Dấu Răng

Chương 41: Dậy không nổi



Edit: Haan

Thật kỳ lạ, tâm trạng của Bác Diên đột nhiên trở nên tốt hơn. Anh nhìn cô gái cách đó không xa, mặt mày giãn ra, khóe môi cũng như có như không mà kéo lên.

“Ừm.”

Anh đồng ý, từ từ nói, “Bạn trai của em đến rồi, đi thôi.”

“…”

Trì Lục liếc mắt nhìn anh, cất điện thoại đi, “Anh còn tưởng là thật sao?”

Bác Diên mặt không đổi sắc nhắc nhở cô: “Em nói trước mà.”

Trì Lục hờn dỗi trừng anh: “Được rồi, là em nói trước.”

Cô cười mỉm, chào hỏi nhân viên công tác bên cạnh, nhìn về phía Từ Minh Trạch: “Trợ lý Từ, đã lâu không gặp.”

Từ Minh Trạch cười khách sáo: “Cô Trì, mỗi tuần tôi đều có thể nhìn thấy cô.”

Trì Lục: “…”

Cô hơi im lặng rồi cười nói: “Đó là vinh hạnh của tôi.”

Bác Diên nhìn hai người trò chuyện qua lại, trầm mặc vài giây hỏi: “Còn không đi?”

Từ Minh Trạch rất biết nhìn sắc mặt người khác, lập tức cảnh giác, “Bác tổng, nếu cô Trì đã đến đón anh, vậy chúng tôi xin phép về trước.”

Bác Diên mặt không chút thay đổi, “Ừm.”

Trì Lục nhướng mày, nhìn mấy người bên cạnh: “Mọi người có tài xế đến đón không? Nếu như không có…”

Những lời sau đó vẫn chưa được nói ra đã bị Bác Diên cắt ngang.

“Bọn họ có.”

Trì Lục chớp chớp mắt, cuối cùng cũng phát hiện ra người bên cạnh hơi kỳ lạ. Cô nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Bác Diên, mỉm cười nói lời tạm biệt với mọi người.

Sau khi rời khỏi sân bay, Trì Lục đi theo bên cạnh Bác Diên, nụ cười trên mặt vẫn luôn như ẩn như hiện. Cũng không biết nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên bật cười ra tiếng.

Đuôi mắt Bác Diên đột nhiên nhướng lên, nghiêng mắt nhìn cô: “Em tự mình lái xe đến đây à?”

“Chứ sao nữa.” Đôi mắt Trì Lục rực rỡ, phảng phất như chứa bên trong những ngôi sao sáng nhất của bầu trời đêm. Cô nhìn Bác Diên, đưa tay chỉ chỉ, “Anh dừng ở bên kia đi.”

Bác Diên: “Ừm”, cụp mắt nhìn cô: “Em cười cái gì?”

“Không có gì đâu.”

Trì Lục nhìn anh, “Chỉ là cảm thấy, rất buồn cười.”

Bác Diên: “…”

Anh nghi ngờ sâu sắc rằng Trì Lục đang tự kỉ. Sau khi lên xe, Trì Lục thắt chặt dây an toàn nhìn về phía người bên cạnh: “Xác định là anh lái thật đấy à?”

“Ừ.”

Trì Lục nhìn anh, “Anh không nghỉ ngơi lâu như vậy, có tính là lái xe khi mệt mỏi hay không, nếu không hay là để em lái?”

Bác Diên liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Trên máy bay anh có ngủ một lát, không tính là lái xe khi mệt mỏi.”

Anh dừng lại, nói thêm: “Ngay cả khi lái xe mệt mỏi, anh cũng không để cho em xảy ra chuyện gì không hay.”

“…”

Trì Lục không nghĩ chỉ chuyện lái xe này mà anh cũng có thể chuyển sang đề tài như thế.

Cô ngượng ngùng, vươn ngón tay vuốt chóp mũi: “Ồ, đi thôi, về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bác Diên cười: “Được.”

