Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 20



“Thông báo bổ nhiệm của Luke được công bố rồi.”

Thượng Chi Đào nghe thấy Kitty nói với Grace.

“Ở đâu thế?”

“Trong nhóm email của công ty.” Giọng của cô ta không thể giấu được sự hân hoan. Chốn công sở là một nơi mang tính hiện thực như vậy, nhân viên của một lãnh đạo được thăng chức sẽ nhận được nhiều cơ hội hơn như thăng chức, tăng lương, quyền lợi của bộ phận gia tăng. Bấy giờ Thượng Chi Đào không hiểu những điều này, chỉ cho là người ta đang vui mừng thay Loan Niệm. Trong thâm tâm cô, Loan Niệm là người xứng đáng, không phải anh thì còn có thể là ai?

Trước đây Thượng Chi Đào nghe mọi người nói Loan Niệm sẽ được thăng chức, nhưng được bổ nhiệm vào chức vụ nào thì mọi người không nói rõ. Cô mở hòm thư email, nhìn thấy thông báo bổ nhiệm mà Tracy thay mặt hội đồng quản trị gửi cho mọi người. Xem mãi xem mãi, sắc mặt của cô hơi xấu đi.

Trước kia cô vẫn còn cảm thấy may mắn, bởi vì mặc dù Luke không ưa cô nhưng cô không phải cấp dưới của anh, cánh tay của anh không thể vươn dài như thế được. Giờ thì hay rồi, cả Lăng Mỹ Trung Quốc đều phải nghe theo sự chỉ đạo của anh.

Thượng Chi Đào bỗng cảm thấy tương lai của mình tràn ngập nguy cơ. Cô vô thức nhìn về phía phòng làm việc của Loan Niệm, sau lại cười mình làm chuyện ngu ngốc, anh đã vắng mặt hơn một tuần vì đi công tác rồi.

“Sao thế? Không khỏe hả?” Lumi thấy sắc mặt cô không tốt, sáp lại gần hỏi cô.

Thượng Chi Đào lắc đầu, chỉ vào thư bổ nhiệm, hạ giọng hỏi Lumi: “Bây giờ có phải Luke có thể danh chính ngôn thuận đuổi việc em không?”

Lumi gật đầu, “Lại chẳng không?” Lumi cố tình làm bộ nghiêm túc, trêu Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào sợ tái cả mặt, “Vậy em phải làm sao đây?”

Lumi phì cười, “Xem cô bị dọa kìa!” Sau đó khoác tay qua vai cô, “Công việc mà anh ta cần giải quyết sau khi nhậm chức còn đầy ra đấy, đâu đến lượt cái chuyện sa thải một nhân viên thực tập như cô?”

Bình thường công việc của anh ta cũng rất nhiều, chẳng phải vẫn có thời gian lên lớp mình hay sao? Thượng Chi Đào thầm nghĩ.

“Nghe chị nói này, Alex rất hài lòng về cô, chị cũng vậy, hai tháng qua, bọn chị đều chấm điểm A cho thời gian thử việc của cô. Nếu anh ta muốn đuổi việc cô thì cũng phải có lí do, đúng không?”

“Em được chấm điểm A á? Em cảm thấy mình bình thường quá. Em thấy cánh Kitty cũng biểu hiện vô cùng xuất sắc.”

“Cô không sao chứ? Họ có biểu hiện tốt hay không là do Luke đánh giá, Luke trực tiếp quản lý bọn họ. Tiêu chuẩn dùng người của mỗi bộ phận không giống nhau.”

“Ồ... vậy em được điểm A là anh ta không thể đuổi việc em sao?”

“Trừ phi cô phạm sai lầm quá lớn.”

Thượng Chi Đào thấy nhẹ lòng một chút, sau lại ép mình tập trung giải quyết bảng báo giá của đơn vị tổ chức.

Tập trung làm việc đến tận khuya, cuối cùng cũng xử lý xong đống tài liệu. Cô cầm điện thoại lên mới nhìn thấy Loan Niệm gửi tin nhắn cho cô vào lúc 10 giờ: “Tôi biết cô còn ở công ty, cô vào phòng làm việc của tôi, trong ngăn kéo bàn làm việc của tôi có một chiếc usb, giúp tôi đưa đến địa chỉ này.” Loan Niệm gửi vị trí một nhà hàng cho cô, nhưng đó đã là chuyện của hai tiếng trước, bây giờ đã là 12 giờ đêm thứ Sáu.

Thượng Chi Đào nhắn lại cho anh: “Xin lỗi Luke, ban nãy tôi đang làm bảng báo giá, giờ mới đọc tin nhắn. Bây giờ tôi gửi qua cho sếp sao ạ?”

