Đấu Thần

Chương 671: Hành Trình Qua Băng Hải



Trong và ngoài trận pháp, hai cường giả im lặng ngồi xếp bằng, đấu khí tuôn động quanh thân thể hai người, thiên địa linh khí chuyển động giữa hai người và Khốn Long Trận. Thực ra Lý Dật không biết rằng, tuy vừa rồi đã khiến năng lượng của Khốn Long Trận bị tiêu hao mấy phần, nhưng mười mấy phút giao đấu cũng khiến đấu khí của Ma Thành Thành Chủ bị tiêu hao sạch, do vậy cũng không phải Ma Thành Thành Chủ không muốn tiếp tục công kích, mà do hắn không có thực lực làm như vậy.

- Lý Dật, cho dù vây khốn được bổn Thành Chủ, ngươi cho rằng có thể rời khỏi đây được hay sao?

Bên trong trận pháp, thanh âm lạnh lẽo của Ma Thành Thành Chủ đột nhiên vang lên.

Lâm Động cười khổ:

- Nơi non xanh nước biếc như vậy, bổn thiếu gia còn chưa muốn rời đi.

- Chỉ có ta, chủ nhân của Băng Phong Thế Giới mới có thể đưa ngươi rời khỏi đây. Cho nên, chúng ta thỏa hiệp vậy, ta không giết ngươi, còn có thể đưa ngươi rời khỏi Băng Phong Thế Giới, quay lại Nhân Loại Thế Giới, nhưng đấu khí là ngươi phải đưa Phá Thiên Kiếm cho ta, thế nào?

Đưa Phá Thiên Kiếm cho hắn? Đừng có mơ, nhưng có thể khiến Ma Thành Thành Chủ thỏa hiệp cũng không khỏi là một cơ hội tốt. Hiện tại cả hai đều có điều cố kỵ, đều không nắm chắc có thể khắc chế được đối phương, thỏa hiệp chính là một lựa chọn tốt.

- Lão quỷ, ngươi sống bao nhiêu năm như vậy chắc là sống phí hoài rồi, ngươi có thấy cường giả nào có được siêu phẩm thần binh rồi còn đưa cho người khác không? Đó đâu gọi là thỏa hiệp, đó là cướp bóc.

- Ngươi không chịu đưa, lẽ nào bổn Thành Chủ còn không thể chế phục được siêu phẩm thần binh hay sao? Bây giờ nó ở trong tay ta, trừ phi ngươi phá giải trận pháp khốn kiếp này, nếu không căn bản không thể ngăn chặn ta làm như vậy.

Tiếp xúc với nhân loại lâu rồi, Ma Thành Thành Chủ cũng bắt đầu giở trò. Thực ra Ma Thành Thành Chủ không phải muốn Phá Thiên Kiếm của Lý Dật, mà muốn hắn phá bỏ trận pháp. Nhưng trò trẻ con đó của hắn sao có thể lừa nổi Lý Dật.

- Bổn thiếu gia có gan đưa Phá Thiên Kiếm cho ngươi thì đương nhiên biết chắc ngươi không thể đoạt được nó. Nếu ngươi ép Phá Thiên Kiếm nhận chủ, ta sẽ để cho Phá Thiên Kiếm Linh tự sát. Ngươi cũng biết, siêu phẩm thần binh mà mất thi Kiếm Linh thì cũng chỉ là cửu phẩm thần binh. Thành Chủ các hạ, chắc ngươi không muốn mười chín kiện siêu phẩm thần binh biến thành mười tám kiện chứ.

- Nếu chúng ta không đạt được thỏa hiệp, để cho nó trở thành thần khí ngươi dùng để đối phó với ta, chi bằng ta hủy nó đi.

Đối mặt với sự uy hiếp của Ma Thành Thành Chủ, Lý Dật thản nhiên nói:. Ngôn Tình Sắc

- Phá Thiên Kiếm không thể nào để cho ngươi được, nếu Thành Chủ các hạ thực tâm muốn thỏa hiệp, chi bằng thế này, ngươi đưa Phá Thiên Kiếm và cách thoát khỏi Băng Phong Thế Giới cho ta, ta tự rời đi. Mất đi sự khống chế của ta, trận pháp này sẽ tiêu tan, Thành Chủ các hạ cũng sẽ có tự do. Thế nào? Rất công bằng có phải không?

