Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 42



Từ nhỏ đến giờ Tô Mẫn chưa từng thấy một Tô Bồi như vậy.

Ông ta cúi thấp xuống, trước mặt Cao Tịch Huy. Ông ta thậm chí còn không dám đứng thẳng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Sự hiểu biết của Tô Mẫn với Cao Tịch Huy cũng là nghe từ sư phụ. Từ Linh vô cùng tôn trọng bà, lời nói cũng mang đầy sự kính trọng. Nhưng dù sao cũng chưa rời khỏi khuôn viên trường nên hiểu biết về địa vị của bà vẫn còn khá hời hợt. Đến hôm nay kết hợp giữa phản ứng của cha và sư phụ đối với Cao Tịch Huy, Tô Mẫn mới biết được vị trí của vị sư tổ này cao quý thế nào.

Quan có chức vụ đã có sức ép người huống chi là một vị quan cấp cao.

Thư ký của Tô Bồi bước vào bưng một tách trà định mời Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy nhướn mày quay người lại. Bà nhìn Tô Bồi: "Người làm lãnh đạo không giống nhau nhỉ. Bưng trà rốt nước cũng có người hầu hạ sao?"

Tô Bồi nhìn thư ký, khoát tay: "Đi xuống đi."

Ông ta tự mình đưa đến.

Thấy thế Tô Mẫn định đứng dậy, Cao Tịch Huy vừa nhìn một cái nàng đã ngẩn người không còn động tĩnh gì nữa.

Biểu cảm của Cao Tịch Huy không mặn mà cũng chẳng lạnh nhạt. Ánh mắt lành lành của bà lướt qua Tô Bồi. Tô Bồi giữ vững hơi thở, hít thở mạnh cũng không dám.

Hồi còn trẻ ông ta thường xuyên phục vụ lãnh đạo. Mấy năm nay dù đã bỏ bê nhiều nhưng tay chân vẫn khá linh hoạt nhanh nhẹn.

Lúc Tô Bồi bưng tách trà đưa tới, ông ta chẳng dám nhìn Tô Mẫn nữa.

Ông ta hiểu tại sao Cao Tịch Huy bảo ông ta tự mình pha trà.

Đó là muốn ra đòn ra oai phủ đầu. Lúc nãy ông ta quét ánh mắt qua Tô Mẫn là để nàng nhìn thấy.

"Ngồi đi."

Uống ngụm trà, vẻ mặt Cao Tịch Huy đã dịu lại, trong lòng Tô Bồi cũng thầm thở phào ngồi xuống đối diện với bà "Cục trưởng Cao đến lúc nào vậy ạ? Cũng chưa được nghe nói qua, không thì đã sớm đến tiếp đón người."

Cao Tịch Huy nhàn nhạt nói: "Ta vốn dĩ không muốn quay về nhưng nghe nói đồ đệ gặp phải chuyện nan giải, không phải ta đích thân đến gặp ông đâu."

Mồ hôi chảy dài trên trán của Tô Bồi.

Cao Tịch Huy uống trà, nhìn xung quanh tứ phía phòng làm việc của Tô Bồi "Sắp xếp cũng khá có nhã hứng đấy, không giống phong cách hồi trẻ."

Trong phòng làm việc của ông ta có treo một bức hình ngựa phi nước đại bằng mực đen, còn có chữ đi kèm đằng sau — Sự nghiệp phát triển.

Tô Bồi cười, nói mấy thứ này không quan trọng. Trong lòng ông ta vẫn luôn căng thẳng siết chặt. Bà không vui nói lời gì khiến ông ta gặp khó khăn vẫn nhẫn nhịn, ngộ nhỡ thực sự ghi thù thì đúng là xong đời.

Cao Tịch Huy chỉ vào Tô Mẫn: "Ồ, đúng rồi. Con gái ông ở chỗ Từ Linh đúng là không tồi. Ta xem cô bé đúng là rất tốt đấy."

Tô Bồi vội vàng gật đầu: "Là người dẫn dắt tốt."

Cao Tịch Huy nhướn mày, vẻ mặt biểu lộ biểu tình: "Ta dẫn dắt? Ha ha, người mà ta dẫn dắt sao lại có thể bị kẻ khác bắt nạt chứ?"

Bà nói rồi sờ lên cổ tay, nhìn Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, ra xe lấy túi của sư phụ lại đây."

