Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 117: Mỹ nhân có độc (35)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Tả Ngôn ngữ khí bình tĩnh, nhưng bốn chữ này, lại mang theo tiếng thở dài.

Tiêu Lưu Tuý sốt ruột, kéo lấy góc áo cậu, "Ta không có."

"Ngươi có."

Tả Ngôn nhìn vào ánh mắt của hắn, chậm rãi rút góc tay áo của mình về, "Ngươi có."

Nhìn đối phương đang ngưng tụ nước mắt ở khoé mắt, vô tội, bi thương.

Ta chỉ biết ngươi diễn xuất rất tốt, không ngờ ngươi diễn vai thiểu năng trí tuệ cũng có thể thuận tay như vậy.

"Chu Chu..."

Hồ lô nhúng nước đường không đều rơi xuống mặt đất, hoà tan một tầng băng trắng mỏng manh.

Nói ra IQ của người này dù gì cũng nặng hơn cậu hai cân.

Bông tuyết bay bay bay bay đáp xuống bả vai của hắn, Tả Ngôn hít một hơi, đến lần thứ hai hắn kéo lấy tay áo của cậu cậu cũng không từ chối nữa, cởi áo khoác lông cừu trên người ra khoác lên người hắn.

Tả Ngôn nhích lại gần, hai tay vờn quanh bả vai của hắn, ánh mắt của hai người gần nhau hơn.

Cậu có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia mang theo sự khủng hoảng, cẩn thận, nếu đó cũng là giả vờ, vậy người này thật quá đáng sợ.

Áo khoác lông cừu khoác lên người hắn, ngắn một chút nhưng cũng rất hợp với hắn.

Tiêu Lưu Tuý một thân hồng sắc là phong hoa tuyệt đại, tiêu sái tuỳ ý.

Mà Tiêu Lưu Tuý một thân bạch sắc, lại nhiều thêm vài phần yếu ớt, công tử ôn nhuận, độc nhất vô nhị.

Nhưng hắn lại là một kẻ lừa đảo, chỉ biết diễn kịch, còn đặc biệt đến lừa cậu.

Tả Ngôn: [Ta lớn lên ngốc như vậy à?]

Hệ thống: [Đây không phải vấn đề về diện mạo, mà là vấn đề về chỉ số IQ.]

Tả Ngôn: [Ngươi rốt cuộc cũng sống lại rồi.]

Hệ thống: [Ta cũng đâu có chết.]

Tả Ngôn: [Ngươi mãi mãi sống trong lòng ta.]

Hệ thống:... Hình như không sai nhưng lại có chỗ nào không đúng lắm.

Trên mặt Tiêu Lưu Tuý treo lên ý cười lần nữa, muốn vươn tay nắm tay cậu như bình thường, nhưng lần này, hắn thất bại.

"Chu Chu..."

Tả Ngôn ngửa đầu nhìn lên không trung, sắc trời đã tối đen, âm u như bị tấm màn sân khấu nặng trịch che lại, đè người ta đến thở không ra hơi.

Mà người trước mặt lại tựa như một vệt sáng, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng tồn tại như một điểm sáng nhất.

Lúc Tả Ngôn giơ tay dừng ở trên mặt của hắn, Tiêu Lưu Tuý theo bản năng nhắm hai mắt lại.

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đánh ngươi sao?"

Tiếng cười khẽ vang lên, Tiêu Lưu Tuý mở mắt, hai má ấm lên phủi đi cái lạnh như băng.

Tả Ngôn dùng đầu ngón tay phác hoạ gương mặt hắn, một tấc lại một tấc, trong lòng Tiêu Lưu Tuý đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi.

Ai...

Một tiếng thở dài.

Người nọ xoay người, góc áo màu trắng theo đó phối hợp với khoảng không đất trời mà tung bay phấp phới.

Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng so với nói ra càng khiến người ta sợ hãi.

"Chu Chu..."

Tả Ngôn đi ở phía trước, cũng không có bởi vì thanh âm ở phía sau mà dừng bước.

Tuyết rơi lớn hơn rồi.

