Đấu Thần

Chương 628: Thật Là Tức Chết



Sắc mặt Nam Cung Quyết Mân lại thay đổi, cộng với sự đau đớn trên mặt, giờ là nét bi tráng: “Nói cho người biết cũng không sao, đây là trận đồ của Nam Thiên tông Truyền tống trận, đã dùng Đấu khí phong ấn, ngươi biết rõ cũng không có cách nào xem được, trừ phi ngươi có thực lực của một Đấu Thánh.”

Quả nhiên là món đồ tốt, là căn bản để Nam Thiên tông lập tông, Truyền tống trận trận đồ, nếu ai đó có được vật này, thì phải bảy hần có thể nắm rõ kết cấu của Truyền tống trận lớn một lần có thể truyền tống hơn trăm người! Điều này có nghĩa là sẽ có rất nhiều kim tệ, có thể trở thành một thế lực mà không ai dám coi thương. Hơn nữa, có trận đó này rồi, muốn phá hủy Truyền tống trận của Nam Thiên tông, cũng dễ như trở bàn tay.

Xương cốt Nam Cung Quyết Mân đủ cứng để chống chọi với cực hình của Lý Dật, nhưng đứng trước sự hưng suy tồn vong của toàn bộ Nam Thiên tông, dường như hắn không có cách nào tốt hơn là thỏa hiệp.

Lý Dật mặc dù không phá được Đấu khí phong ấn trong đí, nhưng số lượng Đấu Thánh cường giả trong Đấu Thần Đại lục không ít, xa thì không nói, lão sắc quỷ Phì Phì là có thể làm được rồi.

Chỉ có điều, thứ này tuy tốt, tuy rất có giá, nhưng so với tính mạng của bọn Na Na, thì không đáng một hào.

“Được thôi, thấy ngươi cam tâm tình nguyện hiến thân cho Nam Thiên tông như vậy, ta hứa với ngươi, chỉ cần ngươi cho ta biết bình nào chứa thuốc giải, ta không những lập tức hủy Truyền tống trận đồ trận, hơn nữa còn cho ngươi chết một cách sung sướng!”

“Hủy đồ trận trước!” Nam Cung Quyết Mân nói yếu ớt, bởi vì điểm yếu bị Lý Dật nắm được, Nam Cung Quyết Mân không còn vẻ kiên cường nữa, toàn bộ thần sắc đều rất uể oải.

"Ngươi có tư cách đàm phán điều kiện sao?" Lý Dật liếc mắt lạnh lùng nói.

Thật sự không có tư cách đàm phán điều kiện, Nam Cung Quyết Mân là người thông minh như vậy, hiển nhiên là người thức thời: “Bình ngọc hình cá màu tím!”

Lý Dật cầm lấy bình ngọc hình cá màu tím trước mặt: “Là cái này sao?”

Thấy Nam Cung Quyết Mân gật đầu, Lý Dật cao giọng nói: “Lôi Bách, ra đây thử thuốc!” nghe thấy tiếng gọi của Lý Dật, Lôi Bách từ xa chạy tới, căn bản là không hỏi nguyên nhân gì, nhận viên thuốc giải màu lam nhạt trong tay Lý Dật, bèn nuốt vào. Lần này, Nam Cung Quyết Mân không có đùa giỡn gì nữa, hơn nữa hiệu quả của thuốc phát huy cực nhanh, chỉ trong vài phút một cỗ Đấu khí như ẩn như hiện ngay bàn tay Lôi Bách.

"Không có vấn đề gì, lão đại, là thuốc giải thật!"

“Đương nhiên là thuốc giải thật rồi. Bây giờ có thể hủy ngọc bài rồi đó!” Nam Cung Quyết Mân không thể chờ đợi được nói.

“Ngọc bài nào?” Lý Dật tiện tay nhét ngọc bài vào dung giới của mình, quay sang nhìn Nam Cung Quyết Mân, nhìn hắn như một tên ngốc đang tan vỡ: “Là ngươi nói Truyền tống trận đồ trận này sao? Đồ vật tốt như vậy, hủy đi thì thật đáng tiếc, bản thiếu gia trước hết giữ lại giùm ngươi!”

"Ngươi, ngươi, ngươi lừa ta?" Nam Cung Quyết Mân hai mắt bạo khởi, mặc kệ tứ chi bị đóng trên thân cây, ra sức giằng co, máu chỗ miệng vết thương vốn đã đông lại giờ lại bừng lên.

