Dấu Răng

Chương 48: Luyện tay trước



Edit: Hâm Còi

Ngày hôm sau, Trì Lục có buổi làm việc với một nhãn hàng mỹ phẩm.

Đây là thương hiệu nổi tiếng thế giới có lịch sử hàng thế kỷ, danh tiếng mọi mặt đều có vẻ tốt, mà Trì Lục cũng là gương mặt phát ngôn viên châu Á đầu tiên mà họ lựa chọn, mang tính toàn cầu chứ không chỉ trong nước.

Ngoài chụp hình quảng cáo trong nước, ở ngoài nước cũng được bố trí một vài địa điểm, cho nên sau buổi hôm nay Trì Lục phải đi nước ngoài, đây là lịch trình đã được định sẵn.

Vì độ phổ biến của thương hiệu, Lâm Tĩnh Nghi hôm nay cũng tới tháp tùng cô.

Sau khi lên xe, cô nhìn người mệt mỏi nằm ở phía sau, có chút kinh ngạc: “Tối hôm qua ngủ ngon à?”

“Không.” Trì Lục đêm qua không ngủ nhiều.

Cả đêm Bác Diên dù không làm gì nhưng nào dễ dàng an phận chấp nhận. Hôn cô một lúc rồi đôi tay cũng không an phận ở yên một chỗ.

Trì Lục không phải không thích anh như thế. Nhưng sự thật chính là, có thể sờ, có thể nhìn, có thể chạm, nhưng lại không thể cảm nhận một cách chân thực rõ ràng hoàn toàn làm cho cô vô cùng khó chịu.

Cô phải thừa nhận rằng cô thực sự muốn làm tình với Bác Diên.

Đáng tiếc là do hôm nay có một buổi quay quảng cáo quan trọng. Nghĩ đến đây, Trì Lục có một vài cảm xúc không tên, nghĩ đi nghĩ lại có thể là chút tiếc nuối.

Lâm Tĩnh Nghi nhướng mày, nhìn Viên Viên hỏi: “Tối hôm qua cô ấy ngủ mấy giờ?”

Viên Viên: “Em không biết.”

Cô chỉ biết buổi sáng dậy vào bếp làm đồ ăn sáng thì tình cờ gặp Trì Lục từ bên ngoài trở về, lấm la lấm lét, toàn thân trùm kín mít, gương mặt sa sầm. như thể bị rút cạn sức sống.

Lâm Tĩnh Nghi nói không nên lời, “Hai người không phải ở chung sao?”

“Nhưng cũng không ở chung phòng mà.” Trì Lục không muốn đổi chủ đề, nhẹ giọng lầm bầm, “Tối hôm qua mơ nhiều, có chút mệt.”

Nghe vậy, Lâm Tĩnh Nghi không hỏi thêm câu nào. “Vậy em ngủ một giấc đi, khi nào tới nơi sẽ gọi em.”

Trì Lục dụi dụi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn chị Tĩnh Nghi.”

Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô, “Không có gì, em ngủ đi.”

Trì Lục nói “ừm” rồi thật sự nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Xe đến studio Lâm Tĩnh Nghi mới đánh thức cô. Khi tỉnh dậy lần nữa, Trì Lục tràn đầy sức sống.

Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô cười: “Không sao chứ?”

“Vâng.” Trì Lục nhìn xuống điện thoại, có tin nhắn của Bác Diên, hỏi cô đã đến chưa.

Trì Lục: [Đến rồi.]

Bác Diên: [Khi nào xong việc thì nhắn tin cho anh. Anh đến đón.]

Trì Lục: [Không cần đâu, anh làm việc đi, tối nay em đi ăn tối với chị Tĩnh Nghi và mọi người rồi.]

Bác Diên: […]

Qua màn hình, Trì Lục mơ hồ có thể cảm nhận được sự bất bình của Bác Diên.

