Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 27



“Cô muốn gì?” Loan Niệm dịu giọng, ngồi bên giường Trương Hân, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, “Trước kia tôi không nhìn ra cô là một người lấy cái chết để ép buộc người khác sau khi chia tay đấy, tôi cứ tưởng chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi.”

“Tôi mắc bẫy của anh, anh bạo lực lạnh tôi, ép tôi chủ động chia tay.”

Loan Niệm những tưởng Trương Hân cũng là người như anh, không thích bị trói buộc, họ đều cho rằng một mối quan hệ thoải mái chính là tin tưởng lẫn nhau, cho người kia thời gian và không gian riêng tư. Ban đầu Trương Hân đã làm như vậy, nhưng sau đó cô ta đã thay đổi. Cô ta bắt đầu thăm dò, tra xét, quấn lấy Loan Niệm, thậm chí còn thuê người bám theo anh. Điều này khiến anh cực kỳ chán ghét và mệt mỏi, anh đề nghị chia tay thì Trương Hân lại tìm mọi cách để níu kéo.

“Hôm nay tôi đến thăm cô, không phải là muốn quay lại với cô.” Loan Niệm cầm lấy miếng trái cây trong tay Trương Hân xem qua rồi đặt lại vào lòng bàn tay cô ta, “Ngoan ngoãn ăn trái cây của cô đi, dưỡng thương cho tử tế, đừng gọi điện cho tôi. Vẫn là câu nói đó, chia tay vui vẻ.”

“Lòng dạ anh thật độc ác.” Trương Hân chớp mắt, hàng mi dài lại rướm nước mắt, trông hết sức tội nghiệp.

Loan Niệm không mảy may phản ứng với trò này.

Loan Niệm là một người rất cứng lòng.

Chuyện nào anh đã quyết định thì dù bạn là ông trời đi chăng nữa thì cũng vô dụng.

“So với những chuyện mà anh bịa đặt về tôi, lòng tôi đã dễ chịu hơn nhiều rồi.” Trương Hân muốn bôi nhọ anh, ép buộc anh quay lại. Loan Niệm không bận tâm, dù sao danh tiếng anh đã chẳng tốt đẹp gì. Anh lấy cây bút ghi âm đưa cho Trương Hân xem, “Nếu cô còn tiếp diễn, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa.”

Nói xong là đứng dậy đi ngay.

Có người kết thúc một mối tình có thể chia tay trong vui vẻ, có người thì làm ầm ĩ không buông tha người kia. Loan Niệm đã được nếm trải sự điên cuồng của phụ nữ, bí lên là rạch dao lên cơ thể mình, vì thế anh bỗng dưng đâm ra chán ghét mối quan hệ thân mật. Từ trước đến giờ anh vốn không phải người để tâm đến mối quan hệ thân mật, anh chính là một người vô tâm, một tên đểu cáng trong miệng người đời.

Anh lái xe đến công ty, bắt gặp Lumi và Alex trong thang máy.

“Chào buổi sáng Luke.” Lumi và Alex chào hỏi anh, sau đó Lumi nhắc đến Thượng Chi Đào: “Flora đúng là biết chịu khổ, quảng cáo lần này quay ở cái nơi tồi tàn kia, suốt đời này tôi không muốn đến đó lần nào nữa. Cơ mà Flora lại kiên trì ở đó. Đạo diễn nói cô ấy quan tâm chiếu cố toàn bộ đội hậu cần rất chu đáo. Không chỉ có thế, hôm qua cô ấy còn đi nơi khác tìm địa điểm lấy cảnh. Giỏi quá.”

Alex thấy cô ấy tự dưng nhắc đến Thượng Chi Đào thì thấy hơi khó hiểu, nhưng dù sao cũng là nhân viên của mình, chung quy cũng phải khen ngợi một chút. Thế là anh ta gật đầu, nói: “Flora đúng là rất được, có thể trọng dụng.”

Loan Niệm nhìn họ bằng ánh mắt ẩn ý, vở kịch mà họ tận tâm để diễn có thể nói là tương đối vụng về. Anh lại nhìn sang Lumi, thong thả lên tiếng: “Kèm cặp học trò như vậy chắc là vất vả lắm nhỉ?”

Hỏi cho Lumi đứng hình, cửa thang máy mở ra, Loan Niệm mỉm cười với họ rồi bước ra ngoài. Điều khiến Loan Niệm thắc mắc là kiểu người khờ khạo như Thượng Chi Đào mà lại có thể quen được bạn bè ở nơi làm việc, nghĩ mọi cách để nói tốt cho cô.

Anh đi vào phòng làm việc, vừa mới mở máy tính lên thì tin nhắn của Thượng Chi Đào đã hiện lên: [Luke, tôi đã hẹn buổi họp báo cáo với Alex rồi ạ, vào chiều thứ Ba tuần sau nữa.]

