Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 129: Phòng điều tra đặc biệt (11)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tả Ngôn chuyển mình, ôm mền cọ cọ, lúc nửa tỉnh nửa mê cậu hình như nhìn thấy trước mặt cậu có thứ gì đó đang chuyển động.

Nửa mở to mắt, chỉ thấy một cái tay màu trắng đang duỗi về phía cậu...

Nhìn cái tay cách mình càng gần, cậu chính là người có thành tích có tốc độ còn nhanh hơn báo đốm, quay người một góc 360 độ —— lăn xuống sàn.

Tả Ngôn đỡ cái mông đau đỡ giường đứng lên, chỉ thấy Tư Già đang ôm cánh tay nhìn xuống cậu.

Sẽ không phải là đến báo thù cậu chứ.

Tả Ngôn nâng một bàn tay quơ quơ về phía hắn, "Tư lão đại, hơn nửa đêm anh đây là..."

Anh muốn làm gì thì cứ nói thẳng đi, đừng nhìn tôi như vậy.

Tầm mắt của Tư Già dừng lại trên nếp nhăn của gương mặt cậu một lát, nghiêng thân qua, ánh sáng sau lưng không được che mà đánh thẳng vào người cậu.

Tả Ngôn lập tức bị ánh nắng buổi sớm chiếu thẳng vào mắt, nước mắt sinh lý không khống chế được mà chảy ra.

Con người mục tiêu thật tốt, thấy cậu quên kéo rèm liền đứng bên giường chắn nắng cho cậu, lão đại tốt như thế đi đâu tìm hở.

Tư Già bước đến cửa, "Thay quần áo, án tử hôm nay cậu đi thăm dò với tôi."

Tả Ngôn gãi gãi hai má, cậu cũng quên luôn hiện tại cậu đang bị ràng buộc làm mấy chuyện này.

Tư Già nói: "Cậu khóc cái gì?"

Tả Ngôn mặt không đỏ tim không đập đáp: "Là do tôi quá cảm động, được lão đại đích thân đến gọi rời giường."

Tư Già ý vị sâu xa nhìn cậu, "Lần sau tôi sẽ tìm những thứ khác đến gọi cậu."

"Đêm nay tôi liền sẽ đặt đồng hồ báo thức, không cần phải làm phiền đến người khác."

"Đi thay quần áo."

"Vâng."

Tả Ngôn chạy như điên vào toilet, sau khi đánh răng rửa mặt xong đi ra, chỉ thấy trên giường cậu đặt một bộ quần áo.

Dựa theo kích thước của Tả Ngôn thì bộ quần áo hơi lớn, áo sơ mi màu trắng in vài hoa văn đơn giản, còn cái quần đùi màu đen cậu mặc vào hệt như mặc một cái quần dài.

Tả Ngôn soi gương, xem nhẹ một đầu tóc trắng của mình, [Ta có lùn như thế à?]

Hệ thống: [Biết rồi còn hỏi.]

Tả Ngôn nghĩ nghĩ đến chiều cao của Tư Già rồi lại so với chiều cao của mình một chút.

Nếu không so thì tim không đau, [Lùn thì sao chứ, cũng đều là tinh hoa!]

Hệ thống: [Nếu cho ngươi đổi chiều cao với mục tiêu, ngươi có đổi không?]

Tả Ngôn không chút do dự, [Đổi!]

Hệ thống: [Không cần tinh hoa của ngươi nữa?]

Tả Ngôn: [Ta cũng thích đồ kích cỡ lớn giá trị cao.]

Tư Già không ăn bữa sáng, trên bàn ăn chỉ có một ly sữa bột nóng và vài cây măng.

"Anh không ăn à?"

Tư Gia mân mê ly rượu đỏ, "Mấy ngày tới đừng ăn các loại thức ăn liên quan đến thịt, mỗi ngày chỉ có thể ăn măng và tre, sữa bột sáng tối mỗi ngày hai lần, tôi rất ít ăn ở nhà, phải nhớ tự mình làm đồ ăn.