Hai người đã mấy ngày không gặp, Trì Lục bận rộn, Bác Diên cũng bận. Có đôi khi một ngày trôi qua mà ngay cả Wechat cũng không nói được vài câu. Nhưng rất kỳ lạ rằng, dường như hai người lại quen với phương thức ở chung như vậy.

Ánh mắt Trì Lục nhìn thẳng vào con đường, suy nghĩ mông lung. Bác Diên lúc này, trông tâm trạng có vẻ rất tốt. Cô mượn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, len lén đánh giá anh một hồi rồi mới thu lại ánh mắt.

“Mấy ngày nay em bận gì vậy?”

Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông, trầm thấp có từ tính, mỗi lần nghe đều làm cho tai Trì Lục nóng lên.

Cô “À.” một tiếng, nháy mắt nói: “Thì chính là quay quảng cáo, chụp tạp chí.”

Bác Diên liếc mắt nhìn cô một cái: “Có mệt không?”

“Không mệt đâu.”

Trì Lục cười: “Em rất thích cuộc sống làm việc bận rộn như vậy.”

Bác Diên nhíu mày, không lật lại chuyện cũ của cô.

Cũng không biết là ai, mấy năm trước ôm anh làm nũng, muốn để cho anh nuôi cô. Nói cái gì mà cô không muốn nỗ lực, nguyện vọng lớn nhất đời này chính là hy vọng thầy Bác có thể nuôi cô.

Nghĩ đến đây, Bác Diên bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Anh cười cái gì?”

Trì Lục hoài nghi nhìn anh.

Bác Diên nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi: “Sau khi kết thúc việc là em đến sân bay ngay đó hả?”

“Không ạ.” Trì Lục nói: “Em để hành lý ở bên kia trước, nói chuyện với nhân viên công tác xong mới đến.”

Bác Diên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trong xe im lặng một hồi, Bác Diên không nói lời nào, Trì Lục cũng không biết nên nói gì. Cô buồn chán chơi điện thoại, sau khi suy nghĩ một hồi, gửi tin nhắn cho Từ Minh Trạch.

Trì Lục: [Trợ lý Từ, chuyện Giang Thành các anh chưa giải quyết xong sao?]

Bác Diên lần này trở về Giang Thành, là do dự án bên kia xảy ra chút vấn đề, anh phải tự mình qua xử lý. Trì Lục không rõ lắm, chỉ từ trong miệng Bác Doanh mà mơ hồ biết được, hình như là quản lý phía dưới làm ra chuyện gì đó, ảnh hưởng rất lớn.

Từ Minh Trạch: [Giải quyết xong rồi.]

Từ Minh Trạch: [Làm sao vậy, có phải là Bác tổng còn việc gì dặn dò không?]

Trì Lục: [Không có việc gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, làm phiền trợ lý Từ rồi.]

Từ Minh Trạch không hiểu gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân Trì Lục hỏi như vậy, rối rắm mấy giây, anh ấy vẫn gửi thêm một tin nhắn cho Trì Lục.

Từ Minh Trạch: [Sau khi Bác tổng nhận điện thoại, tâm tình không tốt lắm, nếu có chuyện gì, mong Trì tiểu thư khoan dung nhiều hơn.]

Trì Lục: [Vâng, cảm ơn anh.]

Cô rời khỏi Wechat, không yên lòng chọc vào màn hình điện thoại.

Nếu như không phải chuyện của công ty, vậy chỉ có một chuyện có thể làm cho tâm tình Bác Diên tồi tệ như vậy.

Trì Lục nhìn di động, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Cô hít một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ, lại luống cuống.

Đang nghĩ ngợi, bên cạnh truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Trì Lục.”

“Cái gì?” Bất ngờ không kịp đề phòng, Trì Lục lên tiếng.

Bác Diên ghé mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Ngồi cùng anh làm em khó chịu như vậy sao?”

Trì Lục nháy mắt nhìn anh: “Hả?”

“Em thở dài cái gì.” Bác Diên nhẹ nhàng: “Trong công việc gặp phải khó khăn gì sao?”

Trì Lục lắc đầu, cười: “Không có, chỉ là đang suy nghĩ.”

“Ừm.”

