Đấu Thần

Chương 550: Vận Dụng Át Chủ Bài



Bọn bốn người Hải Hâm, Tông Băng mặc dù không chịu nổi Lý Dật nói như vậy, nhưng hình tượng thật sự chật vật tới cực điểm, đã bị đấu kỹ Bạch Hổ Lưu Hỏa Liệt thiêu đốt, người nào cũng đầu tóc đen xám, quần áo cũng sớm không còn hình dáng, lúc này còn có thể mở miệng nói gì.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Dụ Thần Cấm cười ha ha không ngừng!

Phong Hoàng Hải Hâm tiếng tăm lừng lẫy, Tông Băng kiêu ngạo giống như Kim Phượng Hoàng, nhưng hình tượng lúc này, nói ra chỉ sợ ngay cả người bại não cũng không dám tin.

Thấy Hoa Hoàng hiện thân, nhưng lại có bộ dạng tỷ đệ thân mật với Lý Dật, trong lòng Hải Hâm như trầm xuống. Hoa Hoàng Dụ Thần, Hải Hâm cũng chưa từng giao thủ với cô ta, giữa Thiên Thần Thương Minh và Bắc Đấu tông từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, thuộc về thế lực trung lập ở Thiên Phong đế quốc. Vì giết chết Lý Dật, Hải Hâm ngược lại không sợ đắc tội với Thiên Thần Thương Minh, chỉ có điều, có thể đòi được trong tay Dụ Thần hay không thì thật sự không dám nói.

- Hoa Hoàng, đây là chuyện giữa Bắc Đấu tông ta và Lý Minh, kính xin Hoa Hoàng nhìn mối quan hệ vui vẻ từ trước đến nay của Bắc Đấu tông ta và Thiên Thần Thương Minh, không nên nhúng tay vào trong.

- Phong Hoàng các hạ nói gì vậy, ta nói muốn nhúng tay vào chuyện của các ngươi lúc nào? Thiên Thần Thương Minh chỉ buôn bán, việc buôn bán chú trọng dĩ hòa vi quý, cảnh chém giết ta nhìn mà đau đầu. Lý Dật, ngươi tiếp tục giáo huấn đám đồ ngu này, tỷ tỷ chạy cả một ngày đường rồi, giờ về nhà tắm rửa nghỉ ngơi trước!

Năm người ở đây cũng không ngờ Hoa Hoàng Dụ Thần sẽ nói ra những lời này, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng không phải nói giỡn, Dụ Thần tựa hồ cũng không có ý tứ nhúng tay, mà thật sự chỉ tình cờ đi ngang qua.

Trong lòng Lý Dật khẽ kêu khổ, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện, cười nói:

- Thần Thần tỷ chờ một chút, thứ ta nhờ tỷ mua, tỷ đã mua được chưa!

Nếu Lý Dật mở miệng cầu Dụ Thần giúp đỡ mình, với cá tính của Lý Dật, cũng thành thật không làm được. Huống hồ, Hoa Hoàng là người có tính cách quái dị, cho dù Lý Dật mở miệng, cũng không dám cam đoan cô ta có thể giúp hắn như hắn mong muốn. Đắc tội với Bắc Đấu tông, bất cứ thế lực nào của Thiên Phong đế quốc đều phải cân nhắc đến phân lượng của mình đầu tiên.

- Thiên Quy linh thạch, băng nhung ngàn năm sao? Vận khí không tệ, đều đã có, chỉ có điều giá cả không rẻ. Đợi ngươi dạy hết đám đồ ngu này rồi đến Thiên Thần Thương Minh mà mua!

Dụ Thần nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, nhưng cứ mở miệng là một tiếng đồ ngu, hai tiếng đồ ngu, khiến đám người Hải Hâm, Tông Băng nghe được tức giận mà không dám nói gì, trong lòng đều mang tám đời Dụ Thần ra mà oán hận.

Dụ Thần nói xong, lại tỏ vẻ mặc kệ chuyện của các ngươi, ta đi về nhà, Lý Dật lại vội vàng nói:

- Thần Thần tỷ, Thiên Thần Thương Minh quả nhiên cái gì cũng có.

- Đó là đương nhiên, phân nhánh của Thiên Thần Thương Minh trải rộng khắp Đấu Thần Đại lục, những thứ ở Thiên Phong đế quốc hiếm quý vô cùng, ở chỗ khác có lẽ là cọng rơm cọng rác cũng không chừng, nếu không làm sao tỷ tỷ kiếm tiền được chứ, ha ha!