Tô Mẫn gật đầu. Nàng nhìn Tô Bồi rồi lui ra.

Người vừa đi khỏi, văn phòng chỉ còn lại hai người.

Tô Bồi dường như có thể nghe được tiếng tim mình đập. Người ở trước mặt này dù bất luận thế nào cũng không được chọc vào. Cao Tịch Huy mà có ác cảm với ông ta thì con đường dự nghiệp của ông ta coi như kết thúc từ đây.

Cao Tịch Huy chậm rãi nhìn Tô Bồi: "Mấy năm không gặp bản lĩnh của ông tiến bộ không ít nhỉ."

Toàn thân Tô Bồi cứng đờ nhìn Cao Tịch Huy.

Cao Tịch Huy nhàn nhạt nói: "Ta vốn không muốn quan tâm chuyện của Nhà họ Tô. Nhưng ông cũng biết con người ta che chở cho con cháu. Ta về chuyến này là muốn xem dáng vẻ vui tươi phấn khởi đồ đệ con cháu."

Tô Bồi mở miệng: "Tôi — Cục trưởng Cao --"

Cao Tịch Huy ánh mắt sắc bén: "Ông rất giỏi, một mình có thể khiến mấy người bọn họ tối tăm trời đất" Bà đỡ lấy trán "Ay, nói cho cùng cũng là ta già rồi khôgn thì người của ta ai dám đụng vào. Đều biết đó là tự tìm cái chết."

Tô Bồi cảm thấy cơ thể mình sắp lạnh ngắt.

Ông ta không nghĩ rằng Cao Tịch Huy vì Tô Mẫn mà nói mấy lời như vậy.

Năm đó là ông ta cố gắng hết sức bảo vệ Tô Mẫn đến chỗ Từ Linh, đến hôm nay dù nàng chưa đủ lông ta đủ cánh nhưng sức mạnh phía sau vẫn đủ sức chống đối lại ông ta.

Tô Mẫn đi vào. Lúc nàng lấy đồ vật mà sư phụ đưa cho thì trong lòng gợn lên đợt sóng.

Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn đứng ngoài cửa "Lại đây. Đó là bài học đầu tiên ta dạy cho con."

Tô Mẫn đi đến, cung kính đưa chiếc túi cho Cao Tịch Huy.

Cao Tịch Huy đặt chiếc túi lên trên bàn "Gậy ông đập lưng ông."

Bà thực sự chẳng nể mặt Tô Bồi chút nào, tuyệt đối đè bẹp, Tô Bồi không dám hé răng nửa lời.

Sắc mặt ông ta thay đổi, chuyển thành trắng bệch "Cục trưởng Cao, tôi nghĩ rằng có chút hiểu lầm ở đây."

Cao Tịch Huy suy nghĩ một lúc. Bà nhìn Tô Mẫn: "Dạo gần đây có một câu vô cùng thịnh hành trong giới trẻ, gọi là gì nhỉ?" Bà cười cười "Ồ, đúng rồi." Bà nghiêm khắc nhìn Tô Bồi "Ta không cần ông nghĩ rằng, ông nghĩ rằng có tác dụng gì sao? Đúng rồi, ông mở ra xem xem."

Tô Bồi tay chân lạnh ngắt, không dám làm trái lời Cao Tịch Huy, sau khi mở túi ra nhìn, sắc mặt ông ta càng giống một tờ giấy.

Cao Tịch Huy uống trà: "Đã hiểu chưa?"

Tô Bồi cúi đầu.

Cao Tịch Huy: "Hay là ông đừng làm nữa? Tuổi tác của ông cũng không còn trẻ nữa, về nhà nghỉ ngơi đi, an tĩnh thoải mái tinh thần chút, không thì con gái ông thảm hại như vậy lỡ lại bị gọi tên thì làm thế nào?"

Tô Bồi run run nhìn Cao Tịch Huy: "Tôi đã hiểu."

Mấy lời này tuy rằng không cam tâm nhưng từng câu chữ Cao Tịch Huy đã nghe thấy, bà đứng dậy nhìn Tô Mẫn "Đi thôi."

Nói xong bà đứng dậy đi ra ngoài. Tô Bồi chạy theo: "Cục trưởng Cao, bên trong cục..."

Cao Tịch Huy phủi bụi trên vai "Ông không đủ tư cách để nói chuyện với ta về việc của cục."

