Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 50



Sự thật chứng minh, ở một số chuyện Cục trưởng Cao đều đi trước hậu bối một bước.

Nhìn xa trông rộng.

Lâm Tiêu Tiêu vừa đến chỗ của cục trưởng Tô, còn chưa lên lầu, một cánh cửa xe màu đen mở ra, tiểu Tương và một vệ sĩ cao lớn bước xuống.

Tiểu Tương mặt vẫn lạnh như băng. Cô nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Phó giám đốc Lâm, xin mời về cho."

Lông mày Lâm Tiêu Tiêu giật giật, nhìn tiểu Tương: "Cô có ý gì?"

Tiểu Tương lạnh nhạt đối mắt với cô: "Chính là ý cô đang nghĩ đó."

Lâm Tiêu Tiêu:.....

Không hổ là người bên cạnh lãnh đạo, phong cách làm việc cũng nhanh gọn lẹ.

Tiểu Tương nhìn Lâm Tiêu Tiêu. Mặc dù nội tâm đồng tình với cặp đôi "ngưu lang chức nữ" này, nhưng cô vẫn phải đứng về phía Cục trưởng Cao, nếu không thì người bị xử lý sẽ là cô.

Thấy mọi chuyện đã làm xong, tiểu Tương đang định nói vài câu rồi đi.

Nhưng cùng với tiếng giày da đi trên mặt đất phát ra tiếng "cộp cộp cộp" là một đám người mặc đồng phục màu đen chạy tới, bao vây lại.

Người đàn ông bên cạnh tiểu Tương ngơ ngẩn: "Chị....."

Tiểu Tương cau mày: "Các người là người của ai?"

Điên rồi sao? Dám bao vây bọn họ.

Mấy người đó không đề ý hai người họ, nhưng rời khỏi vị trí, vị trí ở chính giữa được dạt ra, một người phụ nữ mặc đồng phục ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi đến. Lông mày bà thanh nhạt, không phải sắc bén như Lâm Tiêu Tiêu, cũng không điềm tĩnh như Cao Tịch Huy mà là mang theo cảm giác yên bình nhưng không thiếu đi khí chất và bá đạo.

"Cục trưởng Tô."

Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, cong môi nhìn về phía tiểu Tương.

Khó khăn lắm mới thấy khuôn mặt lạnh băng của tiểu Tương nứt ra. Vừa rồi cô còn hừng hực khí thế lắm, bây giờ cô lại không thể không cúi đầu "Cục trưởng Tô."

Tô Tịnh An gật đầu: "Ừ." Bà nhìn tiểu Tương "Nhiều năm không gặp, mọi thứ vẫn ổn nhỉ."

Tiểu Tương không dám nói.

Đúng là nhiều năm không gặp.

Khí chất của Cục trưởng Tô đúng là càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Tính cách của bà và Cao Tịch Huy không giống nhau. Có vẻ chẳng có chuyện gì có thể khiến bà nổi giận được, đối xử với cấp dưới cũng luôn dịu dàng hiền hậu. Người như thế luôn nhận được sự ngưỡng mộ và tôn trọng của mọi người xung quanh.

Tô Tịnh An nhìn Lâm Tiêu Tiêu, lại nhìn tiểu Tương: "Là Cục trưởng Cao kêu cô đến đúng không?"

Nếu đây là người khác tiểu Tương có thể vô tình mà chặn lại, nhưng đối với Cục trưởng Tô cô lại chẳng có dũng khí đó "Vâng."

Tô Tịnh An nhàn nhạt: "Ta biết cấp bậc của ta không bằng Cục trưởng Cao nhưng cũng không đến mức để cô mang theo người chạy đến lầu dưới chặn người của ta? Tiểu Tương, hử?"

Tiểu Tương:......

Cô vô tội mà.

Tô Tịnh An nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Lên đi." Bà lại nhìn tiểu Tương: "Hay là cô cũng lên uống trà cùng đi?"

Trán tiểu Tương lấm tấm mồ hôi: "Không cần đâu Cục trưởng Tô."

Tô Tịnh An cười nhàn nhạt, cực kỳ chân thành: "Cần chứ."

Hai chữ này vừa nói ra, mấy người đàn ông đang bao vây xung quanh liền nhìn chòng chọc tiểu Tương và người đàn ông bên cạnh.

Người bên cạnh tiểu Tương là một sinh viên tốt nghiệp vừa mới vào cục thuế thực tập, lần này đến chẳng qua chỉ là nhìn anh ta to con đưa anh ta đến thị uy chút. Ý của Cao Tịch Huy chỉ là muốn chặn cô lại chứ không hề có ý làm khó.

