Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 70



—— Có thể cưới được em làm vợ từ trước đến giờ hẳn là điều đúng đắn nhất trong đời chị.

Đây đều là những lời tâm huyết từ tận đáy lòng của Cao Tịch Huy, cho nên sau khi nói ra, quầng mắt của bà đều đã đỏ.

Cao Tịch Huy đã thực sự khiếp sợ.

Hôm nay, khi nghe được Tô Mẫn nói rằng thời điểm hiện tại đã có rất nhiều cặp đôi đồng tính có thể kết hôn ở nước ngoài, phản ứng đầu tiên của bà là kết hôn với Tô Tịnh An.

Có trời mới biết bà đã nghĩ đến điều này bao nhiêu lần.

Cho em ấy một danh phận.

Che chở em ấy trong vòng tay.

Để em ấy làm vợ mình cả đời, không cho bất cứ kẻ nào khi dễ.

Cao Tịch Huy khi còn trẻ không có được sự trầm ổn của sau này, trong mắt bà tràn đầy sự thành kính và tha thiết, nước mắt lưng tròng, ngay lập tứng xuyên thủng trái tim của Tô Tịnh An.

Tô Tịnh An ôm lấy bà, vùi đầu vào trong lòng bà:, "Em... Ôi ôi, trước đây em đã làm một chuyện, cho nên chị không thể tha thứ cho em."

Cao Tịch Huy ôm chặt bà: "Chị biết."

Tô Tịnh An đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bà chằm chằm.

Cao Tịch Huy chăm chú nhìn vào đôi mắt của nàng:

"Nếu không phải có chuyện xảy ra, em đã không phải lo lắng về chuyện đó từ khi ở bệnh viện. Chắc em có chuyện không thể nói ra, đúng không?"

Trong tích tắc, chỉ trong chớp mắt, nước mắt của Tô Tịnh An rơi xuống.

—— Em nhất định có chuyện gì đó khó có thể nói ra, đúng không?

Chị ấy tin mình.

Cũng giống như 19 năm trước, lúc đó ở trong bệnh viện, Cao Tịch Huy cuối cùng cũng được nhìn tận mắt Tô Tịnh An, nhưng chính sự yếu đuối, rối rắm và khúc mắc trong lòng của bà nên mới dẫn đến ngày hôm nay.

Một chiếc đèn ngủ.

Tô Tịnh An cuộn mình thành một quả bóng, một tay giữ lấy váy của Cao Tịch Huy, có chút bất an: "Nếu nói... em... em sợ."

Cao Tịch Huy nắm tay bà và duỗi ra đặt trên ngực mình: "Em sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi chị đâu." Bà ấy nhìn Tô Tịnh An với ánh mắt dịu dàng: "Hồi đó, cho dù em làm tổn thương chị hay giấu chị điều gì đó, chị đều không ghét em, không trách em. Nếu không thì khi gặp lại nhau, không phải là chị cũng không yêu thêm người nào khác đó sao? "

Tô Tịnh An nhìn bà, im lặng rơi nước mắt.

Cao Tịch Huy cúi người hôn lên giọt nước mắt của bà: "Chị biết, từ giây phút yêu em, chị đã biết rằng trên đời này, dù là yêu cũng được hay ghét cũng tốt, chỉ cần thứ em cho chị, chị cũng sẽ không buông tha. "

Đây có lẽ là lời tỏ tình cảm động nhất trên thế giới.

Cả hai người, mỗi người đều bị năm tháng tra tấn, không ai dám chạm vào khoảng thời gian đau khổ đó.

Tựa như một bức tường ngăn cách giữa hai người, dù có còn yêu cũng không thể chạm tới tầng ngăn cách kia.

Giờ đây, tình cảm của Cao Tĩnh Huy vẫn như khi còn trẻ, trong lòng cũng không có quá nhiều khúc mắc, Tô Tịnh An rốt cuộc có thể nói ra những điều bà vẫn giữ trong lòng nhiều năm.