Cô cúi đầu cười, cất điện thoại đi. Vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Lâm Tĩnh Nghi. Hai người nhìn nhau, Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô chằm chằm vài giây, bình tĩnh hỏi: “Yêu đương à?”

Trì Lục: “...”

Cô bình tĩnh nói “ừm” rồi cười: “Rõ ràng như vậy sao?”

Lâm Tĩnh Nghi gật đầu, “Rõ như ban ngày.”

Không có cách nào để che giấu biểu hiện của tình yêu của một người cả. Cho dù vẫn còn nhiều áp lực nhưng trong mắt tràn đầy vẻ hạnh phúc. Chỉ là nụ cười vừa rồi của cô, sau một hồi đoán già đoán non Lâm Tĩnh Nghi đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Trì Lục sờ sờ chóp mũi nói: “Em còn định thời gian nữa mới nói chị biết.”

Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô: “Tại sao?”

“Em còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.” Trì Lục cong khóe miệng, “Mới vừa quay lại, e rằng sẽ phát sinh một số điều chưa ổn định.”

Nghe vậy, Lâm Tĩnh Nghi nhướng mi, trêu chọc nói: “Em dám để cho Bác tổng nghe thấy chuyện này à?”

“...” Trì Lục đương nhiên không dám, nếu cô nói những linh ta linh tinh như thế, chắc Bác Diên trói chân cô vào cột nhà mất.

Nghĩ vậy, cô nhìn Lâm Tĩnh Nghi, cười nói: “Chị Tĩnh Nghi giữ bí mật cho em nha.”

Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô: “Được rồi, để chị có sự chuẩn bị trước, giữ bí mật đời tư của em.”

Trì Lục đắc ý: “Không thành vấn đề.”

Hai người bước vào trong, vừa đi vừa nói chuyện với Lâm Tĩnh Nghi về công việc, “Em nắm được đại ngôn lớn lần này có không ít kẻ đỏ mắt hâm mộ, em cũng nên chú ý bản thân một chút.”

Trì Lục nhướng mày tò mò nhìn cô: “Đồng nghiệp luôn à?”

“Ừ.” Lâm Tĩnh Nghi quen rất nhiều bạn bè, chỉ cần hỏi han một chút cũng có thể cho cô biết rất nhiều điều. Cô nói nhẹ: “Sẽ luôn có kẻ tìm cách kéo em xuống nước.”

Ban đầu, nhiều người không mấy lạc quan về sự phát triển của Trì Lục sau khi trở về nước. Thời điểm đó cô đã đi trình diễn hầu hết mọi sự kiện được mời.

Cho nên cũng không ít người nghĩ rằng tài nguyên của cô đã suy giảm.

Kết quả là cô thoắt cái đã dành được đại ngôn mang tính toàn cầu lần này, giành được sự tán thưởng của các thương hiệu nổi tiếng thế giới, thậm chí còn nhận được lời mời từ một số thương hiệu cao cấp lớn để trình diễn.

Những tin tức này vẫn chưa được công bố rộng rãi nhưng những người trong giới sẽ biết ngay, chỉ cần họ dò la tin tức một chút thôi.

Trì Lục cười cười, không để việc này trong đầu.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải sự cạnh tranh của những người mẫu khác, nếu có thể dễ dàng kéo cô xuống như vậy thì chỗ đứng của Trì Lục không thể như hiện tại.



Trước khi bấm máy, Trì Lục thay trang phục do nhãn hàng cung cấp, một bộ váy liền tối màu.

Dáng người Trì Lục đẹp, dù diện kiểu trang phục nào cũng rất tôn dáng, dường như cô đến để tô điểm cho bộ váy chứ không phải vì trang phục đẹp mà Trì Lục trở nên thu hút.

Giám đốc vừa đến nói chuyện với cô, trước đó hai người cũng đã gặp mặt hai lần. Sau khi thấy cô bước ra, anh ta mỉm cười rồi khen ngợi: “Vẫn đẹp như vậy.”

