Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 28



Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy tay của mình đang run lên.

Cô chưa bao giờ biết rằng việc cởi nút thắt lại khó khăn như vậy.

Chủ yếu vẫn là do ánh mắt của Tô Mẫn, nàng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Tiêu, nở một nụ cười quyến rũ trên môi.

Ánh mắt ấy...... Như có thể xuyên thấu qua mắt của Lâm Tiêu Tiêu để nhìn thấy trái tim đang bối rối của cô.

Lâm Tiêu Tiêu vốn dĩ đã thấy bối rối, vừa thấy thế thì càng khó khăn trong việc cởi nút thắt, Tô Mẫn cười cười, nàng đưa tay lên nắm lấy tay cô: "Chuyện này cũng không biết làm hả."

Giọng nàng kéo dài ra, nắm lấy tay Lâm Tiêu Tiêu cởi nút thắt đầu tiên.

Còn khiến người khác phát điên hơn cả việc cởi toàn bộ cúc áo.

Từ góc độ này, Lâm Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy dáng người đáng tự hào của Tô Mẫn, lsuc trước cô cũng đã biết việc dáng người của Tô Mẫn rất đẹp, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong lúc mặc quần áo, nhưng bây giờ...

Nụ cười của Tô Mẫn rốt cuộc cũng giống như khi còn nhỏ, có sự khống chế tuyệt đối và sự tự tin tuyệt đối, từng câu nói còn mang theo ma lực, "Cởi ra rồi."

Vừa dứt lời, Tô Mẫn không đợi Lâm Tiêu Tiêu đáp lại, dùng một tay nắm cằm cô, nâng lên, "Chị ngượng ngùng hả?"

Khuôn mặt Lâm Tiêu Tiêu nổi lên từng cơn sóng sóng bỏng đang không ngừng quay cuồng, ttrái tim cô cũng đang run rẩy.

Cô đã yêu một người quá lâu rồi.

Một lời nói, một ánh mắt và một cử chỉ của Tô Mẫn cũng đủ khiến toàn thân cô bùng cháy.

đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu có hơi đỏ, "Em chỉ biết bắt nạt tôi."

"Đây là đang bắt nạt chị sao?", Tô Mẫn cười, nàng quay đầu lại, "Chuẩn bị còn muốn ngủ chị nữa đấy ~ không thích sao?"

Lâm Tiêu Tiêu:............

Đây không gọi là bắt nạt thì là gì?

Cô ngẩng đầu nhìn nụ cười cười như không cười kia của Tô Mẫn, cơn tức giận của Lâm Tiêu Tiêu dâng lên mạnh mẽ, chỉ thế này?

Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên bật cười, nụ cười này, khiến Tô Mẫn sửng sốt.

Cô chậm rãi đi tới, nháy mắt như tơ, kéo dài giọng nói: "Vậy thì... tôi có nên thích không?"

Tô Mẫn không tự giác lùi lại phía sau, Lâm Tiêu Tiêu đứng dậy, cô cười một cách tùy ý: "Mẫn Mẫn, em có thể nói cho tôi biết được không?"

Đây không gọi là bắt nạt người khác thì là gì?

Trước khác nay khác.

Tô Mẫn cong môi, nàng bình tĩnh nhìn nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Tôi thích."

Nàng cố ý.

Nhất định đang cố ý.

Những lời này phá hủy sự kiềm chế của Lâm Tiêu Tiêu, châm ngòi cho tất cả những áp lực tàn khốc mà cô đã phải kìm nén bấy lâu nay.

Còn muốn che giấu cái gì nữa sao?

Đã không còn gì nữa rồi.

Lần này, phó giám đốc Lâm đã thua hoàn toàn.

Tai và thái dương cọ xát vào nhau.

Tô Mẫn có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc và bị tra tấn hết lần này đến lần khác vậy.

Tới cuối cùng, đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu giống như bị thiêu đỏ, cô nhìn nàng, "Mẫn Mẫn, em cố ý."

Cô biết, hôm nay Tô Mẫn cũng không say tới mức đánh mất lý trí.

Có những giọt nước mắt rơi xuống mái tóc đen, Tô Mẫn ôm chặt lấy Lâm Tiêu Tiêu.

—— thực xin lỗi.

Tiêu Tiêu.

Trừ bỏ cái này ra, tôi không biết còn có cái gì có thể hoàn toàn cho chị.

Dưới sự kích thích của nước mắt, Tô Mẫn đã dành cho Lâm Tiêu Tiêu tất cả sự dịu dàng mà cô có thể cho..

đến cuối cùng.

Mọi thứ bình lặng trở lại.

Lâm Tiêu Tiêu nằm bò nhìn Tô Mẫn, cô rất mệt, rất mệt mỏi, nhưng lại luyến tiếc nhắm mắt lại.

Nàng đã thực sự thuộc về cô.