Năm đó, mẹ Tô bị ung thư gan, bác sĩ dặn đi dặn lại người nhà: "Điều kiêng kỵ nhất của bệnh nhân ung thư gan là bệnh tật và cảm xúc thay đổi đột ngột."

Lúc ấy Cao Tịch Huy đang ở Tây Tạng, tâm trạng Tô Tịnh An rất buồn nhưng không dám nói vì bà biết Cao Tịch Huy bất kể có ở nơi nào thì vẫn rất khó khăn trong việc thích ứng với khí hậu và hoàn cảnh. Bà vốn không giúp được gì nhiều, vậy làm sao bà có thể khiến cho bà ấy thêm ngột ngạt. Huống chi, bà ấy đã đầu tư biết bao nhiêu tâm huyết cho hạn ngạch viện trợ cho Tây Tạng này, chỉ có Tô Tịnh An mới biết việc này có liên quan đến tiền đồ cả cuộc đời bà ấy.

Tô Tịnh An khi đó cũng bận rộn công việc, bà luôn xin nghỉ phép làm lãnh đạo cũng có ý kiến, hết lần này đến lần khác tỏ thái độ với bà.

Bà đi lại bôn ba giữa bệnh viện và đơn vị, đối mặt với sự suy sụp đột ngột của mẹ, sau đó, bà không còn cách nào khác đành phải bàn bạc với cha bà một chút để mẹ Tô chuyển đến nơi ở của bà trước, vì nơi này của bà vốn ở gần bệnh viện.

Trước khi đến, Tô Tịnh An đã đặc biệt nhờ quản gia dọn dẹp nhà cửa, và tiếp đón mẹ Tô cũng giới thiệu trước, bà đang thuê nhà cùng với Cao Tịch Huy.

Ngày hôm sau vào thời điểm bà đi làm, lãnh đạo Tô Tịnh An gọi bà lên ô tô lấy rượu giúp, nói là gửi cho lãnh đạo cũ, bà không liên quan sâu đến việc đó, cũng không có lý do gì để từ chối nên hành động theo lệnh của lãnh đạo...

Nhưng không ai nghĩ rằng lại có chuyện xảy ra với bà vào ngày hôm sau.

Khi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tìm tới, Tô Tịnh An đã sửng sốt tưởng như đang nằm mơ, nhân viên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật nhìn Tô Tịnh An kinh ngạc, bà biết Tô Tịnh An: "Là cô à."

Tô Tịnh An Thâm ngơ ngác mờ mịt nhìn bà ta.

Nhân viên của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật cũng nói rất đơn giản: "Chúng tôi nhận được một báo cáo tên thật, nói rằng cô đã đưa cho ** 20.000 nhân dân tệ."

Hai vạn nhân dân tệ tại thời điểm đó cũng không phải là số tiền nhỏ.

Tô Tịnh An một mực phủ quyết, người ta trực tiếp lấy ra băng ghi hình theo dõi, hóa ra tiền nằm trong bao bì chai rượu.

Đây được xem như là bằng chứng, Tô Tịnh An đã bị cách chức tạm thời để điều tra.

Nhất thời, ánh mắt của mọi người trong đơn vị nhìn bà đều thay đổi. Thời đại đó khác xa so với bây giờ, loại chuyện như thế này vẫn là vô cùng hiếm thấy.

Từng là thiên chi kiêu tử*, đột nhiên bà lại bị chụp cho cái mũ như vậy, ấy vậy mà người tính kế bà lại là người mà lãnh đạo tín nhiệm nhất, Tô Tịnh An cảm thấy trời đất đều trở nên u ám.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

Đêm đó, màn đêm đặc biệt lạnh lẽo, bà đi trên đường phố Bắc Kinh, nhìn thấy đám đông rộn ràng náo nhiệt, nhớ Cao Tịch Huy vô cùng.

Bà muốn nói với bà ấy nỗi uỷ khuất của mình ngay bây giờ.

Cho dù mọi người trên khắp thế giới đều không tin bà thì có sao? Khôi Khôi nhất định sẽ tin tưởng bà.