Trì Lục cong môi cười: “Sao anh lại tới đây?”

Giám đốc nhìn cô cười nói: “Cô đến quay, tôi làm sao không tới xem.”

Trì Lục cười nhẹ nói: “Thật vất vả.”

Giám đốc thực sự thích cô, cũng đánh giá rất cao Trì Lục.

“Cô đi trang điểm đi, tôi chỉ thuận tiện nói chuyện chút thôi.”

Trì Lục gật đầu: “Được.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người về cơ bản liên quan đến thương hiệu lần này. Một khi được chính thức công bố, Trì Lục cần hợp tác với họ cho các các buổi tuyên truyền cũng như một vài hoạt động cụ thể khác.

Cuối năm đã đến, năm mới lại sang, mọi người đều đang chạy nước rút cuối cùng, mong một năm mới khởi đầu thuận lợi.

“Cô xem xem có thể giải quyết xong các hoạt động của năm mới được không?”

Trì Lục tính toán thời gian rồi nói: “Tôi thì không có vấn đề gì.”

“Được rồi.”

Anh ta bàn lịch trình một lúc rồi cười nói, “Show mà cô tham gia còn ghi hình một tập nữa phải không?”

Trì Lục giật mình, kinh ngạc nhìn cô: “Anh cũng có theo dõi à?”

“Đương nhiên.” Anh ta nhìn cô cười: “Đây là lần đầu tiên siêu mẫu quốc tế của chúng ta tham show giải trí mà, làm sao có thể không xem.”

Anh ta cười: “Thương hiệu của tôi bên này đang định tài trợ cho một chương trình tạp kỹ đây, tôi đang muốn hỏi cô có tiện tham dự không?”

Các thương hiệu tài trợ thường có thể đưa người vào các chương trình. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì vị trí của Trì Lục đã vững rồi, cho dù cô tham gia chương trình gì thì cũng tốt cả thôi.

Trì Lục sững sờ, có chút kinh ngạc.

“Chuyện chương trình lần này, người đại diện của tôi có biết không?”

“Chà.” Anh ta mỉm cười, “Lúc cô thay quần áo tôi có nói chuyện này với Lâm Tĩnh Nghi nhưng mà cô ấy chỉ kêu chủ yếu ý kiến cô thôi.”

Trì Lục suy nghĩ, không đồng ý nhưng cũng không có trực tiếp từ chối: “Tôi có được suy nghĩ không?”

“Được.” Giám đốc nhìn cô, “Không cần miễn cưỡng, cũng đừng quá căng thẳng.”

“Cám ơn anh.”

Sau khi trang điểm, Trì Lục đi quay quảng cáo.

Trong các buổi quay chụp thế này cô luôn có tinh thần hợp tác dù yêu cầu cao đến đâu đều có thể đạt được ngay từ shot đầu tiên, thậm chí trong cả quá trình thực hiện đều nghiêm túc khiến mọi người không thể than phiền được điều gì.

Giữa thời gian nghỉ ngơi, Trì Lục lại cùng Lâm Tịnh Nghi bàn bạc một vài vấn đề về các show thực tế. Thực ra, Trì Lục không có khái niệm lắm về việc đi show, cũng không có dự định gì đặc biệt. Nhưng nếu nhãn hàng muốn, cô cũng có thể làm được.

Lâm Tĩnh Nghi bất ngờ nhìn Trì Lục, thì thào nói: “Chị còn tưởng rằng em sẽ từ chối.”

Cô tự mình cảm thấy Trì Lục không thích điều đó.

Trì Lục nói thẳng: “Em thích tiền, có thể quảng bá bản thân trên các chương trình, tiền còn về túi, tại sao không làm.”

“...”

Lâm Tĩnh Nghi không nói nên lời: “Em nợ mấy trăm triệu à?”

