Đầu Xuân

Chương 45



Ngày Hạ Lệnh Tân đi, quả nhiên Trần Tịch không đi tiễn. Cậu về nhà rồi hôm sau đi làm thêm. Sắp đến cuối năm, quán hàng Tết bận rộn, cậu ngày ngày bận rộn chân không chạm đất, sáng sớm ra khỏi cửa khuya mới về nhà. Vu Mộng Chi thấy con càng ngày càng gầy mà sốt ruột, không cho cậu đi làm thêm nữa, cậu cứ mãi cam đoan với bà làm đến 29 rồi thôi. Bà hết cách, chỉ đành cho cậu đi.

Tối đêm 30, Trần Tịch và Vu Mộng Chi cùng nhau nấu bữa cơm tất niên, ăn xong hai người cùng nhau xem Xuân Vãn. Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, năm nào cũng đón Tết như thế này, đơn giản mà ấm áp. Trần Tịch nhìn chằm chằm TV xuất thần, Vu Mộng Chi gọi cậu vài tiếng cậu cũng chưa đáp lại. Bà vỗ tay cậu: "Tịch Tịch? Nghĩ gì thế con?"

Trần Tịch hoàn hồn, cười cười: "Không có gì đâu mẹ, mẹ vừa nói gì thế?"

Vu Mộng Chi thở dài, nhìn cậu: "Mẹ hỏi con là cần đi mua ít pháo hoa lát nữa đốt không? Con làm sao thế? Nghỉ về nhà mà như mất hồn, thi tốt lắm mà? Đừng lo, thi không được tốt thì mẹ không trách con, con vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Trần Tịch nhìn Vu Mộng Chi, miễn cưỡng cười cười: "Con lớn như này rồi, còn đốt pháo hoa gì nữa. Con không sao đâu, mẹ đừng lo."

Trong mắt bà tràn đầy sự lo lắng, bà nói: "Không sao là được, con lớn rồi, nhưng mà con vĩnh viễn là con trai cưng của mẹ, có chuyện gì nói cho mẹ, mẹ luôn ủng hộ con. Con biết mà, mẹ chỉ hy vọng con luôn vui vẻ."

Trần Tịch mím môi yên lặng một hồi, nhìn ánh mắt lo lắng của Vu Mộng Chi, mũi cậu xót. Cậu cụp mắt nói: "Mẹ ơi, con... Có chuyện con chưa cho mẹ biết."

Bà thấy giữa hai hàng lông mày của cậu đầy vẻ u sầu mà lòng căng thẳng, cầm tay cậu cẩn thận hỏi: "Chuyện gì? Nói cho mẹ nghe được không?"

Trần Tịch nhìn bàn tay thô ráp của Vu Mộng Chi, rõ ràng bà vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, tay lại già nua vô cùng. Cậu nhẹ nhàng cầm tay bà, ngước mắt nhìn bà: "Con... con đang yêu."

Vu Mộng Chi đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh hoảng, trong kinh hoảng là sợ hãi, sợ Trần Tịch bị lừa, chịu khổ. Bà run giọng hỏi: "Cái gì? Chuyện khi nào? Là ai? Con có... có bị bắt nạt không? Chuyện lớn như vậy sao con không nói cho mẹ? Con còn nhỏ như vậy... Người đó là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Tịch Tịch, có phải là bình thường mẹ bận quá ít quan tâm con không?..." Vu Mộng Chi khóc, hối hận và đau lòng đan xen, từ biểu hiện của cậu bà cũng đoán được chắc người cậu yêu là nam, vừa nghĩ tới gần đây cậu uể oải không có tinh thần là bà nghĩ cậu bị bắt nạt, lòng bà như bị dao cắt.

Trần Tịch rút giấy ra lau nước mắt cho bà, thấy bà khóc cũng luống cuống, vội vàng giải thích: "Con không bị bắt nạt đâu mẹ, cậu ấy đối tốt với con lắm, mẹ nghe con nói hết." Vu Mộng Chi rưng rưng nhìn cậu gật đầu. Cậu nghĩ tới Hạ Lệnh Tân, ánh mắt cũng đỏ, cậu nắm tay bà, kể chuyện giữa mình và anh.

"Cậu ấy là nam, học cùng trường con, chúng con quen lúc nghỉ hè, vào, vào ngày con đến tháng lần đầu tiên..."

Trần Tịch kể chuyện từ khi quen biết, gặp lại ở trường học, giúp cậu vào ký túc xá, sau đó sao lại hẹn hò đến chuyện anh đi du học, kể Hạ Lệnh Tân chăm sóc cậu thế nào, giúp cậu thích ứng với cuộc sống cấp ba thế nào, giúp cậu học tập ra sao, kể Hạ Lệnh Tân tháng nào cũng đưa cậu về nhà, nấu nước đường đỏ cho cậu, xoa bóp chân cho cậu sau khi chạy... Vu Mộng Chi kinh ngạc nghe hết, nghe mà quên cả khóc, Trần Tịch đã lệ rơi đầy mặt.

