Đế Bá - Lý Bát Dạ

Chương 39: Song tu



Lý Sương Nhan bên người Lý Bát Dạ cũng đã được một thời gian rồi, theo nàng biết, có rất ít sự tình có thể làm cho hắn trịnh trọng như vậy, nàng chớp đôi mắt đen láy, tò mò nhìn Lý Bát Dạ.

Cuối cùng, Lý Bát Dạ nghiêm mặt, nói ra:

-Nàng có cam tâm tình nguyện xếp hình với ta hay không?

Cặp mắt của Lý Bát Dạ lướt theo từng đường cong uốn lượn trên thân hình Lý Sương Nhan, dâm quang quét khắp cơ thể mềm mại của nàng.

Gương mặt kiều diễm của Lý Sương Nhan trong chớp mắt đỏ bừng.

- Dâm tặc, đi chết đi.

Lý Sương Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, rồi nhào tới ngực của Lý Bát Dạ đánh loạn.

Lý Bát Dạ ngồi yên, không chống cự, Lý Sương Nhan đánh căn bản như đang xoa bóp cho hắn, một cỗ cảm giác thoái mái lan tỏa khắp toàn thân.

Nhìn Lý Bát Dạ ngửa mặt, híp mắt hưởng thụ, Lý Sương Nhan rốt cục không nhịn được "Oa oa" khóc lên.

-Sao nàng khóc?

Lý Bát Dạ sủng sốt, ôm nàng vào trong lòng mình, khẽ hỏi.

Thấy nàng không thèm để ý tới mình, Lý Bát Dạ đẩy nàng ra, giả bộ lạnh nhạt, nói:

- Nếu nàng không thích ta, không muốn tu luyện thuật này, thì có thể rời đi, ta sẽ ban thưởng cho nàng Thánh thể thuật so với thứ nàng đang tu luyện bây giờ tốt hơn.

-Cái gì, ngươi tên khốn này, mọi thứ của ta đều đã cho ngươi, vậy mà ngươi… ngươi …. Ta cắn chết ngươi tên khốn này!

Nước mắt Lý Sương Nhan chảy ra ròng ròng, trong miệng càng không ngừng mắng. Thân thể nàng đã bị hắn xâm chiếm, ngay cả tâm hồn thiếu nữ cũng bị cướp đi, hiện tại, hắn lại nói lời tuyệt tình như vậy.

Lý Sương Nhan hướng vai Lý Bát Dạ hung hăng cắn nhẹ vài cái, tựa hồ muốn đem tất cả ủy khuất ở trong lòng đều phát tiết ra ngoài.

- Nha đầu khờ...

Lý Bát Dạ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói:

-Yêu thì nói là yêu, cần gì phải dấu dấu diếm diếm chứ!

Nghe vậy, Lý Sương Nhan nín khóc, vui vẻ ngẩng đầu lên, nàng nhẹ nhàng cầm bàn tay Lý Bát Dạ đưa lên bộ ngực nở nang của mình, ánh mắt hàm xuân, dịu dàng nói rằng:

-Công tử, Sương Nhan muốn...

Từ khi bị hiếp dâm, Lý Sương Nhan không hề hận Lý Bát Dạ, thân thể nàng luôn khao khát gần gũi hắn, hiện tại, ngay cả linh hồn lẫn trái tim nàng cũng bị cướp đi.

Có thể nói, Lý Bát Dạ chính là vực sâu không đáy, một khi Lý Sương Nhan đã nhảy xuống rồi thì sẽ vạn kiếp bất phục, chỉ có thể đi vào thế giới của hắn, bị hắn câu mất hồn phách. Ngày qua ngày, nàng dần rơi xuống sâu hơn, trái tim dần bị mê đảo, lạc vào thế giới của hắn, không tìm thấy lối ra...

Lúc này, Lý Bát Dạ cười tà một tiếng, bá khí trùng thiên, hắn ôm ngang Lý Sương Nhan rồi quăng lên giường.