Từ khi hợp tác với Trì Lục, Lâm Tĩnh Nghi chẳng còn xa lạ gì mấy lời thẳng như ruột ngựa đó. Mỗi lần Trì Lục nói rằng mình muốn kiếm tiền tức là tiền càng nhiều càng tốt. Đôi khi Lâm Tĩnh Nghi không chịu nổi phải bớt việc lại cho Trì Lục nhưng bản thân cô không đồng ý.

Nghe vậy, Trì Lục nhướng mày, “À gần như thế á.”

Lâm Tĩnh Nghi: “...”

Cô không muốn nghe Trì Lục ba hoa nữa, “Được rồi, trước tiên chị sẽ xem nội dung chương trình bên kia ra sao rồi sẽ sắp xếp cho em.”

“Vâng.”

Sau khi xong việc, Trì Lục nhờ Viên Viên mua giúp cà phê và đồ tráng miệng đến studio. Về khoản này, trước giờ cô luôn làm tốt hơn những người khác.

“Mọi người đã làm việc vất vả rồi.” Cô cười và nói, “Tuần sau tiếp tục hợp tác vui vẻ.”

Tuần tới sẽ ra nước ngoài để tiếp tục, một số người ở đây cũng sẽ đi cùng nhau.

Nhân viên công tác mỉm cười vẫy tay với cô: “Cảm ơn Trì Lục về ly cà phê nha.”

“Tuần tới gặp.”

Rời khỏi studio, Lâm Tĩnh Nghi thấy Trì Lục cắm đầu vô điện thoại nhắn tin thì lập tức thì phì cười.

“Gửi tin nhắn cho Bác tổng à?”

“Vâng.” Trì Lục vừa đọc được tin nhắn Bác Diên hỏi cô đã xong việc chưa

Trì Lục: [Em vừa xong. Anh cũng tan làm à?]

Bác Diên: [Kế hoạch ban đầu là vậy.]

Trì Lục: [Có chuyện gì sao?]

Bác Diên: [Không.]

Trì Lục nhướng mày, cô chưa kịp trả lời thì tin nhắn của Bác Diên lại đến.

Bác Diên: [Nhưng bạn gái anh giờ muốn đi ăn tối với bạn, thành ra giờ anh tăng ca rồi về nhà một mình vậy.]

Trì Lục: […]

Cô không kìm lòng được, cúi đầu cười. Một số chuyện, Bác Diên vẫn chẳng hề thay đổi gì cả.

Nhưng mà nghĩ lại, hình như ngày đầu tiên xác định quan hệ yêu đương mà ném anh qua một bên để đi hú hí với bạn thì trông không tốt cho lắm.

Nghĩ đến đây, Trì Lục liền gửi tin nhắn cho anh dỗ dành: [Nếu tối nay em về mà anh chưa về, em đến công ty đón anh nha.]

Bác Diên: [Vậy thì anh sẽ đợi em ở đây.]

Trì Lục: [Anh bận lắm à?]

Bác Diên: [Không.]

Trì Lục khó hiểu, vừa muốn hỏi thì tin nhắn của anh lại đến.

Bác Diên: [Anh đây đang đợi bạn gái đến giải cứu về nhà.]

Trì Lục đọc tin nhắn một hồi mới nhận ra, Bác Diên đang đùa với mình.

Cô không nói nên lời, nhưng mà hết cách rồi. Thực lòng mà nói, cô rất thích tâm trạng Bác Diên lúc này, dường như có thể xoa dịu hai năm xa cách kia, xích lại gần nhau hơn, để giữa họ không tồn tại rào cản nào nữa.

Cô cong môi thành một nụ cười xinh đẹp, đáp lại lời anh.



Trì Lục đi dự tiệc tối, Bác Diên cư nhiên ở trong công ty làm thêm giờ.

Trên thực tế thì làm việc ngoài giờ là một thói quen của Bác Diên. Nhiều khi ở lại công ty làm việc gì đó còn hơn là trở về căn nhà trống trải một mình.