Thân ảnh người nọ lại đơn bạc như vậy, Tiêu Lưu Tuý che ngực, máu từ khoé miệng tràn ra...

Tả Ngôn đi giữa trời tuyết, có thể nghe được tiếng bước chân phía sau cách cậu không xa, đi vài bước liền kêu tên của cậu.

Một tiếng so một tiếng càng đáng thương, cậu kiềm lòng mình vững lắm mới không quay đầu lại.

Triệu Phi Vân đứng ở phía xa xa nhìn hai người, nền tuyết trắng xoá như được khoác lên một chiếc áo màu trắng, vệt vệt đỏ đỏ trên nền tuyết kéo dài thành một con đường.

Hệ thống: [Hắn hộc máu.]

Tả Ngôn dừng bước chân lại, dù chỉ là một giây, nhưng cũng cho người phía sau một hy vọng cực lớn.

Như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn nắm chặt lấy cổ tay của cậu, mạch máu trên cổ tay nhô lên, đáng sợ, thảm thương.

Hắn mím môi, kiềm chế sự đau đớn ở yết hầu, máu từ khe hở của hắn trào ra phía trước, nhiễm đỏ tay hắn, máu rơi xuống bên chân Tả Ngôn, nở ra một đóa hơn yêu diễm.

Mỹ lệ, yêu dã.

Tiêu Lưu Tuý muốn nói gì đó, lại chỉ nuốt vào một ngụm máu tươi, cuối cùng hắn chỉ lặp lại duy nhất một câu.

"Ta không có."

Không một tiếng động, trong không khí không hề cảm nhận được một thanh âm nào.

Tả Ngôn biểu tình thản nhiên nhìn hắn, khi bạn bị lừa quá nhiều lần, bạn sẽ biết được bẫy rập của thợ săn.

Bất vi sở động.

Lồng ngựa Tiêu Lưu Tuý chấn động kịch liệt, một tay cởi xuống áo lông cừu trên người mình, khoác lên trên người cậu.

Một giọt máu tươi rơi xuống mặt Tả Ngôn, người trước mặt đột nhiên ngã xuống.

Nhẹ nhàng ngã xuống lồng ngực cậu, "Ta không có."

Nhiệt độ cơ thể của hai người thoáng chốc hoà làm một, nhưng không ai làm ấm được ai.

————

Một lát dính tuyết, hai người đều cùng nhau ngã xuống.

Đêm đêm khi mộng về, Lãng Ngọc đều có thể mơ thấy cảnh tượng ngày đó.

Vương gia đỡ Tiêu Lưu Tuý trở về, trên người nhiễm đầy những mảng đỏ lớn, sắc mặt cậu đạm mạc, nhìn thấy bọn họ chỉ nói một câu: "Bắt đầu đi."

Tả Ngôn ngã bệnh, cả người dùng tốc độ rất nhanh gầy yếu đi.

Mà độc trên người Tiêu Lưu Tuý rốt cuộc cũng mất khống chế, trước kia bọn họ nghi ngờ hắn giả ngốc, dù sao người này vì đạt được mục đích thì bất cứ chuyện gì cũng đều làm được.

Nhưng sau khi từ đêm tuyết ấy trở về, thần trí của người này thật sự càng ngày càng không tỉnh táo.

Tâm trí như một đứa con nít, nhưng cố tình võ công lại cao cường.

Ai cũng không biết trước kia hắn ngốc thật hay là giả ngốc, nhưng mà cũng không còn quan trọng.

Từ một khắc khi Vương gia nói "Bắt đầu" kia, kết quả đã được định đoạt, quá trình đã không còn quan trọng.

Tiêu Lưu Tuý hôn mê nằm trên người, đôi lúc sẽ tỉnh lại, cho dù trong bất cứ lúc nào cũng gọi duy nhất hai chữ "Chu Chu".

Bất kì thứ gì lại gần hắn cũng không được, không ăn, không uống, mỗi khi có người muốn đụng vào người hắn liền sẽ bị hắn công kích, đả thương, chính hắn cũng theo đó mà yếu đi vài phần.

Cứ như vậy, không có ai dám lại gần hắn.

Mà bên kia.

