Đấu Thần

Chương 616: Truyền Tống Phong Ba



Truyền Tống trận của Đại Hạ Đế Đô, lần đầu Lý Dật nghe thấy, là từ miệng Na Na mà biết được. Truyền Tống trận lớn này, sử dụng một loại không gian pháp tắc bí truyền nào đó, trong nháy mắt có thể đưa người hoặc vật đi tới ngàn dặm hoặc hàng ngàn dặm. Loại công năng không thể tưởng tượng được này, đem đến không biết bao nhiêu lợi ích cho môn phái Truyền Tống trận, ví như uy vọng và kim tệ.

Cho nên, để giữ được sự lũng đoạn này, môn phái có Truyền Tống trận thường coi Truyền Tống trận là căn cơ của môn phái, bí pháp chế tạo Truyền Tống trận, là điều cơ mật quan trọng của môn phái.

Phí Truyền Tống của loại Truyền Tống trận này cũng cao kinh người, người bình thường căn bản là không nên nghĩ tới.

Nhưng đối với đám người Đỗ Lạp mà nói, Truyền Tống phí căn bản không đáng bằng một nụ cười. Đương nhiên, chuyện như thế này luôn có Khảm Kì chạy đôn chạy đáo xử lý, những người khác tiến hành việc mua bán cuối cùng, dường như để đầy ắp trong dung giới, rồi mới tập trung lại, theo Khảm Kì tiến vào Truyền Tống trận.

Có lẽ là suy nghĩ đến sự thuận tiện cho Hoàng thất Đại Hạ Đế Đô, toàn bộ đất của Truyền Tống trận đều nằm bên cạnh Hoàng thành, bên ngoài nhìn cũng không bắt mắt lắm, đúng là rượu thơm không sợ ngõ nhỏ. Sự thật là như vậy, những người đứng chờ trước Truyền Tống trận ở trong Đại viện có đến hàng trăm người, ai nhìn cũng mũ áo hoa lệ, tướng mạo phi phàm, hiển nhiên đều là thế hệ đầy quyền lực phú quý.

Đám người Đỗ Lạp tụ tập tại một góc của Đại viện, mắt không ngừng nhìn vào những cô gái với những bộ đồ hoa lệ, thỉnh thoảng lại nói nhỏ bình phẩm từ đầu đến chân.

Đợi khoảng nửa canh giờ, cửa của Truyền Tống đại điện mới “két” mở ra, một vài nhân viên đọc số trên thẻ để thu phí vào Truyền Tống trận, người nào bị đọc đến số thì tiến vào Truyền Tống đại điện. Rất nhanh sau là đến lượt đám người Lý Dật, tiến vào đại điện, bên trong là khoảng không vô cùng, giống như một quảng trường bên trong một cái phòng, chính giữa quảng trường làm một khối ngọc thạch với những hoa văn huyền ảo bên trên. Những người làm ở đây đưa từng người đến bên trên ngọc thạch, căn dặn họ không được phép tự ý rời khỏi chỗ đứng. Nếu không truyền tốngk hông đến đúng chỗ thì họ sẽ không chịu trách nhiệm.

Mấy trăm người đông đúc xếp thành một vòng tròn, sắp xếp ổn thỏa tất cả, phía sau đại điện có mấy lão giả xuất hiện. Nhìn quần áo, hẳn là cường giả chủ trì Truyền Tống trận.

Loại Truyền Tống trận quy mô lớn này, thông thường sẽ phải có chín Đấu Hoàng cường giả và ít nhất một Đấu Tôn cường giả thì mới khởi động được. Có thể thấy, có thể có loại Truyền Tống trận này, thì môn phái này cũng phải có một thế lực tương đương.

Chính Đấu Hoàng cường giả từ phía sau đại điện bước ra, thuần thục mà đi tới phía trên ụ đá của mình, ngồi xếp bằng.

Đúng là không khéo thì không thành sách, lúc Lý Dật nhìn thấy Đấu Hoàng cường giả ngồi xếp bằng trước mặt mình, đột nhiên trong lòng thầm thấy không ổn. Dường như đồng thời, vị Đấu Hoàng cường giả đó cũng nhìn thấy Lý Dật, hơi sững sờ, sắc mặt lập tức xầm xuống.

- Hảo tiểu tử, đã giết người của Nam Thiên tông, còn dám đến Truyền Tống trận của Nam Thiên tông!