Nỗi chấp niệm từ thuở ấu thơ đến nay, cuối cùng cũng xem như được nở hoa kết quả đúng không?

Mẫn Mẫn của cô, chỉ thuộc về một mình cô.

Tô Mẫn cũng nhìn cô, n ằm yên lặng bên cạnh cô, nơi đó vẫn còn đau nhói, cô nhìn Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng cười: "Tiêu Tiêu, em rất hạnh phúc.."

Trái tim của Lâm Tiêu Tiêu như bị chọc vào một chút, cô sờ sờ tóc của Tô Mẫn: " Tại sao lại không muốn chị?"

Vừa rồi cô đã dụ dỗ bằng mọi cách, nhưng mà Tô Mẫn vẫn cứ để cô nằm ở mặt trên.

Tô Mẫn dịu dàng cười cười: "Em uống rượu, không có sức lực."

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nụ cười của nàng, trong lòng cảm thấy đau nhói, còn lấy cái này lừa cô.

Sợ hãi đối mặt với ánh mắt của cô.

Tô Mẫn đưa tay tắt đèn.

Trong bóng tối, khi mọi thứ đều an tĩnh lại, giọng nói của Lâm Tiêu Tiêu vẫn cứ truyền vào trái tim Tô Mẫn từng lời từng chữ.

—— Mẫn Mẫn, em như vậy chỉ làm chị càng không thể rời xa em.

Nàng cho rằng đưa bản thân nàng cho chính mình thì coi như là trả lại mấy năm nay chờ đợi này sao?

Không phải.

Tô Mẫn làm như vậy sẽ chỉ khiến cô càng thêm chấp nhất tương lai hơn, càng không thể buông tay.

Đã từng có được rồi thì không thể mất đi nữa, năm đó, Tô Mẫn không lại trở về tìm cô, giữa bao la biển người, cô đều có thể vượt qua mọi khó khăn tìm nàng, càng không cần phải nói, bây giờ Tô Mẫn đã hoàn toàn thuộc về cô, trái tim của cô đã bị lấp đầy bởi sự thỏa mãn, những tra tấn năm xưa bây giờ chẳng còn là gì cả.

Tô Mẫn xoay người sang chỗ khác, khi đưa lưng về chỗ mà Lâm Tiêu Tiêu nhìn không thấy, có nước mắt rơi từ khóe mắt.

H óa ra......

Đôi bên tình nguyện là chuyện tốt đẹp như vậy.

Nàng thậm chí không nhịn được sa vào đó, nhưng... nhưng...

Ngày hôm sau khi Lâm Tiêu Tiêu tỉnh dậy, Tô Mẫn đã không còn ở bên người, cô nhìn vết máu đỏ tươi trên ga trải giường trắng như tuyết rồi im lặng hồi lâu.

Tô Mẫn là một người bảo thủ.

Mặc dù thỉnh thoảng nói đùa, nhưng nhiều năm như vậy, Lâm Tiêu Tiêu đã nắm được tin tức của nàng, nàng cũng chưa từng qua lại với ai.

Lâm Tiêu Tiêu thở dài.

Tới bây giờ rồi mà cái đồ ngốc kia sẽ không nghĩ rằng tình cảm của nàng đối với cô chỉ có áy náy thôi chứ?

Cả đời một người áy náy với nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều phải lấy thân báo đáp sao?

Nhưng mà......

Lâm Tiêu Tiêu lại không thể không thừa nhận, cảm giác hoàn toàn có được một người đúng là vô cùng tốt, đặc biệt là nhìn bộ dạng vì mình mà đắm chìm kia của Tô Mẫn, đúng là quá đẹp.

Thế cho nên cô bận rộn suốt một đêm, thân thể không cảm thấy sao cả, còn cảm thấy sảng khoái sau khi thức dậy vào buổi sáng.

Tô Mẫn lại hoàn toàn tương phản.

Đầu nàng nôn nao vô cùng, giống như bị một quả cân đè lên, không nhấc lên được, vị trí mẫn cảm vẫn còn thấy hơi đau, đi lại có chút không bình thường.

Đòi lấy và bị đòi lấy đúng là không giống nhau mà.

Trách không được mọi người đều tranh nhau làm công.

Có điều......

Tô Mẫn nhớ lại những ký ức ngắn ngủi của ngày hôm qua, sắc mặt có chút nóng lên, dáng vẻ kia của Lâm Tiêu Tiêu, nàng thật sự chưa từng thấy qua...... Lúc làm, bàn tay của cô còn run lên, quá đáng yêu.

buổi sáng, vừa đến cổng trường, nàng đã bị Nguyên Bảo đang ôm cây đợi thỏ ở đó đè lại, "Cậu!!!" Ánh mắt của cô đầy sự khó tin, "Ngày hôm qua rốt cuộc cậu đã đi chỗ nào lêu lổng thế?! Lại dám cúp điện thoại của mình!!!"