Nguỵ Bất Dụng đang nấu canh thuốc, "Đây là chén cuối cùng."

Tả Ngôn nhận lấy, nước thuốc màu xanh cực kỳ giống nước vu bà (???), lấy muỗng ra, ngừng thở một hơi nuốt xuống.

"Hắn sao rồi?"

Nguỵ Bất Dụng vuốt râu mép, "Sắp chết đến nơi, ba ngày không ăn không uống, đả thương thuộc hạ kia của hắn và Lãng ngọc, tuổi còn trẻ mà võ công đã cao cường như thế, cố tình còn mang theo một thân thể như vậy..."

Từ nhỏ đã bắt đầu chịu đựng, sống trong thống khổ tra tấn hơn hai mươi năm, riết cũng thành chuyện đơn giản, cũng như thói quen ăn cơm uống nước.

Là một người tài ba, nhưng cũng không chạy thoát khỏi chữ "Tình".

Trong không khí trầm mặc một lát, Tả Ngôn cảm thấy thân thể cậu hình như càng trầm trọng thêm.

"Vậy ư." Thanh âm nhẹ nhàng, nếu không cẩn thận nghe thì sẽ không nghe thấy.

Nguỵ Bất Dụng đưa cho cậu một cái lạp hoàn đen tuyền, "Thân thể của hai người các ngươi đều đã đến cực hạn, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, một khi bắt đầu thì không thể dừng lại, ngươi phải suy nghĩ kĩ.

Thời gian một nén nhang, nếu ngươi đổi ý..."

Tả Ngôn cầm lấy lạp hoàn, nhẹ nhàng nện bước, loạng choạng bước ra ngoài, "Đâu có nhiều hối hận như vậy."

Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Lãng Ngọc ôm đàn đứng trước mặt cậu, sắc mặt hắn ta thật bình tĩnh.

"Vương gia."

"Thân phận mới của ngươi đã chuẩn bị xong, sau này, ngươi tự do."

Nhưng thứ ta muốn không phải là tự do.

Lãng Ngọc đè dây đàn lại, rốt cuộc cũng không nói câu này ra.

Tả Ngôn đỡ tường, bước từng bước từng bước, bên ngoài tuyết đã rơi ba ngày, đến sáng sớm ngày thứ tư mới dừng lại.

Lớp tuyết thật dày phủ kín mặt đất, Tả Ngôn dừng bước, bước đến trước người tuyết, xoay người.

Dưới ánh mặt trời, thân ảnh gầy yếu trắng nõn thong thả vỗ người tuyết, mỗi một động tác đều cực kỳ khó khăn.

"Chu Tư, ngươi mẹ nó điên rồi đúng không!"

Tả Ngôn hai tay chống đầu gối, thân thể run rẩy khiến cậu nhất thời không chống đỡ nổi chính mình, ánh mắt mơ hồ khiến trước mắt cậu một mảnh trắng xoá.

"Người nọ rốt cuộc đã cho ngươi uống loại thuốc chó má gì!"

Tả Ngôn thở hổn hển một hơi, cuối cùng đứng lên, "Đi lấy giúp ta một củ cà rốt."

Lãng Ngọc im hơi lặng tiếng bước đi.

Tả Ngôn xoay người, một lát sau, mới thấy Triệu Phi Vân đứng ở trên mái nhà, trong tay cầm một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ.

"Sao tính tình lại lớn như vậy."

Kiếm trong tay Triệu Phi Vân run rẩy, hắn ta vừa nãy đi đến phòng Tiêu Lưu Tuý, cho dù người nọ đang bị bệnh nguy kịch, hắn ta cũng không thể giết được hắn, ngay cả đến gần hắn cũng không được.

Tả Ngôn duỗi người, khớp xương trên người phát ra tiếng rắc rắc, như thật sự cứ tiếp tục như vậy thì sẽ gãy thành hai nửa.

"Ông đây sớm biết ngươi sẽ biến thành cái loại đức hạnh này, lúc trước nên giết hắn."

Anh đánh không lại hắn đâu, nên nhận rõ hiện thực đi người anh em.