Bác Diên không nói nhiều, chỉ dặn dò một câu: “Nếu không vui thì đừng làm, đừng miễn cưỡng bản thân.”

Nghe vậy, Trì Lục không nhịn được cười: “Được, em biết rồi.”

Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Em thích công việc hiện tại của mình.”

Bác Diên nhìn ánh sáng trong đôi mắt cô, hiểu rõ không hỏi tiếp nữa.



Khi đến căn nhà nhỏ, đã là đêm khuya. Trì Lục mệt đến cực điểm, nói với Bác Diên một tiếng liền vào phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, một tập ghi hình mới. Trải qua mấy tập trước, cư dân mạng đều biết livestream của hai người làm ngọt chết người không đền mạng.

Sáng sớm, mọi người liền nhao nhao đùa giỡn trong khung bình luận.

[Chúng ta hãy đón xem cặp vợ chồng ‘Trì Hoãn’(*) này sẽ mang lại bất ngờ gì cho tất cả mọi người ngày hôm nay.]

(*) Trì Hoãn (延迟): ghép từ Diên (延) của Bác Diên (博延) và Trì (迟) của Trì Lục (迟绿).

[‘Trì Hoãn’ chính là treo cổ!!!]

[Đã một tuần hôn gặp rùi, thầy Bác có nhớ tụi em hôn?]

[Thầy Bác có nhớ cô hông thì tui hông có biết, nhưng thầy Bác nhất định là nhớ bạn gái ảnh dữ lắm.:)))]

[Nhìn cặp đôi này iu đương ngọt chớt tui rùi á nha!!!]

[Cầu xin hai người tuần này tiếp tục ngọt ngào đi nha nha nha.]

[… Sao vẫn chưa chịu dậy dị?]



Trong lúc cư dân mạng kích động, Bác Diên và Trì Lục vẫn đang ngủ. Nghe được tiếng gõ cửa, Trì Lục mới phản ứng chậm chạp bò dậy. Cô mở cửa, nhìn nhân viên đang đứng bên ngoài, khẽ trừng mắt, “Đến giờ rồi sao?”

Biên kịch cười: “Đúng vậy, chị còn rất buồn ngủ sao?”

“Có một chút.”

Biên kịch cười, chỉ vào nói: “Em mở ống kính phòng chị, nếu chị muốn ngủ cũng có thể ngủ lại.”

Lúc mới tỉnh ngủ, đầu óc Trì Lục mộng mị. Cô trả lời: “Được.”

Trong lúc biên kịch còn chưa lấy cái nắp gì đó trước máy quay ra, cô quay trở lại giường.

Cho nên khi ống kính vừa mở ra, cư dân mạng nhìn thấy nhan sắc khi ngủ của cô.

[??? Trì Lục vậy mà còn đang ngủ á hả???]

[Tư thế ngủ mà cũng duyên dáng như vậy, là đang diễn đúng không?]

[Diễn cái đầu cô á, Trì Lục thật sự mệt mỏi đó, tui coi hành trình dân mạng đăng lên, cô ấy thật sự bận cắm đầu.]

[Quỳ cầu xin Trì Lục chỉ cách quản lý thời gian cho mọi người.]

[Trì Lục là mặt mộc á hả, trạng thái da thật sự rất tốt luôn á. O_O]



Trì Lục thật sự mệt mỏi, có chút cảm giác không dậy nổi.

Cô ngủ thiếp đi, có một mùi hương quen thuộc chui vào trong hơi thở. Trì Lục nhíu mày, vừa định hất ra, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc của đàn ông: “Còn rất mệt sao?”

Mí mắt Trì Lục giật giật, mơ màng đáp: “Dạ, anh đừng làm ồn.”

Dứt lời, cô kéo chăn trở mình.

Bác Diên nhìn cô như thế, mỉm cười: “Trì Lục.”

Trì Lục không trả lời.

Bác Diên nhìn ống kính cách đó không xa, có chút đau đầu. Nếu như là ở nhà, anh tất nhiên sẽ không gọi cô, nhưng hiện tại thời gian và địa điểm đều không đúng, không thể không gọi.

