Đầu Xuân

Chương 34



Hai người đều dầm mưa người ẩm ướt, Hạ Lệnh Tân hỏi Trần Tịch trong cặp có giấy không. Cậu lấy ra, anh nhận lấy rút giấy ra, lau nước mưa và nước bùn trên người cậu. Trần Tịch sợ lái xe thấy kỳ lạ, qua loa lau rồi không cho Hạ Lệnh Tân lau nữa, anh cũng không ép, thu tay về.

Trần Tịch vẫn chưa hoàn hồn, nhìn lái xe, nhích đến gần Hạ Lệnh Tân kinh hoàng nhỏ giọng hỏi anh: "Bọn chúng ở đó không sao chứ? Cậu báo cảnh sát từ bao giờ? Cảnh sát có đến tìm chúng ta không?"

Hạ Lệnh Tân vỗ tay cậu trấn an, nhẹ giọng nói: "Chúng nó không sao, yên tâm, trước khi tớ đánh đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng đang tới rồi, chúng nó không dám khai ra chúng ta. Đám người kia cũng chỉ là hổ giấy, dọa một câu đã mềm nhũn."

Trần Tịch vẫn không yên lòng, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cậu chỉ có thể gật đầu, hy vọng Hạ Lệnh Tân nói thật. Cậu lại nghĩ vừa rồi anh đánh nhau, vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cậu nâng tay anh lên xem, trên mu bàn tay dính mấy vệt máu, không biết là của ai. Cậu lấy giấy ra lau, thấy tay anh không có vết thương, chỉ có chỗ khớp xương đỏ lên mới yên tâm, lại lo lắng hỏi: "Vừa nãy cậu không bị thương chứ? Người có bị thương không?"

Hạ Lệnh Tân lắc đầu, cầm tay Trần Tịch, an ủi: "Tớ không sao, đừng lo."

Trần Tịch vẫn lo, có điều ở trên xe cũng không tiện nói gì, không yên tâm nhìn Hạ Lệnh Tân. Anh cưng chiều cười cười, cậu nhớ ra, hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Hạ Lệnh Tân làm như thể đương nhiên: "Đến đón cậu chứ sao." vừa nói vừa trầm mặt, "Cũng may hôm nay tớ đến đây, không thì..."

Anh vốn đứng chờ ở đối diện nhà ga, đột nhiên nhìn thấy ở con đường đối diện có mấy tên lưu manh nói vọng câu gì vào trong ngõ nhỏ, thế là đi theo. Hạ Lệnh Tân đoán trong ngõ có người, thấy những tên lưu manh này như là muốn gây chuyện, anh báo cảnh sát trước, sau đó định đi qua xem tình huống, ai biết được đi đến đầu ngõ lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho anh hận không thể giết người. Anh không thể bình tĩnh, tùy tay nhặt cục gạch ở ven đường lên đi vào đập đầu bọn chúng. Hiện tại anh thấy biết ơn vì mình thấy việc nghĩa hăng hái làm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Lệnh Tân không nói tiếp, Trần Tịch cũng nghĩ mà sợ, lại sợ kích thích anh nữa, thế là không nói thêm, chỉ lấy lòng lắc lắc bàn tay anh.

Lúc quay về trường, Hạ Lệnh Tân bảo Trần Tịch đi tắm thay quần áo trước, cậu ra ngoài anh mới đi tắm. Khi anh đi ra cậu đã sấy khô tóc, thấy anh đi ra thì vẫy tay.

Anh ngồi xuống, cậu sấy tóc cho anh, cất máy sấy rồi mới đi đến trước mặt anh, nói: "Tớ xem xem cậu bị thương chỗ nào không." Anh nghe lời xoay người vén áo lên cho cậu xem, cậu cẩn thận xem, quả thật không bị thương, bấy giờ mới thở phào.

Hạ Lệnh Tân thả áo xuống, xoay người lại kéo cậu lên đùi ôm lấy, trìu mến hôn một cái, dặn dò: "Về sau tớ đưa cậu về nhà, Chủ nhật chờ tớ đến đón cậu."

Cậu ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, nghe vậy mềm giọng nói: "Nhưng tớ sẽ có lúc đi ra ngoài một mình, không thể bởi vì sợ gặp những kẻ đó mà không ra cửa đúng chứ?" thấy Hạ Lệnh Tân nhíu mày, cậu vội trấn an anh, "Không sao, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, sau này sẽ không gặp phải chuyện như vậy nữa."