Lúc đang bận bịu thì Trần Lục Nam gọi.

“Ra ngoài uống rượu không?”

Bác Diên liếc nhìn thời gian, nhướng mày hỏi: “Vợ cậu đâu?”

Trần Lục Nam: “Bận rồi.”

“À, ra vậy.” Bác Diên nhìn xuống văn kiện trong tay, trực tiếp từ chối: “Không rảnh.”

Trần Lục Nam khó hiểu: “Bận à?”

“Không.”

Trần Lục Nam: “Vậy không muốn uống?”

“Cũng không.” Bác Diên bình tĩnh nói, “Vợ cậu bận nhưng bạn gái tớ thì không, tớ muốn ở với bạn gái.”

“...”

Trần Lục Nam im lặng vài giây, sau đó khẽ khịt mũi: “Bạn gái trong miệng cậu, Trì Lục đồng ý à?”

Bác Diên tự tin: “Tâm linh tương thông, cả hai đều đồng ý.”

Trần Lục Nam nhịn. Anh chợt cảm thấy mình hơi sai lầm khi gọi cuộc điện thoại này

“Được rồi, cúp đây.”

“Vậy thôi à?” Bác Diên trêu chọc, “Không thử thuyết phục thêm 1 2 câu xem sao nào?”

“Không.”

Trần Lục Nam vô cảm nói: “Mơ đi.”

Bác Diên cười nhìn văn kiện bên cạnh: “Okay, nể tình bạn bè bị vợ bỏ uống một ly thôi. Ở đâu?.”

Trần Lục Nam: “Khương Thần đang ở đây.”

“Được, đến ngay.”

Trước khi đi ngang qua, Bác Diên cố tình nói cho Trì Lục biết tin này.

Khi Bác Diên đến, Trần Lục Nam và Khương Thần đã ở đó. Anh liếc nhìn chai rượu đã cạn trên bàn, nhướng mày: “Cái gì? Mượn rượu giải sầu à?”

Cả hai đều đồng loạt ném một cái liếc xéo cho anh.

Bác Diên cười tủm tỉm, cầm lấy đồ uống bên cạnh, trầm giọng nói: “Nói không đúng à?”

Trần Lục Nam không thèm trả lời.

Khương Thần im lặng, lấy điện thoại ra liếc nhìn: “Buổi biểu diễn thường kết thúc lúc mấy giờ?”

Trần Lục Nam lãnh đạm nói: “Sớm nhất cũng 10 giờ.”

Khương Thần: “Ồ.”

Bác Diên cắn môi dưới, mở điện thoại lên nhìn, cố ý nói: “Đã bắt đầu rồi, bên Nhan Thu Chỉ tìm ai để lấy vé?”

Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình không thực sự bận việc gì quan trọng, họ đang bận xem concert của một nhóm nhạc tiểu thịt tươi thôi. Thời gian trước bọn họ đều thích một band mới ra mắt, không chỉ đổi hình nền điện thoại thành hình idol mà còn đổi luôn giao diện trò chuyện trong nhóm, thậm chí còn đi vote ở các cuộc bình chọn online.

Hôm nay là nhóm idol tiểu thịt tươi còn hâm nóng fans bằng một buổi concert, cho nên bọn họ đã sớm hẹn nhau tham dự. Chỉ là Quý Thanh Ảnh thì bận nên cuối cùng chỉ có Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình có thể đi.

Cho nên, ngay lúc này, cả hai đang quẩy tưng bừng trong buổi biểu diễn của tiểu thịt tươi kia.

Về phần Bác Diên hỏi ai lấy vé, cả hai đều không có khả năng xin vé, họ đến chỗ Trần Lục Nam và Khương Thần, nhưng cả hai đều từ chối.

Làm sao họ có thể hào phóng như vậy, để vợ với bạn gái đi xem concert tiểu thịt tươi, lại còn không cho phép mình đi cùng.

Nghe vậy, Khương Thần chế nhạo: “Cậu nói gì?”

