Đấu Thần

Chương 404: Điều chế dược dịch



Đả tự: Sided Lovettt

***

- Hự

Bên trong hang động âm u, có một đống lửa đang cháy liu riu, bên cạnh đống lửa là một thiếu niên vẻ mặt lạnh lẽo đang khoanh chân tu luyện.

- Hự

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, một luồng bạch khí từ mũi hắn phun ra, toàn thân hắn phát ra một trận cột bạo “cộp cộp cộp”.

Tiếng cốt bạo vang lên một lát, cuối cùng lắng xuống vị thiếu niên chầm chậm mở mắt, hai tay vỗ xuống đất một cái, thân hình nhảy dựng lên.

- Hát--

Tùy tay xuất ra một quyền bình thường kèm theo âm thanh nổ vang trong không trung nhanh chóng lan khắp nơi, khiến cho màng nhĩngười ta đều một phen trấn động

- Ha ha, tiều hữu, xem bộ dạng của ngươi bây giờ, hắn thực lực đã hồi phục đến trạng thái đỉnh cao rồi?

Thân ảnh hư ảo trôi nổi trong không trung dừng lại nhìn hắn một lúc mới thản nhiên nói.

- Cũng thường thôi.

Lý Dật nhíu mày chợt cười nói:

- Trải qua những ngày ẩn náu ở Long Giác Sơn, thực lực của ta đã mơ hồ có cảm giác đột phá được vài phần Bát Tinh. Nếu tăng lên cấp Cửu Tinh, tựa hồ có thể suy nghĩ kích lên cấp Đấu Vương rồi.

- Ha ha, tốc độ tu luyện tiều hữu quả thật rất nhanh. Thiên Ma Cửu Biến mệnh danh là Đệ nhất Ma Công thật cũng không phải chỉ nói chơi thôi! Tốc độ này nếu nói ra, ta phỏng chừng không có nhiều người tin đâu?

Hồng Thiên Thánh Giả nói.

- Hẳn là như vậy?

Lý Dật hơi nhắm mắt lại, chợt lại mở ra, trong tiềm thức của hắn, những huyết sắc trôi nồi kia lúc này có thể rõ gần được một phần mười rồi, nhưng đây cũng chỉ là ba tầng đầu của đấu khí tâm pháp mà thôi, cũng không biết, tình hình trước mắt mà nói, Thiên Ma Cửu Biến một khi đã hoàn chỉnh, cũng không biết rốt cục có mấy tầng tâm pháp đây.

- Nếu người đã khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, chúng ta tựa hồ có thể bắt đầu rồi.

Sau khi cười cười, Hồng Thiên Thánh Giả mới lại thản nhiên nói.

Từ sau khi hai người rời Long Giác Sơn, dọc đường đi thật ra không gặp trở ngại gì. nhưng nghĩ đến muốn pha chế được dịch khôi phục thực lực của Hồng Thiên Thánh Giả, hai người không trực tiếp rời khỏi Nạp Gia Sơn Mạch mà chọn một sơn động yên tĩnh đề ẩn núp.

Dù nói thế nào đi nữa, pha chế dược dịch đó, những thứ cần dùng đến, đều là những thứ kỳ trận dị bảo mà bên ngoài khó có thể có được. Những thứ kia nếu như rơi vào trong mắt người hữu tâm, nói không chừng còn có thể gây ra phiền phức lớn.

- Vậy thì chúng ta bắt đầu đi.

Sau khi suy nghĩ một lúc Lý Dật cũng khẽ gật đầu. Hồng Thiên Thánh Giả sớm khôi phục lại thực lực, hắn cũng có thể rời khỏi chốn thị phi này rồi.

Dù sao, mặc kệ là Đế Tề, hay là Tuyết Lân, tựa hồ đều là những người không dễ chọc ghẹo!

Bất luận gặp phải người nào, coi như chuyến đi trong Nạp Gia Sơn Mạch có chút hoàn mỹ, phỏng chừng sẽ gặp phải kết cục bi thảm.

Đặc biệt là Tuyết Lân kia, nghĩ đến Lý Dật cười khổ một tiếng, mặc dù trong hoàn cảnh này, hành vi của mình bên trong có vài phần tự vệ, nhưng có vài việc làm thì đã làm rồi, nhất định phải có trách nhiệm.

