Đấu Thần

Chương 768: Thiên Mạc Thành



Ads Bạch Hổ đấu khí Hỏa Long trảm từ một đấu tôn cường giả thi triển ra, uy thế làm cho người động dung, cho dù long thị phụ tử ba người đang ở phía xa xem cuộc chiến cũng phải hít vào một luồng lương khí.

- Lý Dật chết chắc rồi.

Long Lương khẳng định nói, trên mặt hiện lên nụ cười.

- Đúng là cuồng vọng ngu ngốc.

Long Tòa nhà ngữ khí có chút khinh thường:

- Nếu hắn có thể đem địa sát làm nhân chứng, nói không chừng đêm nay còn có thể toàn thân trở ra. Thật không biết tiểu tử này trong lòng nghĩ như thế nào, rõ ràng đem địa sát như vậy giết đi.

Chỉ có Long Phong vẫn biểu lộ vẻ mặt nghiêm nghị:

- Còn không nhất định. Lý Dật đã dám ngang nhiên ra tay, nhất định có lý do của hắn. Bất quá, giết địa sát, cái tổ ong vò vẽ này hắn chọc rồi, cho dù không có tam đại thế lực treo giải thưởng, tuyệt sát môn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.

Long Phong dự đoán không sai, Lý Dật đã dám ra tay đối với địa sát, nhất định có lý do của hắn.

Hỏa Long trảm năng lượng dùng phá hủy hết thảy. Lý Dật vọt tới, sau khi đánh chết địa sát căn bản không rảnh bố kết phòng ngự, nhưng Lý Dật vẻ mặt bình tĩnh, hắn cũng không có ý tứ thi triển đấu khí phòng ngự. Chính là bố kết đấu khí phòng ngự, đối với lực lượng trước mặt, tựa hồ cũng không có ý nghĩa.

Nhưng, lúc này đấu khí Hỏa Long sắp thôn phệ Lý Dật, trong không gian một hồi ba động, một thân hình khôi ngô lao đến.

Bóng người này vừa xuất hiện, các cường giả đang xem cuộc chiến đều kinh hô. Không ai không nhận ra người trước mắt này, một thân màu tím Đấu Thần điện điện sĩ bào, cho thấy thân phận của hắn. Chẳng lẽ Đấu Thần điện muốn đuổi giết Lý Dật, nguyên lai tiểu tử này đều đem tử y điện sĩ giết chết.

Đấu khí Hỏa Long năng lượng hoàn toàn oanh tại trên người mị ảnh khôi lỗi tử y điện sĩ, nhưng những năng lượng này đối với Đấu Thánh cấp bậc cường giả mà nói, lại không có ý nghĩa.

Hỏa Long cùng tử y điện sĩ dây dưa đồng thời, Lý Dật lại di động. Thân hình giống như quỷ mỵ, theo đấu khí Hỏa Long cùng tử y điện sĩ xuyên qua, Phá Thiên kiếm khí lại sớm xuyên thấu thân thể Thiên Sát.

Một kích giết thiên sát.

Thiên Sát không thể tin được nhìn ngực của mình tuôn chảy máu tươi ồ ồ, hắn có biểu lộ cổ quái rất nhanh biến mất, sau đó thân thể rơi xuống mặt đất lưu lại một âm thanh nặng nề truyền ra.

Cái biến cố này tới quá đột nhiên, mười mấy giây đồng hồ trước, Lý Dật ở vào hiểm cảnh, nhưng hơn mười giây sau, đối thủ lại phơi thây tại chỗ, loại kịch tính tương phản làm cho mọi người nhất thời không cách nào tiếp nhận.

Giết chết hai cái đấu tôn, Lý Dật lại tựa hồ như cũng không có cảm giác gì, vẫn thong dong dung mà đem mị ảnh khôi lỗi thu hồi, lại luyện hóa hạt giống đấu khí của thiên địa Nhị Sát, Lý Dật lúc này mới nhìn thoáng qua chúng cường giả, lạnh lùng nói:

- Còn chưa cút sao?

Chúng cường giả như được đại xá, ngay lập tức biến mất hầu như không còn.