Tả Ngôn nhìn hắn ta, "Bảy năm trước mỗi lần ngươi gặp ta đều hận không thể đánh ta một lần, hiện tại như vầy ai có thể ngờ được chứ?"

Triệu Phi Vân nắm chặt chuôi kiếm, khi đó hai người mang theo sự ngông cuồng tuổi trẻ, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng muốn đẩy đối phương đến chỗ chết.

Rồi sau đó cha của hắn ta cấu kết địch tạo phản, hắn ta trở thành chó nhà có tang, hai người bọn họ từng đối đầu nhau lại chung đường với nhau, bảy năm, cũng khiến hắn ta hiểu được người này không hề không ra gì như trong tưởng tượng của hắn ta.

Cuối cùng tại khách điếm này, hắn ta thậm chí còn có một loại cảm giác là nhà...

"Con người ngươi, thật ra rất máu lạnh, rất thích hợp trở thành một tướng quân."

Tả Ngôn đột nhiên nói một câu như vậy, Triệu Phi Vân dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu.

Tả Ngôn phủi phủi bông tuyết trên tay, Tiêu Lưu Tuý giết Triệu Chấn Long, Triệu Phi Vân muốn báo thù, nhưng lý do hắn ta báo thù không phải là thù giết cha.

Người này rất chính trực, hắn ta nghĩ rằng cha mình phản nước, nhất định sẽ chết, nhưng không nên chết trong tay Tiêu Lưu Tuý.

Đây mới chính là nguyên nhân hắn ta muốn báo, cũng khiến sự máu lạnh của hắn ta thể hiện rõ hơn một chút.

Triệu Phi Vân kéo kéo khoé miệng, "Nhìn thấu ta như vậy, nhưng sao lại không thấy rõ bộ mặt thật sự của hắn chứ."

Tả Ngôn mò mò trong tay áo, lấy ra một tờ giấy đưa đến, "Cho ngươi."

Triệu Phi Vân nhận lấy, mở ra, tay run rẩy.

"Sau này ngươi muốn tòng quân hay là làm một đại hiệp hay là làm một tiểu nhị, đều dựa vào chính mong muốn của ngươi."

Ba chữ Triệu Phi Vân kia, sau này sẽ không còn là con của nghịch thần.

Lãng Ngọc đem cà rốt lại đứa cho cậu, Tả Ngôn vuốt vuốt mặt người tuyết, chọn một chỗ đẹp đâm vào.

Tả Ngôn: [Hệ thống, đẹp không?]

Hệ thống: [Người quái dị~]

Tả Ngôn: [Ta nặn ngươi đó.]

Tiếng hát của hệ thống theo đó ngừng lại, nửa ngày sau nói một câu trái lương tâm, [Đẹp.]

Sắc trời không còn sớm, Tả Ngôn nắm chặt cổ áo, bước chân từ bên người hai người kia rời đi.

"Tụ tập hết đến đây làm gì, khách điếm còn mở hay không vậy."

Triệu Phi Vân nắm chặt tờ giấy trong tay, "Có đáng không?"

Tả Ngôn thở dài, nghiêng đầu bất đắc dĩ nói, "Ai bảo ta lúc trước giành lấy hắn làm chi, phải phụ trách chứ..."

Năm đó, giữa chốn Kinh thành phồn hoa, từ sau khoảnh khắc cậu nâng cằm đối phương kia, liền đã định trước kết cục này.

Cước bộ chậm chạp, cuối cùng cũng đi đến phòng Tiêu Lưu Tuý, một khắc khi cậu đẩy cửa ra, một khúc Phượng Cầu Hoàng vang lên sau người, Tả Ngôn dừng bước lại, cười lắc đầu.

Bên trong là một mảnh hôn ám, hai tiếng nỉ non không rõ từ trên giường truyền đến.

"Chu Chu..."

Tả Ngôn bước đến bên giường, người trên giường đôi môi tím tái, sắc mặt tái nhợt như quỷ.

Diễm quỷ.

"Thua ở gương mặt này của ngươi."

Tả Ngôn vuốt đầu hắn, người trên giường đột nhiên mở to mắt, tơ máu đỏ chồng chất trong mắt hắn, thoạt nhìn có chút ghê người.