“Lừa em ngươi ấy! Để xem ngươi có tự xưng là thông minh nữa không, cũng không thử ngẫm nghĩ, ta giết ngươi, tức là đi đến cục diện không chết không thôi với Nam Thiên tông rồi. Thứ bảo bối này có thể làm cho Nam Thiên tông xong đời, làm sao có thể hủy đi. Gặp qua kẻ ngốc, cũng chưa gặp qua kẻ nào ngốc như ngươi!

Bị Lý Dật chửi mắng một trận lia lịa, Nam Cung Quyết Mân cứ ‘Ngươi, ngươi, ngươi’ cả buổi, sững sờ không nói ra được một câu trọn vẹn, sau đó, cơ thể giãy mạnh, giãy rơi ra khỏi cành cây, trên bốn cành cây, vẫn còn máu thịt vướng lại.

“Không tốt, tên tiểu tử này muốn liều mạng!” Lôi Bách xông lên phía trước, trong tay vận hành Đấu khí, định oanh nện hắn.Nhưng thấy Nam Cung Quyết Mân giãy giụa trói buộc, tiến lên hai bước, rồi ngã xuống mặt đất, không nhúc nhích nữa.

“Còn muốn giỡn gì nữa đây?” Lôi Bách cẩn thận từng chút đi tới, dùng chân đá dá, không một chút phản ứng, một đạo Đấu khí lật hắn qua, mới phát hiện Nam Cung Quyết Mân đã trợn mắt tròn xoe, không một chút tức giận, là chết mà không thể chết lại được nữa.

Đáng tiếc là, đã chết như vậy, Lý Dật vốn định biến hắn thành Mị ảnh khôi lôi, mặc dù không bằng Thôn Thiên thú, nhưng ít nhất cũng là Đấu Hoàng cường giả rồi!

“Lão đại, hắn bị ngươi chọc đến tức chết đó!” Lôi Bách kiểm tra một phen, trên người không có vết thương trí mạng, vết thương bị thủng ở tứ chi tuy là nghiêm trọng, nhưng đối với một Đấu Hoàng cường giả mà nói, vốn không là gì hết.

“Tố chất tâm lí kém như vậy mà cũng ra ngoài lăn lộn, Lôi Bách, ném xuống sông đi!” Lý Dật cũng không muốn nhìn Nam Cung Quyết Mân một thân máu đen, quay người đi về phía Tinh Linh Lão Ma pháp sư: “Ma pháp sư tiên sinh, giờ chúng ta đến rừng sâu Tinh Linh thôi, Tinh Linh tộc Tinh Linh thiếu nữ Khải Sắt Lâm của các ngài cũng cần thuốc giải này, ta cũng cần đưa bằng hữu của mình về!”

Lão Ma pháp sư nhìn ánh mắt phức tạp của Lý Dật, rất phức tạp. Tinh Linh tộc bản tính nhân hậu, thị phi phân minh. Nhưng thiếu niên trước mặt này, đã hoàn toàn phá vỡ khái niệm phân biệt tà thiện của lão Ma pháp sư, muốn Lý Dật là người xấu, hắn rõ ràng là bằng hữu của tộc nhân minh; nếu nói hắn là người tốt, hành vi vừa rồi, thật sự không phải của một người tốt vẫn làm.

Ngẩn người một chút, rồi lão Ma pháp sư mới trả lời: “Ách, được, được!”

Bờ bên kia, Khảm Kì, Khải Sắt Lâm và Bặc Cát Lạp đang vô cùng mong Lý Dật trở về, thấy Lý Dật và lão Ma pháp sư cùng trở về, Khảm Kì hưng phấn không ai băng: “Ta nói lão đại nhất định trở về an toàn mà, thế nào, Bặc Cát Lạp, may mà ngươi không đánh cuộc cùng ta nhé! Lão đại, Nam Cung Quyết Mân kia thế nào rồi? Lấy được thuốc giải sao?”

“Ngươi nói thử xem!” Lý Dật đưa bình ngọc hình cá ra, đổ vai viên thuốc đưa cho Tinh Linh thiếu nữ và Khảm Kì.

“Tiểu tử kia rốt cuộc thế nào rồi?”

“Chết rồi!”

"Chết như thế nào?"

"Tức chết!"

“Tức chết ư? Lão đại thật khôi hài.” trí tưởng tượng của Khảm Kì có phong phú, cũng không thể tưởng tượng được cảnh một Đấu Hoàng cường giả chết vì tức giận.