[? Liên quan gì đến tôi?]

[Quản trị cấp trên mà!] Thượng Chi Đào học đi đôi với hành, từ tận đáy lòng cô cảm thấy Loan Niệm nói rất đúng, đúng là cô phải quản trị cấp trên, nếu không làm sao để lãnh đạo biết bạn đang làm gì chứ! Sáng sớm thức dậy cô bất chợt ngộ ra, cô không những nên quản trị Alex mà còn phải quản trị Tracy và Luke cho tốt, tóm lại người nào phải quản trị thì đều phải quản trị.

Luke thấy mình phiền phức thì làm sao đây? Thượng Chi Đào tự vấn mình.

Sợ gì chứ, dù sao cô cũng đã phiền phức lắm rồi, chớp mắt đã có đáp án cho mình.

...

Đầu óc có bị sao không vậy? Loan Niệm nói thầm.

Có lẽ là do Lumi tự dưng khen Thượng Chi Đào lúc ở trong thang máy đã giúp Alex nổi ra ý tưởng mới. Anh ta bảo Lumi nhanh chóng tạo một nhóm chat, thêm tổ ghi hình, Thượng Chi Đào, anh ta, Kitty và Loan Niệm vào trong nhóm.

Lumi nghĩ bụng, rốt cuộc Alex cũng thông não rồi, biết sử dụng đặc quyền của mình, thế là cô ấy thông báo ở trong nhóm chat: [Các vị đồng nghiệp ở tiền tuyến trong dự án hợp tác này vất vả rồi. Có vấn đề gì thì phiền mọi người trao đổi trong nhóm, Alex nói đợi mọi người về sẽ có thưởng.]

Mọi người trong nhóm đều lên tiếng hưởng ứng, chỉ có Thượng Chi Đào không nói gì. Thượng Chi Đào đi đâu làm gì rồi nhỉ? Cô đi tìm diễn viên quần chúng rồi. Trung tâm sáng tạo và đạo diễn bàn bạc sửa kịch bản đột xuất, cần phải tìm một diễn viên quần chúng lớn tuổi, có các yêu cầu cụ thể như một bà lão gọn gàng, dáng dấp hiền lành, tóc hoa râm.

Kitty nói với Thượng Chi Đào: “Flora, đành nhờ cô rồi.”

“Không phải là các cô tìm sao?” Đạo diễn hỏi Kitty.

Kitty lắc đầu, “Phòng tiếp thị vẫn rành việc này nhất.”

Thượng Chi Đào nghĩ đây chỉ là công việc, hơn nữa còn được ra ngoài, rất tốt. Thế là đi ngay.

Cô đang đi dạo trong thôn, muốn tìm một diễn viên quần chúng cao tuổi phù hợp. Đi từ mạn Đông sang mạn Tây, cuối cùng cô cũng tìm được một bà lão đang phơi nắng dưới gốc cây cổ thụ. Thượng Chi Đào đến bên bà lão, cười với bà, “Bà ơi, bà đi quay quảng cáo không ạ?”

Bà lão xua xua tay, bà ấy không hiểu Thượng Chi Đào nói gì.

Thượng Chi Đào khua tay múa chân một hồi mà bà lão vẫn nghe không hiểu, cô dứt khoát kéo tay bà lão đến tận trường quay. Bà lão nhìn thấy máy quay là vội vàng lùi lại, rõ ràng bà ấy rất sợ. Thượng Chi Đào đành đưa bà lão về lại chỗ cũ.

Tìm người khó quá, cô đi thẳng đến chỗ tài xế Lưu Vũ, “Chú đưa cháu lên huyện một chuyến nhé?”

“Được.”

Lưu Vũ lái xe đưa Thượng Chi Đào lên huyện, Thượng Chi Đào còn nhớ một bà cụ ở tiệm mì nọ, có vẻ phù hợp với yêu cầu của đạo diễn và Kitty. Hai người bôn ba đến nơi, trình bày ý định với chủ quán mì, ông ta hỏi: “Trả bao nhiêu tiền?”

“Hai ngàn ạ! Đáng ra có một ngàn thôi nhưng vì phải theo bọn cháu đến thôn đó, đường xá hơi xóc nảy.” Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào chủ động tăng giá, bà lão cũng không dễ dàng gì, để kiếm được chút tiền này mà phải ngồi xe ê cả mông. Đây cũng là lần đầu tiên cô được nếm trải niềm vui từ việc cầm tiền, đó chính là bà cụ đồng ý bao nhiêu tiền thì cô trả bấy nhiêu, cảm giác được đưa ra quyết định trong phạm vi hợp lý thật là tuyệt.

“Được luôn.” Ông chủ mừng rơn, “Cô chờ nhé, tôi đi hỏi xem sao, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai các cô đến đón người nhé!”

