Đầu Tư Gấp Trăm Lần, Tiên Tử, Xin Cho Ta Góp Cổ Phần

Chương 9: Liếm Chó Thật Đáng Sợ



[Tính danh: Cảnh Phỉ Nhi.]

[Cảnh giới: Kết Đan Cửu Tầng.]

[Khí vận: Màu lam.]

[Mệnh thế: Cô gái này thiên tư thông minh tư chất thượng giai, nhưng tâm tư không thuần khiết, luôn muốn tìm đường tắt, cuối cùng khó có đại thành.]

[Cơ hội đầu tư: Không có giá trị đầu tư.]

- Kết đan tầng chín?

Đây chẳng phải là lập tức muốn đi vào Kim Đan cảnh?

Tốc độ cảnh giới của Cảnh Phỉ Nhi tăng lên khiến Từ Hằng có chút kinh ngạc.

Nhớ lại năm đó.

Từ Hằng vẫn là thiên tài đệ nhất trong tông môn.

Cảnh Phỉ Nhi chính là con chó liếm đầu tiên bên cạnh Từ Hằng.

Ân cần chu đáo, so với tiên tỳ còn săn sóc hơn.

Thậm chí ở trong tông môn cao điệu tuyên bố, không cầu danh phận, cho dù làm Từ Hằng phụng dưỡng tiên tử cũng là một loại vinh quang.

Loại phục vụ này.

Đáng tiếc, Từ Hằng thủy chung chướng mắt nàng.

Bị dây dưa phiền phức, thậm chí lập trận pháp ở Truyền Tông Phong không cho nàng tiến vào.

Sau đó Từ Hằng chuyển ra Truyền Tông Phong, từ Thiên Tiệm Phong đến Tuyết Quy Phong, cuối cùng đến Đệ Tử Phong.

Cảnh Phỉ Nhi cũng không biết là vì yêu mà sinh hận, hay là không sợ hãi.

Dù sao chính là từ số một liếm chó chuyển thành số một hắc phấn.

Bình thường không ít lần gây trở ngại cho Từ Hằng, hiếm khi đụng phải cũng phải chanh chua một phen.

Tựa hồ muốn dùng hành vi như vậy, đi tẩy rửa lịch sử đen tối liếm chó của mình.

- Đúng vậy, ta thật quá đáng! Nhưng công tử có thể làm gì được ta đâu?

Cảnh Phỉ Nhi buông tay.

Từ Hằng vô ý dây dưa với nàng, quay đầu giúp Mạnh Nhàn nhặt hồ sơ rơi lả tả trên mặt đất.

Bình thường Cảnh Phỉ Nhi miệng tiện một câu còn chưa tính.

Nhưng hôm nay tâm tình nàng không tốt, quyết tâm làm cho Từ Hằng ngột ngạt.

Lại chặn đường hắn.

- Nếu ngươi còn cản đường ta sẽ không khách khí.

Từ Hằng lạnh mặt.

Kết Đan Cảnh.

Đem của cải nguyên chủ lén lút lấy ra, vẫn có thể đánh ngươi tới ta đi.

Chỉ có điều Từ Hằng không muốn sinh sự trên Tông Sự Phong.

Hắn chỉ muốn nhanh chóng giao xong hồ sơ, trở lại Quy Nguyên viện chờ Toàn Cơ trưởng lão.

- Công tử uy vũ như vậy, là cho rằng mình còn ở Truyền Tông Phong sao?

Cảnh Phỉ Nhi cười nhạo phóng ra uy áp.

- Công tử.

Kém một cảnh giới lớn, Mạnh Nhàn rõ ràng cảm nhận được áp lực đến từ Cảnh Phỉ Nhi, có chút lo lắng nhìn về phía Từ Hằng.

Từ Hằng lúc này cũng rất đau đầu.

Ra tay, động tĩnh quá lớn.

Không ra tay, tức giận!

- Làm càn!

Một tiếng nũng nịu nhưng khí thế mười phần quát lớn truyền đến.

Một đạo gió đem Cảnh Phỉ Nhi nghênh diện hất bay.

Nặng nề quăng xuống đất.

- Không phải, người của tông môn này làm sao đều thích đem người đánh bay lên?

Từ Hằng ở trong lòng phun tào một câu, quay đầu hô:

- Dì Hạ.

- Hạ trưởng lão!

Cảnh Phỉ Nhi đột nhiên bị lật tung vừa định mắng chửi người.

Nghe được là Hạ Y Y lập tức quỳ xuống tại chỗ, cúi người cúi đầu, hóa thành một khối gạch trong sân

- Cút!

Hạ Y Y giận dữ mắng một tiếng.

Gây chuyện ở Tông Sự Phong lại không bị trách phạt?

Cảnh Phỉ Nhi vội vàng dập đầu, ôm lấy góc váy chạy đi.

Mắng Cảnh Phỉ Nhi đi, Hạ Y Y lại thay một khuôn mặt tươi cười, nhìn tờ giấy rơi lả tả hỏi:

- Hằng Nhi tới đưa hồ sơ?

- Vâng, đưa hồ sơ đệ tử Quy Nguyên viện tới đây.

- Đến cũng đến rồi, muốn đến thăm dì Hạ, không ngờ còn gây phiền toái.

Từ Hằng nhu thuận nói, nội tâm một vạn con lạc đà dê chạy tới chạy lui.

Nếu không phải Cảnh Phỉ Nhi, mình cũng không đến mức đụng phải Hạ Y Y.

- Hằng nhi thật là tri kỷ, giao hồ sơ xong thì trở về đi, trên đường chậm một chút.

Hạ Y Y ôn nhu nói.