Người này, dĩ nhiên là Đại trưởng lão của Nam Thiên tông! Cho đến lúc này, Lý Dật mới hiểu ra, Truyền Tống trận của Đại Hạ Đế Đô thuộc về Nam Thiên tông.

- Các hạ nhận nhầm người rồi!

Lý Dật đùa giỡn nói mà mặt không biến sắc.

- Nhận nhầm? Có nhận nhầm quỷ cũng không nhận nhầm ngươi! Tiểu tử, đi ra cho ta!

Nam Thiên tông Đại trưởng lão đứng dậy từ vị trí của mình, ánh mắt mang đầy sát khí nhìn thẳng vào Lý Dật.

Biến cố này lập tức dấn đến một sự xáo động, chính vị Đấu Hoàng cường giả đang định khởi động Truyền Tống trận cũng nhanh chóng xông tới. Còn những người đang đợi Truyền Tống trận, kể cả đám người Đỗ Lạp thì bất mãn trách móc:

- Làm cái trò gì vậy chứ, đừng làm mất thời gian của mọi người có được không!

Đại trưởng lão trước tiên hướng về phía mọi người thi lễ nói:

- Chư vị thứ lỗi, trước khi khởi động Truyền Tống trận, Nam Thiên tông cần phải xử lý kẻ thù của môn phái một chút. Người này đã giết chết sáu đệ tử của chúng tôi, giờ còn muốn dùng Truyền Tống trận của Nam Thiên tông để trốn chạy. Thử hỏi chư vị, chuyện này nếu đặt trên vai các vị, các vị sẽ để cho hắn rời đi bình an vô sự sao?

Những lời này cũng có tình có lý, nhất thời làm người ta không thể phản bác, mọi người chỉ còn biết nhẫn nại chờ Nam Thiên tông xử lý kẻ thù.

- Lão đại, sao ngươi lại đắc tội với Nam Thiên tông?

Đỗ Lạp bất an nhìn Lý Dật. Cường long không chấp nhất rắn rít, dù có Đấu Thánh cường giả ở đây, nhưng đây là đại bàn của đối phương, đến lúc đó Lý Dật và Phì Phì phủi mông bỏ đi, Nam Thiên tông nói không chừng sẽ trút giận lên đám người Đỗ Lạp.

- Ta làm sao biết được, bọn họ nhận nhầm người rồi!

Lý Dật nhún vai, mặt làm vẻ vô tội.

- Tiểu tử, ngươi đăng kí tên ở phòng bán đấu giá là Lý Dật đúng không, còn trẻ tuổi vậy mà đã tu luyện đến Đấu Hoàng cảnh giới, hừ, cũng có chút bản lĩnh cuồng vọng. Nhưng với bản lĩnh đó mà đến Nam Thiên tông của chúng ta thì cũng chỉ xem ngươi là Đấu Tôn thôi, hôm nay cũng đừng nghĩ sẽ có thể bình yên mà rời khỏi Truyền Tống điện!

- Lão đại, xem ra bọn hắn không nhận nhầm người rồi!

Đỗ Lạp nhỏ giọng nói thầm.

Lý Dật liếm liếm bờ môi khô, trong lòng có chút buồn bực, hắn không phải sợ chín Đấu Hoàng, nhưng chuyện như thế này, làm sao cũng khiến người ta lo lắng. Không nói một lời, cũng không đáp một lời, cũng không bước ra, mắt lạnh nhìn từng cử động của Nam Thiên tông.

- Khục khục khục!

Phì Phì lên tiếng, lão sắc quỷ đi ra khỏi vòng, đi đến trước mặt chính Đấu Hoàng cường giả, vẫn làm cái việc là lấy từ trong lồng ngực ra miếng ngọc bài thể hiện thân phận của mình.

- Lý Dật là đồ đệ của ta, hắn phạm sai lầm, trở về Học viện La Lan, tự nhiên sẽ bị trừng phạt. Các ngươi không nên làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa!

Đại đạo sư của Học viện La Lan, chín Đại Đấu Hoàng của Nam Thiên tông sững sờ, đây chính là Đấu Thánh, dựa vào chín Đấu Hoàng này, cũng không đủ người xách bình cho người ta. Nhưng, nếu thôi như vậy, trước mặt mấy trăm người có danh có tính có địa vị, đưa hung thủ giết đệ tử của Nam Thiên tông đi, thì sau này Nam Thiên tông cũng không cần lăn lộn gì nữa.

