Đầu Xuân

Chương 47



Hạ Lệnh Tân mặc áo sơ mi đen thêm quần đùi và giày thể thao đen, đứng ngoài cửa nhìn cậu, như mấy năm trước, nháy mắt làm Trần Tịch hoảng hốt cảm thấy mùa hè mấy năm trước và thời gian cơ khổ mấy năm này như giấc mộng, làm cậu nhất thời không rõ nay là hôm nào. Thấy cậu sửng sốt, anh mỉm cười, nói: "Cục cưng, anh về rồi."

Giọng anh lọt vào tai, Trần Tịch đờ ra mờ mịt không dám tin. Cậu ngẩn người giơ tay lên sờ mặt anh, lẩm bẩm nói: "Về rồi?..."

Hạ Lệnh Tân cầm tay cậu dán vào mặt mình, dịu dàng nói: "Ừ, anh về rồi cục cưng."

Tay bị cầm va chạm vào da thịt, xúc cảm chân thật kéo Trần Tịch về thực tế, cậu rụt tay về như thể sợ hãi, kinh ngạc, căng thẳng, hoan hỉ, bất an, sợ hãi... Đủ loại cảm xúc trộn lẫn. Cậu nhìn anh lắp bắp nói: "Anh, anh về rồi?"

Trong mắt Hạ Lệnh Tân tràn đầy tình yêu say đắm, anh cười nói: "Ừ, anh về rồi cục cưng, cho anh vào được không? Anh mới xuống máy bay, hơi mệt."

Lúc này Trần Tịch mới chú ý tới mặt Hạ Lệnh Tân đầy vẻ mệt mỏi, bên chân còn một cái vali hành lý. Cậu dằn sự nghi vấn và khiếp sợ xuống, luống cuống đáp "Vâng", mở cửa ra nghiêng người cho Hạ Lệnh Tân xách hành lý vào cửa. Anh quay người đóng cửa lại, tự nhiên lấy một đôi dép trong tủ ra thay. Dép hơi nhỏ, anh miễn cưỡng đeo vào, Trần Tịch ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, dép hơi nhỏ."

Hạ Lệnh Tân quay lại ôm cậu đến bên giường, nói: "Không sao, anh ngủ một giấc xong chúng ta đi ra ngoài mua đôi mới." Trần Tịch hoảng sợ, người cứng đờ, tay cũng không biết nên đặt ở đâu. Cũng may nhà nhỏ, vài bước đã đến giường.

Anh đặt cậu lên giường, lại nhìn thấy cái áo khoác quen thuộc ở đầu giường. Anh ngừng chân, lòng như được ngâm nước ấm, vừa ấm vừa căng đầy. Để không làm cậu xúc động, anh không nghĩ nhiều, cố ý hơi bất mãn hôn cậu, nói: "Mấy năm không gặp, cục cưng đã xa lạ với anh rồi." Trần Tịch cứng đờ cong khóe miệng muốn nặn ra một nụ cười, lại thất bại.

Hạ Lệnh Tân bật cười, xoa đầu cậu, vẫn ướt. Anh xoa xoa, trấn an: "Anh biết em vẫn chưa hoàn hồn. Không sao, cục cưng đừng ép mình, có lời gì muốn nói muốn hỏi thì cứ nói, nhưng chờ anh đi tắm rửa một cái, cục cưng đi sấy tóc, được không?"

Trần Tịch đờ đẫn nói: "Mùa hè không cần sấy tóc, lát nữa là khô ngay."

Hạ Lệnh Tân nói: "Lát nữa phải ngủ trưa, tóc ướt ngủ thế nào? Cục cưng nghe lời." Trần Tịch ngẩn ngơ gật đầu, đứng lên lấy máy sấy trong ngăn kéo ra cho anh. Lúc này anh mới yên tâm lấy một bộ quần áo ngủ trong vali ra đi tắm.

Trần Tịch ngơ ngác sấy tóc xong ngồi lên giường, qua một lát Hạ Lệnh Tân ra, lấy máy sấy ra sấy tóc, thấy cậu ngồi yên bên giường, quạt điện vù vù thổi thẳng vào người, anh đi qua ấn nút túc năng, sau đó ngồi cạnh cậu nghiêng người ôm cậu: "Quạt thổi thẳng vào người dễ đau đầu, cho quay đi. Cục cưng, chúng ta ngủ trưa một lát được không?" anh hôn gò má cậu.