- Cha, người không phải nói Thiên Sát địa sát rất lợi hại sao? Làm sao lại chết như vậy.

Long Phong sắc mặt cổ quái, sau nửa ngày xấu hổ, mới oán hận nói:

- Không phải Thiên Sát địa sát vô năng, mà Lý Dật tiểu tử kia thật lợi hại.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

- Không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta. Ách, chúng ta đừng cho hắn chạy. Sẽ có người tới thu thập hắn, hừ, hắn cường thịnh trở lại, có thể giết hết thiên hạ cường giả sao.

Lý Dật trở lại khách điếm, gặp Lạc Thủy trong bố kết không gian cấm cố điềm tĩnh ngủ, không khỏi lộ ra vui vẻ. Nếu như tiểu nha đầu biết bên ngoài máu chảy thành sông, không biết còn có thể ngủ được như thế hay không?

Trong khách sạn đã không có tiểu nhị, Lý Dật chỉ phải tự mình nấu nước, sau đó tắm rửa sạch sẽ, lúc này mới trở lại gian phòng Lạc Thủy, khoanh chân mà ngồi, đem đấu khí khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Đan điền khí hải thiên ma đấu khí hấp thu đấu khí hạt giống của hai vị đấu tôn cường giả, dấu hiệu đột phá đã càng ngày càng rõ ràng, chỉ là kém một điểm hỏa hậu. Lý Dật cũng không sốt ruột, với tình thế trước mắt, sau này đưa tới cửa không ít đấu khí hạt giống cho mình hấp thu.

Hừng đông ngày hôm sau, Lạc Thủy tỉnh dậy.

- An ca ca, tại sao chàng ở trong phòng ta?

Nhìn thấy Lý Dật khoanh chân mà ngồi, Lạc Thủy trên mặt ửng đỏ.

Lý Dật tà mị cười:

- Nhìn thấy Lạc Thủy muội muội ngủ, là hưởng thụ lớn nhất của An ca ca.

- Không có đứng đắn, chán ghét.

Lạc Thủy rời giường, mới phát hiện trong khách sạn đã không có bất luận kẻ nào, không khỏi lẩm bẩm nói:

- Thật sự là kỳ quái, cái khách điếm này tại sao cả tiểu nhị cũng không có?

- Nếu tiểu nhị không có, chưởng quầy cũng không có.

Lý Dật nhún nhún vai, chỉ tự mình nói đùa một chút, bưng tới chậu rửa mặt cho Lạc tiểu thư.

- An ca ca, cái này đều tại chàng, nhất định là chàng dọa bọn họ sợ chạy.

Lạc Thủy sâu kín nói:

- Không cần phải giết nhiều người như vậy được không? Chúng ta đi Thần long cảng tìm cha ta, tới Thần long cảng cũng không tin có người dám tìm phiền phức nữa.

Lạc Thủy hiển nhiên đánh giá thấp tình cảnh chính mình hiện tại, đừng nói là thần long cảng một cái hải quân tướng quân nho nhỏ, hiện tại Lý Dật, chính là trốn trong hoàng thành đại thần đế quốc, chỉ sợ Đấu Thần điện, tứ đại Ma Tông La Lan học viện tam đại thế lực cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Lắc đầu, Lý Dật vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Thần long cảng chúng ta sớm muộn phải đi về, nhưng tuyệt đối không phải là đi cầu Lạc Kỳ tướng quân bảo vệ.

Nhìn thấy Lý Dật vẻ mặt bình thản mà biểu lộ kiên quyết, Lạc Thủy khẽ thở dài một cái, sau đó cởi xuống một kiện ngọc bảo, đưa trước ngực Lý Dật.

- Đây là hộ thân ngọc phù mẹ ta cho ta, tặng cho chàng, có cái bùa này hộ mệnh, tà ma ngoại đạo không hại được thân thể của chàng.

Lý Dật chưa bao giờ tin tưởng những bùa hộ mệnh này, nhưng xem tại một mảnh chân tình của Lạc Thủy, hắn trịnh trọng nhận lấy đeo trên cổ.

