Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 98: Mỹ nhân có độc (16)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Xuyên qua một hành lang hắc ám âm trầm, sau gian cửa sắt ở cuối cùng, chính là nơi giam giữ Tiêu Lưu Tuý.

"Mở cửa."

"Dạ, Vương gia."

Tả Ngôn vừa nhìn liền đau lòng, trên áo lót màu trắng dính vài vệt máu, tay bị xích lại, đầu cúi thấp, mái tóc dài che hết khuôn mặt.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tiêu Lưu Tuý ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, sau khi nhìn thấy cậu, khoé miệng nâng lên một nụ cười.

"Vương gia."

Cười cười cười, cười cái rắm, đã lúc nào rồi mà còn cười.

Đầu ngón tay đặt trên người của hắn, hơi dùng sức một chút, Tiêu Lưu Tuý hút một ngụm khí, uỷ khuất nói, "Đau..."

Đau chết anh luôn đi.

Sai người thả hắn xuống, Tiêu Lưu Tuý nhất thời vô lực mà ngã vào lồng ngực của cậu, hai tay ôm cổ cậu, hai má dán vào lồng ngực cậu, hít sâu một hơi.

"Vương gia thật thơm..."

Tả Ngôn giữ chặt thân thể của hắn, thật muốn một tay bóp chết hắn.

Vốn định làm một cái ôm công chúa, nhưng thể trọng của người trong ngực không thoạt nhìn nhẹ như vậy.

Sau hai lần cố gắng, vì không muốn quăng người xuống giữa đường gây thương thêm thương tích cho hắn, nên mới muốn gọi người nâng hắn ra ngoài, nhưng...

"Buông tay."

"Không, ta muốn Vương gia ôm." Nói xong còn cọ cọ vào cổ của cậu.

Cái đầu với cái thể trọng này của anh, ai mà ôm cho nổi!

Lúc bình thường chỉ là đôi khi mới làm nũng, nhưng sau khi bị thương liền triệt để hoá thành tên vô lại.

Vô luận nói như thế nào, Tiêu Lưu Tuý đều không buông tay, quyết định cuối cùng của Tả Ngôn, chính là... khỏi ra ngoài!

Trực tiếp sai người bố trí lại cho vững chãi, thoải mái, sau đó đại phu liền tiến vào xem và chữa bệnh.

Tả Ngôn ra ngoài sai người làm chút đồ ăn có hắn, đừng có nhiều dầu mỡ, mấy loại thức ăn chay như cháo là được.

Lúc trở về chỉ thấy vị đại phu kia và hắn hai người đang giằng co.

Đại phu muốn cởi áo xem miệng vết thương, Tiêu Lưu Tuý lại tựa như một cô vợ nhỏ mà nắm chặt cổ áo không cho cởi.

Tả Ngôn bước qua đi, "Nghe lời."

Một bên cởi áo lót ra cho hắn, thịt máu trộn lẫn dính trên y phục, chỉ cần chạm nhẹ một chút liền sẽ rách một tầng da.

Tả Ngôn dừng lại, chậm chạp không thể hạ thủ.

Tiêu Lưu Túy ngửa đầu, "Vương gia, đau..."

Còn không phải do anh tự làm tự chịu à, moẹ, đau chết anh luôn đi.

Tả Ngôn bĩu môi nhìn hắn, cũng không quan tâm có người ngoài ở đây hay không, cúi đầu hôn một cái.

Tiêu Lưu Tuý cong ánh mắt lên, cầm tay cậu, kéo mạnh một cái, Tả Ngôn nhìn qua, "Ngươi làm gì vậy!"

Cùng lột xuống với áo lót là một khối thịt máu trộn lẫn.

Tiêu Lưu Tuý hôn hôn cổ của cậu, "Vương gia có đau lòng ta không?"

Tả Ngôn cúi đầu nhìn mặt của hắn, không đau tâm, đau can. ( Tâm can của bảo bối tâm can các kiểu ý:)))

Đại phu vuốt vuốt râu mép, khụ một tiếng, không thể không nhắc nhở đến sự tồn tại của mình.