Bác Diên cười đắc ý: “Hôm nay Trình Trạm không tới làm vài ly?”

“Cậu ta dám tới.”

Trình Trạm không chỉ tặng vé cho hai cô bạn mà còn là vé mời ghế khu trung tâm hàng đầu tiên, vị trí cực kỳ thuận lợi để Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình ngắm thần tượng nhỏ rõ ràng nhất.

Nghe đến đây, Bác Diên không chọc ngoáy vào trái tim rỉ máu của hai người bạn nữa.

Anh cúi đầu vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Trần Lục Nam một hồi. Một trong những lý do tại sao anh đến, một phần là vì Trần Lục Nam gọi, còn là vì cậu ấy có chuyện cần bàn bạc với anh.

“Muốn tớ giới thiệu người sao?” Trần Lục Nam liếc mắt nhìn anh, có chút kinh ngạc: “Cậu chắc chắn muốn?

“Đúng.”

Bác Diên cười nhẹ: “Sao vậy, cần đầu tư lớn à?”

Trần Lục Nam suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không hẳn, nhưng tìm người thích hợp có chút khó khăn, vẫn nên là người thuận mắt chút.”

Bác Diên cười, trầm giọng nói: “Nếu không thì tớ gọi cậu làm gì?”

Mặc dù trước đây anh là một nhà biên kịch, anh cũng quen biết rất nhiều người trong giới, nhưng để so sánh thì vẫn không thể so với Trần Lục Nam.

Mối quan hệ của Trần Lục Nam trong giới này ngày càng rộng cho nên cậu có thể liên lạc với Bác Diên ngay lập tức..

Trần Lục Nam gật đầu, nhìn anh chọc ghẹo, “Cậu không lo chuyện bất trắc à?”

“Chuyện bất trắc gì.” Bác Diên nói một cách bình tĩnh: “Đối với tớ, biến số luôn luôn có thể xảy ra.”

Nhưng anh không sợ. Ngay cả khi có chuyện thì kết quả cũng phải tốt. Tận trong xương cốt Bác Diên, anh luôn tin tưởng vào một kết quả tốt.

Trần Lục Nam hiểu, suy nghĩ một chút nói: “Thực ra Hướng Nguyệt Minh cũng không tệ.”

Bác Diên mỉm cười: “Hướng Nguyệt Minh sẽ không đồng ý.”

Kịch bản anh cầm trong tay có quá nhiều cảnh tình cảm, cảnh hôn thân mật hơn kịch bản bình thường, cho dù Trình Trạm đồng ý thì Hướng Nguyệt Minh có lẽ sẽ không.

Cô ấy không thích phim tình cảm lãng mạn. Mặc dù là một diễn viên nhưng cô ấy có những đánh giá khá tốt.

Trần Lục Nam nghĩ nghĩ, có lẽ là thế

Anh nói “ừm”, cười: “Được rồi, khi nào tìm được thì tớ nói cậu hay.”

“Cám ơn.”

Trần Lục Nam nhìn anh, không lên tiếng nữa.

Hai người uống vài ly, sau đó Bác Diên nhận được tin nhắn của Trì Lục.

Cô đến đây.

Anh không nán lại bar nữa, chào hai người bạn rồi rời khỏi đó.

Trì Lục đi taxi đến, chưa kịp xuống xe thì đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở ven đường. Bác Diên vẫn mặc suit, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài cùng màu.

Anh đứng dưới ngọn đèn đường, không cần làm gì cả, tô điểm vẻ đẹp cho phong cảnh.

Trì Lục nhìn chằm chằm một hồi, không khỏi thở dài. Tỷ lệ cơ thể của Bác Diên thực sự rất tốt.

“Nhìn gì thế?”

Bác Diên đến gần cô.

Trì Lục chớp chớp mắt, nghiêm mặt nói: “Nhìn anh chàng đẹp trai.”