Anh giơ tay lên, vỗ đầu cô: “Rời giường thôi.”

Bác Diên lẩm bẩm: “Đã 9 giờ rồi em.”

Theo thời gian quy định, họ bắt đầu livestream lúc 8 giờ. Trì Lục nhíu mày, kéo chăn che mình lại: “Em buồn ngủ.”

Bác Diên bật cười, thì thầm: “Tối qua mấy giờ em ngủ?”

“Không nhớ rõ nữa.”

Vốn là Trì Lục muốn trở về phòng tắm rửa xong liền đi ngủ. Nhưng sau khi nằm xuống, cô cảm thấy rất nhiều chuyện đều xông vào đầu, làm cho cô không thể nào ngủ được.

Trằn trọc khó ngủ.

Sau đó, lăn qua lăn lại giày vò tới lui, đến khi bên ngoài hiện ra những tia sáng ban mai, Trì Lục mới không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Bác Diên: “Ừm”, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em đứng lên ăn sáng đi rồi ngủ?”

“Ăn gì?”

Bác Diên cười: “Em muốn ăn gì?”

Trì Lục: “Mì trứng cà chua.”

“Được.”

Bác Diên ngẩng đầu xoa xoa đầu cô, giọng điệu nhu hòa: “Anh đi nấu cho em, em đánh răng rửa mặt chuẩn bị chút đi.”

“Vâng.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng người vẫn không nhúc nhích. Bác Diên nhướng mắt lên, cũng không miễn cưỡng cô.

“Anh xuống lầu đây.”

Trì Lục không đáp lại.

Khán giả nhìn sự tương tác này, chua đến mức thành chanh tinh.

[Nghiêm túc đấy… nếu một người đàn ông đẹp trai như vậy gọi tôi dậy, chắc chắn tôi sẽ đứng dậy ngay lập tức.}

[Ultr! Tại sao không có ai lại nhẹ nhàng gọi tui dậy như vậy?]

[Sáng nay mẹ mị gọi mị dậy, trực tiếp vén chăn lên, trong mùa đông lạnh lẽo này *nụ cười.jpg*.]

[Mẹ tui không có vén chăn, ahihi, mẹ tôi kéo rèm cửa.]

[Ai có thể cho em một thầy Bác đây?]

[Tôi muốn nhìn xem, Trì Lục rốt cuộc có dậy nổi không.]



Trong lúc mọi người đang thảo luận kịch liệt, Trì Lục đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Ánh mắt cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ống kính cách đó không xa, có chút đau đầu.

“Buồn ngủ quá.”

Cô nhìn vào máy quay, suy nghĩ một chút: “Tại đây tôi xin gửi lời xin lỗi đến thầy Bác, tôi thực sự quá mệt mỏi, tôi phải ngủ tiếp thôi.”

Mọi người: “???”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trì Lục lại nằm xuống.

Khán giả bị thao tác này của cô làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, trong lúc nhất thời không thể phản ứng lại.

[Ủa? Alo?… không tốt lắm đâu? thầy Bác đang nấu bữa sáng mà?]

[… Thưa các chị em, hãy nhìn thầy Bác đi, anh ấy không làm gì cả.]

[Mé! Hai người này ở chuyện như vậy mà cũng dập đường nữa!!!]

[Sau khi xem bên thầy Bác, tui chua tới chớt.]



Xuống lầu, Bác Diên thật đúng là không vào phòng bếp. Anh đi xuống cầu thang và đi thẳng ra khỏi cửa. Quay phim của anh đi theo mà không hiểu gì, sau khi nhận được ám chỉ của PD, hỏi: “Thầy Bác, không phải anh nói đi làm bữa sáng cho cô Trì sao?”

Bác Diên ừ, tỏ vẻ đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, nói: “Cô ấy không dậy nổi đâu, tí nữa rồi hẵng làm.”

Quay phim ngạc nhiên: “Làm sao anh biết được?”

Bác Diên không biết nghĩ tới cái gì, cười một cái: “Thói quen.”

Quay phim: “…”

Khán giả: “…”

Tại sao ở chỗ này họ cũng cảm thấy ngọt?!