Với sự căm hận của mình, Ma Thành Thành Chủ đương nhiên không muốn bỏ qua cho Lý Dật, nhưng hiện tại, Ma Thành Thành Chủ cũng không có cách thoát thân nào tốt hơn.

- Đề nghị của ngươi không tồi, nhưng muốn rời khỏi đây bắt buộc phải dùng tới kỹ năng Thành Chủ của ma thành để mở truyền tống trận, ngoài ra không có cách nào khác. Biện pháp này e rằng không được. Ta thấy chi bằng thế này, ta trả Phá Thiên Kiếm cho ngươi, ngươi có thể từ Biển Băng Trôi thoát khỏi Băng Phong Thế Giới.

- Từ Biển Băng Trôi rời đi?

Lý Dật nghi hoặc nói:

- Lão quỷ, ngươi định lừa ta hay sao, không có tàu lớn sao có thể thoát khỏi Biển Băng Trôi được?

- Bổn Thành Chủ không giống nhân loại chuyên lừa lọc các ngươi, từ Biển Băng Trôi thực sự có thể quay trở lại Nhân Loại Thế Giới được, nhưng sau khi tới vùng vịnh thì ngươi không được đi về phía bắc mà phải chuyển sang hướng đông, ít nhất sau khi đi hai trăm dặm thì chuyển sang hướng nam, cứ đi như vậy thì có thể quay về Nhân Loại Thế Giới được.

Nghe lời Ma Thành Thành Chủ không giống như đang nói dối, hơn nữa dựa vào kiến thức địa lý ở kiếp trước của Lý Dật, cách này dường như rất đáng tin cậy.

- Được! Ngươi trả Phá Thiên Kiếm lại cho ta.

Lý Dật dùng ý niệm khống chế, vết xăm trên cổ tay Ma Thành Thành Chủ bay lên, hóa thành Phá Thiên Kiếm, lơ lửng trong trận pháp. Trận pháp khẽ nứt ra một vết nứt nhỏ, Phá Thiên Kiếm từ vết nứt đó bay ra. Ma Thành Thành Chủ cũng không giở trò gì, nhìn thấy Phá Thiên Kiếm quay lại tay Lý Dật, vẻ mặt thâm sì lại. Nhìn thấy vẻ mặt thâm sì của hắn, Lý Dật hiểu rằng, cho dù mình có rời khỏi Băng Phong Thế Giới thì lão ma đầu này cũng tuyệt đối không bỏ qua cho mình. Nhưng đợi cho trận pháp tiêu tan hết cũng không phải nhanh chóng, tới lúc đó hắn muốn tìm mình trong Băng Phong Thế Giới này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Bất kể thế nào, trước mặt cường địch, chỉ dựa vào câu chuyện về Lục Chỉ Đảo Tiên mà có thể thoát thân, đối với Lý Dật mà nói tuyệt đối là một món lời lớn.

Thu hồi Phá Thiên Kiếm, Lý Dật nhanh chóng rời khỏi rừng cây, bay về phía Biển Băng Trôi.

Bề mặt Biển Băng Trôi toàn là những tảng băng trôi nổi, đạp trên những tảng băng này, Lý Dật rất nhanh đã rời khỏi bờ biển. Căn cứ theo lời nói của Ma Thành Thành Chủ, Lý Dật đi về phía vùng vịnh, rồi xác định phương hướng, quay đầu đi về phía đông. Để tránh Ma Thành Thành Chủ đuổi theo, Lý Dật đi về phía bắc mấy chục dặm rồi mới đi về phía đông.

Đạp băng mà đi, nghe thì rất điên cuồng, nhưng cũng rất thú vị. Ai mà ngờ được mặt biển lại nhiều băng trôi đến vậy. Theo lý mà nói, với nhiệt độ âm mấy chục độ của mặt nước biển, toàn bộ mặt biển phải đóng băng mới đúng. Nhưng kỳ lạ là mặt biển vẫn chỉ hình thành băng trôi, mà không hề đóng kín băng.