- Thiên Thần Thương Minh cái gì cũng mua được sao?

- Chỉ cần là đồ vật tồn tại, cái gì cũng đều mua được!

Lý Dật mỉm cười, bắt đầu diễn trò:

- Vậy tiểu đệ lại đặt hàng tỷ tỷ mấy món đồ, cam đoan là Đấu Thần Đại lục có, tỷ tỷ có thể đáp ứng lấy cho ta hay không?

- Phải xem giá cả như thế nào?

- Mấy món đồ đó vô cùng bình thường, không đáng giá mấy đồng, giá cả do tỷ tỷ quyết định!

- Ngươi nói đi, ta đồng ý!

Dụ Thần cũng tỏ vẻ hiếu kỳ, tiểu đệ đệ tinh linh cổ quái này, thật sự rất thú vị.

- Đầu của mấy người này!

Ngón tay Lý Dật điểm nhẹ, xẹt qua người bọn Hải Hâm, Tông Băng.

- Ha ha, mấy cái đầu này xác thực không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ có điều phải tốn một phen tay chân, Lý Dật đệ đệ, một ngàn kim tệ một đầu, không trả giá!

Dụ Thần cười đến mức run rẩy cả người, Lý Dật này, muốn nhờ mình giúp đỡ, lại sợ mất thể diện, đi đường vòng như vậy, Dụ Thần không muốn cười cũng không được.

Lý Dật được tiện nghi còn khoe mã:

- Đúng là có hơi đắt một chút, nhưng ta đã nói giá cả tùy ý tỷ tỷ, vậy quyết định vậy đi!

Hai tỷ đệ này kẻ xướng người hoạ, căn bản không đặt tứ đại cường giả Đấu Hoàng và một Đấu Vương vào trong mắt, chẳng những không để vào mắt, còn ác ý làm thấp đi. Một ngàn kim tệ một đầu người, đặt người bình thường cũng thế mà thôi, bốn vị trước mắt này, đều là nhân vật đỉnh cao nhất của kim tự tháp Thiên Phong đế quốc!

Hải Hâm thầm quyết định, chuyện đã đến mức này, nếu vẫn còn có thể nhịn nhục, sau này cũng không còn thể diện ngẩng đầu gặp ai:

- Hoa Hoàng, nói như vậy, ngươi quyết định đối nghịch với Bắc Đấu tông!

- Hắc hắc, Phong Hoàng các hạ sao cứ ưa thích mang Bắc Đấu tông ra dọa người. Thiên Thần Thương Minh rất chú ý danh dự, nếu ta đây đã đáp ứng yêu cầu của đệ đệ, kính xin Phong Hoàng các hạ đem đầu ngươi cho ta mượn dùng một lát!

Đầu của Hải Hâm hiển nhiên không phải tiện nghi có thể cho người khác mượn:

- Hoa Hoàng, dù thực lực của ngươi có mạnh, chẳng lẽ xem ba Đấu Hoàng chúng ta là vật bài trí sao? Lý Dật đã thế suy sức yếu, Tông tiểu thư đối phó dư sức. Hoa Hoàng ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng, có một số việc một khi đã làm thì không làm sao quay lại!

Dụ Thần thốt nhiên xuất thủ! Điều khiến Lý Dật không ngờ rằng, Dụ Thần không hề báo hiệu mà xuất thủ. Thân hình quỷ mị khẽ động, một giây sau, đã xuất hiện sau lưng Hải Hâm. Loại thân pháp mau lẹ này đã vượt ra khỏi bất cứ cực hạn đấu kỹ nào, mơ hồ đã có lợi dụng quy tắc không gian đích. Xem ra Hoa Hoàng Dụ Thần, mặc dù còn chưa hoàn toàn đạt tới cảnh giới Đấu Tôn, cũng đã bắt đầu đặt chân vào con đường cảnh giới Đấu Tôn rồi.

Chỉ có điều, trong Thiên Phong thất hoàng, lấy thân phận được người ta ngưỡng mộ mà ra tay đánh lén như vậy, sợ rằng cũng chỉ có Hoa Hoàng Dụ Thần từ trước đến nay luôn thần bí mới làm được.

