Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 142: Phòng điều tra đặc biệt (24)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Người trên xe lửa không được xem là nhiều, đây cũng là lần thứ hai Tả Ngôn ngồi xe lửa, cả hai lần đều ngồi ghế cứng.

Nghe nói lộ trình của bọn họ là hai ngày, Tả Ngôn vì mông của mình mà lo lắng, cũng không biết lão đại Tư cố ý hay là thật sự vì công việc, tóm lại nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cậu thở dài thật mạnh.

"Thở dài gì thế."

Tả Ngôn nói: "Chúng ta đi chùa Ẩn Vụ nhưng không được tính là đi làm, vậy có phải không được thêm phí tăng ca không?"

Nhìn tia hy vọng nhen nhóm trong đôi con ngươi tối đen như mực của cậu, Tư Giả vô tình đả kích, "Đương nhiên không."

Tả Ngôn xác nhận, người nọ thật sự vì công việc.

Lộ trình hai ngày, Tả Ngôn mỗi khi đói bụng đều phải tìm chỗ nào ít người gặm măng, gặm một ngụm, liếc mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, cảm giác thê lương nổi lên trong lòng.

Tả Ngôn: [Ta đều đã thành tinh rồi, sao lại còn gian khổ như vậy chứ.]

Hệ thống: [Bởi vì ngươi không có tiền.]

Một câu khiến Tả Ngôn cứng họng không thể đáp trả, đầu năm nay làm yêu quái thành tinh cũng không dễ dàng.

Xuống xe lửa, đổi thành ngồi xe bus, rồi xe ba gác, rồi leo núi, mỗi khi Tả Ngôn mệt, Tư Già liền nói với cậu, sắp đến rồi.

Lúc Tả Ngôn hỏi đến lần thứ 6, hai người rốt cuộc cũng đến cổng lớn của chùa, rất có cảm giác như Đường Tam Tạng đi thỉnh chân kinh, sau khi trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lập tức có thể đến bái Phật thật.

Chùa miếu ở giữa sườn núi, sương mù mịt mờ, gõ cửa xong, bình tĩnh chờ mười lăm phút, Tư Già trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Tả Ngôn đi theo phía sau hắn, trống trải là ấn tượng đầu tiên của người vừa đến đây, còn có sạch sẽ đến khó hiểu.

Sương mù dường như nhiều hơn một tí, từ phía xa có một người mông mông lung lung đang đến gần, sương mù lượn lờ, dưới mái hiên được treo một dây chuông, nó đang nhẹ lắc lư, phát ra âm thanh thanh thuý.

Một vị hoà thượng trẻ tuổi đứng trước mặt bọn cậu, hai tay tạo thành hình chữ thập, "A di đà phật, thí chủ leo núi Thiệp Thuỷ mà đến vì chùa Ẩn Vụ thêm dầu vừng, có lòng như thế..."

Hoà thượng còn chưa nói dứt câu, Tư Già đã vô tình cắt lời, "Hoá duyên."

Ý cười trên mặt hoà thượng rút lại ngay lập tức, khoát tay chặn lại với bọn cậu, "Không có."

Tả Ngôn:... Vừa nhìn liền biết không phải hoà thượng đứng đắn gì.

Giữa cánh tay đang đung đưa của hoà thượng, Tả Ngôn thấy được phía sau hắn ta mang theo thứ gì đó.

Nhìn kỹ, vậy mà là món đồ chơi mà con nít hay dùng, nó có bánh xe, có dáng vẻ hình con vịt, trên cổ nó có một sợi dây, kéo đi theo được, mấy đứa con nít trước ba tuổi đều thích chơi món này, nhưng sau ba tuổi đều ghét bỏ mà xem nó là món đồ chơi ấu trĩ.

"Ôi! Để tôi xem xem, một thân linh khí này." Hoà thượng nhìn thấy Tả Ngôn thì hệt như thấy bảo vật mà đi xung quanh cậu đánh giá, con vịt nhỏ sau lưng cũng đi theo bước chân của hắn ta, không kéo dây vẫn tự động đi theo.

