Đầu Xuân

Chương 41



Trên khán đài nhóm học sinh lớp A10 và A1 khiếp sợ nhất. Nhóm học sinh lớp A10 ngay cả đề cũng không làm nữa, đờ ra nhìn hai người trên đường chạy kia, hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là nghi vấn và khiếp sợ. Đám người Từ Nhất Minh, Vương Trí cũng choáng váng, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn nhau. Tiền Hữu Chí cười khinh bỉ một tiếng: "Hừ, còn nói không có chuyện này, buồn nôn!" Trong mắt tràn đầy vẻ căm ghét.

Đám người Bành Ngọc, Hà Diệu Dương cũng trợn tròn mắt. Hà Diệu Dương ngơ ngác hỏi: "Ừm, Hạ Lệnh Tân đối xử với Trần Tịch đúng là tốt quá nhỉ?"

Hoàng Tinh cũng thấy hoảng, nhưng vẫn bảo vệ cậu: "Họ là bạn cùng phòng thôi."

Chỉ có Cao Thắng không hề phát hiện, đẩy cặp kính dày cộp, khen ngợi Hạ Lệnh Tân: "Ừ, nhân cách của bạn cùng phòng Trần Tịch tốt lắm, lần sau có thể bảo cậu ấy cùng làm đề." Trương Kình và Bành Ngọc cạn lời nhìn cậu ta.

Bên kia lớp A1 cũng sôi trào, ai nấy đều cảm thán Hạ Lệnh Tân và bạn cùng phòng mỹ nhân quả nhiên là chân ái, như thể họ đã biết chuyện Hạ Lệnh Tân thích Trần Tịch từ lâu. Chỉ có một mình Lý Tử Khâm không hiểu, kéo người anh em thân thiết hỏi: "Các ông đang nói gì thế? Lệnh Tân thích Trần Tịch á? Hai người họ là một cặp?" Trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Người bạn kia kinh ngạc nhìn cậu ta: "Má, ông thân với Lệnh Tân thế mà không biết à? Người mù cũng nhìn ra được cậu ấy thích bạn cùng phòng mà! Không ngờ thủ đoạn của cậu ta lại cao thế, lại công khai tình tứ với nhau ở đây, làm cho đám cún độc thân như chúng ta ghen tị đỏ cả mắt..."

Lý Tử Khâm kinh ngạc, lúc này người chậm hiểu như cậu ta cũng dần nghĩ lại. Sau khi nghĩ cẩn thận là cậu ta cảm thấy mình đã bị đả kích, mặt kiểu tui là ai? Tui đang ở đâu? Tui đang làm gì? Lần đầu tiên cậu ta sinh ra cảm giác hoài nghi với chỉ số thông minh của mình.

Lam Xu nhìn chằm chằm đường băng căm giận không thôi, không cam lòng rồi lại bất lực, không ngờ Hạ Lệnh Tân lại làm ra loại chuyện này, vì Trần Tịch anh đúng là không để ý bất kỳ chuyện gì. Lại có một đám cả trai lẫn gái thích anh tim cũng vỡ tan. 

Trần Tịch không hề hay biết, thậm chí khi Hạ Lệnh Tân chạy đến bên cạnh cậu cũng chưa phát hiện ra chuyện gì là lạ. Đại não cậu đã hoàn toàn không nghĩ được gì, nghe thấy anh ở bên cạnh bảo cậu chạy chậm chút, đếm nhịp cho cậu, cậu hoảng hốt còn tưởng là đang luyện tập sau tự học buổi tối nên cậu cố gắng điều chỉnh hô hấp theo lời anh.

Dần dần, hai vòng, một vòng, nửa vòng cuối cùng... cuối cùng Trần Tịch cũng chạy xong, chân cậu mềm nhũn suýt ngã xuống đất. Hạ Lệnh Tân nhanh tay nhanh mắt đỡ được cậu, vòng một tay cậu qua cổ mình, lại ôm eo cậu, cứ như thế ôm cậu chậm rãi đi ra ngoài đường chạy đi tới đi lui. Bên kia giáo viên y tế cũng chạy đến lo lắng hỏi: "Em ấy không sao chứ?" Trần Tịch phất tay một cái tỏ vẻ không sao, lúc này giáo viên y tế mới quay về tiếp tục quan sát những học sinh khác.

Trần Tịch nhũn chân được Hạ Lệnh Tân đỡ đi một lát, dần dần tỉnh táo, lúc này mới đột nhiên thấy sai sai, kinh hoảng nhìn anh: "Cậu, sao cậu đi với tớ?" cậu tưởng Hạ Lệnh Tân không nghiêm túc chạy.