Loan Niệm gọi điện cho cô, Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng gió truyền ra từ điện thoại: “Đổi sang địa chỉ khác, cô ghi lại đi.” Giọng điệu của Loan Niệm nghe không giống với mọi khi, có phần lạ lùng. Thượng Chi Đào cầm sổ tay ghi lại địa chỉ, “Tôi mang đến chỗ này sao ạ?”

“Ừm.” Loan Niệm cúp máy.

Anh đã uống say.

Hôm nay anh không biết đã uống bao nhiêu rượu, Tracy nói công ty có thông báo bổ nhiệm, ban lãnh đạo nhất định phải mở tiệc chúc mừng. Loan Niệm đi thẳng từ sân bay đến nơi tổ chức tiệc, tham gia một buổi tiệc chiêu đãi vô vị. Chẳng có gì khác ngoài bày tỏ quyết tâm ngoài mặt, nhìn qua thì có vẻ vô cùng vui vẻ đoàn kết. Loan Niệm ghét những buổi chiêu đãi vô vị như thế này.

Vô vị, nhưng lại là một buổi chiêu đãi nhất định phải uống rất nhiều rượu.

Anh về đến cổng khu biệt thự, không quên dặn dò bảo vệ: “Chốc nữa có một người tên là Thượng Chi Đào đến đưa tài liệu cho tôi, cứ để cô ấy đi vào nhé.”

Nửa đêm nửa hôm còn đưa tài liệu gì? Nhân viên bảo vệ khu biệt thự chẳng còn lạ gì với cuộc sống riêng tư của các chủ nhà bên trong, có mà tự dâng mình nhỉ? Bảo vệ nghĩ bụng. Khi Thượng Chi Đào đến nơi thì đã gần một giờ sáng, bảo vệ đưa cô đến cửa nhà Loan Niệm, ấn chuông rồi đi khỏi đó.

Xung quanh một màu yên tĩnh, mức độ xanh hóa trong khu biệt thự rất tốt, ban đêm có thể nghe thấy rất nhiều tiếng chim hót và tiếng gió thổi qua vạn vật. Hóa ra Luke giàu có như vậy. Đối với Thượng Chi Đào, đây đã được coi là giàu có rồi, cô mãi mãi không biết người giàu thực sự sẽ giàu đến mức nào.

Năm phút sau Loan Niệm mới ra mở cửa, anh rửa mặt mới miễn cưỡng giữ được tỉnh táo. Anh mở cửa rồi nghiêng người tựa vào khung cửa, duỗi tay về phía Thượng Chi Đào, “Vất vả rồi.”

“Không sao, không sao.” Thượng Chi Đào đặt chiếc usb vào lòng bàn tay anh, “Vậy sếp mau đi nghỉ đi ạ.”

“Gọi xe chưa?”

“Chưa ạ.”

Dù Loan Niệm đã say thì anh vẫn cảm thấy Thượng Chi Đào không có đầu óc, thầm nghĩ nửa đêm nửa hôm mà cô còn không gọi xe mà đi về?

“Cô vào đây đợi tôi.”

“Không tiện lắm nhỉ?” Trai đơn gái chiếc, anh lại là sếp lớn của cô.

“Cô có bệnh à?” Loan Niệm mà say rượu thì cực kỳ cay nghiệt: “Giờ cô cởi ra xem tôi có hứng với cô không?” Anh đi thẳng vào trong nhà, nằm vật lên sofa, tay cầm điện thoại không chắc, thở dài một hơi mới gọi điện cho nhân viên trực ngoài cổng: “Giúp tôi gọi xe, gọi được thì nói cho tôi biết.”

Thượng Chi Đào đứng đó không biết phải làm thế nào, Loan Niệm khép hờ mắt, nói với cô: “Ngồi đợi đi.”

Tiếng hít thở của anh hơi nặng, uống nhiều rượu đúng là quá khó chịu, anh cầm cốc nước bên cạnh uống mấy ngụm liền, lúc bỏ cốc xuống không để đúng chỗ, Thượng Chi Đào vội vàng đi tới đón lấy cốc nước, “Sếp muốn uống nước nữa không ạ?”

“Ừm.”

Cô cầm cốc nước nhìn quanh, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp, chạy vào trong rót nước, khi cô ra ngoài thì Loan Niệm đã ngủ mất rồi. Anh nghiêng người ngủ trên sofa, tư thế này không hề thoải mái.