Đừng để cho tôi nhìn thấy cậu ăn vụng đồ ăn ba xu bên ngoài, mà cậu chắc cũng không muốn vừa biến thân lại chết trên bồn cầu đâu ha."

Tả Ngôn thành thật ặm măng, không phải đã thành tinh rồi ư, sao vẫn còn có thể ăn măng nhỉ, cái này cũng quá giòn rồi.

Tư Già nhìn bộ dáng gặm gặm đến vui vẻ của cậu, nhất thời cũng có chút cảm giác đói bụng, khó mới có một lần.

"Nếu cậu sống mấy trăm năm, muốn ăn cái gì ăn đến sảng tôi cũng không ngăn cấm cậu."

Nhưng thân thể gấu trúc con mới mấy tháng, cho dù đã thành tinh rồi cũng không thể gây sức ép được.

Tư Già buông ly rượu xuống, di động trên mặt bàn rung rung, cánh tay của Tả Ngôn đều có thể cảm nhận được cảm giác tê dại.

Sau khi Tư Già xem tin nhắn xong chỉ thấy bộ dáng cúi đầu trầm tư của cậu, động tác ngoài miệng cũng chậm lại.

Chẳng lẽ hắn nặng lời rồi?

Ngay sau đó chỉ thấy cậu ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Thật sự có thuỷ quái tồn tại ư?"

Đầu ngón tay Tư Già giật giật, nếu hắn đáp có thì không chút nghi ngờ câu hỏi tiếp theo của cậu nhất định sẽ là chúng trông thế nào.

Tư Già cười như không cười nhìn cậu, "Vấn đề này tôi cũng muốn biết, đợi khi cậu mấy trăm tuổi rồi hãy nói cho tôi biết đáp án."

Tả Ngôn:... Đánh chết cậu cũng không muốn sống lâu như vậy.

Lái xe gần nửa giờ, bọn họ cuối cùng cũng đến điểm dừng.

Là một quán bar trong hẻm, trên vách tường bị vẽ bậy lên các loại hình thù kì quái, màu rực rõ thoạt nhìn có chút sốt ruột.

Trên đường có gắn những dây băng ngăn cách, hai người họ còn chưa đến gần liền bị ngăn cản.

"Trai trẻ hiện nay thấy náo nhiệt liền tò mò, đừng nhìn đừng nhìn, mau đi học đi."

Chú cảnh sát cằm đầy râu ngậm thuốc lá bước đến, thấy hai người họ liền bắt đầu lải nhải.

Nói xong liền đem tàn thuốc vứt xuống đất dẫm dẫm, "Một học sinh mà dám nhuộm một đầu tóc trắng, thầy cô các cậu tính tình thật tốt, nếu là tôi thì đã sắp nắm lấy cắt sạch rồi, còn có đôi mắt đen này của cậu nữa, tiệm net kế bên kia lá gan thật lớn, cũng dám để trẻ vị thành niên bước vào, tham tiền đến không muốn sống nữa à, tên là gì, học trường nào?"

Một câu trước là nói với hai người bọn họ, nhưng câu sau là đơn thuần nói với mình Tả Ngôn.

Một đầu tóc trắng, lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là đôi mắt tròng đen nhìn rất đậm rất sâu, lúc cúi đầu không nói lời nào nhìn có chút tối tăm, còn chút cảm giác chưa tỉnh ngủ.

Tư Già lấy giấy chứng nhận từ trong túi quần ra, ở trên chỉ có một tấm ảnh và một con dấu đỏ tươi, một chữ đặc biệt cực kỳ dễ thấy được.

Sau khi người nọ nhìn xong, ánh mắt liền không giống như trước, "Cậu chính là Tư tiên sinh?"

Tư Già cất giấy chứng nhận, "Tư Già, đây là trợ thủ của tôi."

"Các cậu có thể đến thật tốt, thi thể ở bên kia."