Về đến nhà, Tô Tịnh An hồi ôm Tây An khóc thầm một hồi, bà đi vào nhà, bố Tô và mẹ Tô nhìn thấy bà, nhưng muốn nói lại thôi.

Họ cũng biết chuyện này, nhưng không ai dám hỏi gì.

Đôi khi vận thế của con người ta chính là như vậy, hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai*

*Nguyên văn: 一件事儿倒霉, 事儿事儿都跟了过来: đại ý là một sự việc xui xẻo xảy ra, hết chuyện này đến chuyện khác cứ lần lượt ập đến.

Thứ năm.

Tô Tịnh An lấy thuốc ở trong viện xong, mới vừa đi chợ mua đồ ăn liền nhận được điện thoại của ba mẹ, thái độ ở trong điện thoại của bọn họ rất nghiêm khắc, yêu cầu bà về ngay lập tức.

Tô Tịnh An vô cùng khẩn trương, vừa về đến nhà đã phải đối mặt với tiếng khóc và la hét của cha mẹ mình.

Không biết là ai đã gọi điện thoại nói với hai ông bà về mối quan hệ của bà ấy với Cao Tịch Huy. Họ hoàn toàn suy sụp, họ một mực chắc chắn cho rằng bất hạnh của con gái đều là do Cao Tịch Huy mang lại, chuyện tặng tiền kia cũng liên quan đến bà ấy, còn hoài nghi con gái mình có phải bị cô ta hạ bùa mê thuốc lú gì, cô ta đi Tây Tạng cũng có quan hệ với tà thuật gì gì đó.

Tô Tịnh An sắp phát điên mất rồi, từ nhỏ đến giờ bà chưa bao giờ mất bình tĩnh với cha mẹ, lần này lại thẳng thừng cãi nhau một trận lớn rồi đóng sầm cửa lại và rời khỏi nhà.

Buổi tối, bà ôm Tây An lưu lạc đầu đường, Tô Tịnh An ngồi trước băng ghế xe buýt công cộng, yên lặng rơi lệ.

Tây An ngước nhìn bà, "meo meo meo meo" kêu lên.

Hỗn loạn cả đêm.

Ngày hôm sau, Tô Tịnh An đến lão Hoàng, bà có thể cho phép người khác dội nước bẩn lên mình, nhưng Cao Tịch Huy thì không thể.

Bà ấy không có ở đây mà còn bị người khác nói xấu.

Học trò của lão Hoàng ở khắp nơi trên thế giới, Tô Tịnh An ngày thường khiêm tốn chưa từng tiết lộ chuyện gì, không ai biết bà là đệ tử dòng chính của lão Hoàng.

Cho đến khi lão Hoàng gọi điện cho lãnh đạo của Tô Tịnh An, ông châm thuốc nói lời thấm thía: "Anh dùng hai vạn vào mục đích khác, tôi cũng không nói gì, lỗ hổng kia tôi sẽ lấp giúp anh, đừng nói là hai vạn, thậm chí hai trăm nghìn, anh cũng không thể huỷ hoại tiền đồ con cháu của người khác. "

Đối phương mặt xám như tro tàn: "Lão Hoàng, tôi... sao có thể để cho ngài bận tâm."

Tô Tịnh An yên lặng ngồi ở một bên, nhìn vị lãnh đạo đã đưa bà đi từ khi bà vào đơn vị này.

Người đã đi rồi.

Lão Hoàng nói lời thấm thía: "Em ăn mệt lần này cũng không có sao, trên con đường này tâm hại người không thể có, nhưng không thể không có lòng phòng bị người khác. Em có hiểu không?"

Tô Tịnh An gật gật đầu.

Lão Hoàng: "Về đi. Hắn ta không dám giở thủ đoạn gì với cháu nữa đâu. Chỗ Ban kỷ luật kia, thầy sẽ đến chào hỏi một chút. Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến em. Em bị liên luỵ tới không chỉ là bởi vì em mà còn vì em có quan hệ với Khôi Khôi."