Ai biết được con người của thế hệ sau còn lợi hại hơn thế hệ trước, Lâm Tiêu Tiêu lúc đến biết rằng Cục trưởng Cao sẽ thế này nên đã đánh tiếng với Cục trưởng Tô trước.

Tiểu Tương bất chấp khó khăn: "Vâng."

Đây đúng là 'bị" mời lên lầu uống trà.

Hơn nữa tiể u Tương là được mời trực tiếp lên văn phòng của Cục trưởng Tô. Đồng nghiệp của cô thì bị mấy tên kia kéo sang một bên.

Văn phòng của Tô Tịch An rất giống với phong cách của bà.

Ngoại trừ mấy đồ dùng cơ bản trong văn phòng và cây xanh ra thì chẳng có gì khác.

Chỉ là trên bức tường bà có treo một bức hoành phi lớn, bên trên viết— có đức cao mới gánh vác được việc lớn. Mặc dù trước đây tiểu Tương nhìn thấy Cục trưởng Tô nhưng chưa bao giờ đến văn phòng của bà. Cô nhìn thấy... liền há hốc miệng.

Trợ lý bưng trà lên.

Tô Tịnh An tự mình đóng cửa. Bà nhìn tiểu Tương: "Quen sao? Cục trưởng Cao của các cô viết đấy."

Tiểu Tương:......

Tô Tịnh An chắp hai tay sau lưng, biểu tình khoảnh khắc đó cực kỳ giống Cao Tịch Huy. Bà nhìn chằm chằm tiểu Tương: "Trong hệ thống của chúng ta, quan trọng nhất là đội hình, người trẻ ấy, không được phép đứng sai đội hình."

Tiểu Tương:.....

Lâm Tiêu Tiêu uống một ngụm trà, cười tít mắt nhìn tiểu Tương.

Đúng là thoải mái.

"Ta biết chuyện của Mẫn Mẫn" Tô Tịnh An nhìn Lâm Tiêu Tiêu "Tiêu Tiêu, còn không cần phải lo lắng quá. Ta nghĩ một người chính trực như Cục trưởng Cao sẽ không vì tư thù cá nhân mà cố tình làm ra chuyện gì. Trường đảng là cái nôi của các bộ lãnh đạo, sắp xếp như thế nhất định là muốn rèn luyện ý chí và tính nhẫn nại của Mẫn Mẫn."

Tiểu Tương:.....

Lâm Tiêu Tiêu:.....

Có phải đúng là người một nhà lúc nào cũng hơn.

Cục trưởng Tô chẳng phải đang nói linh tinh không đúng một cách chính nhân quân tử nghiêm túc sao?

"Thế này, ta thấy con không yên tâm."Tô Tịnh An chuyển qua nhìn tiểu Tương "Phó giám đốc Lâm vẫn có chút lo lắng, tiểu Tương, cô nói phải làm sao đây?"

Tiểu Tương;......

Cô không biết, cô muốn về nhà.

Tô Tịnh An: "Lúc trước ta có hẹn với Cục trưởng Cao. Bà ấy luôn bận tối mắt tối mũi nên không gặp được. Lần này, bà ấy thoát không được rồi."

Bà nhìn tiểu Tương: "Ngày mai là thứ ba, vừa hay bà ấy chẳng có hành trình gì. Buổi chiều ba giờ, cô đặt hẹn trước đi."

Ý tại ngôn ngoại, bà ấy đã hẹn trước rồi, chẳng nhẽ Cục trưởng Cao lại không nể mặt?

Tiểu Tương:....

Cô vẫn đang giả chết không nói gì.

Tô Tịnh An cười rồi nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Nhìn thấy chưa? Quả không hổ là người bên cạnh lãnh đạo, tư thế cũng tốt lắm."

Tiểu Tương rụt cổ lại: "Vâng, Cục trưởng Tô!"

Người.... cuối cùng cũng được thả đi.

Tiểu Tương thề cô sẽ không bao giờ quay lại chỗ của Cục trưởng Tô giúp đỡ chặn người nữa. Đáng sợ quá rồi.

Tiểu Tương đã rời đi.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Tịnh An, Tô Tịnh An cười hiền dịu: "Được rồi, đi thôi."

Lâm Tiêu Tiêu chớp mắt: "Đi đâu ạ?"

Tô Tịnh An: "Trường đảng. Chẳng phải con muốn gặp con bé sao?"

................

Từ nhỉ đến lớn, Lâm Tiêu Tiêu chẳng có ai để ngưỡng mộ kính phục cả. Đến hôm nay đã có Cục trưởng Tô, đúng là ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Ngoài cổng trường đảng.