Lúc đại phu bắt mạch, mày vẫn luôn nhăn chặt, biểu tình nghiêm túc, Tả Ngôn đứng một bên nhìn kinh hồn táng đảm, không phải là hết thuốc chữa rồi chứ?

Tiêu Lưu Tuý cũng không lo lắng, tên này sẽ không tra ra được gì, vừa nhìn biểu tình của Tả Ngôn, vừa chơi ngón tay của cậu.

Cũng không biết Tiêu Lưu Tuý có biết chuyện mình trúng độc hay chưa, Tả Ngôn cố ý kéo lão đại phu qua một bên, hỏi chuyện miệng vết thương và chuyện trúng độc.

"Thể chất của vị công tử này khá kém, theo lý thuyết, đáng lẽ phải là hàng năm đều ốm đau mà nằm trên giường tu dưỡng, mà Vương gia lại nói hắn biết công phu, vậy bản thân liền cực kỳ mâu thuẫn."

"Ngươi nói hắn thể chất yếu?"

Nhìn nhìn về phía sau, chỉ thấy người kia vẻ mặt suy yếu biểu tình uỷ khuất, hai mắt nhìn chằm chằm theo dõi cậu.

Tả Ngôn:...

Đại phu sờ sờ râu mép, "Theo mạch tượng thì đúng là như vậy."

"Vậy có khả năng là do độc trong cơ thể của hắn làm biến thành như vậy hay không?"

Đại phu đem râu mép chia thành hai phần, "Để ta trăm tư không đến kỳ giải là được, trong cơ thể của vị công tử này không chỉ có một loại độc, hàng năm nhật nguyệt đều tồn trữ trong cơ thể, không chỉ không bị độc phát thân vong, mà còn thay đổi thể chất của hắn..."

Đại phu một khi chạm đến đề tài mà mình cảm thấy hứng thú, liền thao thao bất tuyệt mà nói tiếp, từng bộ từng bộ, Tả Ngôn giả vờ như mình đều nghe hiểu sau đó lại đánh gãy lão.

"Trực tiếp nói cho ta biết kết quả."

"Vết thương trên người vị công tử này chỉ là thương ngoài da, chẳng qua là do thể chất của hắn nên mới thoạt nhìn khá doạ người mà thôi, mà độc trong cơ thể của hắn càng không cần phải lo lắng, độc đó không dung hợp được, sớm muộn gì cũng chạy đến vọng phong, hắn hẳn đã quen rồi."

Tả Ngôn nhíu mày với cách so sánh này của lão, "Sao gọi là quen?"

Đại phu nói: "Cũng như ăn cơm uống nước lúc bình thường, một ngày một lần độc phát là vạn hạnh, nếu trên dưới một trăm lần thì cũng không xem là nhiều, có lẽ khi nói chuyện hắn liền độc phát, bệnh trạng bất đồng, luôn sẽ trốn không thoát một chữ."

"Chữ gì?"

"Đau."

"Này... moẹ nó..." là ai làm! Sắc mặt của Tả Ngôn vặn vẹo, đi tại chỗ hai vòng, hít một hơi, xoay người hỏi: "Hắn còn có thể cứu chữa được không?"

Đại phu nói: "Loại trường hợp này, độc nhất vô nhị, không có thuốc nào chữa được, một khi nhắm mắt lại, cũng không biết còn có thể nhìn thấy ánh dương quang ngày hôm sau hay không..."

"Đừng nói nữa."

Nếu còn tiếp tục nghe Tả Ngôn liền sẽ nhịn không được, phất tay đại phu lui xuống, đại phu chỉ để lại thuốc trị liệu vết thương ngoài da liền rời đi. .

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Tả Ngôn đứng ở ngoài phòng giam đi qua đi lại vài vòng, một bên cắn đầu ngón tay cái của mình.

Tả Ngôn: "Hệ thống, ngươi nói xem có thể nào là do lão nhân kia xem bệnh sai hay không."

Hệ thống: "Không thể nào, ông ta chính là đệ nhất thần y ở đây." Chẳng qua là do lớn tuổi, lười di chuyển nên mới ở lại Vương phủ mà thôi.

