Đấu Thần

Chương 501: Bị Thương



Nhìn thấy tên tiểu tử này vừa muốn lấy mạng nhỏ của mình, Lý Dật nhịn không được cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói:

- Đường đường là Đấu Hoàng cường giả, mà lại đi dùng cái loại thủ đoạn hạ lưu này, ngươi cũng không sợ người ta chế nhạo sao?

- Hắc, tiểu tử, vừa rồi ta cũng đã giải thích vì sao ta đánh lén ngươi. Hơn nữa, hắc hắc, ở trong mắt Phong Lưu Ngọc ta, chiêu số có thể xử lý ngay đối thủ, chính là chiêu số hữu dụng nhất, chỉ cần có thể đem ngươi xử lý, ta mặc kệ hạ lưu hay không hạ lưu.

Tên vừa rồi tự xưng là Phong Lưu Ngọc cười nói.

- Hắc hắc, nói rất hay, ta đã gặp qua người vô sỉ, nhưng mà ngươi chính là người vô sỉ nhất.

Nghe lời Phong Lưu Ngọc nói, khóe miệng Lý Dật nhếch lên, lộ ra dáng vẻ khinh thường. Người này xem ra quả thật rất là vô sỉ a! Nếu như vừa rồi bị hắn đánh lén thành công, thì khả năng mình chính là một người chết, nếu là người chết rồi thì làm sao có thể nghe thấy tên Phong Lưu Ngọc này thừa nhận là đánh lén mình đây?

Hiện tại Phong Lưu Ngọc thản nhiên nói ra là hắn cố ý đánh lén Lý Dật, hắn cũng không coi đạo lý thông thường là gì! Phong Lưu Ngọc đã thừa nhận hắn là đánh lén, thì Lý Dật còn so đo làm gì nữa đây?

- Vô sỉ sao? Ha ha, ta đã nói rồi. Chỉ cần có thể đả bại đối thủ thì chính là thủ đoạn tốt!

Nghe thấy Lý Dật mỉa mai, Phong Lưu Ngọc cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn như trước cười hì hì.

Lý Dật nghe vậy cũng tức cười, nói:

- Được, vậy hãy để cho ta thử xem thủ đoạn của ngươi rốt cuộc tốt như thế nào!

Vừa nói dứt lời, tay phải Lý Dật đột nhiên nắm chặt, hỏa diễm lập tức xuất hiện tại trên tay phải Lý Dật cuồng dã lao nhanh ra.

Lập tức chỉ nghe từ trong miệng hắn khẽ quát lên một tiếng:

- Lưu Hỏa Liệt!

Một ngọn lửa cực nóng giống như một khỏa sao băng cực lớn sáng rực, xé tan màn đêm, bay thẳng đến đỉnh đầu Phong Lưu Ngọc!

Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen lại, Lý Dật sử dụng Đấu kỹ Lưu Hỏa Liệt, giống như là sao băng phá tan không gian, thế không thể đỡ!

Nhìn thấy Đấu kỹ Lưu Hỏa Liệt công kích tới, Phong Lưu Ngọc cũng không có thèm để ý, hắn vẫn đứng không nhúc nhích, chẳng những là như vậy, trên khóe miệng Phong Lưu Ngọc lại khẽ mỉm cười, với bộ dáng như vậy làm cho Lý Dật cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Lưu Hỏa Liệt uy lực tuy rằng không thể so sánh với Huyết Nguyệt Cuồng Cương, thậm chí nó còn kém hơn đòn công kích do Phá Không Kiếm dung hợp bốn loại đấu khí. Nhưng mà, Lưu Hỏa Liệt dù sao cũng là Đấu kỹ Bạch Hổ a!

Đấu kỹ Bạch Hổ dù là loại yếu nhất, cho dù là Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp cũng không thể bằng được. Lúc này cái tên Phong Lưu Ngọc cứ như vậy đứng ở nơi đó chuẩn bị đón đỡ một kích Đấu kỹ Bạch Hổ, chẳng lẽ hắn thật sự có cái gì dựa vào hay sao?

Oanh!

Hỏa diễm bắt đầu tiếp cận đỉnh đầu của Phong Lưu Ngọc, thì lúc này đột nhiên xuất hiện một đạo màn sáng màu lam nhạt, hỏa diễm cùng màn sáng kia va chạm vào nhau, một âm thanh trầm muộn vang lên, rồi bỗng dưng biến mất không thấy đâu nữa.

- Ngươi chỉ có thủ đoạn như vậy mà cũng đem ra khoe ư!

