Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 139: Phòng điều tra đặc biệt (21)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Mặc vào bộ quần áo vừa được mua xong, Tả Ngôn dùng ánh mắt hỏi người nào đó thỉnh thoảng nhìn lén cậu ở phía trước.

'Ánh mắt đó... có ý gì?'

Hạ Bảo: 'Hiểu rõ về kích cỡ ghê.'

Tả Ngôn ôm lấy ngực, 'Quần áo anh mua... chẳng lẽ là...' bộ dáng suy nghĩ sâu xa.

Hạ Bảo bật di động lên quơ quơ, 'Lão đại đưa kích cỡ cho tôi.'

Tả Ngôn ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt len lén liếc sang phía bên trái, vừa lúc đối diện với đôi con ngươi thâm thuý kia.

Tư Già nói: "Hai người các cậu đang liếc mắt đưa tình?"

Tả Ngôn và Hạ Bảo nhìn nhau, đồng thanh, "Làm gì có chuyện đó!"

Tư Già nhướng mày, "Ăn ý không nhẹ."

Tả Ngôn trưng vẻ mặt chính trực, là ảo giác hết đó!

Hệ thống: [Ý của hắn là, hai người các ngươi về điểm ngốc ăn ý như nhau.]

Tả Ngôn: [Cún Lục, lát nữa có gặp quỷ thì ngươi đừng né.]

Hệ thống chịu uy hiếp của cậu, nhỏ giọng than thở, [Cũng không biết hai người các ngươi ai lây bệnh cho ai.]

Tả Ngôn mỉm cười, [Ngươi lây bệnh cho ta.]

Hệ thống:... Không muốn nói chuyện với ngươi nữa, quá nghẹn họng... à không, nghẹn bản hệ thống rồi.

Ngoài cửa sổ xe là vài đôi tình nhân trẻ, họ cười đùa nắm tay nhau, từ bên hông xe của bọn cậu lướt qua.

Tả Ngôn nhìn bên ngoài một lát, sau đó quay đầu hỏi, "Bây giờ không phải đang được nghỉ è ư? Chẳng lẽ hết kì nghỉ hè rồi?"

Hạ Bảo nói: "Ai nói với cậu là kì nghỉ hè, hiện tại vừa mới khai giảng hơn một tháng."

Tháng 7, vừa mới khai giảng?

"Cậu chưa từng đi học nên không biết, ngoại trừ giữa tháng 5 đến giữa tháng 8, giữa tháng 11 đến giữa tháng 2, những ngày còn lại mới là ngày nghỉ."

Sau khi nghe xong Tả Ngôn chỉ muốn hỏi một vấn đề, "Các học sinh không đón năm mới ư?"

Hạ Bảo nói: "Đón chứ, ngày thứ 3 tính từ kì nghỉ của học sinh là đến năm mới, về nhà liền được ăn ngon, quá hạnh phúc, đã rất lâu rồi tôi cưa được ăn đồ ăn người nhà nấu." Sau khi nói xong thậm chí còn có chút bi thương.

Tốt ghê, vừa ra khỏi trường học liền đến năm mới, hệt như mới từ nhà tù thoát ra vậy, khổ cho các em học sinh rồi.

Mắt thấy Hạ Bảo vẫn còn chưa dứt khỏi bi thương, Tả Ngôn vỗ vỗ bả vai của cậu ta, "Anh vẫn còn chị Hạ Ngọc mà."

Hạ Bảo nghe xong mặt liền vặn vẹo, "Tài nấu ăn của chị ấy... tôi không muốn chết thêm lần nữa đâu."

Ngay lúc hai người bọn cậu đang trêu chọc nhau, một tiếng thét chói tai của nữ nhân quanh quẩn trong xe, doạ hai người bọn cậu đến mém rớt tim ra ngoài.

Ánh sáng từ di động chiếu lên mặt Tư Già, tiếng thét chói tai vẫn còn đang tiếp tục, kèm theo đó là tiếng cầu cứu.