Hoà thượng nhìn cậu, cậu nhìn con vịt, đôi mắt không được tự nhiên của con vịt kia cẩn thận mà nhìn chằm chằm tên nam nhân mặc đồ đen bên người này.

Tư Già mặt không đổi sắc mà liếc mắt nhìn thứ dưới chân một cái, duỗi cánh tay dài ra, kéo thiếu niên lại, "Đồ đệ của cậu sắp nghẹn chết rồi."

Hoà thượng dùng chân lay vịt con một chút, "Đứng bên cạnh hắn có ích lắm, đừng nghẹn, hít thở mau! Mày cái tên ngốc này, hít khói đen trên người hắn nhiều thêm một chút liền có thể sớm chút mà biến thành người, tao cũng có thể an tâm mà ra đi."

Tả Ngôn sửng sốt, hoà thượng kia lúc nói chuyện vẫn mang bộ dáng tươi cười, nhưng lời nói ra...

Vịt con bị sư phụ của nó đá một cước ngã xuống đất, liền cố gắng dùng hai cái cánh không quá linh hoạt mà đứng lên, cẩn thận núp sau lưng hoà thượng, chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ nhìn bọn cậu.

"Đừng đứng ngốc ở đây, mau, vào nhà lên giường đất nằm đi." Hoà thượng để thỏng hai tay xuống lắc lư mà quay vào trong, hoàn toàn không có dáng vẻ của một đại sư lúc lần đầu tiên cậu gặp.

Cách bày trí trong điện lớn cũng cực kỳ đơn giản, ở giữa đài cao thờ phụng một pho tượng Phật.

Nhìn hệt như La Sát, hung thần ác sát, phần lớn tượng Phật đều mang thân vàng, mà riêng tượng vị Tôn Phật này lại cả người tối đen.

"Cái thứ bên cạnh cậu là tên yêu quái gì thành người gì thế? Một thân linh khí lấp lánh khói trẳng, quả thật là đối lập với cậu."

Người này một thân tối đen, mà thiếu niên bên cạnh lại loé sáng, đối lập quá rõ ràng.

Vừa nãy Tả Ngôn không chú ý đến ánh mắt của người này, hắn ta trợn tròn mắt, cũng có thể chớp mắt, nhưng hai mắt lại vô thần, có một tầng mờ mịt che lấp đi con ngươi linh động kia.

"Gấu mèo." Tư Già rót hai chén trà, một chén đặt trước mặt Tả Ngôn, một chén đặt lên trước mặt vịt con.

Vịt con có hơi sửng sốt, qua một lát vẫn thấy sư phụ nó không nói gì, nó liền chui đầu vào trong chén trà, nước trà bên trong dần biến mất.

"Tôi có... để tôi nhớ lại, đúng rồi! Hơn một trăm năm vẫn chưa gặp qua yêu quái nào thành người, gấu mèo... từ khi tôi mở mắt cũng chưa từng tấy qua, cậu nhặt được một món bảo vật rồi."

Hoà thượng đập bàn một cái, nước trà đều theo đó mà rung động, vịt con hoảng sợ, cẩn thận mà ôm lấy chén trà xuống dưới bàn.

Tả Ngôn cầm chén trà lên, chịu đắng mà uống một ngụm trà, cảm giác trong veo khiến mệt mỏi đều biến mất gần như không còn.

"Hai con."

Hoà thượng nghe đến đây còn kích động hơn, "Hai con?! Ôi, sao lại không mang nhóc kia theo luôn?"

Tư Già: "Gặp được rồi thì cậu định làm gì."

Hoà thượng bĩu môi, "Ôi, con người cậu thật không thú vị, mau nói, tìm tôi có chuyện gì, không được giảm giá đâu." Nói xong liền ngã người ra sau, gãi gãi cái đầu láng bóng, một chút cũng không có dáng vẻ một hoà thượng nên có.