Bác Diên mỉm cười, siết chặt tay cô, cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay, anh nhíu mày: “Sao tay em lạnh thế?”

Trì Lục khịt mũi nói: “Gió lạnh quá.”

Bác Diên đưa tay xoa đầu cô: “Em uống rượu à?”

“Không ạ.”

“Lái xe về nhà nhé?”

“Được thôi.”



Màn đêm dày đặc, Trì Lục ngồi ở ghế lái, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Bác Diên.

Đột nhiên, cô nghĩ đến những gì Lâm Tô đã nói với cô.

“Thầy Bác.”

“Hả?” Bác Diên nhìn cô nghiêng đầu nhìn cô, trầm giọng nói, “Tập trung lái xe.”

Trì Lục: “…”

Cô không nói nên lời: “Em không tập trung chỗ nào?”

Bác Diên cười, trầm giọng nói: “Em có thể tập trung hơn, chúng ta về nhà rồi nói.”

“Sao thế?”

Trì Lục không có năng khiếu trong chuyện như vầy. Cô thản nhiên hỏi: “Anh sợ bị thương sao?”

“Anh không sợ.”

Bác Diên nhẹ nói: “Anh sợ em bị thương.”

Trì Lục: “…”

Trong khoảnh khắc, Trì Lục hiểu ra. Cô chăm chú nhìn con đường phía trước, nhìn đèn tín hiệu chuyển dần màu đỏ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Thật ra Trì Lục lái xe rất khá. Có lẽ vì những điều đã xảy ra trong quá khứ, cô thực sự lái xe cẩn thận hơn hầu hết mọi người.

Cô chạy tốc độ chậm, cũng như không quan tâm những người khác chen lấn xếp hàng, cô có thể yên lặng đợi chờ, không mất bình tĩnh hay nôn nóng.

Cô luôn cho rằng đợi một tí cũng không thành vấn đề, muộn tí cũng không sao. Chỉ có gấp gáp mới gây ra tai nạn.

Khi cả hai đến bãi đậu xe, Trì Lục quay lại nhìn người bên cạnh.

“Chúng ta nói chuyện được chưa?”

Bác Diên cười véo má cô, “Lên nhà nào.”

“Ồ.”

Cả hai đi về phía thang máy, tay Trì Lục lập tức bị nắm lấy.

Lòng bàn tay anh ấm áp, từ trên xuống dưới đan vào ngón tay cô.

“Em đổ mồ hôi?”

“Một chút.” Trì Lục bĩu môi nói: “Thật ra trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.”

Bác Diên hiểu: “Sau này anh sẽ lái xe nhiều hơn.”

Trì Lục đồng ý: “Được ạ.”

Vào thang máy, Trì Lục ngửi thấy mùi rượu trên người, trực tiếp hỏi: “Tối nay anh uống bao nhiêu vậy?”

“Không nhiều.”

Bác Diên nhìn cô: “Bốn năm ly.”

“…” Trì Lục im lặng.

Bác Diên nghiêng người nhìn cô, có chút không rõ: “Em giận à?”

“Không có.” Trì Lục không nói nên lời, “Tại sao em phải tức giận?”

“Nếu em không thích, sau này anh sẽ uống ít lại.”

Trì Lục không biết nên cười hay nên khóc, lắc đầu: “Em cũng không vô lý như vậy. Đương nhiên có thể uống rượu. Chỉ cần cố gắng không quá chén là được.”

Cô suy nghĩ một hồi, hỏi: “Anh uống bao nhiêu mới say?”

Nghe vậy, Bác Diên thản nhiên nói: “Anh không biết.”

Anh thực sự không biết.

Trì Lục: “Gần đây không phải vừa uống say sao?”

Bác Diên nói: “Hmm, anh đã bao giờ say chưa?”

Trì Lục: “…”

Cô vùng vẫy trong hai giây, nhưng vẫn không vui vẻ nhắc nhở anh rằng Lâm Tô đã nói với bản thân rằng anh say rồi.