Hạ Lệnh Tân nghe giọng nói mệt mỏi yếu ớt của Trần Tịch mà đau lòng vô cùng, nhẹ giọng dỗ dành: "Cục cưng đừng lo, tớ xếp thứ hai. Nào, đi chậm một lát, đừng ngồi xuống vội... Tớ chạy xong nói với trọng tài là sợ cậu chạy ngất, trọng tài đồng ý cho tớ chạy cùng nên tớ chạy theo."

Lúc này Trần Tịch mới ngẩn ra gật đầu, đầu cậu vẫn hơi chậm chạp, nhưng nghe thấy Hạ Lệnh Tân nói xếp thứ hai cũng yên lòng, vui vẻ cười với anh: "Cậu giỏi quá, xếp thứ hai lận! Chúc mừng cậu nha!" Hạ Lệnh Tân nhịn khát khao hôn cậu xuống, chỉ siết thật chặt bàn tay đang ôm eo cậu, cười thấp giọng trả lời: "Cảm ơn cục cưng, cậu cũng giỏi lắm, chạy hết quãng đường."

Dáng vẻ hai người thì thầm cười khẽ bên nhau lọt vào trong tầm mắt mọi người, trên khán đài lại sôi trào. Trần Tịch không biết sao trên khán đài lại đột nhiên náo nhiệt lên, nghi hoặc quay đầu lại nhìn. Vẫn có mấy người đang chạy, cũng có gì đặc biệt đâu? Cậu liếc nhìn khán đài, lại phát hiện rất là nhiều người đang nhìn hai người mình, thấy cậu quay đầu lại có nữ sinh lại hét lên. Cậu sợ tới mức vội quay đầu lại, Hạ Lệnh Tân không vui liếc nhìn qua bên kia, lại cúi đầu dỗ cậu, quần chúng hóng hớt trên khán đài lại kích động.

Trần Tịch không rõ tại sao có nhiều người nhìn cậu và Hạ Lệnh Tân như vậy, nghĩ mình vẫn đang đứng gần anh, cậu đỏ mặt vội vàng thu cái tay đang ôm cổ anh lại, lại kéo bàn tay trên eo mình ra, nhỏ giọng nói: "Tớ, tớ không sao đâu, để tớ tự đi." tuy Hạ Lệnh Tân không vui lắm nhưng cũng không ép cậu, cùng cậu đi xác nhận thành tích rồi rời sân. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đến lối ra anh xoa đầu cậu, hai người tự đi về lớp của mình, lại nghe thấy xung quanh vẫn đầy tiếng thảo luận vừa kìm nén vừa hưng phấn. Trần Tịch nhớ đến những chuyện trước kia, mặt tái nhợt, lặng lẽ liếc mắt nhìn quanh, đã thấy những bạn học kia hoặc là tò mò, hoặc là hưng phấn nhìn mình, thấy cậu nhìn sang còn thân thiện mỉm cười. Cậu vội thu hồi tầm mắt không nhìn nữa, tai lại đỏ, ôm mối nghi hoặc quay lại chỗ lớp mình.

Cuối cùng còn môn nhảy dây tập thể là coi như đã thi xong các môn hôm nay, các học sinh tham gia đã đang chuẩn bị vào sân, trên khán đài không còn nhiều người lắm. Cao Thắng và Trương Kình không tham gia nhảy dây, thấy Trần Tịch quay về thì ra đón.

Đám người đi về chỗ ngồi của lớp, chợt nghe thấy Tiền Hữu Chí khinh thường "Hừ" một tiếng. Trần Tịch mím môi, không nói gì, cúi đầu ngồi xuống. Trương Kình nhỏ giọng nói: "Mặc kệ cậu ta, muốn mà không được, trừ ghen tị cũng chỉ biết ganh tức." Cao Thắng cũng gật đầu.

Giọng đầy châm chọc của Tiền Hữu Chí vọng lại từ đằng sau: "Một thằng đồng tính luyến ái mà thôi, có gì mà phải ganh tức?"

Mặt Trần Tịch trắng bệch, Trương Kình vỗ bả vai cậu, quay đầu lại nói: "Cậu không nói câu nào không ai bảo cậu câm. Có chứng cứ không? Suốt ngày ngoài biết khẩu nghiệp thì biết làm cái gì? Chạy năm nghìn mét hay là thi vào top mười? Hơn nữa, đồng tính dị tính song tính vô tính thì làm sao? Ăn gạo nhà cậu à? Thế kỷ 21 rồi còn coi đồng tính luyến ái là ngoại lệ cũng chỉ có cậu, chưa học Sinh thì về học lại đi."