- Đại đạo sư các hạ, đồ đệ của ngươi giết sáu đệ tử của Nam Thiên tông chúng ta, nợ máu này nếu Nam Thiên tông không đòi lại, thì còn mặt mũi nào đứng trong Đấu Thần đại lục chứ!

Đối mặt với sự nghiêm trang của Nam Thiên tông Đại trưởng lão, Phì Phì thấy xoắn xuýt ngứa da đầu, đột nhiên lướt mình tới chỗ Lý Dật, đưa tay ra đánh mạnh vào mông Lý Dật một hồi, sau đó đi về chỗ khi nãy, chân chất mà cười nói:

- Ta đã trừng phạt hắn rồi, trước mặt mọi người đánh vào mông hắn sáu cái, vậy là được rồi chứ gì!

Ngoại trừ việc đánh vào mông Lý Dật, chiêu thức của Phì Phì, khiến mọi người kinh hãi. Đi đi lại lại chỉ trong nháy mắt, công phu này đối với trình độ nắm giữ đến tột cùng quy tắc, cũng đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng được.

Sắc mặt Nam Thiên tông Đại trưởng lão lập tức như một mảng tro tàn, hắn chống đỡ:

- Đại đạo sư các hạ là đang gắng bao che khuyết điểm đó sao? Nam Thiên tông tự nhận mình không phải là đối thủ của Đại đạo sư các hạ, nhưng muốn để Nam Thiên tông khởi động Truyền Tống trận đưa các người về Học viện La Lan, là chuyện tuyệt đối không thể được. Các ngươi đi về đi!

- Khà, nói để chúng ta đi thì phải để cho chúng ta đi đó, chúng rôi đã trả Truyền Tống phí rồi đó!

Chứng kiến Phì Phì trấn trụ Nam Thiên tông, khẩu khí của Đỗ Lạp chốc lát đã to hắn lên.

- Truyền Tống phí Nam Thiên tông sẽ trả lại cho các ngươi!

Từ Đại Hạ Đế Đô đến Vô loạn chi vực, xa chừng vạn dặm, coi như Đấu Thánh cường giả Phì Phì ngự không mà đi, e rằng cũng phải mười ngày mới tới nơi. Còn để đám quần áo lụa là này trở về Vô loạn chi vực, không đi đến lúc râu tóc bạc phơ thì mới là lạ.

Nghĩ một hồi, Lý Dật mới cao giọng hỏi:

- Đại trưởng lão, như thế nào thì ngươi mới chịu đưa chúng ta đến Vô loạn chi vực?

Cân nhắc đến việc đối phương có Đấu Thánh cường giả, Nam Thiên tông Đại trưởng lão cũng không dám quá đáng, trầm ngâm một lát, rồi mới nói:

- Nếu Đại đạo sư của Học viện La Lan đã ra mặt, Nam Thiên tông cũng không thể không nể mặt. Như vậy đi, thứ nhất, giao trả Tinh Linh thiếu nữ; thứ hai, trả an gia phí cho gia đình sáu đệ tử đã chết của Nam Thiên tông, mỗi nhà một trăm vạn kim tệ!

Đối với Nam Thiên tông Đại trưởng lão mà nói, hai điều kiện này đã là rộng rãi lắm rồi. Nhưng Lý Dật nghe vào tai đến đâu thì mặt lạnh đến đó, một Tinh Linh thiếu nữ, vốn không đáng gì, nhưng trước mặt bao nhiêu người bị bức như vậy, điều này không hợp với tính cách của hắn. Còn về sáu trăm vạn an gia phí, hừ, một Đấu Sư mà hét to một trăm vạn như vậy, tiền không phải là vấn đề, nhưng hắn có đáng vậy không?

- Đổi điều kiện đi, hai điều kiện này bổn thiếu gia không thể thực hiện cái nào cả!

Lý Dật thản nhiên nói, thái độ thong dong như bà cụ trong chợ bán củ cải trắng vậy.

- Vậy thì không còn gì để nói cả, Đại đạo sư các hạ, ta cũng đã giữ thể hiện cho các ngươi rồi, nhưng là các ngươi không muốn!