Thượng Chi Đào dốc hết sức mới nâng được chân anh đặt lên sofa, sau đó vòng lên đằng trước nâng đầu anh lên, ngón tay chạm vào vùng da trên cổ anh, nóng hầm hập. Tim Thượng Chi Đào chợt đập mạnh một cái, buông tay ra cũng không được, mà tiếp tục cũng không được.

Thấy Loan Niệm nhíu mày, cô bất chấp tất cả dùng sức, đặt đầu anh vào khuỷu tay rồi nhét chiếc gối dựa dưới đầu anh. Lúc cúi xuống nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ của Loan Niệm, khác hẳn với vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc mọi khi, đẹp trai một cách lạ lùng.

Thượng Chi Đào ngây ngẩn mà nhìn.

Quả nhiên phụ nữ cũng thuộc dạng háo sắc, nếu bạn không bị mê hoặc thì chắc chắn là người đó không đủ đẹp trai. Cô đưa mắt nhìn sang hướng khác, ép mình ngó lơ sự hoảng loạn trong tim, nhìn thấy một bình nuôi cá cực lớn ở trong phòng khách của anh, trong bể chỉ nuôi một con cá đỏ rực, trông rất lẻ loi. Thượng Chi Đào cũng không biết loài cá đó tên là gì, chỉ cảm thấy rất đẹp. Cô đứng lên chăm chú ngắm con cá một lúc, nó bị nhốt trong bể cá lớn sáng choang, chiếm cả một mặt tường như thế này, toát ra một cảm giác đẹp đẽ mà cô độc khó tả.

Điện thoại đổ chuông, cô chạy tới bắt máy, nghe thấy bảo vệ nói: “Anh Loan, tôi gọi được xe rồi.”

“Cảm ơn.”

Thượng Chi Đào cúp máy rồi tìm đại một thứ đắp lên người Loan Niệm, sau đó chạy ra khỏi nhà anh như chạy trốn.

Rõ ràng đây chỉ là một buổi tối bình thường, nhưng lại trở nên khác biệt vì một chuyến đến nhà Loan Niệm. Cô như nàng tiên cá vừa mới từ mặt biển lên trên bờ, tràn đầy hiếu kỳ với mọi thứ trên trần gian, rồi gặp được người ấy, cái người làm cô cảm thấy mới mẻ lạ kỳ.

Sao có thể như thế được!

Thượng Chi Đào lắc đầu nguầy nguậy, nhân gian quá đáng sợ, cuối cùng nàng tiên cá đã đánh mất tất cả.

Cô nằm trên giường nhưng chẳng tài nào ngủ được. Đột nhiên, cô nhớ lại cái ngày mà cô và Tân Chiếu Châu chia tay, Tân Chiếu Châu nói: “Em phải ra Bắc, anh phải vào Nam, chúng ta đều có những trách nhiệm không thể chối bỏ. Anh chỉ biết chúc phúc cho em, đừng để cái xã hội tàn nhẫn này nuốt chửng.”

Đêm nay cô có giấc ngủ không ngon hiếm thấy, một cô gái không phải người có nhiều tâm sự, đột nhiên đến đêm nay lại có tâm sự, không biết vì sao.

Ngày hôm sau cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô bắt máy mà mắt vẫn nhắm nghiền, ý thức vẫn chưa tỉnh táo, khàn giọng nói một câu: “Xin chào?”

“Đêm qua mấy giờ về đến nhà?” Là Loan Niệm. Anh thức dậy rồi ngẫm nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện anh nhờ Thượng Chi Đào mang đồ đến cho anh. Anh cảm thấy mình đã làm chuyện quá đáng, đêm hôm khuya khoắt lại bắt một cô gái đưa tài liệu cho anh.

Thượng Chi Đào bị giọng nói này dọa cho tỉnh táo hẳn, ngồi phắt dậy, “Tôi, chưa đến hai giờ tôi đã về đến nhà rồi ạ. Trong nhà sếp không bị mất gì chứ?” Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là nhà Loan Niệm bị mất gì đó, nếu không thì anh gọi điện cho cô làm gì?

“Mất rồi. Két bảo hiểm bị cạy rồi.”

Chết dở.

Huyệt thái dương của Thượng Chi Đào giật giật, đầu đau nhức. Cô nghĩ lại xem rốt cuộc mình có đóng kín cửa trước khi ra về không? Hẳn là đóng kín rồi... nhỉ? Cô cũng không nhớ nữa.

“Sếp bị mất đồ đạc quan trọng nào sao ạ?”

“Mất kim cương.”

“Đó... không phải tôi lấy đâu... tôi còn không biết két bảo hiểm của sếp để ở đâu mà...” Thượng Chi Đào vừa nói vừa nghĩ, cuối cùng cũng lấy lại chút tỉnh táo, “Trong nhà sếp hẳn là có camera nhỉ? Hay là sếp xem lại băng ghi hình xem sao?”