Lâm Tiêu Tiêu đang quan sát.

Trong trường đảng, chủ nhiệm Đại Mã với biệt danh diêm vương sống khiến người ta vừa trông thấy đã hoảng sợ lúc này đang chắp tay sau lưng, chân đứng tách bốn mươi lăm độ, dáng vẻ trịnh trọng đứng trước mặt Tô Tịnh An.

Anh ta la do một ta Cao Tịch Huy dẫn dắt. Khi còn trẻ tính cách nóng nảy, gây không ít chuyện nhưng năng lực làm việc nổi trội, thường xuyên xích mích với lãnh đạo, duy nhất tuân theo lệnh Cao Tịch Huy. Thực ra là được Cao Tịch Huy giúp, nghe nói người vợ hiện giờ cũng là do Cao Tịch Huy giới thiệu.

Tô Tịnh An bình thản, phủi bụi trên vai "Ta già rồi, muốn gặp cháu gái ta còn phải nhìn sắc mặt cậu."

Đại Mã chẳng dám phô trương: "Không dám, Cục trưởng Tô, chỉ là...."

Anh ta rất khó xử. Chính Cục trưởng Cao gọi điện bảo ông phải "chú ý" đến Tô Mẫn, ai đến cũng không được phép bật đèn xanh.

Tô Lịnh An liếc nhìn anh ta: "Cậu cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, lại làm loạn cùng bà ấy, gài bẫy Mẫn Mẫn. Đây là việc một quản giáo như cậu nên làm sao?"

Đại Mã:.....

Anh ta cảm thấy mình với lão vương phối hợp không có kẽ hở, bọn họ làm cũng rất cẩn thận. Cục trưởng Tô làm sao mà biết được?

Tô Tịnh An nể mặt anh ta, chỉ lên lỗ chõ bị vỏ giấy che lên "Cậu đừng có quên, ban đầu cái lỗ này là do ai đào lên, vì chuyện gì mà đào."

Đại Mã:....

Anh ta cứ cho là ăn phải gan hùm cũng không dám nói ra chuyện trước đây chẳng dám nhắc lại.

Khi còn trẻ Cao Tịch Huy đến trường đảng rèn luyện. Lần đó bà rèn luyện đến ba tháng, hoàn toàn bị khép kín cô lập, so với Tô Mẫn bây giừ còn khổ hơn nhiều. Bà hồi đó còn tuổi trẻ bồng bột, yêu Tô Tịnh An đến chết đi sống lại, đừng nói là một bức tường, thậm chí là một ngọn núi bà cũng nghĩ cách chui ra bằng được.

Đêm đến Cao Tịch Huy lôi kéo Đại Mã và các thuộc hạ khác, mấy người lợi dung lúc gió lên trăng che khuất chẳng có ai canh gác cả, tạo nên một cái "lỗ chó" nổi danh toàn trường.

Hiệu trưởng biết chuyện liền nổi trận lôi đình, đưa Cao Tịch Huy ra làm gương cùng mấy học viên đó xử phạt.

Cao Tịch Huy vô cùng thành khẩn. Hiệu trưởng giống như sư phụ nhập môn, quan hệ mật thiết: "Con có thể hiểu được người xử phạt công minh, hình phạt con nhận rồi nhưng không liên quan đến những người khác, bọn họ đều nghe lời con cả."

Hiệu trưởng tức giận: "Con thành thật thật đấy. Mấy đứa làm thế nào??? Bức tường chắc như thế, bảo gỡ ra là gỡ à??"

Cao Tịch Huy cười thần bí: "Hồi còn nhỏ môn hóa học của con rất tốt. Con đã tự điều chế một loạt công thức, không cần dùng lực, chỉ cần đẩy là hòn gạch sẽ chui ra, lại còn không làm tổn hại đến số liệu an toàn của bức tường."

Hiệu trưởng ném cuốn sổ qua, đập lên người bà: "Đứa nhóc nhà con! Lại còn lý sự! Chuyện con với An An, đừng có trách ta không cảnh báo, sẽ ảnh hưởng đến con sau này đấy!"

Đều là người của mình.

Cao Tịch Huy không cần phải che dấu. Bà buông mái tóc dài xuống, cực kỳ có khí chất: "Con đại khái là kiểu muốn mỹ nhân lại muốn cả giang sơn nữa.'

Hiệu trưởng:....

Ngày đó Cao Tịch Huy không những bị xử lý mà còn bị ăn đánh đến gần chết.