Hai người các bà có cẩn thận đến đâu, vô cùng cẩn thận từng chút một trong các hành vi hàng ngày, thì tình yêu trong mắt họ cũng không tài nào che giấu được.

Lão Hoàng: "Trở về đi, trước tiên giải quyết chuyện ở nhà cho ổn thoả đã."

Gia đình họ Tô đã náo loạn thành một nồi cháo, lúc đó Tô Bồi vừa mới đi làm cũng bị gọi về, lúc này anh cũng đang yêu Dĩ Nhu nên đối với chuyện tình cảm cũng rất cảm thông cho Tĩnh An: "Bố mẹ ơi, hai người đừng— "

Còn chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ Tô mắng té tát vào mặt.

Bố Tô càng thêm tức giận, đến nỗi lửa giận công tâm. Ông nhìn chằm chằm Tô Tịnh An: "Con rốt cuộc có thể đoạn tuyệt với đứa biến thái kia không hả?"

Tô Tịnh An nhìn ông hít sâu một hơi: "Cô ấy không phải biến thái, mà là người yêu của con."

Vừa dứt lời, bố Su đã tát vào mặt Tô Tịnh An, đến mức mặt bà lệch sang một bên. Tô Bồi bị doạ, run run nói: "Bố, bố làm gì vậy!!!"

Tô Tịnh An cảm thấy đầu ong ong, dường như không thể nghe thấy âm thanh nào xung quanh nữa. Lúc ấy bà cũng không biết màng nhĩ của mình có bị thủng hay không, chỉ cố chấp nhìn chằm chằm đối diện với cha mình.

Lửa giận công tâm.

Mẹ Tô bị hôn mê bất tỉnh, được vội vàng khẩn cấp đưa đến bệnh viện, bác sĩ thấy vậy thở dài nói: "Chỉ có thể trị bệnh bằng hóa chất thôi."

Chưa nói đến chi phí, khó có thể tưởng tượng được nỗi đau mà người già như bà phải gánh chịu.

Mẹ Tô cố tình không chịu chữa trị, bà ta nhìn Tô Tịnh An lạnh lùng nói: "Nếu không chặt đứt với cô ta một ngày, ta sẽ không nhận chữa trị ngày đó. Còn tùy mày chọn kẻ biến thái kia, hay là chọn người mẹ đã sinh ra mày nuôi mày lớn."

Bố Su cũng nhận ra được điều gì đó, ông nhìn Tô Bồi: "Con cũng đi làm được một năm rồi. Nói cho bố biết địa chỉ của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật gì gì đó, không thì là đứa bạn XX gì đó của con, để bố đi qua đó hỏi một chút, con gái của ta đang yên đang lành, tại sao sau vài năm làm việc lại bị một người đàn bà câu dẫn? "

Sắc mặt Tô Bối thay đổi: "Ba, người điên rồi sao?"

Hệ thống này, chưa nói đến chuyện này có thật hay không, nếu bị cha mẹ làm ầm ĩ như vậy, tiền đồ của Tô Tịnh An sẽ mất hết.

Cha của Tô Tịnh An quyết định nhẫn tâm, nhìn Tô Tịnh An: "Nếu mày ở với cô ta cả đời, tao cũng coi như không bằng không có đứa con gái như mày, đưa mày về quê lập gia đình. Tao cho mày thời gian một tuần, từ mình quyết định đi. "

Thời gian chỉ có vài ngày.

Tô Tịnh An gầy đi hẳn một vòng, bà không ngủ được, ngay cả trong giấc mơ nhìn thấy Cao Tây Huy cũng làm cho lòng bà quặn thắt đau đớn.

Khôi Khôi...

Em nên làm thế nào bây giờ?

Đến ngày thứ năm, lão Hoàng gọi cho bà với giọng vui vẻ: "Tôi nghe nói tiểu Khôi sẽ trở lại. Bên trên nói rằng cô ấy đã biểu hiện đặc biệt tốt, lại còn lập được công lớn. Lần trở lại này, cô ấy có thể được thăng chức. Cô ấy thực sự có chí khí, có thể trở thành nữ lãnh đạo trẻ tuổi nhất. "

Bà cúp máy.