Nhưng nếu trách nhiệm là là tính mệnh của bản thân, tuyệt đối không thể nói... Chuồn là thượng sách.

Dù thế nào bản thân mắc nhiều nợ cũng không sầu, Đại Tiểu thư Mạc Gia kia không phải còn có cái hẹn ba năm với mình sao?

Sau khi xóa hết suy nghĩ, Lý Dật mới thở ra một hơi, nhẹ nhàng vung tay lên, ngay trên đài đá cạnh trong hang động quét ra một khoảnh đất trống sạch sẽ, chợt hai tay hơi vung vài cái lọ đã đã phân biệt đan xen nhau rơi xuống đài đá.

- Huyết Nhãn... Thiên Tinh Nham... Long Tu Thảo... Tứ giai ma hạch...

Mắt lướt qua những thứ giá trị liên thành này, lại thở một hơi, Lý Dật mới thản nhiên nói:

- Tiền bối, như vậy... Tiếp theo nên như thế nào?

Mắt Hồng Thiên Thánh Giả lúc này hiện lên vài phần thận trọng, hắn hít một hơi mới nói:

- Vốn dĩ những việc pha chế dược dịch, chúng ta nên tìm một một dược sư đến giúp đỡ,

những thứ này dù sao giá trị liên thành, chúng ta tìm cũng không được được sự đáng tin cậy... Nhưng mà, lão phu từ nhỏ cũng biết chút ít về dược thuật, chỉ cần người nghe theo lời chỉ dẫn của ta, vẫn để hắn không lớn!

- Như vậy bắt đầu đi!

Lý Dật cũng hít một hơi, trầm giọng nói.

- Ân!

Hồng Thiên Thánh Giả khẽ gật đầu.

- Đầu tiên, hãy nghiền nát Thiên Tinh Nham thành bột.

Lý Dật gật gật đầu, tay phải hơi khom, lập tức Thiên Tinh Nham trên đài đá đều bị hắn hút vào tay, hắn dùng sức mạnh vo vo, chà sát, Thiên Tinh Nham vốn dĩ kiên cố vô cùng cũng dần dần biến thành bột phấn, cuối cùng biến thành một mớ bột màu xám trắng xuất hiện trong tay Lý Dật.

Lý Dật Hơi nhíu nhíu mày, lôi ra một hộp ngọc, cẩn thận đặt chỗ bột Thiên Tinh Nham này vào trong.

- Tiếp theo là Long Tu Thảo bỏ trực tiếp vào là được...

"

Hồng Thiên Thánh Giả thấp giọng nói.

Lý Dật đáp lời, từ một chiếc hộp ngọc ở bên, lấy ra vài cọng Long Tu Thảo, sau khi chần chừ chốc lát, mới chầm chậm bỏ vào hộp ngọc đựng bột Thiên Tinh Nham kia.

Xuys

hết, lại có vài

Long Tu Thảo mới cho vào trong nháy mắt, tựa hồ run rẩy kịch liệt chốc lát. Bất chợt, những cọng Long Tu Thảo vốn đã chết, lại có vài phần sinh khí dồi dào run rẩy trở lại. Ngay sau đó, những cọng Long Tu Thảo này đều bám vào nhau, quấn vào lẫn nhau, cuối cùng cơ hồ biến thành một nhánh nhỏ hình Long Mãng còn bột Thiên Tinh Nham cũng biến hóa theo chúng, chầm chậm bị hút lên, hình thành một vật giống như vậy cá!.

nhau, quan Nham cũng

- Huyết Nhãn!

Hồng Thiên Thánh Giả thấp giọng hạ lệnh.

a lệnh.

Lý Dật khẽ gật đầu, hai tay trong Linh Hư Hồ nhẹ điểm, liền rút ra Huyết Nhãn ẩn chứa nồng nặc khí huyết sát, chầm chậm đổ vào trong hộp ngọc, còn khoảng hai phần ba số còn lại, hắn không chút khách khí cất vào trong Dung Giới của mình.