"Cái gì vậy?"

Tô Mẫn nhu nhược đáp, có vẻ chính đáng, "Mình đang ôn bài tập!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Bảo xinh gần như biến dạng, "Ôn bài tập tới mức chân phải đi cong luôn hả??? Tô Mẫn, cậu học tập thế mông có đau hay không vậy???!!!"

Cho rằng cô là đứa nhóc ba tuổi, muốn lừa cô hả?

Tô Mẫn:......

Có một người bạn luôn nghĩ đến mình quả là một gánh nặng, Nguyên Bảo dần dần biến thành vai người mẹ già trước mặt nàng rồi.

Nhưng nàng lại không thể phủ nhận rằng ở khía cạnh tình yêu, Nguyên Bảo đúng là người từng trải hơn, liếc mắt một cái đã nhìn thấu được thủ đoạn của nàng.

Nguyên Bảo chạy đến quán trà sữa mua đồ ăn sáng cho Tô Mẫn, cô nhìn chằm chằm vào quầng thâm mắt của nàng, cười xấu xa: "Hôm qua bao nhiêu lần thế? Lần đầu tiên có cảm giác toan sảng không?"

Đều là người từng trải, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng kia của Mẫn Mẫn kìa.

Tô Mẫn cắn ống hút, nghĩ đến chuyện tiếp xúc thân mật ngày hôm qua với Lâm Tiêu Tiêu, thực sự muốn kiếm cái hố để tự đào hố chôn mình.

Nàng......

Trời xanh ơi.

Rốt cuộc là ai đã cho nàng dũng khí nói mấy lời khiêu khích như vậy hả, còn bắt nạt Lâm Tiêu Tiêu như vậy nữa???

Rượu, đúng là một thứ đáng sợ mà.

Người ta thường nói rằng có thể đánh giá con người sau khi họ uống rượu.

Lời này đúng là quá đúng, nó có thể phóng đại vô hạn những gì đã giấu kín trong lòng con người bấy lâu nay.

"Hỏi cậu đấy, ngây người gì vậy? Ngày hôm qua uống rượu phải không?" Nguyên Bảo ngửi ngửi, " Có mùi rượu."

Tô Mẫn muốn xoa tóc, xong rồi, Lâm Tiêu Tiêu sẽ để ý sao?

Nguyên Bảo còn ở bên cạnh truyền thụ kinh nghiệm, " Chậc chậc, lần đầu tiên sẽ luôn đau, cậu không cần cảm thấy kỹ thuật của đối phương không tốt, khả năng có hơi tức giận gì đó, mình và lão Hà cũng thế, vừa mới bắt đầu đã thấy thoải chỉ có tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi."

Tô Mẫn căm tức nhìn cô, "Cậu có phiền hay không vậy!"

Nguyên Bảo che mặt, "Ai nha, có muốn gọi một con gà rán để ăn mừng chuyện cuối cùng Mẫn Mẫn cũng yêu đương rồi không?"

Cô đứng lên, lắc mông: "Mình chỉ hận không thể nhảy một bài, ai da, nếu đã thành công rồi thì đêm nay chúng ta quẩy tí đi, mang theo người đàn chị kia của cậu, mình mời khách."

Tô Mẫn im lặng trong chốc lát, dùng ánh mắt xem đồ ngốc nhìn Nguyên Bảo: "Đàn chị là phó giám đốc Lâm, phó giám đốc Lâm là bà chủ của Chờ."

Nguyên Bảo Sparta.

Đây là khẩu lệnh khiến người khác líu lưỡi hả?

Tô Mẫn dựa lưng vào ghế, "Ai nha, đừng nói mấy chuyện này nữa, phiền chết mình, ngày hôm qua mình——" nàng bây giờ cũng cũng chỉ có thể nói một câu với Nguyên Bảo, đại khái miêu tả một chút về hành động anh dũng ngày hôm qua của nàng, còn những chuyện quá lộ liễu thì không nói.

Nguyên Bảo nghe xong thích thú nói, " Chuyện này cũng bình thường thôi, Mẫn Mẫn, cậu đã bị đè nén quá lâu rồi, ở trước mặt người yêu, những cái chuyện thách thức đó đều là chuyện có thể chấp nhận được, đều là chuyện quá bình thường, cậu khắc chế bản thân như vậy làm gì chứ." Cô lẻn đến chỗ Tô Mẫn, lấy tay che miệng: "Mình nói cho cậu biết, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, có một số việc, một khi đã nếm thử thì sẽ không dừng lại được đâu, không tin cậu cứ thử xem mình nói có đúng hay không. Hơn nữa, phó giám đốc Lâm trong lòng không biết đã hạnh phúc như thế nào đâu."