Trên mặt Phong Lưu Ngọc lộ ra vẻ khinh thường, theo lời nói của hắn vừa dứt, có một đạo hào quang màu vàng lần nữa xuất hiện, hướng về phía Lý Dật bay nhanh đến!

Nhìn thấy như thế, sắc mặt Lý Dật khẽ biến đổi, thậm chí hắn cũng không kịp suy nghĩ nguyên nhân vì sao Phong Lưu Ngọc có thể chống đỡ được Đấu kỹ Bạch Hổ Lưu Hỏa Liệt như vậy. Lúc trước hắn đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của đạo kim quang này rồi, đừng có nhìn thấy đạo kim quang này tuy rằng đơn giản, nhưng mà uy lực của nó lại vô cùng lớn, trước mắt Lý Dật cũng không dám đón đở, chỉ có thể không ngừng trốn tránh mà thôi.

Oanh! Oanh! Oanh!

Thân hình của Lý Dật không ngừng lắc lư, từng đợt thanh âm nổ mạnh cũng liên tiếp truyền đến, ở trên mặt đất không ngừng bị đạo kim quang này oanh tạc tạo ra thành những hố sâu, khi nhìn thấy làm cho người ta cảm thấy vô cùng kinh hãi!

Công kích của đối phương cực kỳ nhanh chóng, tựa hồ mỗi lần ra tay đều không cần chuẩn bị. Khi tránh né đạo kim quang này, Lý Dật có thể nói là đem hết khí lực của mình ra, thân pháp Vân Bộ có thể nói là hắn vận dụng đến cực hạn. Chỉ một lát sau, hắn đã dùng Vân Bộ nhảy đi nhảy lại thành công né tránh được đạo kim quang kia. Lý phủ lúc trước được coi là lịch sự tao nhã, bây giờ giống như là vừa trải qua một hồi động đất, chẳng những mặt đất trở nên gồ ghề, mà ngay cả một ít lầu các phủ viện ở chung quanh cũng không tránh khỏi bị tàn phá.

Lý gia phụ tử hai người đối với tình huống như vậy tựa hồ cũng không có thèm để ý, khi chứng kiến Lý Dật chật vật chạy thục mạng, bọn họ ngược lại cực kỳ hài lòng. Lúc này Lý Nhiên cũng đã khôi phục lại, hắn lớn tiếng kêu lên:

- Lý Dật! Ngươi hôm nay không thể chạy thoát! Tốt nhất là hãy ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi! Bằng không đợi đấu khí ngươi tiêu hao hết, kết quả cũng càng thảm hại hơn mà thôi!

Nghe được lời của hắn nói, Lý Dật cũng không nhịn được khẽ nhíu mày, tuy rằng lời nói của đối phương làm cho hắn có chút tức giận, nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, cứ theo đà này mà nói, không có gì thay đổi kết quả cũng có thể đúng như vậy mà thôi!

- Người này… Làm sao mà lợi hại như vậy, chẳng lẽ đấu khí của hắn dùng không hết sao?

Lý Dật một bên liều mạng trốn tránh, một bên thấp giọng chửi bới, hắn thật sự không nghĩ ra được người trước mắt này rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì, chẳng những mỗi một lần công kích đều có uy lực cực lớn, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn, thực lực cũng rất là hùng hậu. Bởi vì theo lý thuyết, nếu mà liên tiếp công kích thì tiêu hao đấu khí rất là nghiêm trọng, Đấu Hoàng cường giả bình thường căn bản không có khả năng như vậy. Nhưng mà tên tiểu tử Phong Lưu Ngọc này đã nhiều lần công kích như vậy, chẳng những nhìn không thấy bộ dáng mệt mỏi, ngược lại còn có chút thành thạo, tựa hồ đối với hắn mà nói, chỉ là đang khởi động một chút mà thôi! Mẹ kiếp! Người này rốt cuộc là quái vật gì vậy!

Rốt cục, sau khi giằng co một chút, Phong Lưu Ngọc cuối cùng cũng ngừng công kích, nhìn thấy Lý Dật đứng ở phía đối diện không ngừng thừa dịp cơ hội này để thở, trên mặt hắn lại lần nữa lộ ra nụ cười mê người, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc, ngoài miệng lại dùng một loại thanh âm quỷ mị kinh người:

- Tiểu tử! Ngươi chẳng lẽ chỉ biết chạy trốn thôi sao?

Thấy phong thái của hắn rất giống nữ nhân thông thường, Lý Dật nhịn không được thân thể khẽ run lên, cố gắng nín nhịn cảm giác nôn mửa, Lý Dật ngoài miệng chửi nhỏ một tiếng.