Đi trong trời tuyết suốt một đêm, khi mặt trời xuất hiện, trên mặt biển chỉ còn mình thân ảnh nhỏ bé của Lý Dật. Nghĩ rằng Ma Thành Thành Chủ không thể dễ dàng phát hiện ra tung tích của mình, Lý Dật mới ngồi xếp bằng trên một tảng băng, nhiệm vụ trước mắt là phải khôi phục thực lực, nâng đấu khí tới trạng thái tốt nhất. Lý Dật không hề quên lời của Tửu Quỷ, Biển Băng Trôi không hề phẳng lặng, một đêm chạy trốn, Lý Dật cũng cảm nhận thấy khí tức của ma thú cao cấp thỉnh thoảng lại xuất hiện.

Lý Dật tuy không có ý gây phiền phức với ma thú, nhưng vạn nhất có ma thú gây phiền toái cho mình thì cũng không thể khoanh tay chịu trói được.

Mất mấy giờ đồng hồ mới có thể khôi phục được đấu khí, thấy Lý Dật đứng dậy, Xà Tôn Giả lại không kìm được lên tiếng.

- Lý Dật tiểu hữu, mạng của ngươi lớn thật, cửa lần này đã coi như thoát rồi. Lẽ nào ngươi thực sự định quay về Nhân Loại Thế Giới hay sao? Không muốn đi tới Thần Chi Lĩnh Vực một chuyến hay sao?

Xà Tôn Giả thanh âm đầy vẻ dụ dỗ khiến Lý Dật đột nhiên ý thức được, lão quỷ này nhất định là có ý đồ riêng khi xúi giục mình đi tới Thần Chi Lĩnh Vực.

- Còn biết làm thế nào nữa, còn mạng quay về là may rồi, Thần Chi Lĩnh Vực, hừ, ta không tin không tới Thần Chi Lĩnh Vực thì không tu luyện lên cảnh giới Đấu Thần được.

Quả nhiên, Xà Tôn Giả giọng điệu gấp gáp:

- Lý Dật tiểu hữu, tuy với thiên phú và vận may của ngươi, muốn tu luyện thành công cũng không phải là không thể. Nhưng có đường nhanh hơn sao lại không đi chứ. Chúng ta đã đi tới đây rồi, lẽ nào Lý Dật tiểu hữu lại cam tâm quay về như vậy hay sao?

Không cam tâm! Thực sự không cam tâm. Lý Dật tuyệt đối không phải là loại người gặp khó thì co vòi lại, nhưng băng hải mênh mông, còn không có một cái bè gỗ nào nữa, băng trôi cũng không thể đến tận Thần Chi Lĩnh Vực được, nếu không có băng thì làm thế nào. Lẽ nào vừa thưởng thức nước biển vừa tới Thần Chi Lĩnh Vực hay sao?

- Lão quỷ, ngươi nói không sai, nếu trách thì chỉ có thể trách ta không đề phòng La Tuyết Phong, bị hắn lừa một vố, nếu không thì có lẽ cũng có thể tới Thần Chi Lĩnh Vực được. Còn hiện tại... lão quỷ, lẽ nào ngươi có chủ ý gì?

- Chủ ý thì có.

Nghe thấy Lý Dật nói vậy, Xà Tôn Giả liền nói ra kế hoạch của mình:

- Theo ta được biết, trên đường từ Băng Phong Thế Giới tới Thần Chi Lĩnh Vực, băng trôi chiếm nửa đường. Nửa đường này không có vấn đề gì. Còn nửa đường còn lại thì mặt biển không có băng trôi, chúng ta sao không tập trung băng trôi lại, lợi dụng băng hệ đấu khí của ngươi, liên kết thành một con tàu băng.