Trong mắt cậu tràn đầy sự ái mộ, cậu chủ động ôm mặt anh hôn, nhìn vào mắt anh nghiêm túc nói: "Hôm nay tớ sợ lắm, cậu lại cứu tớ lần nữa. Cảm ơn cậu, Hạ Lệnh Tân, cậu là thần của tớ." Ánh mắt Hạ Lệnh Tân mềm mại, anh dịu dàng hôn cậu một lát.

Trần Tịch tựa đầu vào vai Hạ Lệnh Tân, hai tay ôm lấy anh, buồn buồn nói: "Thật ra hôm nay không chỉ vì bọn chúng làm cho tớ sợ, cậu điên lên đánh nhau cũng làm tớ kinh hồn bạt vía. Sợ cậu bị thương, sợ cậu đánh bọn chúng bị thương lại phải chịu liên lụy. Thật ra tớ rất sợ nhìn thấy đánh nhau, nhìn thấy đánh nhau tớ sẽ nghĩ đến chuyện khi còn bé..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Anh đau lòng hôn trán cậu, siết chặt cánh tay ôm chặt cậu hơn, nói xin lỗi: "Xin lỗi cục cưng, làm cậu sợ." Trần Tịch lắc đầu nói không sao.

Hạ Lệnh Tân thấp giọng nói: "Từ nhỏ tớ đã đến võ quán học tán thủ(*), người bình thường không làm gì được tớ. Đừng sợ, quả đấm của tớ chỉ dùng để bảo vệ cậu, sẽ không vô cớ sử dụng bạo lực. Tớ không phải tên đó."

(Tán thủ - 散打 là môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế - theo Wikipedia)

Đương nhiên Trần Tịch biết "tên đó" này là ai, cậu hôn cổ anh, nhỏ giọng nói: "Tớ biết. Đương nhiên cậu không phải tên đó, tớ không sợ cậu, tớ chỉ phản xạ có điều kiện sợ bạo lực thôi. Tớ đang cố gắng điều chỉnh tâm tính, hiện tại đã tốt hơn trước kia nhiều, về sau cũng sẽ càng ngày càng tốt. Nhưng tớ không hy vọng cậu đánh nhau, biết cậu rất lợi hại, nhưng tớ vẫn rất lo lắng."

Lòng Hạ Lệnh Tân mềm nhũn, anh dịu dàng nói: "Ừ, sau này tớ không đánh nhau nữa, không để cục cưng lo lắng." lúc này Trần Tịch mới hài lòng, hai người lại ôm nhau một lát, thấy đến giờ mới đi ăn cơm đi học.

Chuyện này đúng là chuyện ngoài ý muốn theo lời Trần Tịch, chỉ khơi lên gợn sóng nhỏ trong cuộc sống của cậu rồi biến mất không còn tăm hơi, cậu cũng dần quên đi chuyện này. Trái lại Hạ Lệnh Tân lại như là bị ám ảnh, giám sát cậu kĩ hơn, mỗi lần cậu về nhà là anh phải kiên trì đưa cậu về, Chủ nhật thì đến bến xe chờ đón cậu, dù có chuyện gì khẩn cấp quan trọng cũng không vắng mặt, Trần Tịch phản đối vài lần không có hiệu quả, cũng chỉ đành nghe anh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Có điểm thi tháng, Trần Tịch lại đứng nhất, các bạn cùng lớp phải phục, người thân cận cậu cũng càng ngày càng nhiều, mỗi ngày một tốp lại một tốp đến cửa lớp A10 hóng hớt. Hiện tại cả khối ai cũng biết bạn học lúc trước vào ở phòng ngủ của Hạ Lệnh Tân đứng đầu khối liên tục hai lần, quan trọng nhất là người ta! Lại còn! Siêu! Đẹp! Vì thế lớp 10A10 lại trở thành đề tài câu chuyện của các lớp khác.

Bởi vì bạn tiểu Hạ nên cục cưng Tịch Tịch thật sự thay đổi nhiều lắm đó, like cho bạn tiểu Hạ và cục cưng Tịch Tịch nỗ lực thay đổi!