- Ừ.

Từ Hằng gật đầu, ngồi xổm xuống cùng Mạnh Nhàn nhặt tài liệu trên mặt đất.

Hạ Y Y đứng nhìn một hồi, mang theo đệ tử đi đến trắc điện.

Vừa đi vừa hướng phía sau Tinh Viêm nhỏ giọng nói:

- Ngươi đi xem một chút công tử gần đây ở Quy Nguyên viện làm những gì, gặp người nào, có làm chuyện gì đặc biệt hay không.

- Sư tôn?

Tinh Viêm khó hiểu.

Từ Hằng đã như vậy, còn cần tốn tâm tư chú ý?

- Tự mình đưa hồ sơ tới, còn nói tới thăm ta, rất hiếm lạ.

- Vâng, đệ tử hiểu rồi.

Thầy trò hai người một trước một sau vào trắc điện.

Bên trong rất nhanh liền truyền ra tiếng cười nói của Hạ Y Y cùng Toàn Cơ trưởng lão.

Từ Hằng và Mạnh Nhàn thu dọn hồ sơ xong, đưa đến tay người phụ trách chuyên môn rồi trở về Quy Nguyên viện.

- Oa! Đây là cái gì ốc đồng cô nương làm?

Vừa mới vào sân, Mạnh Nhàn đã chú ý tới.

Buổi sáng còn loạn thất bát tao, giấy bút lông ném khắp nơi đều là chính sảnh.

Giờ phút này đã bị thu thập chỉnh tề.

Tất cả bút lông đều được rửa sạch treo lên, mực dính trên mặt đất cũng được lau rất sạch sẽ.

Nhiều việc như vậy không cần làm, thật sự là làm cho người ta cao hứng.

- À, là cậu ốc đồng.

Từ Hằng cầm tờ giấy trên bàn đưa cho Mạnh Nhàn.

Vị đệ tử kia sau khi làm vệ sinh xong lại đợi một hồi.

Thật sự không kịp, liền để lại tờ giấy.

- Nếu mỗi đệ tử đều hiểu chuyện như vậy, Quy Nguyên viện ta có thể ở đến già chết.

Mạnh Nhàn cười hì hì, đăng ký hướng đi của đệ tử trên tờ giấy lên tờ giấy chính thức, thuận tay bỏ vào trong sách.

Hồ sơ hôm nay không gửi.

Phải đợi đến khi tất cả đệ tử còn lại đều dọn đi, mới có thể đưa đến Tông Sự Phong.

- Đói quá, buổi chiều nấu một bữa tiệc nhỏ đi.

Từ Hằng cười run thảm lông, nằm trên ghế đu.

Tầm nhìn muốn dưỡng lão ở tông môn này của Mạnh Nhàn cuối cùng cũng không thể thực hiện được, sai khiến một ngày tính một ngày.

- Công tử, hôm nay là sinh nhật ta, lễ vật đã nói đâu?

Mạnh Nhàn kháng nghị.

- Trời còn chưa tối, ngươi gấp cái gì?

Tính ra, Toàn Cơ trưởng lão hẳn là còn đang cùng Hạ Y Y bẻ đầu.

Mấy giờ nàng sẽ đến tìm mình?

Năm? Sáu giờ? Bảy?

- Công tử ngươi..

Mạnh Nhàn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ.

Quay đầu chuẩn bị bữa trưa sáu món mặn hai canh cho Từ Hằng.

Từ Hằng nhìn đầy bàn thức ăn sắc hương vị đều tốt, luôn cảm thấy bữa cơm trưa này có điểm không thích hợp.

Những nguyên liệu nấu ăn này, nhìn cũng rất bổ sung!

Trời vừa mới xám xịt, đệ tử bên cạnh Toàn Cơ trưởng lão đã tới mang Mạnh Nhàn đi.

Từ Hằng khó có được, không vội vã trở về tiểu viện của mình.

Ngay tại Quy Nguyên viện một bên tu luyện, một bên chờ đợi.

Giờ tý bắt đầu, mười một giờ đêm.

Trăng đen gió cao, gió bắc gào thét, Toàn Cơ trưởng lão mang theo đệ tử cùng Mạnh Nhàn, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở Quy Nguyên viện.

- Công tử!

Mạnh Nhàn quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ dập đầu ba cái với Từ Hằng.

- Hôm nay là sinh nhật ta, như vậy thật không may mắn.

Từ Hằng bị cảm xúc của Mạnh Nhàn lây nhiễm, ngữ khí cũng có chút phiền muộn.

Nhìn về phía Toàn Cơ trưởng lão bên cạnh, chủ động mở miệng nói:

- Trưởng lão tựa hồ có chuyện muốn hỏi ta?

- Công tử làm sao biết Mạnh Nhàn đặc thù?

Toàn Cơ trưởng lão cân nhắc một phen, vẫn cảm thấy trực tiếp hỏi là tốt nhất.

- Đương nhiên là gia phụ báo cho.

- Cũng không biết, Toàn Cơ trưởng lão làm sao nhìn ra được?

Từ Hằng thuận miệng nói bừa.

Cái lão cha tiện nghi không có tin tức lại cực kỳ trâu bò kia, dùng để cõng nồi là thích hợp nhất.

- Bí pháp sư tổ truyền xuống tương tự Vọng Khí Thuật, nhưng cao cấp hơn một chút.

- Ta thụ sư mệnh đi khắp chín châu tìm kiếm người thân mang đại vận, vẫn luôn chỉ chú ý các tông môn đệ tử trưởng lão, không nghĩ tới..

- Không nghĩ tới ở đây cho ngươi làm nô làm tỳ!