Đây Thật Sự Là Con Anh

Chương 2: S



Người đàn ông đứng ở ngã tư đường đối diện như là cảm ứng được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Một người khác vốn đang nói chuyện với hắn thấy hắn đột nhiên quay đầu nhìn đối diện, vẻ mặt hơi xuất thần, không khỏi gọi hắn một tiếng: "Giám đốc Lục?"

Lục Nhiên Tri lắc đầu, nhàn nhạt: "Không sao."

Lục Nhiên Tri ngồi vào trong xe, một người khác ngồi ở ghế lái phụ nhìn thoáng qua con đường đối diện, không phát hiện ra cái gì dị thường. Nhún vai, quên đi, mặc kệ.

-

Mẫn Tuế bằng tốc độ mau lẹ chạy về nhà, đóng cửa lại phát ra một tiếng "rầm", đặt nhóc con lên sô pha, đặt túi mua sắm xuống đất, tã và sữa bột rơi đầy đất.

Nhóc con nhìn ba, trong đôi mắt to tròn ngập đầy nghi hoặc.

Hiện tại toàn bộ tâm tư của Mẫn Tuế đều bay tới chỗ khác. Má nó, cái tên kia sao lại ở chỗ này?! Qua hai năm, Mẫn Tuế lại một lần nữa gặp được ba lớn của con mình. Cậu nhớ lại buổi tối đó, đáy mắt đỏ ngầu của hắn tràn ngập điên cuồng, mồ hôi theo tóc chảy xuống cằm lướt qua xương quai xanh khiêu gợi, lại chảy xuống.....

Chậc, mông mẹ nó đau.

"Ba, ba." nhóc con vùi vào lòng Mẫn Tuế, túm lấy tay Mẫn Tuế chơi.

Mẫn Tuế dùng ánh mắt phức tạp nhìn nhóc con, qua một lát, cậu nói với con: "Con trai, con muốn gặp ba lớn không?"

Nhóc con nghe được lời Mẫn Tuế nói, ánh mắt rất là khó hiểu, nó vươn một ngón tay chỉ vào Mẫn Tuế, "Ba!"

"Không phải ba nhỏ, là ba lớn của con." Mẫn Tuế nói, "Hôm nay ba thấy ba lớn.... Aiz, hình như là lần đầu tiên con nhìn thấy nhỉ? Cũng không biết thằng nhóc con có thấy không."

Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có giọng của một mình Mẫn Tuế, cậu như là đang lẩm bẩu lầu bầu, hoặc như là đang nói chuyện với ai.

Mẫn Tuế buồn rầu "Aiz" một tiếng, hiện tại trong đầu cậu đều là bóng dáng Lục Nhiên Tri. Cậu ôm con vào lòng xoa xoa, nói: "Nhóc con, con nói chúng ta có nên đi tìm ba lớn của con đòi cơm áo gạo tiền không? Tiếp tục như này hai chúng ta không sống nổi nữa."

Vừa dứt lời, QQ bỗng nảy lên thông báo add bạn tốt.

"Con trai, ba con hình như lại có tiền rồi." Mẫn Tuế liếc nhìn đồ trên đất nhặt lên, nhìn đồng hồ, vừa vặn đúng sáu giờ.

Mẫn Tuế ôm con lên, sau đó vào phòng, thả nó lên giường, nói: "Chờ ba làm xong việc thì pha sữa bột cho con uống. Con bàn luận nhân sinh với đồ chơi đi."

Nhóc con nghe không hiểu, nhưng siêu cấp nhu thuận "A" một tiếng, đây là đáp lại ba.

Mẫn Tuế đi đến trước bàn máy tính, cũng chính là trước giường. Giường và bàn máy tính rất gần, trung gian chỉ đủ cho một đứa bé đi qua.

Người đứng ở cuối giường, bước dài chân về trước một cái là với được tới bàn máy tính.

Mẫn Tuế mở máy tính ra, mở hết các app lên, sau đó đăng nhập tài khoản đồng ý add bạn tốt. Mới chấp nhận lời mời kết bạn, một cái tin nhắn lại nảy lên.

Ông bô đỡ tui nằm: Thái thái chào chị!

Mẫn Tuế: "........"

Ông bô đỡ tui nằm: Thái thái tôi từ loft tới, rất thích tranh của thái thái!