“Tên Đấu Hoàng tà ác đó, đúng là tức chết!” Lão Ma pháp sư làm chứng.

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Khải Sắt Lâm, bây giờ nàng đã trở về trong tay tộc nhân của nàng rồi, nhiệm vụ của chúng ta xem như đã hoàn thành rồi, nếu không còn chuyện gì, thì chúng ta trở về Học viện La Lan đây!” Lý Dật bình thản nói, cố gắng che dấu nỗi lưu luyến trong lòng.

“Lý Dật, cám ơn ngươi!” Khải Sắt Lâm cũng không phải người giỏi ăn nói, bao nhiêu lời cảm kích cuối cùng chỉ gói gọn trong hai chữ “cám ơn” bình thường. Từ khi ở phòng bán đấu giá, vì đưa mình về rừng sâu Tinh Linh, Lý Dật đã tốn không biết bao nhiêu kim tệ và tâm huyết, Khải Sắt Lâm tự nhủ cả đời này mình cũng không có cách nào báo đáp công ơn này cả.

Chỉ có điều bất luận là Lý Dật hay Khải Sắt Lâm lúc này đều không ngờ, sự giúp đỡ của Tinh Linh tộc cho Lý Dật trong tương lai, cái giá Lý Dật trả bây giờ là không đủ.

“Lý Dật các hạ, Bặc Cát Lạp thành tâm mời ngày đến thế giới Tinh Linh làm khách, sự giúp đỡ của ngài đối với Khải Sắt Lâm Tinh Linh tộc chúng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên.”

Lão Ma pháp sư ngược lại không nói một câu, về Lý Dật, giờ hắn không hoàn toàn hiểu được, nên không tùy tiện mời.

“Thôi bỏ đi, nếu có cơ hội ta sẽ quay lại rừng Tinh Linh thăm Khải Sắt Lâm. Còn bây giờ, chúng ta cần về rồi. Khảm Kì, chúng ta đi thôi!” triển khai Đấu dực, Lý Dật đem theo Khảm Kì bay lên không đi mất.

Trở lại bên kia bờ sông, tụ hợp cùng Na Na và Lôi Bách, bốn người cùng bước trở về Học viện La Lan.

Đường về hết thảy thuận lợi, không gặp sự cố nào ngoài ý muốn, bốn người trẻ tuổi rất nhanh quên đi chuyện không hay về Nam Cung Quyết Mân. Đặc biệt là kết cục cuối cùng của Nam Cung Quyết Mân, luôn bị Lôi Bách đem ra kể say sưa ngày mấy lần. Trong miệng của Lôi Bách, Nam Cung Quyết Mân là Đấu Hoàng đầu tiên của Đấu Thần Đại lục —— Đấu Hoàng đầu tiên bị tức chết.

Ngay thời điểm bước vào Học viện La Lan, đám người Lý Dật phát hiện, trong mấy ngày rời khỏi Học viện, trong Học viện dường như xảy ra chuyện lớn, không những lực lượng thủ vệ trong thành tăng lên gấp đôi, mà số lượng học viên đi lại trong thành rõ ràng cũng tăng lên. Những học viên vốn luôn ở chỗ đạo sư chuyên tâm tu luyện, giờ giống như ai cũng bị đánh vào máu gà, mặt ai tràn đầy sự hưng phấn.

Sự thay đổi này khién bốn người không hiểu ra chuyện gì, Lôi Bách nghi ngờ nói: “Lẽ nào Học viện lại tổ chức ra hoạt động lớn nào đó sao?”

Lý Dật hỏi: “Học viện bình thường tổ chức hoạt động gì?”

“Cái này thì nhiều lắm, có khi là thi đối kháng giữa các cường giả ở các phân viện các hệ, có khi ban bố một vài nhiệm vụ, ví như săn giết một vài nhóm đạo phỉ, có khi tổ chức đến Thế giới đóng băng rèn luyện, hoặc có thể là mời một vài cường giả đến Học viện dạy học. Nói chung những lão quỷ trong Học viện có rất nhiều phương pháp kích thích sự hào hứng tu luyện Đấu khí của mọi người.”

“Vậy tham gia những hoạt động này, thì có lợi gì?” Lý Dật hỏi tiếp.