Người nọ vừa nghe đến tên Tư Già liền vội vã dẫn bọn họ xem hiện trường vụ án, Tả Ngôn đi theo phía sau hai người họ, ở đằng xa chỉ thấy có vài người đang vây xem một khối thi thể trên đất mà chụp ảnh.

"Đội trưởng Lộ, bọn họ là..."

"Tư Già tiên sinh của phòng điều tra đặc biệt và trợ thủ của cậu ấy..."

Tả Ngôn nói: "Tôi tên... Tư Kỳ." Xém chút nữa là nói ra tên thật của mình.

Phòng điều tra đặc biệt đối với bọn họ mà nói chỉ là một nơi vẫn luôn được nghe đồn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hai người đó thật sự đáng tin ư? Đây là một câu có thể nhìn thấy được từ trong mắt của những người đối diện.

Hai người kia không khỏi quá trẻ tuổi, một người nhìn như sinh viên đại học, còn người thấp thấp kia nếu nói là học sinh trung học chắc chắn có người tin.

Nhưng hai người kia lại có điểm rất giống nhau, da trắng đến không thể tưởng tượng nổi, đứng chung một chỗ với vài tên quê mùa bọn họ, liền không thể nhìn thẳng, mà ngay cả đồng sự nữ cũng không muốn đứng gần bên người bọn họ.

Nói vài câu chào hỏi đơn giản liền bắt đầu xem thi thể.

Tả Ngôn đứng một bên, cảnh tượng máu me này khiến cậu có chút không thể chấp nhận được.

Bụng của hai thi thể nữ sinh đều bị mở ra, ruồi bọ quanh quẩn bên trên, mà nội tạng ở trong đều hoàn toàn biến mất.

Trên mặt của các cô là lớp makeup tinh xảo, vẻ mặt hoảng sợ, giống như một giây cuối cùng còn sống đã nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ.

"Đây đã là vụ thứ năm của tháng này, người ở trên yêu cầu án tử này phải chuyển giao cho các cậu, đây là tư liệu cụ thể."

Nam nhân có râu cằm kia có chút không cam lòng, nhưng loại chuyện này lại không nằm trong phạm trù của bọn họ, hắn ta cũng hy vọng sẽ sớm bắt được hung thủ.

Tư Già nhận lấy nhìn thoáng qua, "Đều là học sinh của trường cao trung Tấn Dương?"

"Đúng vậy."

Tả Ngôn nhìn chỗ bụng của hai cô gái một lát, mới hiểu được tại sao án tử này lại muốn chuyển giao cho bọn họ.

Hung thủ kia không giống như là con người.

Người chỉ có thể dùng dao rạch xuống từng lớp cơ dày bên trong nhưng nhìn hình dáng của vết thương này thoạt nhìn như bị xé mở ra.

Thứ quỷ gì mà lại có sức lực lớn như vậy? Người là không có thể, quỷ ư? Hay là tinh?

Đợi khi Tư Già bàn giao xong, chỉ thấy cậu ngồi xổm bên cạnh thi thể, chống cằm nhìn hết sức chăm chú, khiến nhân viên công tác bên cạnh đều phải cho rằng cậu có loại ham mê đặc biệt gì đó.

"Nhìn ra cái gì?"

Tả Ngôn ngẩng đầu, ở góc độ này cũng không thấy hắn có khuyết điểm gì, thật là một người đẹp trai đến hoàn mỹ.

"Chỗ này có dấu vết bị xé rách, chẳng lẽ là do động vật làm?"

Cậu vừa dứt lời nhân viên công tác bên cạnh liền đáp: "Chuyện này là không thể nào, hổ báo cho dù ăn thịt người thì cũng chỉ ăn thịt, sẽ không ăn nội tạng."

Tả Ngôn chỉ chớp đôi mắt tối đen như mực của mình nhìn hắn ta, nhân viên công tác kia liền đỏ mặt.

Ông chú có râu cằm bước qua chỗ người nọ, "Đừng nói lung tung, người nhà của nạn nhân đến, cậu đi trấn an họ đi." Nói xong chính ông ta cũng đi theo, để nơi này lại cho hai người bọn cậu.