"Cứu tôi! Cô ta muốn giết tôi! Cầu xin anh... a a! Đừng đến đây!"

Tư Già cúp điện thoại, "Quay xe lại."

Đợi khi vài người đến nhà Triệu Tĩnh Nhã lần thứ hai, người bảo vệ đứng trước cổng hệt như không nhìn thấy bọn cậu, bọn cậu thuận lợi bước vào.

Cửa nhà Triệu Tĩnh Nhã không khoá, trong nhà là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng còn có vài tiếng rên nho nhỏ truyền đến.

Cách bày trí trong nhà có thể dùng một câu của quảng cáo để nói, điệu thấp nhưng xa hoa, đơn giản lại sang trọng.

Nhưng mà giờ khắc này lại như vừa bị một trận cuồng phong quét qua, lộn xộn, dòng nước dưới chân đã cao hơn gót chân, nhưng một giọt cũng không tràn ra ngoài cửa nhà.

Trên lầu truyền xuống vài tiếng lách cách, Triệu Tĩnh Nhã chạy té ngã xuống, đầu đập vào tay vịn cầu thang, ngã ngồi dưới sàn.

Có một cái đèn bàn từ trên lầu lăn xuống, tiếng lạch cạch rõ ràng được phát ra từ bên trong, khi đèn bàn đập lên người Triệu Tĩnh Nhã, giọng nữ chói tai kinh người vang lên lần thứ ai.

Hệt như thứ đập vào người cô ta không phải là đèn bàn mà là một đầu người, hoa văn trên đèn tựa như một khuôn mặt máu chảy đầm đìa, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Triệu Tĩnh Nhã hoảng sợ hét to, bắt lấy đèn bàn đập xuống sàn, "Tôi đã nói không phải do tôi cố ý mà! Tôi cũng không phải người giết cô vậy tại sao cô lại quấn lấy tôi! A a a!! Đi chết đi!"

Đầu người trước mặt Triệu Tĩnh Nhã bị đập đến chia năm xẻ bảy, óc và máu lẫn vào nhau mà trôi lềnh bềnh trên mặt nước, cô ta nhếch môi cười, đỡ sô pha đứng dậy, quay đầu nhìn ba người phía sau, "Cô ta đã chết, các người đến trễ rồi."

Tả Ngôn không nhìn cô ta, ngược lại cậu lại đưa mắt lên trên lầu, ả mặc một thân quần áo ẩm ướt nhưng bước chân lại nhẹ nhàng, bước từng bước một từ trên lầu xuống, đứng sau lưng Triệu Tĩnh Nhã.

Ả xuyên qua cô ta mà nhìn về hướng bọn cậu.

Triệu Tĩnh Nhã vẫn luôn chà xát hai tay, mày nhíu lại, tựa hồ vì máu tươi trên tay có chà như thế nào cũng không sạch mà không vui.

Sau đó cô ta bối rối quay đầu nhìn xuống sàn, khi nhìn thấy chỉ là một cái đèn bàn, mặt cô ta cứng ngắc, ý cười vừa mới nổi lên mặt được một phút đồng hồ liền biến mất.

Tư Già lấy hộp thuốc từ trong quần ra, cầm một điếu châm lửa, khói thuốc lượn lờ trước mặt.

Triệu Tĩnh Nhã mở to hai mắt nhìn, thân ảnh trước mắt cô ta dần rõ lên, cùng kiểu quần áo cùng màu sắc, còn có phần bụng bị đào rỗng, gương mặt lồi lõm...

Cô ta bị doạ đến cứng ngắc tại chỗ, chỉ có thể nhìn ả vươn tay, từ bụng cô ta xuyên qua...

Không cảm thấy đau đớn cũng không bị thương, nhưng một động tác như thế lại khiến Triệu Tĩnh Nhã chìm trong cơn hoảng sợ vô ý thức mà rơi lệ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống sàn.

Tả Ngôn đứng bên cạnh lặng lẽ nói một câu, "Hai cô ta hình như..."

Hạ Bảo ngướng cổ nghe, Tư Già cũng nhìn cậu một cái.