Loan Niệm nghe giọng cô hơi run run, anh mới nhận ra Thượng Chi Đào không biết đùa. Nếu anh mà còn diễn nữa thì có lẽ cô sẽ khóc chết mất, “Trêu cô thôi.”

...

Thượng Chi Đào lại mắng thầm anh, bị điên à? Cô muốn mắng thành tiếng, đột nhiên nhớ ra Loan Niệm đã là sếp lớn của Lăng Mỹ Trung Quốc kể từ ngày hôm qua, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Thế là cô đành nuốt những lời mắng chửi vào bụng, không nói năng gì nữa.

“Tối qua cô đã vất vả rồi.” Cuối cùng thì Loan Niệm cũng nói được một câu ra hồn: “Tài liệu rất quan trọng, lát nữa tôi phải chuyển cho các dự án liên quan.”

Quan trọng? Thế thì anh có thể tự lái xe đến công ty lấy mà. Thượng Chi Đào thầm lẩm bẩm, ngoài miệng thì lại nói: “Chuyện nên làm, chuyện nên làm, có thể làm được chút việc nhỏ nhặt không đáng kể cho công ty, tôi rất vui ạ.”

Rồi cô nghe thấy tiếng cười của Loan Niệm vọng ra từ điện thoại, tiếng cười này làm Thượng Chi Đào ngơ ngác. Anh ta cười gì vậy?

Loan Niệm buồn cười vì cô diễn màn nịnh hót quá dở và chút khiêm tốn nằm trong cốt tủy cô: “Cô sợ tôi đuổi việc cô đấy à?”

“Ai sợ chứ?” Thượng Chi Đào thấy hơi ấm ức, “Tôi đã hỏi cánh Kitty rồi, sếp chưa từng bảo bọn họ đổi việc.”

“Cô nhắc tôi mới nhớ, tôi cảm thấy họ cũng không ổn lắm. Hay là sau này cho mấy người các cô nắm tay nhau cùng thôi việc nhé?”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả?” Loan Niệm hiếm khi nói thêm mấy câu với cô: “Tôi hỏi cô, cô sợ cái gì? Sợ rời khỏi Lăng Mỹ sẽ không tìm được công việc tốt hơn sao?”

“Vốn dĩ tôi ‘đâm quàng đâm xiên’ mà vào được Lăng Mỹ mà.”

“Ngay cả cô cũng biết?” Cuối cùng Loan Niệm cũng bắt được cơ hội: “Tracy là gì của cô?”

“Tracy? Tracy chính là Tracy thôi...”

Loan Niệm vừa mới nhậm chức, tìm hiểu mối quan hệ phức tạp trong công ty cũng là công việc anh phải làm sau khi nhậm chức. Tracy vẫn luôn cố gắng vớt vát Thượng Chi Đào, điều này khiến anh tò mò về mối quan hệ giữa hai người. Tuy nhiên, thật khó mà moi được thông tin gì từ miệng của Thượng Chi Đào, anh đành từ bỏ chuyện này.

Anh nhớ ra trong usb còn một số tài liệu không mấy quan trọng mà anh lười chỉnh sửa lại, thế là anh nói với cô: “Hôm nay cô có lịch riêng gì không?”

“Tôi không có.”

“Vậy cô tăng ca nhé. Hôm khác tìm Tracy của cô báo danh để nhận lương tăng ca.”

Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào nghe nói tăng ca còn có cả lương tăng ca, cô hỏi một câu ngốc nghếch: “Tăng ca cũng có lương ạ?”

“Chứ sao?”

“Được ạ!” Thượng Chi Đào bỗng chốc trở nên phấn chấn, “Tôi sẽ đi tăng ca ngay, sếp bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm ngay và luôn!” Ai rỗi hơi mà đi so đo với tiền bạc chứ?

Loan Niệm sửng sốt vì sự nhiệt tình đột nhiên xuất hiện của cô, gì mà nghèo vậy?

“Tôi gửi địa chỉ cho cô, cô đến đó đợi tôi. Cô cần phải chỉnh sửa tài liệu ngay trước mặt tôi.”

Dù là tài liệu không quan trọng, nhưng lại liên quan đến thông tin mật.

“Vâng được ạ. Giờ tôi đi ngay đây, sếp nói đến chỗ nào ạ?” Thượng Chi Đào nhảy xuống giường, hỏi thêm một câu: “Chúng ta tăng ca sẽ trả lương theo giờ sao ạ?”

?