Lôi Bách liếm miệng, một thần sắc tham lam: “Lợi ích thì càng nhiều hơn, học viên nào trong hoạt động có biểu hiện đột phá, hoặc là hoàn thành nhiệm được ban bố, không những sẽ giành được điểm tương ứng, mà còn có được rất nhiều kim tệ, công pháp Đấu kĩ hoặc ban thưởng vũ khí. Đáng tiếc, những hoạt động đó đều là trò chơi của cường giả, ta mặc dù tham gia mấy lần, nhưng đều không giành được giải thưởng nào.”

“Ta chưa từng tham gia một lần nào!” Khảm Kì cười nói có chút hả hê.

Lúc đi ngang qua quảng trường lớn của Học viện, sự dị thường ở Học viện La Lan rốt cuộc đã có đáp án. Trên cột công cáo ở giữa quảng trường có dán một tờ thông cáo, nội dung chủ quan là đệ tử La Tuyết Phong của Học viện La Lan đã đánh cắp Thánh khí của Học viện, hiện đã tra ra là bỏ trốn tới Thế giới đóng băng, cho nên Học viện tuyên bố nhiệm vụ, ai có thể đi vào Thế giới đóng băng đưa về hoặc là giết được La Tuyết Phong, đoạt lại được Thánh khí, thì sẽ trực tiếp đạt được tư cách đạo sư ở hc La Lan, hoặc cũng có thể lựa chọn một bộ công pháp Bạch Hổ cấp và thêm Đấu kĩ tương ứng.

Khó trách không khí Học viện La Lan sôi lên như vậy, bất luận là đảm nhận chức vụ đạo sư của Học viện hay là công pháp Bạch Hổ thêm Đấu kĩ, đều là điều cả đời mơ không thấy của rất nhiều nhiều. Nhưng, tên La Tuyết Phong này, rốt cuộc là nhân vật như thế nào?

Mà ngay thời khắc nhìn thấy thông cáo này, bất luận là Khảm Kì, Lôi Bách hay Na Na, đều không khỏi kinh ngạc hô ra một cái tên: “La Tuyết Phong?”

“Tên La Tuyết Phong này, rất nổi tiếng sao?”

Khảm Kì thở dốc vì kinh ngạc: “La Tuyết Phong này, không phải là rất nổi tiếng, mà ai ai ở Vô loạn chi vực cũng biết. So sánh với La Tuyết Phong, Tam Đại Bá Vương của Học viện La Lan, cũng chẳng qua mà tôm tép nhãi nhép mà thôi.”

“Lợi hại vậy, sao trước đây không nghe ngươi kể qua?” Lý Dật lập tức có hứng thú.

Lôi Bách cũng phụ họa nói thêm: “Không sai, La Lan Tam phách, chẳng qua mọi người sợ bọn chúng là vì sợ các thế lực ấy tụ tập lại. Nhưng La Tuyết Phong thì không giống, hắn là thiên tài ưu tú nhất ngàn năm qua của Học viện La Lan, thiên tài của thiên tài, có thể nói, La Tuyết Phong là thần tượng của thế hệ trẻ ở Học viện La Lan. Bao gồm cả ta!”

Thiên tài của thiên tài, nhân tài như thế nào mới được tính là thiên tài của thiên tài? Bản thân mình mới chỉ mười bảy tuổi đã được tấn cấp lên Đấu Hoàng đỉnh phong, lẽ nào vẫn không được coi là thiên tài của thiên tài sao? Lý Dật có chút không tâm phục.

Thấy Lý Dật có biểu hiện cho là không đúng, Khảm Kì nói tiếp: “Lôi Bách nói không sai, La Tuyết Phong hai tuổi đã bắt đầu tu luyện Đáu khí, nhưng lúc mới bắt đầu thì không hề được chú ý đến, kể từ khi viện trưởng An Đức Lược nhận ra, đưa La Tuyết Phong về Học viện, vị thiên tài này mới nhanh chóng lóng lánh lên. Năm tuổi trở thành Đấu Giả, bảy tuổi tấn cấp Đấu Sư, chính tuổi tấn cấp Đấu Vương, mười hai tuổi đến được cảnh giới Đấu Hoàng. Từ lúc đó về sau, thực lực của hắn vẫn là bí mật lớn nhất của Học viện, không ai biết rõ thực lực của hắn hiện nay là gì. Nhưng có một chút khẳng định là, thực lực của La Tuyết Phong đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được. Mới năm trước, hắn đã một mình tiêu diệt tập đoàn hải tặc Hải Lang làm loạn nhiều năm ở Đông bộ hải vực!”

<br