"Sắp hôn nhau."

Hạ Bảo:... Mạch não kiểu quỷ gì vậy.

Tư Già đỡ trán, thở dài.

Nữ quỷ kia vừa nghe đến tiếng thở dài, không hiểu sao lại đột nhiên muốn chạy trốn.

Tư Già nhẹ đưa tay cửa sổ liền đóng kín lại, nữ quỷ đập người vào những vách tường xung quanh góc tường, nhưng có làm thể nào cũng không đi xuyên qua được.

"Tôn Gia Mỹ."

Nữ quỷ dừng lại, sau nửa ngày mới quay đầu.

"Cô không muốn biết thi thể của mình ở đâu à."

Tôn Gia Mỹ đứng trong góc, tóc ả rối tung, cúi đầu, không đáp lời.

"Tôn Gia Mỹ? Tên này nghe có chút quen tai." Hạ Bảo gãi gãi cằm, dường như đã nghe ở đâu rồi.

Tả Ngôn đáp: "Lần trước anh có nói cô ta là người cùng quê của Tô Nhất Mặc."

Hạ Bảo bị trúng ba chưởng, "Đúng rồi, chính là cô ta, sao cô ta lại chết? Không phải cô ta về quê kết hôn à."

Chân dài của Tư Già cong lại, ngồi xuống ghế sa lông, "Tô Nhất Mặc và cô là người cùng quê, cũng cùng nhau làm việc ở quán bar, giúp đỡ lẫn nhau, cô là nhân viên phục vụ của Gravity còn anh ta là ca sĩ thường trực ở quán, một tháng trước, cô bảo mình phải về quê kết hôn nên anh ta hát tặng cô một bài ở quán bar."

Cảnh tượng ngày hôm đó lại hiện ra trong đầu lần nữa, thân ảnh của Tôn Gia Mỹ lung lay, tầng oán khí dày đặc từ cơ thể bật ra, nhưng người bị ảnh hưởng chỉ có Triệu Tĩnh Nhã.

"Ngày đó quần áo trên người cô là quần áo bình thường, ông chủ quán bar nói hôm đó là ngày làm việc cuối cùng của cô, 11 giờ đêm sau khi tan làm, cô đã nộp đơn xin từ chức, đáng lẽ suốt đêm hôm đó cô phải lên đường về quê, nhưng cô lại không ngờ rằng lúc Tô Nhất Mặc đi tiễn cô lại bị fans của anh ta nhìn thấy.

Lúc sự ghen tuông bùng phát thì chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, nhóm cô ta cho rằng do cô bám riết không tha Tô Nhất Mặc, còn được gọi là 'câu dẫn' liền nổi cơn ghen ghét, trong lúc cùng cô dây dưa ở một góc khuất liền lỡ tay giết cô, nhóm cô ta liền hoảng sợ, sau khi bàn bạc liền chôn cô ở sân nhà của cô ta, sau đó cô ta lo lắng sợ các cô gái khác sẽ đi báo cảnh sát nên dời thi thể của cô đi, cô quấn lấy cô ta đều chỉ vì muốn tìm ra thi thể của mình, hiện tại chuyện cô muốn biết đã ở ngay trước mắt, cô còn muốn trốn đi đâu?"

Tả Ngôn nghe xong liền sửng sốt, cùng Hạ Bảo liếc mắt nhìn nhau một cái hệt như hai tên ngốc.

"Thi thể ở đâu?" Đùi phải của Tư Già khoác lên chân trái, thân thể ngã về phía sau, mang tư thái thả lỏng, nói vài câu với giọng điệu bình thản, dùng ánh mắt đạm mạc nhìn Triệu Tĩnh Nhã.

"Thi thể đâu."

Môi Triệu Tĩnh Nhã run run, khóc hệt như một đứa trẻ chỉ biết khóc, nhưng không còn ai đồng tình với cô ta nữa.

"Ở..."