Tư Già lấy chiếc bình từ trong ba lô ra, hoà thượng vừa nhìn liền hiểu, "Ác linh đã giết người còn mang đến chỗ tôi, chẳng lẽ quy định của trần gian được sửa lại rồi à?"

"Cái miếu này của cậu một năm chỉ có vài người đến, nếu còn tiếp tục không khai trương liệu có nuôi nổi đồ đệ của cậu không." Tư Già thản nhiên nói.

Hoà thượng hừ lạnh, lay vit con đang ở dưới bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi, "Tên phá của nhà mày, ông đây năm đó cũng không phí tiền như mày đâu."

"Đã qua một trăm năm rồi, mà cậu còn trông đội hiện tại sẽ như trước kia à?"

Hoà thượng nhìn Phật tổ phía trên, Tả Ngôn cảm thấy ánh mắt của hắn ta hình như có thể nhìn được.

"Bánh nướng năm đó ăn quá ngon luôn, hiện tại đã không còn để ăn rồi." Qua nửa ngày hoà thượng mới phun ra một câu không yên lòng như thế.

Giữa trưa, hoà thượng chiêu đãi bọn cậu bữa cơm trưa, toàn là rau, trích nguyên lời của hắn ta chính là, nếu không phải là do dạo gần đây không có tiền, bọn cậu đã được ăn nguyên con dê nướng rồi.

Đừng nhìn trên bàn toàn đồ chay, nhưng mùi vị thật không tệ, sau khi ăn cơm xong Tư Già liền lấy thẻ ra đưa cho hoà thượng, sau đó hai người bọn cậu liền bị đuổi ra ngoài.

Tả Ngôn tranh thủ thời gian mà đi vệ sinh, ý cười trên mặt Mục Trấn dần hạ xuống, "Cậu quyết định rồi?"

Tư Già nói: "Chỉ cần em ấy đồng ý"

"Nếu cậu ta không muốn thế thì sao?" Mục Trấn hỏi.

"Nếu không muốn thì sống thêm vài năm nữa, nhiều năm như vậy đều đến đây."

Tầm mắt vịt con đều quét tới quét lui trên người hai người, không hiểu bọn hắn đang nói gì.

"Đều là mệnh cả." Giờ phút này Mục Trấn tựa như một vị cao tăng chân chính đắc đạo, "Đây là lần gặp cuối cùng giữa chúng ta, rốt cuộc cũng không cần gặp gương mặt than của cậu nữa rồi."

Tư Già đáp: "Có lẽ tôi vẫn còn có thể nhặt xác giúp cậu."

"A di đà phật, một nắm đất vàng, sao mà nhặt được."

Tròng mắt của vịt con đảo quanh, ý câu này thì nó biết, ý nói đừng dài dòng, ai cần cậu lo mấy chuyện này.

Sau khi Tả Ngôn trở lại, hoà thượng đứng ở cổng xua tay, "Lần sau nếu có chuyện tốt như vậy thì cứ đến tìm tôi, tiểu tăng lúc nào cũng hoan nghênh."

Tả Ngôn cảm thấy thứ hoà thượng kia nên cầm trong tay không phải Phật châu mà là khăn tay, cười nhẹ thản nhiên mà xua tay với bọn cậu, "Đến đây, đến đây."

Ngay sau đó, một món đồ chơi hình con vịt từ trên không trung lộn vòng 720 độ mà dừng lại trong ngực cậu, Tả Ngôn luống cuống tay mà tiếp được, may là không bị ngã, đây là đồ đệ của người ta đó, tuy rằng cậu không biết nó là thứ gì.

"Đồ đệ để cho cậu nuôi vài ngày, đừng để nó chết là được."

Nói xong, cổng lớn liền "Ba" một tiếng mà đóng lại, con vịt tránh thoát khỏi tay Tả Ngôn, cậu đặt nó xuống đất, chỉ thấy nó loạng choạng đi gõ cửa, gõ đến cánh gần như sắp đứt, cũng không thấy cổng mở ra.

HLTT: 130 vote nhé~