- Người là đồ lại cái!

Nhìn thấy Phong Lưu Ngọc ngừng lại, Lý Dật cũng đứng vững vàng, hắn cũng đang hào hứng nhìn đối phương, hắn khẽ liếc mắt một cái, trong giọng tràn đầy châm chọc nói:

- Ngươi cũng không chỉ biết một chiêu này a? Nếu thật là như vậy, ngươi cũng không làm gì được ta đâu.

Lý Dật nói không sai, tuy rằng tốc độ công kích của Phong Lưu Ngọc có uy lực đều không bình thường, nhưng Lý Dật nếu một lòng muốn chạy trốn, cũng không phải là không có biện pháp. Phong Lưu Ngọc tựa hồ cũng rất rõ ràng điểm ấy, hắn đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Bất quá lập tức hắn lại mỉm cười, nói:

- Ngươi nói không sai, thật sự ta cũng chỉ biết một chiêu này…

Dừng lại một chút, trên mặt hắn càng vui vẻ hơn, nói:

- Bất quá, đối phó ngươi, một chiêu này cũng đã đủ rồi. Bởi vì… đối phó ngươi cũng không chỉ một mình ta … hắc hắc.

Nhìn những tên Ảnh Vệ ở chung quanh không ngừng tiếp cận chính mình, Lý Dật nhìn đám Lý gia Ảnh Vệ này khẽ mỉm cười khinh thường.

- Bằng vào bọn họ sao? Nhiều lắm thì cũng chỉ là góp cho đủ số mà thôi!

Sau khi nói ra những lời này, trên tay Lý Dật đột nhiên phát ra một cỗ đấu khí hỏa hồng sắc, hắn cũng không thèm nhìn, trực tiếp hướng về sau lưng hất lên, đấu khí hỏa hồng sắc vừa mới rời khỏi tay liền hóa thành một đoàn hỏa diễm, vừa vặn bắn về phía những tên Ảnh Vệ. Hỏa diễm bắn tới trên người những tên Ảnh Vệ này, chỉ nghe thấy đám Ảnh Vệ hét lên những tiếng thê thảm, hỏa diễm mạnh mẽ bạo liệt bắn ra, hóa thành một cái hỏa cầu cực lớn, bao vây toàn bộ đám Ảnh Vệ. Rất nhanh sau đó có một hồi tiếng kêu gào thê thảm, cả người đám Ảnh Vệ liền trong nháy mắt đều bị ngọn lửa kia đốt cháy thành tro tàn.

Phong Lưu Ngọc thấy hắn có những động tác như vậy, trên mặt vẫn mỉm cười như trước, không có chút nào biến hóa, phảng phất sinh tử của đám Ảnh Vệ kia đối với hắn mà nói hoàn toàn là những con kiến hôi mà thôi, không có cảm giác gì.

Đương nhiên, đừng nói là hắn, cho dù là Lý Dật mình cũng sẽ không đi để ý đến sinh tử của đám tiểu nhân vật như vậy. Nhưng Lý Hàn lại không như vậy, khi nhìn thấy những tên Ảnh Vệ chết như thế, hắn khẽ cau mày lại, lập tức sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngoài miệng phát ra một tiếng quát lớn:

- Dật nhi hãy chú ý!

Nghe thấy thanh âm của Lý Hàn, Lý Dật vô thức đem thân hình uốn éo, dưới chân cấp tốc một bước trượt dài, vừa mới làm xong động tác đó, trước mắt Lý Dật lập tức hoa lên, có một bàn tay trắng gầy đánh trượt qua bên hông! Không đợi phản ứng của Lý Dật, cái bàn tay kia lập tức chuyển động, hóa chưởng thành trảo, trực tiếp hướng về bên hông của Lý Dật chộp tới. Lúc này Lý Dật cảm thấy vô cùng hoảng hốt, nhưng hắn lại không dám chần chờ, vội vàng sử dụng Hồi Phong Chưởng nghênh đón, hắn có ý định đem cỗ lực đạo của đối phương phóng chệch ra chỗ khác.

Oanh!

Hai chưởng chạm vào nhau, Lý Dật chỉ cảm thấy trảo của đối phương cứng rắn như sắt thép, chẳng những không thể phá vỡ được, mà lực đạo này lại lớn vô cùng, một chưởng của hắn cũng không thể đem lực đạo của bàn tay kia kéo chệch đi!