Cảm nhận được một luồng Đấu Khí rét lạnh đến tận cùng lặng yên lượn lờ về phía mình, Hải Hâm biến sắc, cho dù kinh nghiệm lâm chiến của hắn vô cùng phong phú, trước mặt pháp tắc không gia của cấp chuẩn Đấu Tôn cũng không kịp chuẩn bị. Cũng không quay đầu lại mà vung ra một đạo Đấu Khí, Hải Hâm lao về phía trước, bất chấp thân phận lăn một vòng, may mắn tránh khỏi đạo Đấu Khí trí mạng kia.

Nếu Dụ Thần đã ra tay, trình độ tàn nhẫn hoàn toàn đối lập so với vẻ ung dung vừa rồi. Sát ý sôi trào và Đấu Khí tràn đầy làm không gian lập tức ngưng trệ. Căn bản không để cho Hải Hâm đánh trả, liên tiếp vỗ nhẹ tay, một đóa hoa máu diễm lệ mang theo luồng khí tức tử vong dày đặc đánh úp sau lưng Hải Hâm.

- Phong Hoàng cẩn thận! Vị Đấu Hoàng cao gầy cũng không kịp suy nghĩ, đánh ra một đạo Đấu Khí, nghênh đón đóa hoa Đấu Khí.

Một tiếng nổ mạnh nặng nề làm cho người khác đau đầu. Đóa hoa Đấu Khí hóa thành vô số cánh hoa Đấu Khí, sát ý không giảm, lao về hướng ba đại Đấu Hoàng.

Nhìn thấy bốn vị Đấu Hoàng giao thủ, Tông Băng tự nghĩ chen vào không lọt, thân hình khẽ động, hai đạo băng tinh Đấu Khí đánh úp về phía Lý Dật.

Không gian trước người Lý Dật xao động một hồi, một nữ nhân quỷ dị thần sắc tuyệt mỹ mà vô cùng lạnh lùng thình lình xuất hiện, đánh tan hai đạo Đấu Khí Tông Băng phát ra. Hải Hâm phán đoán không có sai, Lý Dật đã sức suy lực yếu, xác thực đã không tiếp được công kích của Tông Băng, lúc này không dùng át chủ bài bảo vệ tánh mạng, chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội mà dùng.

- Tông Băng cẩn thận!

Vị Đấu Hoàng thấp lùn cách Tông Băng khá gần, trong không gian xao động xuất hiện nữ nhân quỷ dị này, trên người lại tản ra một luồng khí tức cấp bậc Đấu Hoàng, thực lực của luồng khí tức này tuyệt đối không phải thứ Tông Băng có khả năng tiếp nhận.

Mị Ảnh khôi lỗi vừa hiện thân, đập tan Đấu Khí Tông Băng phát ra, được Lý Dật điều khiển ý niệm giết chết Tông Băng, càng không chần chờ, bỗng nhiên mở rộng miệng, nhào tới hướng Tông Băng. Này Mị Ảnh khôi lỗi mặc dù là hình tượng của Hương Hương quận chúa, dù sao bản chất vẫn là Thôn Thiên thú, miệng rộng ngoác đến tận mang tai, chiếc lưỡi dài đỏ thẫm bỗng nhiên duỗi ra hơn một thước, chỗ đầu lưỡi rõ ràng là một đầu rắn.

Tông Băng chưa từng gặp qua loại tình cảnh quỷ dị đến mức này, hét lên một tiếng thảm thiết, cả người ngây ra như phỗng, đừng nói là công kích ngay cả né tránh cũng quên mất.

PHỐC ——

Thôn Thiên thú khép miệng lại, hài lòng nuốt cả thân người vào trong. Một thân hình không thể nói là cực đại, nhưng tuyệt đối cũng gần hai trăm cân lại biến mất không còn tăm tích trong miệng Thôn Thiên thú. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tông Băng tuyệt đối sẽ không tin trên đời có loại chuyện này.

- Tông nhị các lão!

Tông Băng vừa sợ vừa tức, Đấu Khí vận dụng đến cực hạn, nện về phía Mị Ảnh khôi lỗi. Nếu không phải Đấu Hoàng thấp lùn trong một khắc cuối cùng ngăn cản trước mặt Tông Băng, hiện tại sợ rằng người rơi vào trong bụng nữ nhân khủng bố trước mặt, chính là Tông đại tiểu thư. Suy nghĩ đến đây Tông Băng đổ mồ hôi toàn thân!

- Tông Băng! Đi!