Cậu nghĩ vừa rồi Hạ Lệnh Tân nói anh mệt mỏi, chần chừ gật đầu, nghe lời cởi dép ngồi vào cạnh giường. Anh cười cười, kéo cậu nằm xuống, cho cậu gối lên tay mình, ôm lấy cậu như những đêm trước. Anh hạnh phúc nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Cục cưng ngủ ngon." Rồi ngủ thật say.

Trần Tịch ngơ ngác mở to mắt nhìn Hạ Lệnh Tân ngủ say, nhìn từ tóc ở thái dương, lông mày, đôi mắt, cái mũi đến môi ba lần, so sánh với gương mặt trong quá khứ, muốn chồng lên nhau, nhưng lại không làm được. Gương mặt trước mặt không khác nhiều so với gương mặt trong quá khứ, nhưng cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó bất đồng, rốt cuộc sao lại không giống? Cậu lại nhìn kỹ một lần, tóc ngắn đi chút, hình như mày rậm hơn? Mũi cũng cao hơn, hai má gầy hơn chút, có vẻ cả khuôn mặt góc cạnh hơn, đã hoàn toàn không còn vẻ trẻ con lúc trước nữa mà là một người đàn ông trưởng thành. 

Trần Tịch nghĩ lại cảnh lúc gặp Hạ Lệnh Tân vừa rồi, anh cao hơn lúc trước nhiều, mình mới đến cằm anh. Bả vai anh cũng rộng hơn, dáng người hay là nhan sắc đều vô cùng xuất chúng. Cậu giơ tay lên nhẹ nhàng sờ má anh, vẫn không thể tin được đây là thật.

Trời quá nóng, trong phòng không có điều hòa, quạt lắc đi lắc lại không có tác dụng, nửa tiếng sau Hạ Lệnh Tân nóng quá nên tỉnh. Anh cau mày mở mắt ra, phát hiện Trần Tịch không ở trên giường. Anh ngồi dậy nhìn quanh căn nhà phòng khách phòng ngủ làm một này, lại đi đến WC phòng bếp xem, không có ai, người đâu rồi?

Hạ Lệnh Tân nhíu mày cầm điện thoại lên ấn số gọi, vang lên vài tiếng, bên kia ấn nghe. Trần Tịch nghi ngờ hỏi: "Alo? Xin hỏi anh tìm ai?" Lúc này tiếng cửa mở vang lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, Trần Tịch một tay cầm dưa hấu mở cửa, một tay cầm điện thoại đầy nghi vấn.

Hạ Lệnh Tân khẽ cười nói: "Là anh đây cục cưng." Trần Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh. Anh cúp máy cầm dưa hấu, quay người tiến đến trước mặt cậu hôn cậu một cái, nói: "Bên ngoài nắng chang chang thế, em đi ra ngoài làm gì?"

Trần Tịch bị Hạ Lệnh Tân bất ngờ thân mật làm cho mặt hơi nóng lên, cậu cụp mắt nhét điện thoại vào túi nói: "Em thấy anh nóng quá nên xuống dưới nhà mua quả dưa hấu, chờ anh dậy thì ăn cho đỡ nóng."

Hạ Lệnh Tân không sợ nóng ôm eo cậu, sung sướng nói: "Cảm ơn cục cưng. Lát nữa hết nắng chúng ta đi ra ngoài đi dạo. Anh thiếu nhiều đồ quá, phải mua chút, tiện đường đi xem điều hòa, mua một cái về."

Trần Tịch ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh: "Anh... anh muốn ở đây à?"

Hạ Lệnh Tân làm như đương nhiên: "Cục cưng ở đây, anh còn đi đâu được?"

Trần Tịch đờ ra, nhất thời không biết hỏi từ đâu. Hạ Lệnh Tân ôm cậu ngồi xuống ghế, cậu lại hỏi: "Anh tốt nghiệp rồi à?"

Hạ Lệnh Tân gật đầu: "Anh học trước, tốt nghiệp đại học rồi." anh áy náy nhìn Trần Tịch, "Nhưng anh lại học thạc sĩ, còn phải học thêm hai năm, phải vất vả cục cưng đợi anh thêm hai năm, hai năm sau chúng ta sẽ không chia xa nữa. Có điều sau này anh sẽ thường xuyên về thăm em, cục cưng có thời gian cũng phải đến tìm anh."

Anh ôm lấy Trần Tịch, kề vào tai cậu nói: "Tóm lại chúng ta không bao giờ chia xa lâu như vậy nữa. Xin lỗi cục cưng, làm em khổ sở, về sau anh sẽ không làm thế nữa. Tha thứ cho anh được không?"

Trần Tịch yên lặng một lát, rốt cuộc giơ tay lên ôm lưng anh, nức nở nói: "Vâng."