Tô Mẫn đỏ mặt, đẩy Nguyên Bảo ra.

Cái đồ ngốc này, rốt cuộc có phải bạn của nàng không vậy?!

"Mình mặc kệ, mình phải đến Chờ nhìn xem."

Nguyên Bảo chơi xấu, "người kia của cậu còn không định mời mình hả, một người cô độc và kỳ quái như Mẫn Mẫn, cậu nghĩ mình giúp cậu bao nhiêu năm như vậy, dễ dàng lắm hả?"

Tô Mẫn không có thời gian để phản ứng Nguyên Bảo.

Hôm nay nàng thần hồn điên đảo cả ngày, cũng không xem sách được, trái tim vất vả lắm mới bình tĩnh lại được thì lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Tiêu Tiêu.

"A lô?"

Tô Mẫn cảm thấy giọng mình run lên, nàng còn không biết chính mình có thể bởi vì một người mà không có cốt khí đến như vậy.

Lâm Tiêu Tiêu đi thẳng vào vấn đề, "Tỉnh rượu rồi hả?"

Tô Mẫn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, " Còn nhớ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì không?"

Tô Mẫn: "...... Không nhớ rõ."

Lúc này, có chết cũng không thể thừa nhận.

Lâm Tiêu Tiêu: " Ồ, để tôi giúp em hồi ức lại, về chi tiết cụ thể tôi sẽ không nói, nói cho em điểm mấu chốt nhé, tôi ngủ với em rồi."

Tô Mẫn:..............................

Lâm Tiêu Tiêu tâm tình rất tốt, "Cứ như vậy, buổi tối trở về sớm chút, không được trốn, em còn thiếu tôi một buổi biểu diễn nội y. "

"Bang" một tiếng, điện thoại bị cúp máy, đầu của Tô Mẫn như đang kêu ong ong, lăn qua lộn lại đều là câu nói kia của Lâm Tiêu Tiêu.

—— tôi ngủ với em rồi.

Em còn thiếu tôi một buổi biểu diễn nội y.

Ok, hôm nay lại là một ngày khó thể học vào được.

Cảm tình gì đó, đúng là một chuyện khiến chuyện khác bị chậm trễ mà.

Khoảng năm giờ, Tô Mẫn đến chỗ của Từ Linh để giúp cô làm công việc hàng ngày, hiện tại nàng đã tiếp xúc với những thứ đơn giản và máy móc nhất. Nói chung như các thủ tục và sắp xếp cuộc họp, công tác văn bản, sắp xếp đơn giản lịch trình của Từ Linh, vân vân... Tô Mẫn rất kiên định, sẽ không bởi vì "Đại tài tiểu dụng (*)" mà không nỗ lực, Từ Linh rất thích điểm này.

(*)Chỉ dùng người tài vào việc nhỏ.

Chỉ là hôm nay nàng rõ ràng là hơi lơ đãng, lúc sửa soạn lại văn kiện thì đôi mắt mở to ra.

Từ Linh ngồi trên ghế duyệt tài liệu, cô thấy, nhìn chằm chằm Tô Mẫn đánh giá một lát, cô tùy ý kêu một tiếng: "Mẫn Mẫn, mang cà phê cho tôi."

Tô Mẫn "Ồ" một tiếng, đứng dậy đi lấy cà phê đưa cho sư phụ, vừa nhấc đầu, nàng thấy ánh mắt cười như không cười của Từ Linh, khuôn mặt chợt ửng hồng.

Sư phụ lại......

Đúng là đã bị tổng giám đốc Hồ dạy hư mà!

Từ Linh kêu nàng đến đây là vì cô ấy cảm thấy dáng đi của nàng hôm nay hơi sai sai.

Từ Linh hiếm thấy nói giỡn, "Em như thế này không nên nghỉ ngơi một chút sao? Sư phụ cho em nghỉ đấy, em có thể trở về."

Tô Mẫn:......

Cuộc sống này.

Thật là.

Bởi vì một người mà mọi thứ dường như chỉ toàn màu hồng.

Không trung sáng ngời, không khí mới mẻ, người đi trên đường cũng đáng yêu như vậy.

Đây là niềm hạnh phúc mà đã lâu Tô Mẫn mới cảm nhận được sau khi mẹ nàng rời đi, nàng nghĩ hôm nay cũng không làm gì được, dứt khoát đi đến Nam Dương để cho Lâm Tiêu Tiêu một bất ngờ.

Chị ấy chắc sẽ thích nhỉ.........

Nhưng ai biết, Tô Mẫn cõi lòng đầy vui vẻ đi tới Nam Dương, nhưng lại nhìn thấy những cảnh tượng khiến nàng cảm thấy tức giận.

Tô Mẫn lúc này mới nhận ra rằng hóa ra trong thế giới của nàng vẫn sẽ tồn tại những cảm xúc như vậy.