Ngang ngược phá vỡ Hồi Phong Chưởng của Lý Dật, bàn tay kia trực tiếp đâm vào bên hông Lý Dật, chỉ nghe thấy trong miệng Lý Dật truyền đến một tiếng kêu đau đớn, thân thể của hắn liền bay thẳng ra ngoài!

Ba một tiếng, thân thể Lý Dật té mạnh xuống đất, bên hông chảy ra đầy máu tươi. Trên mặt hắn lúc này biểu lộ thống khổ dữ tợn, cả người thoạt nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi.

- Dật nhi!

Nhìn thấy Lý Dật bị thương ngã xuống đất, Lý Hàn đứng một bên vội vàng chạy tới. Ngoài miệng bối rối hỏi:

- Ngươi thế nào, không có sao chứ, Dật nhi, ngươi…

Mới nói được một nửa câu, Lý Hàn lập tức ngậm miệng lại, bởi vì hắn có ý định nâng Lý Dật dậy, hắn lập tức phát hiện thân thể của Lý Dật không ngừng run rẩy!

Chẳng lẽ là bởi vì chiêu đó làm cho thương thế của Lý Dật quá nặng sao? Nhìn thoáng qua miệng vết thương ở bên hông Lý Dật, hắn vội vàng vận đấu khí dò xét, ý định cầm máu cho Lý Dật.

Lý Dật thấy động tác của phụ thân như vậy, nhưng hắn lại lắc đầu, mặt không biểu tình nói:

- Không cần, phụ thân cũng không cần phải lo lắng, con không có việc gì đâu.

Lý Dật ngữ khí lạnh như băng, Lý Hàn nghe vậy vô ý thức thu hồi động tác, nhưng ngoài miệng lại như trước nhịn không được hỏi:

- Dật nhi, ngươi…

- Con không sao!

Lý Dật lắc đầu, năng lượng Thiên Khôn Địa Càn Châu ở trong cơ thể của hắn phi tốc vận chuyển, một đạo hào quang nhũ bạch sắc hiện ra ở bên hông của hắn, một cảm giác mát mẻ không ngừng xoa dịu vết thương ở bên hông Lý Dật, đem cảm giác đau đớn kia đẩy lui. Rất nhanh, miệng vết thương liền lập tức ngừng chảy máu, bằng mắt thường cũng thấy được tốc độ nhanh chóng khép lại, chỉ một lát công phu sau, liền tạo thành một vết trầy mỏng.

Lý Hàn thấy thương thế của hắn khôi phục, lúc này mới yên lòng lại, nhưng thấy vẻ mặt của Lý Dật, hắn ngược lại có chút lo lắng. Hắn làm sao không biết, giờ phút này trong lòng Lý Dật ngập trời biển lửa, một cỗ lửa giận không ngừng sôi sục lên!

- Sỉ nhục! Vô cùng nhục nhã!

Giờ phút này, trong đầu Lý Dật chỉ có hai chữ cái to!

Hắn nghĩ vô luận là ở kiếp trước hay ở kiếp này, hắn chưa một lần chịu qua loại vũ nhục như thế này! Nhưng hết lần này tới lần khác ở tại Lý gia, không nói đến lúc trước hắn đã phải ăn những thiệt thòi kia, nhưng chỉ nói một chưởng này, với hắn mà nói mặt mũi cũng đã mất hết!

Sau một khắc, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn thẳng về phía thân ảnh đứng đó không xa. Giờ phút này người nọ toàn thân bao phủ hắc bào, Lý Dật nhìn không rõ tướng mạo của hắn, nhưng chỉ cần nhìn thân hình cùng với bàn tay gầy trắng noãn, Lý Dật có thể khẳng định, đối phương tất nhiên là một nữ tử! Hắn còn cảm thấy, nữ nhân này tựa hồ có chút quen thuộc, chính mình trước kia cùng với nàng có quan hệ!

Nghĩ đến chính mình bị một nữ nhân đánh ngã xuống đất, lửa giận trong lòng Lý Dật càng tăng lên, nhìn thân hình của đối phương, trên miệng hắn dùng băng hàn ngữ khí từng chữ từng câu nói:

- Ta mặc kệ ngươi là ai! Hôm nay! Ngươi nhất định phải chết!

- Hừ, ngươi muốn giết ta ư? Phải xem ngươi có bản lãnh đó không đã!

Nghe được lời nói lạnh như băng của Lý Dật, trên người hắc bào kia truyền đến một thanh âm nữ nhân. Những cũng không biết là từ nguyên nhân gì, nàng cũng không có dùng thanh âm bình thường, mà nàng tận lực giảm thanh âm thấp xuống, nghe qua có một chút khàn khàn.

<br