"Gặp ác mông sao?" Tả Ngôn nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Lưu Tuý tò mò nhìn cậu, như không biết cậu là ai, "Ngươi là ai?"

Tả Ngôn cũng không muốn đoán hắn đang giả vờ hay ngốc thật rồi.

"Vậy ngươi là ai?"

Tiêu Lưu Tuý nhíu mày, "Ta là ai?"

"Ngươi tên là Tiêu Lưu Tuý."

"Tiêu Lưu Tuý là ai?"

Tả Ngôn bước đến bên cạnh lư hương, bóp nát lạp hoàn ném vào, quay đầu lại kéo một cái ghế đặt bên giường.

"Tiêu Lưu Tuý a, là một kẻ lừa đảo."

"A." Người trên giường cái hiểu cái không gật đầu.

Ngón tay Tả Ngôn có chút run rẩy, chỉnh lại quần áo cho hắn, giây tiếp theo, tay bị nắm lấy.

"Chu Chu..."

"Lại nhận ra ta?"

Tiêu Lưu Tuý nắm chặt tay cậu không buông ra, vội vàng muốn ngồi dậy nhưng không còn sức lực.

"Ta không có lừa ngươi... ta không có, Chu Chu... ta không có..."

Tả Ngôn đè tay hắn lại, an ủi hắn, "Ngươi không có."

"Bọn họ muốn cướp túi tiền của ta... thứ đó là Chu Chu cho ta, ta không biết... bọn họ ngã xuống..."

Đầu óc cũng hiểu chút chuyện, không ngốc hoàn toàn.

Tả Ngôn chặn lại cái miệng lải nhải của hắn, người trên giường ánh mắt mở to, ngay tại lúc Tả Ngôn hoàn hồn, hai tay ôm lấy cổ cậu, mặt chôn ở hõm cổ cậu, không ngừng cọ cọ.

"Chu Chu."

"Ừm?"

"Chu Chu."

"Ừm."

"Chu Chu."

Tả Ngôn vuốt vuốt lồng ngực hắn, xương sườn chỉa ra, "Có đau không?"

Tiêu Lưu Tuý suy nghĩ trong chốc lát, mới nhỏ giọng đáp: "Đau."

"Ngủ một giấc đi, tỉnh ngủ sẽ không đau."

Tiêu Lưu Tuý ngáp một cái, mí mắt càng ngày càng nặng.

Tả Ngôn vỗ vỗ lưng hắn, nghe hắn nhỏ giọng than thở, nào là phiên hoa thằng chơi không vui, hồ lô hắn làm hắn vẫn chưa ăn, những người đó dám cười tóc của hắn xấu...

Trong không khí, mùi vị thản nhiên tràn ngập, người trong ngực khí tức càng ngày càng nặng.

Cửa phòng mở ra, Nguỵ Bất Dụng mang theo hòm thuốc bước vào.

"Đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Tả Ngôn từ trên giường đứng dậy, "Ngươi phải hỏi là đã chuẩn bị tốt chưa."

Nguỵ Bất Dụng lấy đồ trong hòm thuốc ra, bảo người nâng người vào thùng tắm lớn.

Tả Ngôn không cần người khác giúp đỡ, cởi quần áo Tiêu Lưu Tuý ra, nâng người vào thùng, sau đó cậu cũng bước vào.

Hai người ngâm trong thùng nước thuốc nửa canh giờ sau đó bước ra, kế tiếp chính là đoạn quan trọng nhất.

Trong tay Nguỵ Bất Dụng cầm một con dao nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén, nhẹ nhàng cắt một vệt trên cổ tay cậu...

Tầm mắt của Tả Ngôn nhìn về hướng mỹ nhân ốm yếu đang nằm bên người, trong lòng thầm than.

"Người phát minh ra thuốc tê chắc chắn là thiên sứ."

HLTT: Đất diễn của em Tả trong giấc mơ này đã hết ;__;

P/s: Wattpad dạo này không biết bị điên gì ý! Không mở được bằng Safari trên cả Macbook và iPhone, Chrome trên Macbook cũng bị, mở được mỗi trên Cốc Cốc =_=