Đơn giản thu thập xong, Lý Dật mang theo Lạc Thủy liền rời đi khỏi trấn nhỏ. Biết rõ có vô số con mắt nhìn chằm chằm vào, Lý Dật lại giống như hồn nhiên chưa phát giác, dọc theo quan đạo hướng Phía Tây mà đi.

Ra khỏi Bàn long trấn, trên đường lại càng chạy càng hoang vu, trước mặt dần dần xuất hiện vùng đất sa mạc bằng phẳng. Đến nơi này, những người theo dõi không dám gần quá, Lý Dật tối hôm qua liên tiếp giết chết hai gã đấu tôn cường giả, thủ đoạn làm bọn chúng nhìn thấy. Mắt thấy người theo dõi không dám hiện ra trong tầm mắt của mình, Lý Dật quyết định tốc độ nhanh hơn, triệu ra long sủng làm cho Lạc Thủy cưỡi, chính mình ngự không theo sát phía sau.

Thân phận cùng hành tung bạo lộ, Lý Dật một đường đánh tới chính là có tính toán của mình. Hắn tin tưởng trải qua mấy trận giết hại, những Đấu Hoàng cường giả cũng không dám đến trêu chọc chính mình, miễn đi không ít phiền toái. Nhưng sự tình luôn có lợi còn có hại, kể từ đó, tam đại thế lực lúc này chắc hẳn tổ chức nhân mã cường đại, sau đó kiêm trình chạy đến. Lý Dật biết dùng thực lực bây giờ cũng không dám nói có thể đối phó được Đấu Thần điện cùng những lão quái vật kia.

Cho nên thu mình lại, đó là điều phải làm.

Một đường cấp tốc đi tới, thật cũng không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba ngày sau đó, bọn họ đã ra khỏi sa mạc, bằng cảm giác phán đoán, hẳn là cách đại thần đế quốc biên cảnh không xa.

Ba ngày đêm chạy đi cơ hồ không có nghỉ ngơi, Lý Dật vẫn còn tốt, Lạc Thủy dù sao chỉ có tu vi Đấu Vương cường giả, không khỏi có chút tiều tụy. Bởi vì vừa ra khỏi sa mạc, trông thấy xa xa một tòa thành trì không lớn không nhỏ, Lý Dật liền rơi xuống đất mặt, thu hồi long sủng, mang theo Lạc Thủy hướng tòa thành trì kia bước đi.

Trên quan đạo, trên đường đi người đi đường cũng không ít, phía trước còn có một chi thương đội, xua đuổi lấy vài chục chiếc xe ngựa, cũng đang hướng phương hướng thành trì mà đi. Lý Dật xem xét lá cờ thương đội này, không khỏi nở nụ cười. Cái thương đội này, có thể không đúng là của mình sao? cờ có điểm giống ngũ hoàn, là do năm cái kim tệ xâu chuỗi lên, đúng là cờ xí của đại thần đế đô Bàng thị thương minh.

Lý Dật mỉm cười, liền bước nhanh tới.

- Các ngươi là đế đô Bàng gia thương đội sao?

Lý Dật nhìn thấy người này giống như là quản sự, cười mỉm mà hỏi thăm.

Lão quản sự cũng ổn trọng, đánh giá Lý Dật, bất động thanh sắc hỏi ngược lại:

- Xin hỏi các hạ có cái gì chỉ giáo?

- Chỉ giáo chưa nói tới, chỉ là cùng Bàng Ba Khắc mập mạp chết bầm có chút giao tình, nhìn thương đội hắn, tiến lên ân cần thăm hỏi thoáng cái mà thôi.

Lão quản sự cũng là người tinh tế, nhất thời không chính xác Lý Dật cùng Bàng Ba Khắc rốt cuộc là quan hệ như thế nào, nhìn xem thiếu niên này có vẻ mặt phong trần, tuổi lại không lớn, thấy thế nào cũng không giống chủ nhân kết giao. Nhưng Lý Dật thái độ ngông cuồng, cũng làm lão quản sự không thể không chú ý ứng phó:

- Làm phiền các hạ chiếu cố. Xin hỏi các hạ cùng chủ nhân nhà ta xưng hô như thế nào?