Trì Lục bĩu môi, tò mò: “Em chỉ hỏi vậy thôi.”

Bác Diên cong môi cười, nhẹ nhàng đáp: “Ừ anh biết.”

Về đến nhà, Trì Lục nhìn thấy Bác Diên đang ngồi trên sô pha xoa xoa thái dương, lập tức vào bếp nấu cho anh một tách trà ấm để tỉnh táo. Nhưng khi cầm ra thì người đàn ông đã ngả lưng ra sô pha, nhắm mắt ngủ.

Trông thấy bộ dạng mệt mỏi đó của anh, Trì Lục quyết định không tính toán chuyện anh uống say nữa.

Hơn nữa hôm nay cũng không thích hợp.

“Thầy Bác, dậy uống chút trà giải rượu.”

Bác Diên mở mắt nhìn cô, đôi mắt ấy mông lung mờ mịt, giống như được bọc bởi lớp sương mù, khiến cô muốn cuốn nó đi.

Anh nhìn đốm lửa trong đôi mắt Trì Lục, chợt muốn đưa tay bắt lấy.

Ánh mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm cô, không hề có ý định cầm lấy trà giải rượu cô đưa.

Cô mím môi, rũ mắt nói: “Uống trà cho tỉnh táo.”

Bác Diên có chút uể oải, anh rời khỏi đôi mắt của Trì Lục, nắm tay cô, yết hầu di chuyển: “Anh không muốn uống.”

Trì Lục: “?” Cô nhìn anh không tin nổ: “Thầy Bác, anh đừng nhõng nhẽo như thế?”

Bác Diên không trả lời.

Trì Lục không biết nên cười hay nên khóc, bước lên mấy bước rồi ngồi xuống bên cạnh Bác Diên, thúc giục: “Anh mau uống đi, em cầm mỏi tay.”

Vừa dứt lời, Trì Lục nhận thấy ánh mắt của Bác Diên có chút thay đổi.

Anh hơi nhướng mày, ánh mắt rơi trên tay cô: “Mỏi tay à?”

Trì Lục: “...”

Cô tức giận đến mức cao giọng nói: “Không được à?”

Bác Diên mỉm cười, không trả lời.

Trì Lục nhìn anh chẳng có ý định cầm tách trà, ngay khi cô định thôi, Bác Diên đưa tay lên, nắm cổ tay cô rồi cúi đầu.

“…”

Phòng khách rơi vào yên lặng, Trì Lục cảm thấy cổ tay mình nóng lên.

Người đàn ông nắm lấy cổ tay, uống cạn tách trà trên tay cô.

Khoảng cách hai người quá gần, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của anh, hình dung ra cách yết hầu anh di chuyển lên xuống như thế nào, cảm nhận hơi nóng trong lòng bàn tay anh liên tục truyền đến cô, lan từ cổ tay sang thẳng vào tim.

Lông mi Trì Lục run lên, cảm thấy bầu không khí chung quanh trở nên mơ hồ hơn.Chỉ là nửa phút mà cảm giác như đã hơn một năm trôi qua.

Lúc Bác Diên buông tay cô, trong tiềm thức Trì Lục thở phào nhẹ nhõm.

Tiếc rằng tiếng thở nhẹ nhõm còn chưa dứt, chiếc cốc trong tay cô đã bị lấy mất, ngay sau đó Trì Lục bị người đàn ông kéo xuống, ngã vào lòng anh.

Tư thế bây giờ, khiến cho người khác nghĩ sâu xa.

Trì Lục sững sờ vài giây, ngẩng đầu nhìn anh. Khi nhìn thấy tình dục lan tỏa trong mắt anh, cô vô thức nói: “Em còn chưa … tắm.”

“Không cần” Bác Diên cúi đầu, tìm kiếm môi cô, trầm giọng nói: “Luyện tay trước.”

Trì Lục: “?”