Chuyện đã đến bước này, dường như chỉ còn mỗi cách là dùng nắm đấm để nói chuyện. Bầu không khí nhất thời ngưng trọng, mọi người tạm thời đều quên chuyện Truyền Tống trận, mọi ánh mắt đều tập trung vào Lý Dật và Nam Thiên tông Đại trưởng lão.

Giằng co một lát, Lý Dật đề nghị:

- Đại trưởng lão, chi bằng vậy đi, oán hận của bổn thiếu gia và Nam Thiên tông, đều từ Tinh Linh thiếu nữ mà ra. Ngươi trâu già muốn gặm cỏ non, thì cũng phải xem sức khỏe còn tốt không, bổn thiếu gia sẽ thay Tinh Linh thiếu nữ thể nghiệm lão già ngươi. Nếu ngươi có thể thắng ta, ta sẽ làm theo điều kiện các ngươi vừa nói. Nhưng nếu sức khỏelão già ngươi không đủ tốt, thì không còn lời nào để nói, ngươi nên biết phải làm thế nào!

Đem mâu thuẫn đơn giản hóa, đơn giản đến mức như hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ, chuyện như vậy dễ giải quyết hơn nhiều rồi.

Nghe được lời khiêu chiến của Lý Dật, Nam Thiên tông Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng nhẽ ta lại sợ ngươi sao, nói trước là chúng ta đấu tay đôi, không ai được giúp đỡ!

Đại trưởng lão vẫn còn cố kỵ Phì Phì, cũng hi vọng giải quyết với chính Lý Dật.

- Đại trưởng lão không được chơi xấu đó!

- Lòng dạ tiểu nhân, hôm nay mọi người ở đây có thể làm chứng! Mời ra ngoài!

Truyền Tống đại điện thực sự không thích hợp để Đấu Hoàng cường giả đánh nhau, hủy Truyền Tống trận, Lý Dật và Đại trưởng lão đều sẽ bị nước miếng của mọi người dìm chết. Một hồi xôn xao, mọi người đều rời khỏi vị trí của mình, chạy ra bên ngoài Đại điện, để xem chuyện huyên náo, dù sao lúc này Truyền Tống trận cũng khởi động không nổi rồi.

Thực lực của Nam Thiên tông Đại trưởng lão, dựa vào cảm nhận của Lý Dật, thì đúng là ngang với Lý Dật, đang ở đỉnh phong của Đấu Hoàng. Muốn chắc thắng một Đấu Hoàng đỉnh phong, đối với Lý Dật hiện nay căn bản không có áp lực gì, cho nên sắc mặt của Lý Dật thể hiện ra là vô cùng nhẹ nhõm. Đối mặt với đối phương cách chừng mười mét với khuôn mặt lạnh lùng, Lý Dật không nhịn được cười khẩy nói:

- Đã có tuổi như vậy rồi, còn vì một cô gái mà quyết đấu với một tiểu tử như ta, lão gia hỏa, ngươi không thấy xấu hổ à!

Mồm mép công phu, Đại trưởng lão thua Lý Dật một lần cũng không sai, trước mặt đông người như vậy, sự giễu cợt của Lý Dật khiến mặt của Đại trưởng lão hết trắng lại đỏ, nói có nhiều sự đặc sắc thì đúng là có nhiều đặc sắc thật.

- Sắp chết đến nơi rồi còn giảo hoạt cái miệng!

Nam Thiên tông Đại trưởng lão ở Đại Hạ Đế Quốc cũng xem như là nhân vật thành danh đã lâu, và cũng là người có vị trí này đã lâu, một luồng Đấu khí vận chuyển, một uy thế hiển hách lập tức phát tán ra.

- Lão già, ngươi nhẹ tay với đồ đệ của ta một chút nha!

Phì Phì cũng không biết đồ đệ này của mình rốt cuộc thủ đoạn thế nào, chỉ đoán chừng rằng, dựa vào tuổi của hắn có thể coi như hắn có thực lực của một Đấu Hoàng đỉnh phong, nhưng mặc dù có thể đánh thắng vài trận, thì kinh nghiệm thực chiến vẫn không đủ, nên mới mở miệng nói như vậy.

Yêu cầu này cũng không phải là quá đáng, lấy thân phậnc ủa Nam Thiên tông đại trưởng lão, đánh thắng một tên tiểu bối vô danh thì cũng không tự hào được là bao. Nên Đại trưởng lão hào sảng đáp:

- Tiểu tử, trong vòng ba chiêu, ta không đánh trả!

<br