————

Từ cống thoát nước vớt lên một cỗ thi thể, bụng đã bị chuột gặm cắn đến không còn, những chỗ còn lại ngược lại lại không hư hao gì, trên đầu thi thể có một lỗ thủng, hẳn là do đập vào một thứ gì bén nhọn mới gây nên cái chết.

Ông chú có râu mép hay mắng người lần đầu đến hiện trường vụ án đã gặp kia đang ngậm một điếu thuốc, trầm mặc đứng qua một bên, đứa con gái nhà ông ta cũng trạc tuổi nạn nhân này, nạn nhân lúc chêt rồi còn bị ném ở đây, dơ bẩn, tanh hôi, bụng còn bị moi một lỗ thủng lớn như vậy, nữ sinh kia lòng dạ quá độc ác.

"Nói với sếp của các người, lần sau những án tử mà các người có thể phá án thì đừng vứt qua chỗ chúng tôi, chúng tôi chỉ phụ trách về âm hồn, không phụ trách dương kém."

Từ Đại Cốc diệt tàn thuốc, "Vị sếp của chúng tôi ước gì có thể đem tất cả khoai lang nóng ném hết cho người khác."

Sợ ông ta lén điều tra nên còn điều ông ta đến chỗ khác ngồi, nếu án tử tra ra có công lao có thể hưởng, vị lão đại ở trên kia mới để ông ta quay về, ông ta bây giờ còn phải giúp người ta giải quyết sự tranh cãi của gia đình đây.

Tư Già liếc mắt nhìn hai người bên cạnh một cái, "Không hề có tư liệu liên quan đến án tử này được đưa đến phòng điều tra đặc biệt đúng không?"

Cái gì cũng không có, tất cả đều là do bọn hắn tự mình điều tra, hắn sao lại không biết phòng điều tra đặc biệt có rảnh rỗi như thế nhỉ.

Tư Đạu Cốc cởi mũ xuống xoa xoa đầu, "Tiểu Lưu, cậu lại đây, chuyện này là sao."

Một vị cảnh viên chạy đến, nghe xong liền do dự nói: "Em tưởng do bọn họ toàn quyền phụ trách..."

Tư Già cười lạnh một tiếng, Từ Đại Cốc không nhịn được mà xấu hổ, "Cút cút cút, não người không có lớn như vậy đâu, đi xuống đi đi xuống đi, đừng lắc lư trước mặt tôi nữa."

"Chú em Tư, việc này là sai sót của tôi, án tử cũng kết án rồi, không bằng buổi tối cùng nhau đi ăn một bữa cơm được không? Xem như đó là quà xin lỗi của tôi."

Mới hai ba câu liền từ Tư tiên sinh thành chú em Tư, kéo gần quan hệ ghê thật.

Tư Già cười như không cười đáp: "Hung thủ đứng phía sau vẫn còn chưa bắt được, án tử được kết án lúc nào?"

Từ Đại Cốc sửng sốt, vài học sinh nữ giết người, nữ quỷ báo thù, không phải chỉ có nhiêu đây thôi à.

Tư Già kéo nhóc gấu mèo đang ngồi xổm bên cạnh cửa cổng thoát nước nhìn cái gì cũng đều tò mò lại, "Đồ ngốc, sắp ngã xuống rồi."

Tả Ngôn bị hắn kéo đi liền bất bình, đại lão, tôi đang buộc dây giày mà.

Hạ Bảo đuổi theo hỏi: "Lão đại, hung thủ vẫn còn một người ư?"

Tư Già thản nhiên nói: "Thi quỷ ở đâu ra."

Hạ Bảo sửng sốt, đúng vậy, những người thi quỷ giết sao lại trùng hợp mà đều là hung thủ của án tử này.

Lần này Từ Đại Cốc cũng đi cùng bọn cậu, xe cảnh sát trực tiếp chạy đến trường học.

Ánh ban mai buổi sớm có chút chói mắt, cho dù bóng đêm có âm u đến mức nào rồi cũng sẽ bại lộ trước ánh sáng.

HLTT: Vì chương này lại dài nên 130 vote mới đăng chương mới nha:))