Tả Ngôn: "Vậy chuyện của Tiêu Lưu Tuý là sao?"

Hệ thống: "Không rõ lắm, tư liệu không đầy đủ, có thể là có liên quan đến thân phận Các chủ của hắn."

Tả Ngôn thật muốn đi nắm chặt lấy bả vai của mục tiêu, dùng sức hỏi hắn, tại sao lại muốn tra tấn bản thân mình như vậy, không thể bình thường một chút à!

Bọn thị vệ nhìn Vương gia đột nhiên vẻ mặt buồn bực mà đá đá thân cây bên cạnh, sau đó lại ngồi xổm xuống.

Tả Ngôn ôm chân, nước mắt từ khoé mắt vì đau mà chảy ra.

Khập khiễng bước vào nhà giam, cũng không biết cái đau này của cậu và cái đau của Các chủ, cái nào hơn.

Tiêu Lưu Tuý nhíu mày nhìn máu trên người của mình đã thấm ướt đệm chăn, nhàm chán vuốt ve đầu ngón tay, sao vẫn chưa bước vào.

Tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Tiêu Lưu Tuý nhanh chóng điểu chỉnh tốt độ cung của thân thể.

Tả Ngôn bước vào liền nhìn thấy mỹ nhân quần áo nửa lộ, máu từ làn da trắng nõn chảy xuống.

"Không phải bảo ngươi đừng lộn xộn rồi à!"

Tả Ngôn lạnh mặt, một bên lấy thuốc qua, bôi thuốc cho những miệng vết thường bị nứt ra.

Tiêu Lưu Tuý ngoan ngoãn tuỳ ý cho phép ngón tay của cậu lộn xộn trên người hắn, thỉnh thoảng còn ho nhẹ hai tiếng.

"Vương gia, chỗ này cũng đau, ngươi sờ sờ."

Bị thương thành cái dạng này mà vẫn còn rất tinh thần, thuần thục sờ sờ, chợt nghe thấy người phía dưới một bên theo dõi cậu một bên kêu tên của cậu.

Tả Ngôn liếc mắt nhìn hắn, "Chất độc trên người của ngươi, là sao vậy?"

Tiêu Lưu Tuý kéo một tay khác của cậu qua, hôn hôn đầu ngón tay, "Là do quá nhớ Vương gia nên nhất thời không cẩn thận."

Tả Ngôn kinh ngạc, hắn không biết đại phu đã kiểm tra bệnh của hắn à.

Hệ thống: "Tình huống của hắn người bình thường chắc chắn sẽ nhìn đoán không ra, nếu không cũng sẽ không quang minh chính đại mà ẩn núp vào phủ Vương gia."

Tả Ngôn thuận thế nắm lấy cằm của hắn, kề sát vào hắn hỏi: "A? Như vậy ngươi là ai hả, đến phủ Vương gia có mục đích gì?"

Tiêu Lưu Tuý vươn đầu lưỡi ra, liếm môi của cậu một chút, "Mục đích của ta, chính là vì ngươi."

Lừa quỷ hả! Vào lúc này cò có tâm tư đi gạt người.

Trong lòng của Tả Ngôn cũng không rõ tư vị gì, buông tay ra, thầm nghĩ cũng sắp đến giờ hạ nhân đưa cơm rồi, đứng dậy rời đi.

"Ngươi đi đâu."

Tay áo bị nắm lấy, người nào đó lại sử dụng ánh mắt đáng thương vô cùng của hắn, nhìn rất giống một động vật nhỏ bị vứt bỏ.

Tả Ngôn không để ý tới, lạnh mặt muốn đi.

Ngay sau đó, trời đất đảo lộn, cả người bị áp ngã xuống giường, một cái đầu tròn tròn cọ đến cọ đi trên cổ.

Cọ đến y phục của cậu đều hở ra.

Người nào đó liếm liếm môi, "Vương gia, ngươi muốn vứt bỏ ta ư?"