Bà bỏ đi đầu không ngoảnh lại, chỉ còn lại Tô Bồi ở chỗ cũ trong lòng tro tàn nguội lạnh.

Tô Mẫn nhìn ông ta. Nàng muốn đồng tình với Tô Bồi nhưng không làm được.

Từ nhỏ nàng vẫn luôn là đứa trẻ luôn suy nghĩ cho cha, thậm chí còn thay đổi cả quỹ đạo của bản thân nhưng đổi lại được thứ gì?

Chẳng qua chỉ là sự dồn ép của ông ta hết lần này đến lần khác.

Bước ra khỏi tòa nhà cao tít tầng mây, Tô Mẫn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, giống như hòn đá áp lực bị đè nén bao lâu đã được chuyển đi. Nàng không muốn khóc, dù sao Cao Tịch Huy vẫn ở đây nhưng nàng không thể kiềm chế được, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Cao Tịch Huy xoa đầu nàng "Được rồi. Muốn khóc thì lên xe khóc một trận."

Lên xe.

Tô Mẫn khóc trong vui sướng.

Từ nhỏ nàng đã không có mẹ, luôn luôn thiếu thốn tình thương của mẹ, không biết là vì sao mà trước mặt Cao Tịch Huy nàng luôn tìm thấy thứ cảm giác ấm áp muốn dựa dẫm trước đây.

Cao Tịch Huy nhìn nàng ấm áp, đưa sang một tờ giấy: "Tô Bồi rốt cuộc đã dùng tài liệu gì mà khiến con như vậy? Ngoài sư phụ con ra còn gì nữa không?"

Thanh âm của Tô Mẫn có hơi sụt sịt: "Ba Lâm... nhiều năm trước đã nuôi tình nhân ở bên ngoài."

Tô Bồi biết đối với Lâm Tiêu Tiêu nhà này quan trọng như thế nào.

Từ nhỏ cơ thể Lâm Tiêu Tiêu đã không được tốt. Bầu không khí nặng nề luôn bao trùm Nhà họ Lâm.

Ba Lâm thời gian đó chịu không nổi nghe lời khuyên của các anh em khác, nghỉ ngơi vào lúc đêm khuya, bao nuôi một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học tên Nhã Hoa, không nghĩ đến đó là lần đầu tiên với người kia.

Rất nhiều người đàn ông ta có ý nghĩa to lớn đối với lần đầu tiên của phụ nữ.

Sau đó ba Lâm đã mua nhà mua xe cho người kia. Nhà vàng cất người đẹp, mỗi lần thấy buồn rầu áp lực ông lại đến tìm cô ta giải tỏa. Đến khi Nhã Hoa tốt nghiệp thì bọn họ lại chia tay, ban đầu đã đều có được thứ họ cần.

Mấy năm nay dù không liên lạc nhưng nếu để mẹ Lâm biết thì sẽ thế nào?

Tô Mẫn đã từng gặp mẹ Lâm. Mặc dù tuổi tác bà không còn trẻ nhưng ánh mắt nhìn ba Lâm vẫn luôn thâm tình trầm lặng.

Tình yêu càng sâu đậm, hận thù càng mạnh mẽ.

Gia đình họ khó khăn lắm mới được hạnh phúc nhưng thật dễ dễ bị hủy hoại.

Cao Tịch Huy nhàn nhạt: "Ừm."

Mặc dù bà luôn ở Tân Cương nhưng động thái của Từ Linh, giai đoạn nào cô làm gì, tiếp xúc với ai, quan hệ tốt với ai, thù oán với ai, Cao Tịch Huy đều biết rõ cả. Vì vậy Tô Bồi điều tra Từ Linh, Cao Tịch Huy đã hành động ngay, điều tra ông ta trước. Ở địa vị đó lâu như vậy, nếu thực sự bỏ sức ra thì muốn điều tra ra chẳng phải quá dễ dàng sao? Với Từ Linh, mấy thứ Tô Bồi nắm được gượng ép thì không nói nên với khả năng của Cao Tịch Huy muốn hủy hoại cũng dễ như trở bàn tay. Đó là lý do tại sao Cao Tịch Huy kiên nhẫn xem Tô Bồi rốt cuộc muốn làm gì, kết quả thật ngoài sức tưởng tượng. Ông ta còn ra tay với con gái ruột mình.

Cao Tịch Huy nhìn ra ngoài cửa sổ "Mẫn Mẫn, con vẫn còn nhỏ, đối với chuyện này mặc dù có kinh nghiệm nhưng chưa phải lão luyện."