Ông bô đỡ tui nằm: Muốn mua tranh, xin hỏi giá cả thế nào?

Tuế tuế bình an: Phải xem độ khó, bình thường sẽ có phác thảo trong vòng một tuần.

Tuế tuế bình an: Hiện tôi đang có ba tranh, nếu bạn muốn hẹn thì có thể phải tới cuối tháng mới có phác thảo.

Mẫn Tuế đáp lại, nhìn ngày dưới máy tính, ừ, hiện tại là mùng 3 tháng 10.

Người đối diện nhắn một đoạn dài, Mẫn Tuế nheo mắt đọc hết, hiểu đại khái.

Ông bô đỡ tui nằm: Thái thái chị có thể chậm rãi vẽ, tôi không vội!

Ông bô đỡ tui nằm: Đúng rồi, giá cả thế nào?

Tuế tuế bình an: Bạn đặt cọc 300 trước, còn lại thì vẽ xong tính sau.

Tuế tuế bình an: Được chứ?

Ông bô đỡ tui nằm: Được!

Tuế tuế bình an: [ hình ảnh ] đây là WeChat.

Tuế tuế bình an: [ hình ảnh ] đây là Alipay.

Ting ting —— giao dịch Alipay 300 tệ.

Tuế tuế bình an: Đã nhận được, có tranh liên lạc.

Ông bô đỡ tui nằm: Ừ.

Mẫn Tuế duỗi thắt lưng, quay đầu, nhìn thấy nhóc con đang ngủ say sưa.

"Ham ngủ thật đấy." Mẫn Tuế bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua cởi áo khoác cho nhóc con, lại đắp chăn, sau đó dùng đủ loại gấu bông to đùng chặn bốn phía, phòng ngừa nhóc con rớt xuống giường.

Công việc dù bận cũng phải ăn cơm. Mẫn Tuế đơn giản nấu hai món cho mình, ăn xong cậu rửa bát thả vào tủ, đi lên xem nhóc con, vẫn ngủ.

Mẫn Tuế thở dài, nhéo gương mặt mũm mĩm của nó, "Sao lại ham ngủ thế không biết."

Hội họa không phải tùy tiện vẽ là xong, nếu muốn vẽ tranh đẹp, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày. Mẫn Tuế có bốn tranh phải vẽ, phải nhanh vẽ xong mới được.

Mẫn Tuế một khi vẽ sẽ lâm vào cảnh quên mất bản thân, lúc cậu ngẩng đầu lên hoạt động gân cốt, thời gian đã trôi qua hai giờ, phía sau còn vang lên tiếng nghiến răng.

"Con trai?" Mẫn Tuế không quay đầu lại, chỉ xoay lưng gọi con một tiếng.

"Ba?" Đúng rồi, là giọng bi bô của nhóc con.

"Đói không?" Mẫn Tuế hỏi nhưng lại ôm con đi xuống, đặt nó lên sô pha, sau đó đi pha sữa bột.

Trong nhà không có TV, chủ yếu là Mẫn Tuế bận muốn chết, cũng làm sao còn thừa tiền mua TV, trong nhà có máy tính còn có công cụ kiếm tiền như máy tính bảng cũng đã không tồi.

Pha sữa bột xong còn phải đợi nguội một chút mới được uống.

Mẫn Tuế sờ bình sữa, cảm thấy nguội bớt mới đưa bình sữa cho con, cho nó ôm uống.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Mẫn Tuế chờ nhóc con uống xong sữa bột, thậm chí còn ợ sữa mới xoa bụng nó, có chút trướng trướng.

Lại qua nửa giờ, Mẫn Tuế ôm nhóc con ăn no buồn ngủ lên, đưa nó đi tắm rửa. Tắm rửa đối với nhóc con là một hoạt động vui vẻ trước khi ngủ, nhưng đối với Mẫn Tuế thì khó khăn như tắm cho mèo.

Mẫn Tuế gian nan, sau khi hoàn thành xong hoạt động vui vẻ trước khi ngủ của nhóc con, Mẫn Tuế đặt con xuống thảm cho nó tự chơi, cậu cầm quần áo đi tắm rửa.