Tô Tịnh An trong lòng trống rỗng, Tô Bồi thận trọng đi tới, thấp giọng nói: "Chị, ba cũng biết chị ấy sắp trở lại, cho nên mới thực sự định làm phiền."

Bị tra tấn liên tục vô cùng thống khổ giữa tình cảm gia đình, tình yêu và tương lai.

Bà thật sự mong chờ người đó trở về. Truyện Đông Phương

Tô Tịnh An đã từng thực sự nghĩ muốn nói tất cả với bà ấy không chỉ một lần, nhưng bà không dám, lời nói trong lòng dâng lên đến cổ họng lại bị nuốt ngược xuống, bà sống còn sống không bằng chết.

Rốt cuộc là sau đủ chuyện bà vẫn làm tổn thương bà ấy.

Vẫn là lấy một phương pháp cực đoan nhất.

Cao Tịch Huy nghe Tô Tịnh An nói ra hết thảy, mờ mịt trong chốc lát.

Nhiều năm như vậy, sau ngần ấy năm vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế sao?

Tô Tịnh An đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của Cao Tịch Huy, bà đi đến bên đầu giường, lấy từ trong tủ ra một cuốn sách thật dày đưa cho Cao Tịch Huy, không nhìn vào mắt bà: "Đây là thứ em mang về từ Vong Xuyên, viết về... ký ức, cho chị."

Bà không muốn giấu giếm, cho dù sau này Cao Tịch Huy có nhìn thấy tất cả những chuyện này, bà ấy quyết định rời đi hay tiếp tục hận bà cũng được, bà cũng sẽ thừa nhận.

Những chuyện này bà giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, bây giờ nói ra, bà thật sự cảm thấy tảng đá lớn đè trên ngực đã được hạ xuống.

Cao Tịch Huy không nhận bút ký kia, mà nhìn chằm chằm Tô Tịnh An, Tô Tịnh An từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu.

Không biết đã qua bao lâu.

Cao Tịch Huy gạt bút ký trong tay bà sang một bên, dùng hai tay vô cùng nâng niu trân trọng giữ lấy cằm bà nâng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi bà.

Một nụ hôn chua xót, kèm theo một chút cảm giác không thể tin được rơi trên môi bà và trên trái tim Tô Tịnh An, bà ngây người nhìn Cao Tịch Huy tựa hồ như choáng váng.

Một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cao Tịch Huy nước mắt lưng tròng nhìn bà: "Em ấy, đúng thật là cô bé ngốc nghếch."

Trái tim Tô Tịnh An vô cùng đau đớn, bà nhìn Cao Tịch Huy, vừa sợ hãi lại bất an: "Chị... Chị sẽ tin em chứ?"

"Sao lại không tin chứ?" Cao Tịch Huy hỏi ngược lại, bà lắc đầu cười thản nhiên: "Nếu thật sự yêu người khác, sao em có thể cô đơn một mình lâu như vậy? Em đang đợi ai, sợ là kẻ 45 tuổi rồi như tôi cũng biết. Chị cũng biết rằng chị chỉ là không thể vượt qua được rào cản trong lòng, hay là đang chờ đợi em trực tiếp tự mình nói với chị. Chị đã nói với em rằng kiếp này, cả đời này trừ em ra chị cũng sẽ không nghe không tin bất cứ ai. "

Tô Tịnh An cúi đầu lặng yên rơi lệ: "Em xin lỗi... Khôi Khôi, thật xin lỗi... chỉ là..." Bà nắm lấy tay Cao Tịch Huy, muốn nói "Đừng rời đi", nhưng lại làm thế nào cũng không thể nói nên lời.

Cao Tịch Huy lau nước mắt trên mặt rồi lẩm bẩm: "Lòng chị thương em, lại sinh ra lòng giận dữ với em. Giữa chúng ta lúc ấy rõ ràng là có tình yêu, An An, tại sao em phải bỏ lỡ 19 năm..."