Tô Mẫn nhìn bà có chút nghi ngờ.

Cao Tịch Huy lắc đầu "Rốt cuộc là người thân cận, nếu đúng là ân ái như con nói vậy, vậy người đó có thể chẳng có cảnh giác."

Lời này như đòn đánh phủ đầu. Tô Mẫn im lặng.

Cao Tịch Huy: "Vẫn có người đi trên con đường của chúng ta. Khoan hãy nói về tranh chấp lẫn nhau. Sư phụ của con, ta, tiểu Yến một năm đều bị ủy ban kiểm tra kỳ luật tới kiểm tra đúng không? Sư phụ con nếu thật sự bị mấy thứ Tô Bồi nắm bắt được dễ dàng lật đổ như thế vậy nó không xứng đáng làm đồ đề của đồ đệ ta." Ánh mắt bà xa xăm kéo dài "Thậm chí dì của con..."

Chẳng hiểu sao, Tô Mẫn cảm thấy giọng Cao Tịch Huy trở nên buồn bã, "Cô ấy còn có thể bảo vệ bản thân hơn nữa." Bà kết luận: "Con thật sự còn quá trẻ."

Đúng là vừa trẻ lại vừa để ý.

Tô Mẫn bị dọa bởi những bằng chứng có vẻ nghiêm trọng mà Tô Bồi đưa ra.

Cao Tịch Huy thấy Tô Bồi như vậy thì cực kỳ không chịu được "Con người ở mỗi giai đoạn không phải đều có cách một phương thức trưởng thành sao?" Bà khinh bỉ "Cha của con là phương thức trưởng thành biến thái, vừa hay là độ tuổi làm việc, lại không lo phát triển tài năng, nghĩ đủ mọi cách giữ con gái bên mình. Con nói xem có phải rất rỗi việc hay không?"

Rõ ràng là lời nói rất nặng nề, nhưng qua Cao Tịch Huy nói lại nhẹ nhàng qua loa hời hợt không đáng nhắc đến. Bà nhìn nỗi đau buồn nơi giữa hai hàng lông mày Tô Mẫn "Con cũng không cần phải buồn như vậy. Nếu ông ta yêu thương con quan tâm con như lời con nói thì hôm nay sớm đã cùng ta lật xe rồi. Ông ta ta ý à, quan tâm nhất vẫn là lợi ích của bản thân mình thôi. Nói thẳng ra thì là ích kỷ. Nếu ta đoán không sai thì giờ ông ta ta đang liên lạc khắp nơi, sợ ta sẽ thực sự cắt đứt mọi con đường của ông ta ta."

Như dự đoán của Cao Tịch Huy, người vừa rời đi, Tô Bồi vô cùng hoảng loạn, ông ta phải hút vài điếu thuốc mới bình ổn được một chút, mau chóng lập tức gọi điện đi khắp nơi.

Nói cho mấy người bạn biết chuyện của Cao Tịch Huy, ai ai cũng sững sờ hoảng hốt "Lão Tô, ông chọc giận gì bà ta rồi? Bà ta nổi tiếng ra tay tàn độc. Nếu muốn xử lý ai sẽ không nương tình đâu."

Cúp điện thoại, Tô Bồi hít thở mạnh, ông ta do dự hồi lâu rồi gọi điện thoại cho chị gái.

Tô Tĩnh An nhận cuộc gọi của Tô Bồi, nghe em trai mình sợ hãi kể lại chuyện gặp phải, thông ta âm đã biến đổi.

Tô Tĩnh An im lặng một lúc "Em chèn ép Mẫn Mẫn, đến cả chị cũng trở thành con cờ của em, không phải sao?"

Da đầu Tô Bồi tê dại. Ông ta biết chị gái chính là chiếc phao cứu mạng cuối cùng của mình "Em chỉ muốn dọa nó thôi. Chị...chị không thể không quan tâm em được. Cha mẹ cũng đã già rồi. Em đã liều mạng từ bàn tay trắng dựng nên, tất cả đều là do em dùng mồ hôi nước mắt cả, không thể nào buông tay được. Em xin chị, coi như em cầu xin chị được không? Chị đi tìm bà ấy nói đi, bà ấy nhất định sẽ nghe mà."

Cúp điện thoại.