Đối với hành vi này của Lý Dật, Hồng Thiên Thánh Giả thật ra cũng giống như không thấy, dù Huyết Nhãn không giống các thứ khác, không phải dễ dàng tìm thấy, giữ lại một chút cũng là nên làm.

Khi Huyết Nhãn vào hộp, dịch thể đỏ như máu trong nháy mắt bị Long Tu Thảo bao quanh, hai bên giống như khắc tinh, Huyết Nhãn bắt đầu sôi trào lên, còn Long Tu Thảo cũng từng chút biến thành hơi nước.

- Cuối cùng là Tứ giai ma hạch.

Hồng Thiên Thánh Giả hít một hơi, thấp giọng nói.

- Biết rồi.

Lý Dật vung tay một cái, đặt Tứ giai ma hạch vào trong hộp ngọc đã được mở sẵn. Sau đó ma hạch hỏa hồng sắc bay vào hộp ngọc, trong nháy mắt Long Tu Thảo bám lên trên, tựa hồ bắt đầu hút năng lượng ở bên trong.

- Được rồi, chỉ cần đợi những thứ này biến hết thành máu loãng như vậy được dịch này coi như pha chế thành công. Lão phu chỉ cần dùng là có thể khôi phục được mấy phần thực lực rồi.

Nhìn thấy một màn này, đôi mắt Hồng Thiên Thánh Giả cũng có chút kích động chợt kìm không được thấp giọng nói.

- Như vậy, xin chúc mừng tiền bối!

Lý Dật chắc chắp tay, ánh mắt cũng có chút kỳ quái nhìn được dịch trước mặt. Nếu thứ này đưa Xà Tôn Giả dùng không biết hắn có thể... Nghĩ đến đây, Lý Dật vẫn lắc lắc đầu, dứt bỏ cái cách nghĩphi thực tế này.

Xà Tôn Giả khi truyền lại cho mình ngọc giản đã nói rõ, lực lượng linh hồn của hắn căn bản đã tiêu hao sạch rồi, phòng chừng không giống như tình huống Hồng Thiên Thánh Giả còn giữ lại ít sức tự vệ này. Vì vậy nếu muốn hắn khôi phục lại, phòng chừng còn còn phải chuẩn bị hết toàn bộ những thứ hắn cần...

Cái khác không biết, ít nhất thứ quan trọng nhất là Huyết Nhãn, bản thân mình đã kiếm được rồi rồi. Về phần các thứ khác, tùy theo thực lực của mình tăng lên, chắc hẳn có thể từ từ thu thập.

Nghĩ đến đây, Lý Dật nhịn không được hơi siết nắm đấm lại.

Trong hộp ngọc, được dịch màu đỏ đã cuồn cuộn như nước sôi, nhưng khoảng cách tất cả các thứ dung hợp vào nhau tựa hồ cần một khoảng thời gian dài nữa.

Trong lúc này, ánh mắt Lý Dật và Hồng Thiên Thánh Giả đều khẩn trương hướng sự chú ý vào trong đó.

Đối với hai người mà nói, thứ này pha chế có thành công hay không, đều là việc cực kỳ quan trọng...

o0o

Cứ đợi như thế nửa ngày, hết thảy các vật chất trong được dịch này đã hòa quyện vào nhau, mắt nhìn không biết đã thấy bao nhiêu lần dung hòa, nhưng lúc này, Lý Dật và Hồng Thiên Thánh Giả đột nhiên liếc mắt nhìn nhau. Bất chợt, trong ánh mắt nhìn lẫn nhau đều chớp qua một tia sát khí...

Cùng lúc đó, tại cánh rừng yên lặng bên ngoài sơn động đột nhiên truyền lại một tiếng rít xuyên gió, một lúc sau mới nhìn thấy mấy chục đạo thân ảnh đan xen hạ xuống bốn phương tám hướng bao quanh sơn động.

- Ha ha, hóa ra là học chuột đào hang à, chả trách khó tìm quá... Nhưng cuối cùng Bồn Thiếu gia cũng tìm thấy rồi!

Thiếu niên mặc áo trắng đi đầu cười nhạt một tiếng, chợt thản nhiên nói.

Chỉ là âm thanh này mặc dù nhẹ nhàng nhưng vẫn kèm theo đó là đấu khí của hắn phát ra, hướng về khắp phía sơn động đi vào.