Đương nhiên, buổi tối, bà cũng khập khễnh bò qua "lỗ chó" đó ra ngoài tận hưởng sự ngọt ngào.

Bà ôm lấy Tô Tịnh An, nhẹ nhàng hôn lên trán "Em không thưởng cho chị sao?" Có biết chị phải làm bao lâu mới xong không?"

Tô Tịnh An cười dịu dàng. Bà nép vào trong lòng Cao Tịch Huy, giữa hai hàng lông mày đều là sự hiền hòa: "Chị ấy, vì cái này mấy tháng nay có đến mức như vậy không?"

"Đương nhiên đến mức. Chị nhớ em đến phát điên rồi."

Bà nói rồi nhắm mắt lại, khóe môi cong lên.

Tô Tịnh An cưng chiều vuốt tóc bà, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng đang lẩm bẩm.

Mười phút sau.

Cao Tịch Huy tạm thời giải quyết được nỗi khỗ tương tư ôm lấy Tô Tịnh An, kể về trải nghiệm mấy ngày nay ở trường đảng. Cuối cùng, trước khi rời đi Tô Tịnh An buồn cười nhìn lỗ chó kia nói: "Sau này làm thế nào? Chị đi rồi có lấp nó lại không?"

Cao Tịch Huy lắc đầu, dáng vẻ tinh tế ý nghĩa thâm sâu: "Đương nhiên không. Chị phải tạo phúc cho hậu thế, sau này nhất định sẽ có người dùng lỗ chó này cảm kích chị đấy."

Quả như dự đoán.

Học viên đến rèn luyện từ thế hệ này đến thế hệ khác đều bị tóm gọn khi chui qua lỗ chó này.

Tô Tịch An không thể ngờ rằng, sau này Mẫn Mẫn cũng chui ra từ đây. Đúng là lặp đi lặp lại một vòng luân hồi.

Hồi ức đang tung bay.

Tô Tịnh An nhìn Đại Mã: "Cậu nghĩ xong chưa?"

Đại Mã đứng thẳng người như cây cột tre: "Nghĩ xong rồi! Cục trưởng Tô xin người yên tâm!"

Lúc này đây anh ta nhất định phải giữ cho mình sự mẫn cảm cao độ và đầu óc minh mẫn. Anh ta tin rằng trong tương lai cái lỗ chó này vẫn còn bị Cục trưởng Cao có cơ hội lợi dụng. Lúc đó Cục trưởng Tô một câu gió thoảng bên tai, Cục trưởng Cao chắc chắc giết chết anh ta.

Mười phút sau.

Tô Mẫn không thể ngờ rằng nàng sẽ bị Đại Mã tiễn ra khỏi trường đảng.. Lúc Đại Mã đến, mặt mày nghiêm túc, nàng còn tưởng rằng lại đến dày vò nàng chạy bộ hoặc hình phạt thể chất nào khác.

Khoảnh khắc bước ra cổng trường đảng.

Tô Mẫn cảm thấy cuộc đời được cứu vớt khỏi vực thẳm tăm tối, một tia nắng chiếu vào khuôn mặt mặt. Nàng nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu ở phía xa liền muốn bật khóc.

"Thố Thố!"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy người như hòn than lấm bẩn, muốn chê bôi nhưng biết thời gian quý giá nên ôm nàng vào lòng.

Tô Mẫn sắp rơi nước mắt. Nàng nhìn dì bên cạnh: "Dì, sao dì lại đến vây?"

Mẫn Mẫn hiểu rồi. Nhất định là cứu binh Thố Thố đưa tới. Nàng dụi mắt: "Dì, sao dì lại xinh đẹp, mạnh mẽ, đáng yêu thế này."

Tô Tịnh An là người thế nào, căn bản không nhiều lời với Tô Mẫn. Bà chỉ xe của mình: "Cho các con mười phút, đánh nhanh thắng nhanh."

Mặt Lâm Tiêu Tiêu có chút đỏ. Cô thấy đúng là cán bộ lãnh đạo có khác, đơn giản trực tiếp. Cô ngại ngùng, Mẫn Mẫn sợ là muốn cái hố nào đào xuống để chui vào.

Tô Mẫn nắm lấy tay dì. Tô Tịnh An kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, không mau làm chuyện chính, kéo bà làm gì?

Tô Mẫn chỉ lên mặt mình, lại xắn tay áo lên để lộ cơ bắp: "Con bị dì rể luyện thành con lừa mất rồi, mười phút nhất định không đủ đâu ạ."

Lâm Tiêu Tiêu:.....

Tô Tịnh An:.......