Tô Tĩnh An đã suy nghĩ rất lâu. Bà lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại mà chính bà cũng không biết đã bao lâu không đụng tới.

Cao Tịch Huy có hai chiếc điện thoại di động cá nhân. Một chiếc dành cho những người thân thiết như Từ Linh, Phùng Yến và người trong gia đình. Chiếc còn lại là đặc biệt dành cho một người. Chiếc điện thoại đó vang lên khiến mắt bà nảy lên. Tô Mẫn ngồi bên cạnh cảm thấy rõ ràng hơi thở của bà có chút bấn loạn.

Nàng lén nhìn điện thoại, thấy có chút quen thuộc rồi suy nghĩ, đây chẳng phải là số của dì sao?

Cao Tịch Huy không hề nhấc máy. Bà nhìn điện thoại hiển thị, trong mắt chất chứa toàn là nỗi bi thương.

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại đã ngừng reo.

Cao Tịch Huy nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu. Bà thở dài, dặn dò tài xế ở hàng ghế đằng trước: "Tiểu Tương, về nói với Tô Bồi, lần sau không có ngoại lệ."

Tiểu Tương gật đầu: "Vâng, Cục trưởng Cao."

Tô Mẫn thấy Cao Tịch Huy không nói gì nữa. Bà nhìn nàng mỉm cười nhàn nhạt: "Con không cần hỏi. Chính là như con đang nghĩ đấy."

Tô Mẫn không ngờ bà lại thẳng thắn như vậy.

Cao Tịch Huy nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt có chút trống rỗng "Chỉ là chuyện dĩ vãng xa xôi. Chúng ta đã đến độ tuổi này rồi, ai ai cũng bình an là chuyện tốt với tất cả mọi người.

Giọng bà rất trầm thấp, bầu không khí có chút đau thương.

Thực ra Tô Mẫn rất muốn hỏi bà, thực sự là ai cũng bình an sao? Nếu thực sự là ai ai cũng hạnh phúc bình an thì tại sao nhiều năm như thế mà dì vẫn không đi tìm người khác, tại sao bà lại để lộ ra ánh mắt sự bi thương đến vậy?

Trước đây Tô Mẫn không hề biết, chỉ là lúc còn nhỏ đã hỏi Tô Tĩnh An: "Dì ơi, chú của con đâu?"

Tô Tĩnh An chỉ cười nhẹ. Bà ôm lấy Tô Mẫn, nàng không hiểu tâm tình của bà qua nụ cười ấy "Bà ấy ý à, bị dì làm tổn thương, không cần dì nữa rồi."

Lúc đó Tô Mẫn không hề hiểu ý nghĩa trong lời nói ánh mắt của dì, đến tận bây giờ nàng mới thực sự hiểu.

Tô Mẫn đang chìm đắm trong dòng ký ức thì Cao Tịnh Huy đột nhiên lên tiếng, "Tiểu Tương, đến Nam Dương."

A?!

Tô Mẫn kinh ngạc hoảng loạn nhìn Cao Tịch Huy. Ngữ điệu Cao Tịch Huy có vẻ bất đắc dĩ "Hai người đều chẳng khiến ta bớt lo như thế."

Tô Mẫn: "Con...cô ấy.."

Cao Tịch Huy nhìn nàng: "Con muốn nói gì? Con bắt nạt người ta đến nông ta nỗi này còn không đích thân đến tận cửa xin lỗi? Còn con, cô ấy nữa? Tiểu Tương, dừng xe."

Tiểu Tương được đào tạo chuyên nghiệp, nhấn đạp ga tấp vào lề đường dừng xe lại.

Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, làm chuyện lớn không nên lằng nhằng đôi co. Nếu con không bằng lòng đi thì bây giờ xuống xe đi."

Tô Mẫn nhìn chằm chằm Cao Tịch Huy rất lâu. Tròng mắt nàng hơi đỏ "Con không xuống."

Cao Tịch Huy mỉm cười, bà gật gật đầu, xe lại tiếp tục lên đường.

Tô Mẫn đúng là rất giống Tô Tĩnh An hồi còn trẻ, cũng đều giản dị thuần khiết, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa tia nhìn bất khuất kiên cường khiến người ta vừa đau lòng vừa thương xót.

Năm đó bà không hề có năng lực để bảo vệ Tô Tĩnh An. Đến hôm nay là Tô Mẫn, bà nhất định phải dốc hết sức bảo vệ cho nàng.

