua người cô, sảng khoái cười nói: “Cháu du học trở về đấy à?”

“…”

Trì Lục trố mắt chốc lát, lúc này mới hiểu ra được. Cô gật đầu một cái, cười yếu ớt: “Ông chủ đã lâu không gặp.”

Chủ quán cười, đang muốn ôn lại vài chuyện cũ với cô, Bác Diên lên tiếng cắt đứt: ”Bác làm trước đi ạ, chúng cháu không có nhiều thời gian.”

Chủ quán: “… Ừ làm làm.”

Ông nhìn Trì Lục: “Cháu cũng giống trước kia phải không?”

Trì Lục: “Vâng, cảm ơn.”

Sau khi ngồi xuống, Từ Minh Trạch quan sát hai người bên cạnh, sự tò mò hoàn toàn bị khơi dậy.

Cậu ta là người thông minh nhìn là biết được Bác Diên và Trì Lục trước kia có quen biết, nói không chừng còn có một chút gì gì đó. Nhưng cụ thể như thế nào, hai người bọn họ đều một mực không lên tiếng nhắc đến làm cho cậu cũng không biết phải làm sao.

Không gian lại yên lặng, Từ Minh Trạch đành chủ động nói chuyện với Trì Lục.

“Cô Trì trước kia cũng thường xuyên đến đây sao?”

“… Ừ.”

”Vậy cô Trì là người Giang Thành?”

Trì Lục cúi thấp đầu nhấp một ít nước ấm, lắc đầu nói: “Không phải.”

Cô nói thẳng: “Nhưng nghỉ đông và nghỉ hè tôi đều ở lại đây.”

Từ Minh Trạch nhướng mày, nếu cậu nhớ không lầm thì tuổi trẻ của vị chủ tịch ngồi bên cạnh đây có khoảng thời gian bôn ba khắp nơi làm những công việc nhỏ bé (*) để lấy kinh nghiệm sống bên ngoài, chỗ ở lúc đó chính là thành phố Giang Thành.

(*) 底层[dǐcéng]: tầng lớp thấp nhất, tầng lớp dưới cùng. Anh Diên lúc này làm những công việc bán thời gian như phục vụ hoặc bán hàng…

“Ra vậy.” Từ Minh Trạch cười “Là ở lại..”

Lời còn chưa nói hết đã bị Bác Diên lạnh lùng cắt ngang: “Trợ lý Từ.”

Từ Minh Trạch mờ mịt nhìn anh: “Bác tổng.”

Ngay cả ánh mắt Bác Diên cũng lười cho cậu, thờ ơ lạnh nhạt hỏi: “Cậu rảnh rỗi quá nhỉ?”

Từ Minh Trạch: “..”. Cậu ta nhanh chóng im miệng.

Trì Lục dừng mắt, nét cười trên mặt chợt trở nên chua xót.



Ăn xong, cả ba rời khỏi đó.

Từ Minh Trạch nhiệt tình, cộng thêm Trì Lục trong lòng có âm mưu, nhân đó đồng ý lên xe, cùng hai người họ trở về khách sạn.

Cả đoạn đường chỉ có hai người họ nói chuyện, một chữ cũng không thể nhảy khỏi miệng Bác Diên được.

Thật ra lúc trước không phải thế này, Bác Diên ngày đó nói không ít, tuy chỉ là đối diện với Trì Lục. Ngay cả khi cô nhóc Trì Lục này chẳng phải nữ sinh hay thẹn thùng mắc cỡ gì, mà còn bị anh trêu chọc đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, rồi lại đem khuôn mặt đỏ như gấc ấy đánh anh, cuối cùng hai người ầm ĩ trên giường một trận.

Nghĩ đến đây, mặt Trì Lục không khỏi nóng lên. Trong phút chốc, bên tai cô dường như còn vương lại phảng phất hơi thở lúc anh cùng cô quấn quýt.

Không kìm chế được, mắt Trì Lục đặt lên người anh. Hơn hai năm không gặp, Bác Diên trở nên trầm ổn, trang phục ôm lấy từng đường cong cơ bắp, càng trở nên mượt mà.

Anh là điển hình của người mặc quần áo thì trông hơi gầy, khi cởi ra thì rất cơ bắp, dáng người đẹp đến mức làm người khác phải thèm thuồng.

Có một khoảng thời gian anh đột nhiên quyết tâm luyện tập thể hình, Trì Lục thích đến mức không dứt ra được. Đôi lần tức giận muốn cắn anh, sau lại dỗi vì cơ bắp anh quá cứng, cô cắn mà chẳng ảnh hưởng đến anh chút nào. Mỗi lúc như thế, Bác Diên đều dùng cặp mắt hoa đào câu người kia, ranh mãnh nhìn cô, trêu đùa cô, nói cô trở mặt, cố tình gây sự với anh.

Nhưng cho dù cô có ầm ĩ đến thế nào, sau tất cả anh đều dung túng cho cô. Dĩ nhiên đến cuối cùng thì Bác Diêu đem hết những nóng giận cô phát ra trên người anh trả lại cho cô ở trên giường.

Tuổi trẻ hai người như vậy, bởi vì là nơi đất khách, chỉ cần gặp nhau thì sẽ không kiềm chế được mà lãng phí hết toàn bộ thời gian vào trầm luân nhưng đầy quyến rũ này.

Nghĩ đến đây, mặt Trì Lục đột nhiên đỏ lên.

Ánh mắt cô muốn rời khỏi người Bác Diên, anh đột nhiên quay đầu nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì sao cô Trì?”

Trì Lục: “…”

Cô một mực im lặng, đỏ mặt hỏi lại: “Anh nóng không?”

Bác Diên: “Bình thường.”

Trì Lục ừ một tiếng, lại hỏi: “Tôi hạ cửa sổ xuống được không?”

Lúc này điều hòa không khí trong xe cũng không thể giúp cô thanh tĩnh được.

Bác Diên nói: “Tùy em.”

Trì Lục mở cửa sổ, để cho gió lướt qua nhiệt độ trên mặt cô. Hít một hơi sâu, đem vài hình ảnh cấm trẻ em trong đầu mình trôi hết ra ngoài, mới có thể tỉnh táo lại chút ít.

Đến cửa khách sạn, Trì Lục vội vàng nói cám ơn rồi xuống xe, Từ Minh Trạch kêu cô vài tiếng, cô cũng không nghe thấy.

Nhìn bóng lưng biến mất trước mặt hai người, Từ Minh Trạch nhìn Bác Diên: “Bác tổng, giờ ra sân bay luôn sao?”

Cậu còn nhắc nhẹ một câu: “Bây giờ đổi vé còn kịp đó.”

Bác Diên nhìn về phía khoảng trống bên cạnh, người kia còn quên cả mũ và mắt kính, anh đẩy cửa xe đi xuống.

“Từ chối hội nghị đi.”

Trong mắt Từ Minh Trạch thoáng qua một tia buồn cười, mặt lại không đổi sắc hỏi: “Bác tổng, tôi muốn hỏi một chút…”

Nhìn thấy ánh mắt Bác Diên lạnh ngắt, Từ Minh Trạch điếc không sợ súng hỏi tiếp: “Cần từ chối mấy ngày ạ?”

Bác Diên: “…”