“Vâng ạ, cảm ơn chú.”

Thượng Chi Đào thấy đói bụng, nhân lúc chủ quán đi tìm người, cô bèn mời Lưu Vũ ăn bát mì coi như trả công Lưu Vũ. Lưu Vũ thấy cô ăn một cách ngon lành thì hỏi cô: “Cháu không cảm thấy có những việc không đến lượt cháu làm sao?” Lưu Vũ cảm thấy cô gái Thượng Chi Đào này khá khờ khạo, bất kể người ta giao cho cô việc gì cô cũng làm, không kén chọn công việc chút nào. Ngày nào Kitty cũng đi theo đạo diễn, không làm bất cứ việc gì, ấy vậy mà đạo diễn cứ gặp ai là khen cô ta ngay.

“Cháu biết ạ, nhưng ở lại đó cũng không có việc gì làm, lên huyện cũng tốt mà, còn có món mì ngon lành này nữa.”

Điện thoại đổ chuông, Thượng Chi Đào vội vàng bắt máy, nghe thấy Lumi hỏi: “Bà cô ơi, đi đằng nào rồi?’

“Em đang tìm diễn viên quần chúng.”

“Ồ.” Lumi cúp máy, rồi gọi cho Kitty: “Cô đang ở đâu thế?”

“Em đang ở trường quay ạ!”

“Mấy lời cô nói trong nhóm ban nãy có ý gì đấy? Sao lại bảo Thượng Chi Đào không tìm được diễn viên quần chúng phù hợp, diễn viên quần chúng là người mà Thượng Chi Đào phải đi tìm hả?” Lumi mới nghĩ đến chuyện này đã cảm thấy bực mình, các sếp đều ở trong nhóm, đến lượt cô góp lời khích lệ sao?

“Là Thượng Chi Đào đồng ý mà.”

Lumi tức gần chết, cúp máy rồi quay ra nhắn vào trong nhóm: “Vừa nãy tôi đã gọi điện cho Flora, cô ấy chủ động nhận công việc tìm diễn viên quần chúng, bây giờ đang bôn ba lên huyện.”

Thượng Chi Đào không biết chuyện này, cô và bà cụ bàn bạc xong phân cảnh diễn thì trời cũng đã tối. Cô và Lưu Vũ lái xe chầm chậm quay về nhưng lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Trời thì mưa, xe thì lún bánh trong sình lầy, Lưu Vũ thử rất nhiều cách mà chiếc xe vẫn ngoan cố mắc kẹt trong vũng sình.

Lưu Vũ thở dài ngồi lên xe, bắt đầu gọi cấp cứu.

Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, phải đợi mấy tiếng thì xe cấp cứu mới tới nơi, cũng chẳng có xe nào đi ngang qua.

Vùng núi hoang dã, xung quanh tối om, Thượng Chi Đào còn ngỡ là mình đã nghe thấy tiếng sói hú. Ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông mà cô không quá thân quen, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi gửi tin nhắn cho Lumi: [Xe của em và Lưu Vũ bị hỏng trên đường rồi.]

[Bây giờ?]

[Bây giờ.]

[Được, chị biết rồi. Bây giờ chị sẽ nói với mọi người là cô và Lưu Vũ đang ở trên đường. Lưu Vũ là tài xế của Luke, hẳn là đáng tin, cô đừng sợ.]

Lumi trấn an Thượng Chi Đào rồi nhắn vào trong nhóm: [Sao Flora lại khổ thế chứ lị, đêm hôm rồi mà xe còn hỏng ngay trên vùng núi hoang dã. Lưu Vũ cũng hết cách rồi.]

Loan Niệm không nói gì trong nhóm từ nãy tới giờ, nhìn thấy tin nhắn này liền trả lời một câu: [Flora vất vả rồi.]

Lumi chờ Loan Niệm nói thêm mấy câu tiếng người nữa, nhưng Loan Niệm lại biến thành người câm, không nhắn gì vào trong nhóm nữa.

Anh gọi điện cho Lưu Vũ, “Xe hỏng rồi sao?”

“Vâng. Cũng không có xe đi ngang qua, xe cấp cứu phải mất mấy tiếng mới đến.”

“Vất vả rồi, để mắt đến Thượng Chi Đào. Đưa điện thoại cho cô ấy.”

Thượng Chi Đào ngồi đó run lẩy bẩy, trong đầu đã soạn ra mấy kịch bản cô gái trẻ tuổi bị vứt xác ở nơi hoang vu. Cô cầm điện thoại, nghe thấy Loan Niệm hỏi cô: “Sợ à?”