Nhóc con lúc Mẫn Tuế tắm rửa cũng không an phận, hay kêu một câu "Ba ba", phải kêu đến khi Mẫn Tuế đáp lại mới thôi.

Sữa tắm của Mẫn Tuế là bưởi nho, nhóc con dùng mùi sữa, hợp lại là mùi sữa bưởi nho.

Mẫn Tuế ôm nhóc con lên vai, lại vào phòng một lần nữa, lại thả con lên giường, nói: "Con trai, ba phải đi làm việc kiếm tiền, con ngoan ngoãn chơi đi, không muốn chơi thì ngủ..... Thôi con chơi đi, ba sợ con lại ngày đêm đảo lộn một lần nữa."

Những lời này đối với một đứa bé mới hơn một tuổi là rất khó hiểu.

Nhóc con trắng tròn nhíu mày, thật sự không hiểu được ý những lời này của ba, "Ba ba?"

Mẫn Tuế từ ái sờ đầu con, nói: "Không sao, ba bảo con chơi đấy."

-

Lục Nhiên Tri về đến nhà, hệ thống trí năng phát hiện ra chủ nhân về, tự động mở sáng hết đèn biệt thự, ngọn đèn sáng ngời làm biệt thự bớt tối tăm.

Lục Nhiên Tri đi tắm, mặc áo ngủ tơ lụa màu đen đi vào thư phòng, vừa mới ngồi xuống đã có người gọi vào số riêng.

Lục Nhiên Tri nhìn tên trên màn hình, đau đầu xoa mày, muốn giả chết cũng không được, đối phương sẽ quyết tâm gọi cho hắn đến độ thiên hoang địa lão mới thôi.

"Mẹ."

"Con trai, tan tầm chưa?" ngữ khí mẹ Lục ngậm cười quan tâm, hỏi.

Lục Nhiên Tri thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tan tầm rồi, bề bộn nhiều việc, không có thời gian xem mắt."

Mẹ Lục: "....... Thằng nhóc này, mẹ đã nói gì đâu."

Lục Nhiên Tri nói: "Đó là bởi vì mỗi lần mẹ gọi điện đại đa số toàn là nội dung này."

Mẹ Lục cười cười, nói: "Mẹ không phải là quan tâm con thôi sao. Con trai, nói thật đi, con định lúc nào thì kết hôn?"

Lục Nhiên Tri mở máy tính ra, vừa xem văn kiện vừa trả lời: "Một năm nữa cũng chưa được."

Mẹ Lục nói: "Cái gì mà chưa được? Con trai, kết hôn sớm chút cho mẹ ôm cháu đi, nhân lúc mẹ và lão Lục còn trẻ, có thể hỗ trợ trông con."

Lục Nhiên Tri: "Mẹ, con không cả có người yêu, ôm cháu gì đó hơi sớm."

Mẹ Lục: "Không sớm, tuổi này của con là phải yêu đương rồi. Ba mẹ không có yêu cầu gì với con dâu tương lai, nam nữ được tất, chỉ cần con thích là được rồi."

Lục Nhiên Tri: "Vâng, con biết rồi. Con không nói nữa, con còn việc chưa xử lý."

Mẹ Lục vừa nghe là biết Lục Nhiên Tri lại đang dời đề tài, "Rồi rồi rồi rồi, vậy mẹ không quấy rầy con làm việc."

"Vâng." Lục Nhiên Tri cúp máy, đặt điện thoại sang một bên, đặt lực chú ý lên văn kiện.

Đọc hồi lâu, không đọc được một chữ, không biết vì sao đêm nay hắn không yên lòng, sau khi nói chuyện với mẹ Lục xong hiện tại đầy đầu hắn là một lớn một nhỏ hắn nhìn thấy buổi chiều hôm nay. Người lớn đó ôm nhóc con chạy. Góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người lớn, có chút quen thuộc.....

Chưa xong, Lục Nhiên Tri kéo ngăn kéo bàn ra, nửa ngăn kéo là đủ loại văn kiện, mà trên đỉnh, có một cái kính màu đen.

Thị lực của Lục Nhiên Tri bình thường, cặp kính này không phải của hắn. Ở bên gọng phải có khắc một chữ nhỏ, chữ cái tiếng Anh mờ mờ.

——S.(*)

(Tuế - Suì)