Tư Già bắt tay khoác lên bả vai cậu, thanh âm cách bên tai cậu rất gần, "Đừng dùng ánh mắt của người phàm mà nhìn, ở thời cổ gấu trúc là chiến thần, sau này cũng tượng trưng cho tường thuỵ, loại yêu ma quỷ quái này trong mắt cậu không thể ẩn giấu được."

Tả Ngôn nghe hắn nói xong thì cảm giác đổ chút mồ hôi lạnh, cái gì gọi là không cần dùng mắt người phàm, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì?

"Chuyên tâm."

Cái tay trên vai nhắc nhở cậu, Tả Ngôn tĩnh tâm lại, mắt của cậu tròng trắng mắt hơi nhỏ, lúc chuyên tâm nhìn người khác liền có chút giống như ẩn giấu một lốc xoáy cuồn cuộn bên trong.

Dần dần, tất cả cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải mở to hai mắt nhìn, cậu thế mà lại mơ hồ nhìn thấy ở chỗ bụng nữ sinh có một thứ gì giống sương mù màu đen.

Hơn nữa, nhìn lâu, thậm chí có loại cảm giác càng lúc càng mờ đi.

Tả Ngôn nói thứ cậu vừa nhìn thấy với Tư Già, liền nhận được ánh mắt tán dương của đối phương, khiến Tả Ngôn có chút kiêu ngạo, vừa không lưu ý liền muốn đi lên con đường điên phong của gấu trúc.

"Quỷ tiếp xúc với người sẽ để lại dấu vết, thời gian lâu, dấu vết sẽ dần biến mất, phải nhớ kỹ loại cảm giác mà màn sương đen này cho cậu, lần sau nhìn thấy nhớ nói cho tôi biết."

Tư Già đứng lên, nhìn thời gian trên cổ tay, "Cùng tôi đến địa điểm tiếp theo."

Tả Ngôn theo sau hắn, suy nghĩ một lát, hắn đây là xem cậu thành chó đánh hơi à.

"Đáp đúng nhưng không có thưởng."

Thì ra bất tri bất giác cậu liền đem suy nghĩ nói ra khỏi miệng, Tả Ngôn nói: "Không phải anh cũng có thể nhìn thấy à?"

Tư Già mở cửa xe, thản nhiên nhìn cậu nói, "Nếu không cậu nghĩ rằng tôi dẫn cậu theo là để xem náo nhiệt à."

Tả Ngôn:... Anh ăn hiếp gấu trúc.

Sau đó Tả Ngôn ngồi lên xe của hắn, cùng hắn đi đến một nơi vừa xa lạ lại quen thuộc.

Nói xa lạ là do cậu chưa từng đến đây, dù sao ngoại trừ vườn bách thú cậu chưa hề đi đâu hết.

Nói quen thuộc là do nơi bọn họ đến là nơi mà các thiếu niên thiếu nữ gửi gắm thanh xuân, hơn nữa một lần ở là ba năm, cũng có người không chỉ ở ba năm, nơi này chính là —— trường trung học.

Mà ở đây, bọn họ gặp được chị em Hạ Ngọc Hạ Bảo đã chạy đến sớm một bước.

HLTT: Đáng lẽ không có chương mới đâu nhưng mà mình vẫn muốn đăng để nói với các bạn một chuyện. Tình hình là do mình vừa đào hố mới và mình muốn đổi gió nên thời gian tiếp theo sẽ lấp hố đó, vậy là tầm 1-2 tuần đến Dậy đi sẽ không có chương mới nhé. Thành thật xin lỗi tất cả reader của Dậy đi.

P/s: Nếu ai thích thể loại giống thế giới Tạ Hào thì có thể qua đó thăm quan. Bộ đó tên là "Hướng dẫn chạy trốn khỏi game kinh dị", thể loại vô hạn lưu, kinh dị, rùng rợn:)))