Thân thể bỗng nhiên chợt nhẹ, Tông Băng bị vị Đấu Hoàng cao gầy nhấc bay lên trời. Tình thế đột nhiên thay đổi, Đấu Hoàng cao gầy thấy nữ nhân quỷ dị kia một hơi nuốt chửng Tông nhị các lão, dĩ nhiên biết rõ chống lại tuyệt đối không dễ ăn, thừa dịp Hải Hâm và Dụ Thần đang đối chọiu Đấu Khí, mang theo Tông Băng cấp tốc rời khỏi hiện trường.

- Vô sỉ!

Nhìn thấy Tông gia không để ý đến mình, trốn chạy để khỏi chết, Hải Hâm không nhịn được thấp giọng mắng một câu, phát ra một đạo đấu kỹ trung giai Chu Tước, thừa dịp Dụ Thần đang hóa giải, đấu cánh cấp tốc vỗ, sáng suốt chuồn mất.

- Hoa Hoàng, mối hận này Bắc Đấu tông sớm muộn có một ngày đến đòi!

Dụ Thần cũng không đuổi theo, khôi phục lại dáng vẻ ung dung:

- Ha ha, Phong Hoàng các hạ, đầu của ngươi ta cũng sẽ sớm muộn đến mua đấy!

- Thần Thần tỷ, lại giúp ta một chuyện rồi.

Nhìn thấy Tông gia và Hải Hâm đi xa, Lý Dật thu Mị Ảnh khôi lỗi lại, ngồi xếp bằng trên đất.

- Thật là một đệ đệ phiền toái, ngươi khôi phục đi, ta hộ pháp cho ngươi. Chuyện này không thu phí, hôm nào mời tỷ tỷ đến sòng bạc xa hoa của ngươi ăn một bữa! Dụ Thần mặc dù tính nết cổ quái, nhưng tuyệt đối không phải người ngu, chẳng những không phải người ngu, hơn nữa còn là một người thông minh tuyệt đỉnh. Bằng không, làm sao có thể lên làm phân minh chủ của Thiên Thần Thương Minh!

Trải qua một trận ác đấu như vậy, sắc trời đã hửng sáng, Đấu Khí của Lý Dật tựa hồ đã đến tình trạng kiệt quệ. Nếu là bình thường, trở lại Lý Minh hiển nhiên có thể thong dong khôi phục. Chẳng qua trời đã sáng rõ, trong hoàng thành giải thi đấu tuyển chọn phò mã đã bắt đầu đợt thứ hai, với thực lực của Lý Dật bây giờ, đừng nói là gặp Đấu Hoàng, cho dù là Đấu Vương, nếu như không sử dụng lá bài tẩy, chỉ sợ cũng không có vài phần nắm chắc. Thời gian không còn nhiều!

Lý Dật buông lỏng tâm thần, mặc niệm tâm quyết, dấu tay hơi động một chút, chỗ đan điền khí hải, một luồng Đấu Khí yếu ớt trong kết tinh Đấu Khí bị thúc giục. Dưới ý niệm dẫn đường, luồng Đấu Khí này nhanh chóng vận hành trong kinh mạch. Đấu Khí đi qua đây, thiên địa linh khí được Lý Dật hấp thu từ trong kinh mạch hóa thành từng sợi Đấu Khí, gia nhập vào trong vòng tuần hoàn Đấu Khí.

Sau một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, khi luồng này Đấu Khí một lần nữa rót vào đan điền khí hải, đã cường đại gấp mấy lần. Thủ ấn khẽ động, một luồng Đấu Khí cường đại hơn từ trong đan điền khí hải tuôn ra, sau khi trải qua Thiên Khôn Địa Càn Châu tôi luyện mới bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.

Sau mấy lần tuần hoàn, Lý Dật cảm giác Đấu Khí bên trong cơ thể dần dần tràn đầy, tốc độ khôi phục rõ ràng cũng nhanh hơn. Lại tuần hoàn mấy vòng, cảm giác Đấu Khí đã khôi phục bảy tám phần, dựa vào thực lực này, tham gia thi đấu hẳn là không có vấn đề gì. Đang lúc thủ ấn của Lý Dật khẽ động, chuẩn bị chấm dứt những tu luyện này, bỗng nhiên nghe thấy chỗ đan điền khí hải truyền đến một tiếng “rắc” rất nhỏ.

Thanh âm này rất nhỏ, nếu không phải Lý Dật đang chuyên chú tu luyện, căn bản cũng không nghe được.

Lý Dật cả kinh, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trên kết tinh Đấu Khí hiện ra từng đạo vết rạn rất nhỏ!

<br