Động tác thô bạo của hắn, khiến khuôn mặt nõn nà của Lý Sương Nhan đỏ ửng, toàn thân nóng ran, nhớ tới Lý Bát Dạ oai hùng bá đạo, nhớ khi hắn cuồng bạo cưỡng hiếp chà đạp chính mình, toàn thân nàng mềm nhũn, ngọc thể nóng ran, khe giữa bất giác ẩm ướt.

Nhìn bộ dáng kiều diễm ướt át, ngượng ngùng động lòng người của Lý Sương Nhan, Lý Bát Dạ nhào tới như con sói đói, hắn cúi đầu tìm kiếm cặp môi đỏ mọng của nàng, hôn xuống. Đầu lưỡi hai người bắt đầu "đánh nhau", hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hẳn lên.

Rất nhanh hai người liền lâm vào hôn sâu, như mê như say, tay của Lý Bát Dạ bắt đầu du động lên thân thể của Lý Sương Nhan, tuy còn cách một làn quần áo, nhưng hắn vẫn cảm nhận được dưới lớp quần áo là một thân thể mềm mại trắng nõn, đường cong lung linh như ẩn như hiện.

Ô...

Lý Sương Nhan rên rỉ, toàn thân mềm mại vô lực, hai mắt như nhiễm yên hà, trong ánh trăng lộ ra hấp dẫn, da thịt nổi lên một vòng diễm quang, như muốn chảy ra nước.

Một lát sau, Lý Sương Nhan cảm thấy linh hồn như bay lên chín tầng trời, tim đập nhanh đến đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng dồn dập dị thường, lỗ chân lông toàn thân như mở ra.

Ngay lúc này, móng vuốt hèn mọn của Lý Bát Dạ thò vào trong quần áo, xoa nắn bầu ngực đang cố gắng kiêu ngạo ưỡn lên, bộ ngực Lý Sương Nhan tuy không to nhưng vô cùng co dãn, trắng nõn, mềm mại vô cùng.

Lý Sương Nhan a một tiếng, né tránh nụ hôn của Lý Bát Dạ, nàng cầm chặt tay của hắn.

- Công tử, ngươi phải dạy ta công pháp song tu trước đã?

Lý Sương Nhan nũng nịu nói.

- Không cần dạy, nó sẽ tự khởi động!

Lý Bát Dạ nói, hai ngón tay tiếp tục dày vò hai điểm đỏ tươi của nàng.

Một lát sau, Lý Bát Dạ không chịu được quần áo ngăn cách, hắn bắt đầu cởi áo váy của Lý Sương Nhan, cái cổ tuyết trắng mê người, lộ ra tận vai, một phút trôi qua, liền lộ ra bộ ngực no đủ, kế tiếp là bờ eo nhỏ nhắn, bằng phẳng, cái bụng không chút mỡ thừa,....

Lý Bát Dạ vừa cởi vừa tham lam hôn hít, khiến Lý Sương Nhan cong người lên, như bị điện giật, nàng hoàn toàn mất phương hướng đắm chìm trong loại cảm giác kích thích này.

Cuối cùng, thân thể hoàn mỹ mềm mại, từng nơi từng chỗ hiện ra trước mặt Lý Bát Dạ.

Eo nhỏ, cặp mông đầy đặn, cặp đùi đẹp, bím hồng sáng bóng hấp dẫn... Không nơi nào không xinh đẹp.

Lý Bát Dạ không nhịn được nữa, cởi sạch quần áo rồi đè lên thân thể trần truồng của Lý Sương Nhan. Lúc này, Lý Sương Nhan cũng thẹn thùng vô hạn, ôm chặc lấy lưng của Lý Bát Dạ, thân thể hai người dán chặt vào nhau, như hoà làm một thể..

Lý Sương Nhan chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể và linh hồn thư sướng, đó là cảm giác nàng không cách nào tưởng tượng được, lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình và Lý Bát Dạ ở gần nhau đến thế.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Bát Dạ đã tách đùi ngọc của Lý Sương Nhan ra, tiến nhập địa phương lầy lội mà ấm áp chặt khít kia, tiến hành chinh phạt dữ dội, động tác rất thô bạo, rất bá đạo...