- Người nào?

Hồng Thiên Thánh Giả hơn nửa phần tâm trí đều tập trung vào được dịch trước mặt, nhất thời không chú ý người vừa nói rốt cục là người nào.

Nhưng thật ra Lý Dật đã hít một hơi, đôi mắt hiện lên vài phần sát ý:

- Vân Gian Thành Vân Nhàn... Xem ra chúng ta còn bị Vân Gia ám rồi.

Sau khi cười lạnh một tiếng, Lý Dật mới thản nhiên nói:

- Tiền bối cứ việc trông coi chỗ được dịch này một mình cũng được rồi, khi hoàn thành thì mau chóng dùng đi, ta có thể nghĩ cách đối phó với những người kia... Nhưng ta cảm nhận được ngoài kia ít nhất có ba vị Đấu Vương cường giả, ta chưa chắc đã là đối thủ, vì vậy nếu tiền bối có thể nhanh chóng được vài phần, tất nhiên sẽ tốt hơn vài phần.

- Ừm, Cho ta thời gian nửa giờ đồng hồ.

Hồng Thiên Thánh Giả vẻ mặt thận trọng nói.

Nghe xong Lý Dật gật gật đầu, mũi chân đạp nhẹ xuống mặt đất thân hình đã vọt ra ngoài sơn động...

o0o

Đào mắt qua cánh rừng bên ngoài sớm động Lý Dật đột nhiên cười lạnh một tiếng nói:

- Vân Nhàn? Phong Tiểu Thiên? Không nghĩ đến hai vị lại dắt tay nhau mà đến, thật là ngoài dự liệu của Hồng mỗ ta.

Vẻ mặt Lý Dật lúc này vẫn mang chút bề ngoài khách khí tự nhiên còn cần dùng thân phận khác.

- Tiểu tử Hồng Dịch... Cuối cùng cũng tìm được ngươi...

Giọng trầm trầm của Phong Tiểu Thiên cũng nhẹ vang lên, khiến người vừa nghe thấy nổi da gà.

- Ha ha, lại nói tiếp cũng kỳ lạ... Ở trong rặng Nạp Gia Sơn Mạch này, hành tung tuy rằng không xem là bí ẩn, nhưng một người bình thường chắc hẳn không dễ tìm được, nhưng ta thật sự rất tò mò, Vân Thiếu gia mang người đuổi theo như thế nào!?

Ánh mắt Lý Dật chậm rãi nhìn Phong Tiểu Thiên coi thường chợt cười khẽ nói.

- Ha ha, Hồng Dịch các hạ cũng là người thông minh... Lẽ nào người còn nghĩ không rõ vấn đề là ở đâu sao?

Vân Nhàn cười nói.

- Tin tức Long Tu Thảo kia, là Vân Gia các ngươi mang ra bán ư?

Lý Dật suy nghĩ một lúc mới thản nhiên nói.

- Sai rồi, không phải là Vân Gia, mà là ta.

Vân Nhàn vỗ vỗ tay, chỉ chỉ mình:

- Trước kia ta đã đi qua Long Giác Sơn một lần, tất nhiên biết bên trong có Liệt Diễm Long Mãng. Về phần có Long Tu Thảo hay không ta không rõ lắm... Nhưng chỉ biết một việc... Đó chính là, Hồng Dịch các hạ, ngươi đã mua vật phẩm của ta, như vậy, ta tự có cách tìm được người.

- Vấn đề là ở trên ngọc giản sao?

Lý Dật cũng là người thông minh, chỉ suy nghĩ một chút, đã hiểu ra, hắn lấy từ Dung Giới ra một miếng ngọc giản, bóp vụn thành bột sau đó mới phủi phủi tay, thản nhiên nói:

- Vân Gia không ngờ cũng mở một đặc điểm, thật nằm ngoài dự liệu của ta... Ha ha ha, nhưng những lời nói này cũng chỉ là lời vô nghĩa mà thôi. Không bằng... Vấn Thiếu gia hãy nói xem, người mang nhiều người như vậy, muốn làm gì đây? Không phải đến mời ta uống trà chứ?