Nếu như Lý Dật nói cho lão quản sự, Dàng Ba Khắc chỉ là đại quản gia của mình, không biết lão quản sự có thể cơ tim tắc nghẽn hay không. Mỉm cười, Lý Dật thản nhiên nói:

- Bất quá là anh em kết nghĩa mà thôi. Vị này quản sự, các ngươi muốn vào thành sao? Xin hỏi, tòa thành phía trước là tòa thành gì?

Lão quản sự hồi đáp:

- Đây là Thiên mạc thành, các hạ cũng không biết sao?

Thì ra là thiên mạc thành, nói đến danh tự, Lý Dật ngược lại hơi có nghe thấy. Thiên mạc thành là tây bộ đại thần đế quốc, xa hơn tây chính là dãy núi Á bồi giao giới giữa đại thần đế quốc cùng Xuất Vân Đế Quốc. Thiên mạc thành trấn giữ trọng trấn đại thần đế quốc tây bộ, thành thị mặc dù không lớn, nhưng vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, một mực bảo vệ cho đại thần đế quốc đi thông các nước tây bộ, bởi vậy Lý Dật biết rõ danh hào cái thành phố này cũng không ngoài ý.

- Thì ra đây là thiên mạc thành sao.

Lý Dật khẽ gật đầu, lại nói:

- Lão quản sự tên họ gì?

- Tại hạ họ Phong, còn ngài?

- Ta là ai tốt nhất ngươi không nên biết.

Lý Dật liếc thoáng qua xe ngựa sau lưng lão quản sự, liền không chút khách khí kéo Lạc Thủy vào trong xe, cười nói:

- Phong quản sự ngược lại rất biết hưởng thụ, mượn một chút nhé.

Lý Dật ngang ngược làm lão quản sự không khỏi ngẩn người, đang muốn sinh khí, đột nhiên nghĩ tới điều gì, chằm chằm nhìn vào Lý Dật, giật mình một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch:

- Ngươi, ngươi là Lý...

Phong quản sự coi như là tin tức linh thông, nguyên bản đã sớm nên nhận ra người trước mắt, chỉ là hắn thật sự không dám tin tưởng, người này bị tam đại thế lực truy nã, bị vô số cường giả truy sát vật, làm sao đột ngột xuất hiện ở trước mặt mình.

- Biết rõ là tốt rồi, không cần khẩn trương, mượn xe mà thôi... Đúng rồi, Bàng Ba Khắc lão gia hỏa kia không có nói với các ngươi là Bàng thị thương minh chuyển nhượng cho người khác sao?

- Chuyển nhượng Bàng thị thương minh?

Đáng thương cho Phong quản sự, lắc đầu:

- Chưa từng nghe nói qua, chủ nhân thương minh chuyển nhượng cho ai rồi?

- Ta.

Lý Dật giơ một ngón tay, ngược lại cũng không có tức giận. Nguyên bản cũng không có trông cậy vào Bàng Ba Khắc cùng lục vương gia thực giao Bàng gia to như vậy cho mình.

- Bàng lão quỷ kia hiện tại đã không phải là thương minh, không tin chờ ngươi trở lại đế đô có thể tự mình hỏi một câu. Đúng rồi, thuận tiện mang câu này về cho ta, làm cho hắn có thể ngàn vạn lần không cần phải lật lọng, nếu không nghe lời, ta đối với hắn cũng không nhân từ như vậy. Phong quản sự, hiện tại ta cần nghỉ ngơi, không có việc gì đừng quấy rầy chúng ta.

Lý Dật nói một phen làm cho quản sự nghe được sững sờ, nhưng lão nhân thật cũng không dám phản bác. Cho dù Bàng gia mang thương minh chuyển nhượng đều là lời nói vô căn cứ, nhưng chỉ bằng vào việc tam đại thế lực truy nã người này, cũng không phải một cái thương đội quản sự có thể trêu chọc. Nghĩ nghĩ, phong quản sự còn không có lộ ra, vẻ mặt lo lắng cho thương đội chạy tới Thiên mạc thành.