Chủ ý không tồi, nhưng vấn đề là, thứ nhất, tàu băng trôi lấy gì để đi, thứ hai, tới phần biển không có băng trôi, nhiệt độ nhất định sẽ tăng lên, tàu băng phải lớn thế nào mới có thể tới Thần Chi Lĩnh Vực được. Thứ ba, vạn nhất gặp phải bão gió thì làm thế nào?

Nghe ba vấn đề do Lý Dật nêu ra, Xà Tôn Giả tựa hồ cũng chưa nghĩ tới, nên trầm ngâm một lúc rồi mới khẽ nói:

- Ba vấn đề này, tổng thể mà nói thì núi băng càng lớn càng tốt, còn về vấn đề phương hướng thì không cần lo, theo quan sát của ta, băng luôn trôi về hướng bắc, chỉ cần duy trì phương hướng này thì căn bản không cần đẩy nó cũng sẽ đưa ta tới Thần Chi Lĩnh Vực.

Nhưng lời giải thích này không thể thuyết phục được Lý Dật:

- Không được, quá nguy hiểm, ta thấy vẫn nên quay lại Nhân Loại Thế Giới rồi nghĩ cách.

- Cơ hội đi qua sẽ không quay lại nữa, Lý Dật tiểu hữu, không thử sao biết là không được.

Đúng thế, không thử sao biết là không được. Câu này cũng chính là châm ngôn sống của Lý Dật. Cho dù là không được, với thực lực của mình tin rằng vẫn có thể thoát thân. Nhưng nếu đồng ý như vậy tựa hồ lão quỷ Xà Tôn Giả này chiếm quá nhiều tiện nghi.

- Thử cũng được, nhưng ta mạo hiểm như vậy, lão quỷ, ngươi phải cho ta lợi ích gì mới được. Chuyện mạo hiểm không có ích lợi, ta tuyệt đối không làm.

Xà Tôn Giả cười lớn:

- Ha ha, đó mới là tính cách của ngươi, bổn tôn cũng không giấu ngươi, bổn tôn có mấy người bạn ở Thần Chi Lĩnh Vực, chỉ cần ngươi đưa ta tới đó, ta có thể đảm bảo ngươi sẽ được lợi lớn. Còn lợi lớn đó là gì, bổn tôn hiện tại cũng không thể nói rõ cho ngươi biết được. Còn phải xem vận may của ngươi thế nào nữa, có những thứ cần phải có vận may mới có được.

Cuối cùng cũng lộ ra chút chân tướng, thì ra Xà Tôn Giả xúi giục mình tới Thần Chi Lĩnh Vực chủ yếu là muốn mình đưa lão đi gặp bằng hữu. Còn mục đích gặp bằng hữu, Lý Dật hỏi đầu gối là có thể đoán ra, đương nhiên là muốn mấy lão bằng hữu đó tìm giúp bản thể để dung nhập linh hồn lực vào, kết thúc trạng thái linh hồn thể khó chịu này.

- Được, vậy ta tin ngươi một phen.

Lý Dật cười rồi đứng dậy, đưa mắt nhìn băng trôi bốn xung quanh, nói là làm, đó chính là tính cách của Lý Dật.

Nhìn thấy mấy tảng băng lớn, Lý Dật hài lòng thôi động đấu khí lôi lại trước mặt, sau đó băng hệ đấu khí tuôn ra, kết nối hai tảng băng lại với nhau, công việc này rất thú vị, tiết kiệm sức lực hơn nhiều việc đóng Tàu Đấu Thần. Bận rộn một buổi chiều, một con tàu băng dài gần trăm mét, rộng hơn hai mươi mét đã hình thành.

Để tránh cho con tàu băng này không quá mỏng manh, Lý Dật còn vớt không ít băng trôi đắp lên trên thuyền băng, một mặt để giúp thuyền băng càng vững chắc hơn, mặt khác cũng tiện tay dựng mấy căn phòng băng, như vậy ít nhất không còn phải chịu gió lạnh của Biển Băng Trôi nữa.

Từ khi tiến vào Băng Phong Thế Giới, làn da vốn mềm mại đã trở nên thô ráp, là một gã đẹp trai quan tâm tới ngoại hình, đây là việc Lý Dật không thể chấp nhận được.