Thượng Chi Đào gật gật đầu, cô lại quên là Loan Niệm không thể nhìn thấy cô gật đầu, nhưng Loan Niệm có thể tưởng tượng ra điệu bộ của cô. Một cô gái vừa mới ra trường, mắc kẹt ở nơi hoang vu cùng một người đàn ông xa lạ, không bật khóc đã dũng cảm lắm rồi.

“Lưu Vũ là người do tôi phỏng vấn tuyển vào làm, anh ấy là quân nhân xuất ngũ, gia đình hạnh phúc, cô không phải sợ.” Hiếm khi nào Loan Niệm lại ăn nói dịu dàng như vậy: “Tối nay ăn gì rồi?”

“Ăn mì ạ.”

“Trên xe có đồ chống lạnh không?”

“Có một tấm thảm, Lưu Vũ nhường cho tôi rồi.” Giọng Thượng Chi Đào xen lẫn tiếng nghẹn ngào, nhưng cô nghiến chặt răng không cho mình bật khóc. Phải kiên cường, khóc lóc cái gì? Nhưng đôi khi, sợ hãi là chuyện không thể kiềm chế được.

Loan Niệm khẽ cười, “Thượng Chi Đào cũng khá đấy.”

“Dạ?”

“Tôi nói cô khá đấy, không bị dọa phát khóc. Mặc dù đầu óc hơi chậm chạp nhưng dù sao cũng dũng cảm.”

“Vâng.” Ai cần dũng cảm chứ! Cái tôi cần là cái chăn ấm áp và ánh sáng!

Loan Niệm sẽ không vỗ về người khác, anh chỉ đơn thuần là quan tâm đến an nguy của cấp dưới, những lời nên nói thì anh cũng đã nói, nói xong thì cúp máy, ra khỏi công ty. Tối nay anh đã hẹn Đàm Miễn ăn cơm.

Lúc đến chỗ hẹn thì Đàm Miễn đã đến. Anh ta đang gọi món, nhìn thấy anh đi vào thì cười nói với anh: “Nghe nói cậu một chân đạp bốn thuyền hử?”

Loan Niệm nhún vai, không đáp lại câu đùa cợt của Đàm Miễn. Vậy mà Đàm Miễn không chịu buông tha, “Tôi nói này, sau này cậu đừng yêu đương làm gì nữa. Giải quyết nhu cầu sinh lý thì tìm một người bạn giường, không ai can dự vào cuộc sống của ai, tuyệt biết bao.”

“Đúng là rất tuyệt.” Rõ ràng Loan Niệm không thích nói đến chuyện này, anh hỏi Đàm Miễn: “Cuối tuần đi chơi bóng rổ không?”

“Chơi chứ.”

“Đừng tìm đội cổ vũ.” Loan Niệm không thích có đội cổ vũ, ồn ào nhức cả đầu.

“Đội cổ vũ toàn mấy em xinh tươi, không tìm đội cổ vũ thì cậu làm sao tìm được bạn giường?”

“Cậu đổi nghề sang dắt mối à?” Loan Niệm lạnh lùng liếc anh ta rồi cúi đầu xem giờ, đã 10 giờ hơn rồi, Thượng Chi Đào sẽ không sợ đến mức tè ra quần chứ? Trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy. Anh lại nghĩ đến mấy trò mèo mà mọi người diễn trong nhóm chat hôm nay, cuối cùng gọi cho Kitty: “Ngày mai cô quay về đi.”

“Có công việc khẩn cấp sao ạ?” Kitty hơi bất ngờ vì Loan Niệm gọi điện cho cô ta.

“Nếu ngay cả việc tìm diễn viên quần chúng cũng đẩy cho phòng tiếp thị đi tìm, vậy thì cô ở đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.” Loan Niệm không nhắc đến Thượng Chi Đào, anh không hề cảm thấy mình đang đứng ra bảo vệ cô, đó chỉ đơn thuần là xuất phát từ nhu cầu quản lý đoàn thể. Trong đội ngũ của anh, những người không có trách nhiệm sẽ bị loại bỏ và thay thế bằng những người có trách nhiệm. Anh chính là người dứt khoát như vậy.

Kitty phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nói: “Tôi muốn giải thích với sếp một chút, không phải tôi đùn đẩy công việc mà là chúng ta sửa kịch bản đột xuất, cần phải trao đổi thêm với đạo diễn, mà tôi không có phép phân thân nên đành nhờ Flora giúp. Sau này tôi sẽ chú ý ạ.”

“Ừm. Về công ty thì xem lại chuyện này.” Loan Niệm dịu giọng, cho Kitty cơ hội sửa sai.

“Chuyện nhỏ nhặt vậy mà cậu cũng phải quản hả?” Đàm Miễn nói với vẻ ngạc nhiên.

Loan Niệm nhún vai, “Thi thoảng tận hưởng khoái cảm bắt bí cấp dưới chút thôi.”

“Tôi đếch tin.”