Lời nói này không chút khách sáo, sắc mặt Tiền Hữu Chí nháy mắt đen sì. Cậu ta đứng dậy cả giận nói: "Top 10 thì giỏi lắm à? Đồng tính luyến ái còn không cho người ta nói? Đồng tính luyến ái buồn nôn, một đám lây lan bệnh AIDS!"

Trương Kình cũng đứng lên không yếu thế chút nào, thấy hai người sắp đánh nhau, những người bạn không tham gia nhảy dây vội túm tụm lại giữ chặt hai người khuyên bảo.

Vương Trí cũng không tham gia nhảy dây, vừa rồi lúc Tiền Hữu Chí nói chuyện cậu ta cũng nghe thấy, nhưng cậu ta không đứng lên nói giúp, bởi vì cậu ta cảm thấy Trương Kình nói rất có lý. Lúc này thấy hai người thiếu chút nữa đánh nhau, cậu ta cũng vội vàng ngăn Tiền Hữu Chí lại, hạ giọng khuyên nhủ: "Thôi, đừng lo chuyện bao đồng, đánh nhau là bị đuổi khỏi lớp A10, không đáng." Tiền Hữu Chí nhịn, buông lỏng nắm tay ra đi đến một góc ngồi xuống, làm đề mà mặt sa sầm.

Bên này Trần Tịch và Cao Thắng cũng ngăn Trương Kình lại. Cao Thắng không rõ đang yên đang lành sao phải đánh nhau, cảm thấy chẳng hiểu chuyện hở ra cái là đánh nhau này, thấy Trương Kình ngồi xuống là đưa đề Vật lý cho cậu ta, lại còn tỏ vẻ nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích: "Đừng tức nữa, này, cho cậu mượn đọc một lát, nhưng không được viết đáp án vào đề, tớ vẫn chưa làm quyển này đề đâu!"

Trương Kình dở khóc dở cười đập sách vào ngực cậu ta, nói: "Cảm ơn, cậu đọc đi, tớ không giận."

Trần Tịch mới là người bị dọa sợ, bạn thiếu chút nữa vì mình mà đánh nhau phá nội quy trường học, cậu trắng mặt hỏi: "Cảm ơn cậu... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu ta lại nói như vậy?"

Trương Kình nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, thở dài, nhỏ giọng nói chuyện vừa rồi Hạ Lệnh Tân chạy cùng và suy đoán của các học sinh cho cậu nghe. Mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, Trương Kình nói xong, đắn đo một hồi, hỏi cậu: "Cho nên rốt cuộc cậu và Hạ Lệnh Tân có phải như mọi người đoán không?"

Trần Tịch đỏ mặt mím môi trầm mặc thật lâu, cuối cùng khẽ gật đầu một cái. Trương Kình nhất thời cũng không biết nên dùng biểu tình gì, xoắn xuýt một lát mới vỗ vai cậu nói: "Không sao đâu đại thần, chúng tớ đều cảm thấy không sao. Đồng tính dị tính đã không phải vấn đề gì to tát, cậu chỉ là gặp được đúng người trước chúng tớ mà thôi, chúng tớ ủng hộ cậu. Hạ Lệnh Tân không tệ, cũng coi như miễn cưỡng xứng với cậu, làm người phải quý trọng hiện tại."

Cậu ta ngẫm nghĩ, lại nhắc nhở, "Có điều đừng phách lối quá, tuy có chúng tớ ủng hộ, nhưng vẫn có người ngứa mắt như Tiền Hữu Chí, khoe khoang quá không phải chuyện tốt. Cây cao đón gió, bình thường hai cậu vẫn nên khiêm tốn chút thì hơn, chuyện như hôm nay thế thôi là đủ rồi, không thì thầy cô biết thậm chí là ba mẹ biết cũng không tốt."

Trần Tịch thấy Trương Kình quan tâm mình đầy chân thành mà đỏ cả mắt, gật đầu cảm kích: "Cảm ơn cậu Trương Kình, cảm ơn các cậu."

Trương Kình khoát tay, cười hào sảng: "Có gì mà cảm ơn? Mau xem đi, sắp nhảy dây rồi." Trần Tịch kiểm soát cảm xúc, cũng nhìn về sân thi đấu.