Đêm đó, Tô Tịnh An thu mình vào trong vòng tay của Cao Tịch Huy mà khóc vì hạnh phúc, bà biết rằng cho dù Cao Tịch Huy có thể tha thứ cho bản thân, nhưng một ngày nào đó khi bà hồi phục, với sự kiêu ngạo của bà ấy, bà ấy rất có thể sẽ rời đi.

Bà rất không yên lòng, cuộn mình thành một quả bóng, nắm chặt ga trải giường trong tay.

Cao Tịch Huy ở bên cạnh bà rất lâu, đến tận đêm khuya, bà ấy mới mặc quần áo đứng dậy, dịch chăn bông cho Tô Tịnh An rồi đi vào phòng làm việc.

Ba giờ sáng.

Tô Tịnh An tỉnh dậy lại không thấy ai, bà có chút bất an kêu lên hai tiếng "Khôi Khôi" với vẻ lo lắng, giày cũng không kịp mang, bà đi chân trần nhìn quanh tìm Cao Tịch Huy.

Cuối cùng, bà nhìn thấy người ấy đang mệt mỏi ngủ gục trên chiếc ghế mây trong phòng làm việc.

Cơ thể bà ấy đã trải qua một chấn thương lớn, nhất thời khó có thể hồi phục hoàn toàn nên thật sự rất dễ mệt mỏi.

Tô Tịnh An bước tới cầm tấm áo khoác khoác phủ thêm cho bà, bước tới trước bàn làm việc định tắt đèn cho bà, nhưng không ngờ ngoài ý muốn lại nhìn thấy một tờ giấy trên bàn làm việc.

—— Ngày 24 tháng 9 năm 2019, viết cho tuổi già của tôi.

Lão Khôi? Haha, có lẽ tôi nên gọi bạn như vậy? Đối thoại với chính mình, tôi e rằng đó không phải là bệnh tâm thần phân liệt đấy chứ?

Tôi biết, khi bạn đọc được bức thư này, bạn cũng đã khoẻ rồi, nhớ lại quá khứ của mình, quá khứ đã từng với hai người, cũng như tất cả những dây dưa khúc mắc và đau khổ giữa hai người.

Tôi biết rằng khi tôi còn trẻ, tôi không thể lay chuyển bạn bất cứ điều gì. Dù gì thì chính mình vẫn là người hiểu rõ mình nhất đấy thôi.

Nhưng tôi vẫn muốn nói với bạn rằng đừng bao giờ rời bỏ bà ấy.

Dù cho giận dữ thống khổ hay đa đớn như thế nào, hãy luôn nhớ về lúc trước.

Hãy nghĩ về người con gái đã vì bạn mà đã bỏ qua rất nhiều cô gái khác.

Hãy nghĩ về cô gái nhút nhát chỉ mỉm cười thẹn thùng với một mình bạn.

Suy nghĩ một chút về cô gái đang bí mật khóc thầm ở nhà ga ấy.

Hãy nghĩ về cô gái đã bị trừng phạt và đã phải chịu đựng một mình quá nhiều.

Hãy nghĩ về những lời thề mà bạn đã hứa với cô ấy.

Nếu bạn không thể quên nó bằng tất cả sức lực của mình, nếu vào giây phút cuối cùng của cuộc đời kia mà bạn vẫn nhớ đến cô ấy, thì quãng đời còn lại, hãy cùng cô ấy trải qua thật tốt.

Nếu bạn vẫn không thể tha thứ, làm ơn, cho dù bạn có tức giận đến đâu, cũng đừng làm tổn thương cô gái của tôi và đừng nói điều gì trái với lương tâm khiến cho cô ấy phải rơi nước mắt.

Sau tất cả, hiện tại tôi yêu cô ấy rất nhiều.

Không phải tôi đang muốn cố gắng thuyết phục bạn, tôi chỉ biết rằng bạn nhất định cũng còn yêu cô ấy rất nhiều.