Tả Ngôn nhìn hắn liền ôm một bụng tức giận, một bàn tay quăng qua, nhưng vẫn còn theo bản năng bảo vệ miệng vết thương của hắn.

"Cút ngay, trước khi thân phận chưa được tra rõ, ngươi sống ở đây đi."

Tiêu Lưu Tuý nhất thời "thân kiều thể yếu" mà bị đẩy ngã sang một bên, suy yếu đến khiến người muốn ôm vào ngực.

Tả Ngôn thờ ơ, vội vàng nện bước ra ngoài.

Tiêu Lưu Tuý nhìn theo bóng lưng của cậu, câu môi mỉm cười, sau đó lập tức nhíu mày, bưng ngực, thấp giọng thì thào, "Thật không đúng lúc..."

Bước ra ngoài vừa lúc chạm mặt nha hoàn đến đưa cơm, Tả Ngôn trong ánh mắt khiếp sợ của nha hoàn mà từng món ăn đều tự mình thử qua, mới bằng lòng nhìn nha hoàn mang thức ăn vào.

Sau khi trở về liền trực tiếp chạy đến Tàng Thư Các, mấy năm nay Hoàng đế ca ca ban cho cậu không ít sách cổ tịch, hẳn là sẽ có một ít tin tức về tình huống thân thể của Tiêu Lưu Tuý.

Mấy ngày này, Tả Ngôn thỉnh thoảng sang nhà giam vấn an vị Các chủ khó hầu hạ kia, bởi vì nếu hắn thường xuyên không gặp Tả Ngôn thì sẽ không chịu ăn cơm, bôi thuốc.

Chỉ có Tả Ngôn sang, mới bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời, trong vài ngày ngắn ngủi, cậu liền cảm thấy mình tựa như đang nuôi một đứa con trai.

Ăn cơm thì phải đút, hai bộ móng vuốt kia còn tuyệt không thành thật.

Uống thuốc cũng muốn đút, nếu nói trước đó đút bằng tay vậy khi uống thuốc liền đổi thành dùng miệng.

Mỗi lần đút thuốc miệng mình đều sẽ bị đau đau rát rát, mấy loại mứt quả được chuẩn bị đều vào hết trong miệng của mình.

Này moẹ nó không phải là cuộc sống của một tên tù nhân nha!

Vẫn chưa nói mục đích của hắn, vẫn chưa nói thân phận của hắn, chỉ biết yên tâm thoải mái.

"Moẹ, đời trước ta chắc chắn là mắc nợ hắn!"

Tả Ngôn kéo quần từ trong nhà giam bước ra, chỉ cần không chú ý một chút liền sẽ bị bới y phục, tay càng ngày càng thuần thục.

Tàng Thư Các.

Tả Ngôn thuộc kiểu người vừa đọc sách liền cảm thấy đau đầu, búi tóc được chải chuốc kĩ lưỡng đã sớm bị cậu bới như lông gà, bên cạnh đặt một chồng sách cổ, đều là về phương diện y thuật và một ít tạp ký.

Hệ thống: "Thần y nói sao?"

Tả Ngôn ngồi phịch qua một bên, nhìn nhìn đỉnh đầu, "Lão nói lão muốn nghiên cứu một chút."

Hơn nữa, do thám bên kia hình như cũng sắp tra ra được tung tích của cây quạt, ngày này của Tả Ngôn cũng sắp đến, tuy rằng Hoàng thượng chưa bảo cậu đi tìm, nhưng... dù sao cũng phải chùi đít cho người nào đó!

Đời trước của ông đây chắc chắn mắc nợ hắn!

Đột nhiên nhớ đến con đường si thể chất của mình, Tả Ngôn ném sách xuống, cậu muốn làm một bộ bản đồ.

Bản đồ của Đại Tấn cậu nhìn không rõ, có hệ thống chỉ điểm, cậu vẽ cho mình một bộ.

Bận đến sau nửa đêm, nghĩ rằng chắc người kia đã ngủ, liền không qua nhà giam, về phòng của mình.

Đêm khuya, một khối thân thể mang nhiệt độ ấm áp dán lên sau lưng cậu...