Xem như...xem như năm đó đã nợ bà ấy đi.

Cao Tịch Huy nhìn ra ngoài cửa sổ "Ta nghĩ con cũng đừng ngoan ngoãn ở bên cạnh Từ Linh nữa, cùng ta đi khắp nơi khám phá đi, chịu khổ mới thật sự trưởng thành."

Tô Mẫn trầm mặc.

Cao Tịch Huy: "Ta nghe Linh nhi nói con thích viết lách, viết lách là nghề phụ mà dân công vụ có thể làm một cách quang minh chính đại. Ta không cản con. Nhưng con cũng nên quan tâm người lớn tuổi một chút. Mấy năm nay khó khăn lắm ta mới dẫn dắt được tiểu Yến. Nó chạy theo người người khác rồi. Linh Nhi cũng chạy theo người ta, còn con đừng như vậy."

Tô Mẫn: "Nhưng mà—"

Cao Tịch Huy biết nàng đang nghĩ gì. "Thời đại thay đổi rồi. Mặc dù mọi người vẫn chưa chấp nhận thứ tình cảm như vậy nhưng cũng đã có sự tôn trọng. Dây hoàn toàn không phải đau thương, điều quan trọng là thực lực của con. Bây giờ con vẫn còn mềm yếu, cần phải gọt giũa rèn luyện nhiều thêm."

Tô Mẫn nặng nề gật đầu. Nàng biết, Cao Tịch Huy bảo vệ nàng một lần nhưng không thể bảo vệ nàng cả đời được. Vì sau này có thể cùng Lâm Tiêu Tiêu bên nhau vô tư, không bị thần hồn nát thần tính hoảng sợ thì nàng cần phải mạnh mẽ lên.

Vì sắp gặp Lâm Tiêu Tiêu, lại còn cùng với Cao Tịch Huy, Tô Mẫn tâm trạng phức tạp, lúc thì vui, lúc thì buồn, lúc lại trở nên căng thẳng.

Cao Tịch Huy nhìn nàng "Trước đây con chưa từng dằn vặt nói lời tổn thương người ta sao?"

"Sư---" Lời Tô Mẫn còn chưa nói ra Cao Tịch Huy đã ngắt lời nàng "Con cũng gọi ta là dì đi."

Tô Mẫn nhìn bà chằm chằm một hồi "Dì."

Bà ấy rất nhớ dì, vậy tai sao không thể ở bên nhau? Nàng càng ngày càng thấy tò mò, càng lúc càng đau lòng.

Cao Tịch Huy: "Bây giờ biết căng thẳng sợ hãi rồi?"

Tô Mẫn căng thẳng sợ hãi, còn lo lắng thái độ của Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu có tính cách và sự kiêu ngạo riêng của cô. Trước đây nàng làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác. Cứ cho là lần này hòn đá nặng chôn vùn trong lòng được chuyển đi rồi, sau đó thì sao? Sẽ không có khúc mắc sao?

Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn chăm chú một hồi "Chuyện này nói nặng nề thì nặng nề, nói nhẹ nhàng thì cũng thật nhẹ, Mẫn Mẫn, con thành thật trả lời một vấn đề của ta."

Tô Mẫn thấy Cao Tịch Huy nghiêm túc như vậy, nàng mau chóng ngồi thẳng lại.

Cao Tịch Huy nhìn nàng chăm chăm: "Hai con đã ngủ với nhau chưa?"

Tô Mẫn:.....

Lồng ngực bị mắc nghẹt. Suýt chút nữa Tô Mẫn bị ngộp chết.

Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Cao Tịch Huy cười "Vậy là đã ngủ rồi."

Bà đột nhiên thả lỏng, dựa lên thành ghế sau, khóe miệng nhếch lên: "Vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi. Tiểu Tương, lát nữa tìm chiếc váy satông ta gợi cảm ta mua cho Mẫn Mẫn đến đây."

Tiểu Tương sắc mặt vẫn lạnh, cô gật gật đầu "Vâng."

Tô Mẫn mặt đỏ bừng như cua. Cao Tịch Huy đáng giá nàng từ trên xuống dưới: "Tư bản tốt không cần dùng, ta còn đang cân nhắc, ồ, người trẻ tuổi mà, nông ta nổi quá. Mặt dày chút ngủ với nhau rồi,có vấn đề gì không giải quyết được?"

Tô Mẫn:....