"Cậu ấy đi du học, trước khi tốt nghiệp đại học chúng con sẽ không liên lạc." Trần Tịch nhìn Vu Mộng Chi, khóc đỏ cả mắt, "Mẹ ơi, con khó chịu lắm. Con, con muốn tích tiền, lúc đó nếu cậu ấy chưa về, con, con phải đi tìm cậu ấy... Cho dù cậu ấy không nhớ con, con đứng ở xa nhìn cũng được..." 
Lòng Vu Mộng Chi như bị vô số cây kim đâm, bà chưa từng nghĩ tới Trần Tịch vẫn ngoan ngoãn nghe lời lại yêu sớm, không ngờ cục cưng mà mình nuôi lớn từ lúc đỏ hỏn giờ lại khóc vì một người như vậy. Bà không nghĩ tới cậu lại yêu sớm như vậy, không ngờ người nam sinh trong lời cậu lại cẩn thận chăm sóc cậu đến thế, càng vì nụ cười ngọt ngào hạnh phúc khi cậu nói đến Hạ Lệnh Tân nhưng nói xong lời cuối cùng đã khóc nước mắt lã chã mà vô cùng đau lòng.

Con lớn rồi, trong thoáng chốc Vu Mộng Chi nghĩ, cục cưng của bà đã không còn là của riêng mình nữa.

Vu Mộng Chi lau nước mắt ôm cậu, trước kia không biết, hiện tại đột nhiên bà phát hiện hóa ra Trần Tịch đã cao hơn bà một chút, đã là người sắp trưởng thành. Bà dịu dàng vỗ lưng cậu, giống như trước đây, dùng sự dịu dàng và bao dung của người mẹ để cậu dựa vào. Giọng bà nhẹ nhàng mà đầy kiên định, cho cậu sự hậu thuẫn kiên cường nhất: "Mẹ biết rồi, cảm ơn con đã nói hết cho mẹ. Giống như lời mẹ vừa nói, mẹ sẽ luôn ủng hộ tất cả quyết định của con, mẹ tin con biết chừng mực. Mặc kệ thế nào, con vui vẻ là điều mẹ muốn thấy nhất. Hiện tại nếu cậu ấy đi rồi, vậy con tạm thời buông chuyện này, học tập thật tốt. Đến lúc đó con vẫn thích, vẫn muốn đi tìm cậu ấy, mẹ cũng ủng hộ con."

Sự ủng hộ từ mẹ làm cho Trần Tịch càng không ngừng rơi nước mắt, cậu nức nở nói: "Cảm ơn... cảm ơn mẹ..."

Vu Mộng Chi buông Trần Tịch ra, vừa lau nước mắt cho cậu vừa sẵng giọng: "Cảm ơn cái gì, đồ ngốc, với mẹ mà cần cảm ơn à?" cậu lắc đầu, cũng lau nước mắt cho bà.

Chờ hai người dần dần bình tĩnh lại, bà bóc hạch đào cho cậu ăn, đắn đo một hồi, nhỏ giọng hỏi một câu: "Tịch Tịch này, hai con ở ký túc xá, cậu ấy.... không làm gì con chứ?"

Trần Tịch hơi đỏ mặt, lắc đầu nhỏ giọng trả lời: "Không đâu mẹ, cậu ấy tốt lắm." Vu Mộng Chi yên lòng, xoa đầu cậu.

12 giờ, MC trong TV vui vẻ chúc Tết, ngoài cửa sổ từng đóa pháo hoa nổ tung trên trời, xán lạn xinh đẹp, làm cho nơi hàng năm cũ nát như Lam Loan cũng sáng lên trong khoảnh khắc này. Tiếng pháo và tiếng hoan hô của người lớn trẻ con vang vọng vào trong phòng, làm cho phòng khách càng có vẻ yên tĩnh. . truyện teen hay

"Năm mới vui vẻ, Tịch Tịch, năm mới chúc con khỏe mạnh vui vẻ." Vu Mộng Chi lấy lì xì ra cho cậu.

Cậu cong môi cười, nhận tiền lì xì nói: "Cảm ơn mẹ, năm mới vui vẻ, hy vọng năm nay mẹ không còn vất vả nữa." Vu Mộng Chi vỗ vỗ tay cậu vui mừng cười.

Trần Tịch nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Mẹ ơi."

"Ừ?" Vu Mộng Chi cậu.

Trần Tịch cúi đầu, như đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích, cô đơn mà bi thương. Cậu nhỏ giọng như là thì thầm: "Con nhớ cậu ấy quá."

Vu Mộng Chi dịu dàng sờ đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Mẹ biết. Chờ một chút, sáu năm trôi qua rất nhanh."

Sáu năm, Trần Tịch bỗng nhiên nhớ đến câu nói "Tháng năm khiến người ta dễ dàng quên đi người cũ". Cậu ngẩng đầu lẳng lặng nhìn pháo hoa dần biến mất ngoài cửa sổ, đến lúc đó, liệu tình ý giữa chúng ta có bị thời gian làm mai một hay không?